Màn đêm buông xuống, nơi hồ nước ở phía tây Phàn thành, lúc này từng
đoàn người mặc trang phục bố y được huấn luyện nghiêm chỉnh đang lục
soát từng mảng lớn cỏ lau, trong hồ có một thuyền lớn, ở mũi thuyền có
một vị dũng tướng uy phong lẫm lẫm, thần sắc mang vài phần lo âu cùng
vội vàng.
Chúng binh trở về, báo lại: ” Tướng quân, không tìm được tung tích ba người kia.”
Nam tử vung tay áo, nặng nề thở dài: ” Lục soát lần nữa cho ta!”
Hắn oán hận cắn răng: ” Bắc Thần Thiên, ngươi có thể bay được sao!! Vây khốn như thế ngươi lại có thể tránh được!”
Khu vực cỏ lau đã lục soát không dưới bốn lần, vẫn như cũ không phát hiện ra tung tích của ba người, ở bờ bên kia cũng có người giám thị,
Bắc Thần Thiên cùng Nam Cung Xuy Tuyết cho dù võ công có cao tới đâu
cũng không thể chạy trốn không gây chút tiếng động nào a~~.
Trong bóng đêm tối tăm, tình huống trên hồ đã nhìn không rõ ràng nữa, Dịch Bắc Phi biết, đây là cơ hội cuối cùng của bọn hắn, nếu như không
cách nào lấy đầu của Bắc Thần Thiên, Tập Lan sẽ không cách nào xoay
chuyển được tình thế nữa!
“Tướng quân, tại sao ngài kết luận hai người kia chính là Bắc Thần
Thiên cùng Nam Cung Xuy Tuyết? Một người nữa là ai?” Hôm nay vị tiểu
thư rơi xuống nước tên là Thái Thanh, chẳng biết từ lúc nào cũng đã đứng ở mũi thuyền, chính là Tập Lan Cửu công chúa, từ nhỏ đã được học binh
pháp quân sự, thông tuệ không thua kém gì vị Tập Lan Tam hoàng tử đã bị
Lâm Phong giết chết, cũng chính bởi vì thế, sau khi Tập Lan Tam hoàng tử chết đi, nàng trở thành mục tiêu của những quốc gia khác.
Bất quá, nếu những quốc gia khác muốn đối phó với vị công chúa này
cũng không phải là không thể, nội bộ Tập Lan nhất định là phải có gian
tế thân phận địa vị tương đối cao, người bình thường thì không cách nào
đến gần vị công chúa này được, lại càng không thể biết bản lãnh của
nàng.
Mặt khác, Dịch Bắc Phi cùng nàng thương thảo chiến thuật, chiến thuật chống đỡ ngoại địch của Tập Lan đa phần xuất phát từ đầu óc của nàng
ta, nhưng thân thể nàng vốn không tốt, hơn nữa tính tình lại đa sầu đa
cảm, tấm lòng mềm yếu, phải chăng thiên phú có thiếu sót?!
Dịch Bắc Phi lắc đầu thở dài nói: “Công chúa chẳng lẽ không biết Bắc
Thần Thiên ngoại mạo như nào, còn muốn mạt tướng nói lại lần nữa?! Hôm
nay, nếu công chúa sớm giữ Bắc Thần Thiên lại thì chúng ta cũng không
cần lo lắng chuyện lớn như vậy. Chẳng lẽ công chúa không biết mục đích
chuyến đi lần này của chúng ta? Nếu như, nếu như Tập Lan diệt vong, còn
mặt mũi nào khai báo với liệt tổ liệt tông Tập Lan?”
Tập Thái Thanh thần sắc ảm đạm, cắn cắn môi nói: “Thái Thanh hiểu,
lúc đến Thái Thanh đã xem địa lý Bắc Thần, vượt qua hồ này chính là Hồng Sa Sơn, nghe đồn trên núi có thế lực đạo phỉ không nhỏ, nếu thân phận
ba người kia đúng như lời tướng quân, Bắc Thần Thiên nói không chừng
cũng tìm đường lên trên đó, tướng quân chỉ cần tới trước giăng thiên la
địa võng, ta tin bọn họ không thể nào chạy trốn được.”
“Công chúa có ý cùng hợp tác với những tên đạo phỉ? Này… Chỉ sợ không ổn, những người đó làm sao có thể tin được?” Dịch Bắc Phi chau mày nói.
