Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 20: Hai mặt



Nhìn lại mới phát hiện bệnh trạng hoàng đế thật khác những người
khác, những người kia căn bản là tứ chi vô lực khiến cho không hoạt động được, mà sắc mặt hoàng đế lại trắng bệch, ánh mắt dại ra, tứ chi co
rút, thật giống như bị lạnh cóng.

Bắc Thần Thiên cắn răng quát lên: “Truyền thái y! Nhanh đi!”

“Hoang đường! Quả thực là hoang đường!” Trong yến tiệc, rượu và thức
ăn đều đã dùng các loại dụng cụ thử độc, huống chi trong hoàng cung các
cao lương mỹ vị rất được xem trọng, phải trải qua rất nhiều trình tự
kiểm tra, mà rốt cục ai lại có thể hạ độc ở trong thức ăn!

Trên gương mặt anh tuấn của Bắc Thần Thiên là thần sắc ngưng tụ sự lo lắng, Đào thái y, Vương thái y, Trương Tam thái y vội vã chạy tới, xảy
ra chuyện này, bọn họ cũng khó có cách cứu chữa.

“Điện hạ!”

“Miễn lễ, Vương thái y, ngươi tới giúp mọi người xem bệnh một chút,
bệnh trạng này giống như là đã trúng mị dược, Trương thái y, Đào thái y, mau đi chuẩn đoán bệnh cho phụ hoàng ta.” Bắc Thần Thiên gặp nguy không loạn, chúng thần mặc dù đều làm việc tận tâm vì chủ nhân của mình,
nhưng đến khi đại loạn xảy ra trước mắt đều răm rắp nghe theo hắn chỉ
huy, vương vị không sớm thì muộn cũng là vật ở trong túi của hắn.

Ba tên thái y thấy hoàng đế đang được dìu đỡ, trong miệng đều là máu
đen cũng biết sự tình nghiêm trọng, vội vàng đi lên, lấy ra công cụ
chuẩn bệnh của riêng mình, nghe mạch chuẩn đoán bệnh.

Các quan chúng thần bối rối một hồi cũng đã từ từ bình tĩnh lại, mọi
người không phát hiện ra trong lúc hỗn loạn, yến hội này đã thiếu mất
mấy người.

Lâm Phong bên cạnh Bắc Thần Thiên cũng chẳng biết đã đi đâu, Nhị
hoàng tử luôn luôn lớn lối, trong lúc mọi người bị trúng độc sắc mặt đại biến, cũng đã lặng lẽ lui ra ngoài.

Hết thảy, Bắc Thần Thiên nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Người kia, trúng kế rồi!

Lại nói Nhị hoàng tử, phát hiện ra mọi quan chức tham gia yến hội đều bị trúng độc mà mình vẫn bình yên vô sự, sắc mặt trở nên rất lợi hại.
Hắn không phải ngu ngốc! Thân là hoàng tử, hắn cảm thấy một tia gì đó
không đúng.

Đây là mưu kế của Bắc Thần Thiên! Kế ám toán độc ác này định một lưới diệt gọn hoàng đế, Nhị hoàng tử ngày thường hay lộ ra vẻ lớn lối không
được mọi người ưa thích, hơn nữa lại có nhiều bất đồng với hoàng đế, mọi người thiết nghĩ sẽ không hoài nghi Bắc Thần Thiên mà nhất định sẽ hoài nghi hắn.

Nhị hoàng tử nhanh chóng trở lại tẩm cung của mình, tức giận đạp bàn, ném ghế, chiếc ghế bị đập xuống mặt đất lập tức vỡ tan.

“Chết tiệt! Bắc Thần Thiên, tên gian tặc kia! Ngươi muốn giết cha giá họa cho ta! Ngươi thật là tội đáng muôn chết!” Hắn lại nghĩ, Bắc Thần
Thiên nói hành động liền hành động luôn, tương đối quyết đoán, nhanh
chóng.