“Tướng quân, lũ đạo phỉ không phải có đạo lý thấy tiền sáng mắt sao,
chỉ cần chúng ta cho bọn chúng nhiều tiền, để bọn họ nhượng lại sơn trại có gì khó?” Nàng tính toán rõ ràng, Dịch Bắc Phi thầm khen ngợi Cửu
công chúa thật sự tính toán tỉ mỉ, cụ thể, rất biết nắm bắt đại cục, rồi lại cảm thán, nếu như nàng không đa sầu đa cảm như vậy, không muốn nhìn thấy cục diện chết chóc, có lẽ lúc này Tập Lan cũng không phải là một
quốc gia gần diệt vong.
Ai, thiên mệnh a! Đến nước này, Cửu công chúa muốn giấu diếm mình như nào nữa? Lập tức phân phó hai phó tướng: ” Bảo vệ công chúa cho tốt,
tuyệt không thể có bất kỳ sai sót nào!”
Tập Thái Thanh nhìn bờ sông đằng xa, tựa hồ cảm thấy xế chiều kia có mùi vị máu tanh, nhíu mày, lắc đầu vào khoang trong.
Dịch Bắc Phi sai người thu binh, đem thuyền tới bờ bên kia tập hợp
nhân mã, để lại Cửu công chúa cùng hai vị tướng, đi trước đến Hồng Sa
Sơn.
Đêm khuya tĩnh lặng, cạnh một khối đá lớn ở bên hồ, hai binh sĩ trực
đêm thấy buồn ngủ, đang muốn oán trách sao giờ thay ca còn chưa tới,
trong hồ đột nhiên hiện ra hai bóng đen! Giật mình không kịp phản ứng,
đã bị hai đao một tả một hữu chém bay.
May là lúc này nhiều thủ binh đã rời đi, mặc dù động tĩnh không nhỏ, nhưng cách thuyền khá xa nên cũng không ai phát hiện ra.
“Ta phỉ nhổ! Dịch Bắc Phi đáng chết, dám để ta ngâm nước hồi lâu,
thiếu chút nữa thì phù thũng, khoản này ta nhớ kỹ!” Thanh âm nữ nhân
vừa thanh thúy lại âm trầm, không phải là Lâm Phong thì là ai? Người bên cạnh nàng cũng đã ngâm nước tới suýt tắt thở, dĩ nhiên là Bắc Thần
Thiên.
“May mà nàng nghĩ ra, cũng coi như Dịch Bắc Phi quá khinh địch, ngay
dưới thuyền mình lại không lục soát chút nào, nếu bọn họ tra xét, hai
chúng ta có chắp cánh cũng không thể bay.” Bắc Thần Thiên thầm nghĩ may
mắn, vỗ vỗ ngực thở ra một hơi, lần này coi như đủ mạo hiểm, bất quá
cũng không có biện pháp khác, Lâm Phong có thể nghĩ ra được điểm tử này, cũng đã là vô cùng may mắn.
Lâm Phong cười dịu dàng nói: “Chưa từng nghe qua câu nói: Nơi nguy
hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ khẳng định nằm mơ cũng không nghĩ ra chúng ta thậm chí có gan tới đáy thuyền bọn hắn giết người lúc
nửa đêm.”
Nguyên lai hai người sau khi lẻn vào cỏ lau, Dịch Bắc Phi liền phái
vài chiếc thuyền con đi chặn đường, hai người bọn họ bơi nhanh thế nào
cũng không thể nhanh hơn thuyền mà tới bờ bên kia trước được, cho dù có
lên bờ được cũng sẽ khiến cho Dịch Bắc Phi thấy rõ mục tiêu, bám đuổi
trên bộ cũng dễ dàng hơn. Nghĩ tới đây Lâm Phong quyết định nhanh, đề
nghị hai người dùng độ khí dưới cỏ lau, bơi tới phía dưới thuyền bè bọn
hắn, khi đó đã là hoàng hôn, màu sắc hồ nước lộ ra vẻ thâm trầm, nếu như chú ý tới bờ bên kia, căn bản nhìn không ra hai người ẩn nấp.
Trước sau trên bờ hồ đều có người của Dịch Bắc Phi chặn đường, hai
người không dám hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn là
ngâm mình trong nước đến đêm, Dịch Bắc Phi chỉ nghĩ bọn họ đã trốn
thoát, không hề nghĩ tới căn bản là bọn họ đang ở dưới lòng bàn chân
mình!
Rồi đợi đến khi Dịch Bắc Phi dẫn người lên Hồng Sa Sơn, lại qua hồi lâu nữa hai người mới dám mạo hiểm đi lên.
Ở dưới nước cũng không phải là không nghe thấy thanh âm, Lâm Phong
cùng Bắc Thần Thiên lúc này đã biết kế hoạch của Dịch Bắc Phi cùng Cửu
công chúa kia, trong mắt nàng nhấp nhoáng sát ý, oán hận nói:
” Cửu công chúa kia, khi nhìn sẽ làm người sinh ra hỏa tâm, tâm kế
nàng ta tuy mạnh nhưng không quả quyết, lại là một đại phiền toái, có
muốn ta đi “làm thịt” nàng trước, đỡ phải lo nghĩ nàng ở bên Dịch Bắc
Phi bày mưu tính kế còn làm bộ như người tốt.”
Bắc Thần Thiên vội vàng ôm kéo Lâm Phong lại, sợ nàng kích động, liên tục khoát tay: “Không thể, cạnh Dịch Bắc Phi có nhị tướng võ công cao
cường, bọn họ lại đông người, nàng có thể giết được công chúa, nhưng lại không chạy thoát được, mạng mới kiếm trở lại cũng không nên dễ dàng đem tặng.”
Lâm Phong phảng phất như không nhìn thấy động tác động tay này của
hắn, cũng biết chuyện là không thể được, chỉ là nàng nói như thế một
chút mà thôi, thở dài một hơi, lại hỏi Bắc Thần Thiên:
“Ngươi có nghĩ quá coi khinh quân pháp của địch không? Lần này binh
sĩ Tập Lan tới không ít, muốn quay trở về là quá không thực tế đi, trước có sói sau có hổ, hơi không cẩn thận là rụng đúng mạng nhỏ như chơi
a~~.”
Nàng đột nhiên có chút buồn bực, vốn mục đích là vì sinh tồn, nhưng
bây giờ khắp nơi đều gặp phải nguy hiểm tánh mạng? Thật là tính sai rồi
a~~!
Bắc Thần Thiên cười nhạt nói: “Nghe khẩu khí bọn chúng tựa hồ không
phát hiện ra hành tung của Xuy Tuyết, có lẽ chúng ta có thể ở đây chờ
hắn mang cứu viện đến.”
Lâm Phong tức giận liếc hắn một cái: “Ngươi đừng có đùa bỡn ta, ta
không tin ngươi là loại người bị động đợi chờ cứu viện, hơn nữa Nam Cung Xuy Tuyết có còn sống hay không còn chưa biết được, thế nào mà ngươi
lại đem tánh mạng của mình giao phó cho lão Thiên a? Ngươi đã nói chúng
ta là đồng loại, tánh mạng của mình vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay mình,
ngươi không phải sao?”
Kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, nam tử tuấn lãng định liệu trước:
“Nàng không cần phải gấp, nếu Dịch Bắc Phi không lên núi, cơ hội của
chúng ta sẽ nhỏ đi nhiều, lúc này ta không nắm chắc binh lực của Dịch
Bắc Phi, nhưng ta có thể nắm chắc việc đi trước tới Thiên Lục Phường.”
Thiên Lục Phường, một tiểu quốc gia phía tây Bắc Thần, quốc thổ phần
lớn bị nước vây quanh, lấy tay nghề công thêu cùng hàng mỹ nghệ nổi
tiếng cung cấp cho Ân Tang, là quốc gia không có chiến tranh. Bởi vì
công việc nổi tiếng là ở các phường, cả quốc gia mới lấy Phường đặt
danh.
Đi qua Hồng Sa Sơn, thêm bảy ngày thủy lộ, là tới Thiên Lục Phường.
Lâm Phong giật mình địa nhìn lại, có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi có
lòng tin như vậy? Dịch Bắc Phi lên núi…” Nàng cúi đầu vừa nghĩ, đột
nhiên giật mình: ” Người trên núi này không phải là người của ngươi!?
Ngươi… Ngươi chẳng lẽ sớm có bố cục?”
“Cũng không phải là sớm có bố cục, chuyện của Dịch Bắc Phi lần này
thật sự ta không ngờ tới, không có trong dự liệu của ta, chẳng qua là từ 10 năm trước, ta đã ở Bắc Thần âm thầm chia ra không dưới mười cỗ thế
lực mai phục ở cả 4 hướng Đông Nam Tây Bắc, phần lớn là lấy danh nghĩa
đạo phỉ, chỉ cần không tổ chức quá rầm rộ, trong thời loạn thế này không ai đi chú ý những người này, càng không người nào nhìn ra vấn đề .” Bắc Thần Thiên ngồi xổm người xuống, vẽ ra trên mặt đất một bản đồ địa hình giản lược: “Nàng nhìn xem, khu vực núi Hồng Sa này chính là ta ngày đó
đặt mai phục, bọn họ trên danh nghĩa là cường đạo, thực tế lại nghe ta
chỉ huy, trong đó là binh lính của ta còn có một tướng quân quản lý sơn
trại, thực lực mạnh, giờ thì nàng hiểu tại sao nhân tài bên cạnh ta
trống trải thế đi?”
Mắt hắn sáng như đuốc mang hàm ý cười nói: “Lúc này ta và nàng cùng ở một thuyền, dĩ nhiên ta sẽ không dấu diếm nàng, chuyện này ngay cả Xuy
Tuyết cũng không biết, nếu không sao hắn lại tự mình đi tìm cứu binh?”
Bất quá cứu binh mà Nam Cung Xuy Tuyết đưa tới, bằng lực lượng đó, tự vệ chưa hẳn đã đủ, huống chi trong sơn trại cũng không phải ai ai cũng
biết chuyện này, đại thủ lĩnh Bắc Thần Thiên này tồn tại, sợ rằng chỉ có mấy người gọi là “đầu mục” là biết rõ.
Thật là tâm kế quá sâu đi! Có thể bày ra loại trận thế này ở mấy chục năm trước, lúc này cảm giác Lâm Phong đối với Bắc Thần Thiên chỉ có hai chữ —— bội phục!
Lúc này, nàng mới hiểu, Bắc Thần Thiên – danh hiệu Chiến thần không
phải là sáo rỗng, hắn so với người khác chẳng những dụng binh như thần,
hắn còn có hậu chiêu! Cũng chính là cái được gọi là đường lui, người
khác không thể tìm hiểu hết được thực lực của hắn, mà hắn lại có thể
tinh tường thấy rõ ràng lực lượng của người khác.
Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
Người khác không thể biết rõ Bắc Thần Thiên, đây chính là nhược điểm trí mạng, mà Bắc Thần Thiên bố trí thế lực, lại đối với những đầu gỗ
kia bắt giữ bí mật lẫn nhau, ngoại trừ chính hắn căn bản không ai biết
hắn có bao nhiêu thế lực, lúc cần dùng hắn mới dùng một hai hậu thủ, làm cho không người nào có thể thâu tóm thế lực của hắn.
Thật là lợi hại a! Lâm Phong ở trong lòng ghi nhớ một điều, sau này
nếu mình phát triển thế lực, nhất định phải tìm Bắc Thần Thiên học tập,
học tập a~~.
“Kia… hiện tại ngươi tính như nào?” Lâm Phong hỏi.
“Các loại…, ta tin tưởng chỉ cần bọn người Dịch Bắc Phi thương lượng
thành công, Thủy Vô Ngân sẽ đích thân xuống núi bố trí hết thảy, chúng
ta tới trước phía đối diện chân núi, ta biết thuyền bè của Thủy Vô Ngân ở nơi đâu, lén vào trong cửa ngầm của khoang chủ thuyền chờ đợi, khi bọn
họa ra đất Bắc Thần lại lộ diện.”
Lâm Phong suy nghĩ một chút nói: ” Dịch Bắc Phi, ta xem hắn vô cùng
không vừa mắt, ta nghĩ hắn tất nhiên sẽ ngăn trở thuyền bè xuất đi, nếu
có nhiều ngăn trở, chưa chắc sẽ bỏ qua cho thủ hạ của ngươi, không bằng
chúng ta song tuyến hành động, cho hắn nhận đả kích rồi hãy nói…” Nàng
cùng Bắc Thần Thiên nói nhỏ vài câu, Bắc Thần Thiên đầu tiên là kinh
ngạc, sau là mỉm cười gật đầu, gần bình minh, hai người hoả tốc đi về
phía trước chân núi.
Ban đầu đọc bản cv táo vẫn lơ mơ, rồi đọc lại lần thứ n chương này,
hì hục sửa sửa chữa chữa, táo mới hiểu, hóa ra là Bắc Thần Thiên và Lâm
Phong dùng kế giương đông kích tây a, lừa Dịch Bắc Phi lên núi tìm họ,
để có thể thuận lợi đi thuyền rời Bắc Thần tới Thiên Lục Phường. T____T
thật là táo kém thông minh quá mà!!!