Làm sao bây giờ? Có thể tại nơi đông người như vậy mà hạ độc trong
thức ăn thần không biết quỷ không hay, sợ rằng chỉ có mấy vị hoàng tử có thế lực mới có thể giấu diếm được tai mắt người khác, Đại hoàng tử rút
lui khỏi tranh giành vương vị, người bình thường sẽ không hoài nghi hắn, như vậy Bắc Thần Thiên giết người giá họa nhất định là đã sắp xếp xong
xuôi để dành cho chính hắn! Nhị hoàng tử bỗng dưng cả kinh, lúc này mới
cảm giác được mình không khôn ngoan tới cỡ nào!

Mới vừa rồi yến tiệc có đủ văn võ bá quan, hắn chỉ cần kiên quyết
không nhận tội, hắn cũng là hoàng tử, người khác có thể nghĩ thế nào
chứ? Hiện tại, nếu mình chết, Bắc Thần Thiên có thể giá họa dễ dàng,
chết không đối chứng, sự tình có thể giảm đi nhiều rắc rối!

Lại cả kinh, thì ra là điều này cũng nằm trong kế hoạch của Bắc Thần Thiên! Hết thảy tất cả…

Trong tẩm cung lúc này có vẻ thanh mảnh, không có tiếng người! Trong
điện đường to lớn chỉ có một mình Nhị hoàng tử đứng yên ngây dại, hắn
nghĩ thị vệ cung nữ nơi đây, toàn bộ cũng do Nam Cung Xuy Tuyết mang đi
bảo vệ yến hội, lúc ấy hắn còn cười đáp ứng, nghĩ chút Bắc Thần Thiên
thực xấu xa, ngay cả đám thị vệ cung nữ ít ỏi của hắn cũng huy động hết…

Một cơn gió lạnh thổi qua, trên đại điện có vẻ kỳ lạ, Nhị hoàng tử
run run tựa như phát điên hướng về phía ngoài tẩm cung mà chạy.

Một bóng người màu đen dương dương tự đắc đương tựa tại viện môn, một thân vải đen bao trùm cả người, ngay cả mặt mũi diện mạo cũng không
nhìn thấy, chỉ có hai ánh mắt băng lãnh là thấy rõ ràng.

“Ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta! Ngươi là người của Bắc Thần Thiên sai tới đúng không, Bắc Thần Thiên hôm nay mang rất
nhiều binh sĩ tới, ngươi nhất định sẽ bị hoài nghi! Hắn, hắn muốn hại
chết ngươi!” Nhị hoàng tử lúc này vội vàng nói, hắn có lẽ đã bị cái chết hù dọa đến sợ hãi, áp bách thần kinh não bộ.

“Ngươi quy thuận Bổn Vương đi! Bổn Vương bảo đảm ngươi được sống sung sướng ăn ngon, mặc đẹp, tội gì đi làm một kẻ tiểu tốt dưới trướng Bắc
Thần Thiên!! Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Thanh âm cười lạnh lộ ra vẻ âm trầm cực kỳ: “Đồ ngu ngốc! Nếu như
Thần Thiên đáng chết một vạn lần, chỉ sợ ngươi sớm đã bị giết đến trăm
vạn lần!”

Nữ âm, đây là một nữ tử!

Trong đầu Nhị hoàng tử ầm ầm nổ tung, nàng là ai?! Nàng mới vừa nghe thấy lời hắn, nàng tới làm gì? Chẳng lẽ muốn giết hắn?

Nhị hoàng tử trong nháy mắt lại trở nên cường lãnh, cười nói: “Thì ra là là một nữ nhân, nói đi, nếu Bắc Thần Thiên không cần nàng, nàng có
thể dựa vào Bổn Vương, Bổn Vương sau này nhất định phong nàng làm phi!
Bất quá vị trí chánh phi còn phải thương lượng, Bắc Thần Thiên thật ra
chỉ là một tên lỗ mãng, nàng đi theo Bổn Vương so với hắn thì tốt hơn
nhiều…”

Đột nhiên, hắn không nói gì, bởi vì hắn nhìn thấy Lâm Phong chậm rãi
đem 3 mảnh kim loại ghép lại, ba điệp hoàn ở trên tay hoàn thành một
loan đao giương lên.

Thiên Hoang Nhẫn! Thần khí của Ân Tang đại lục không người nào là không biết! Làm sao lại ở trên tay của nàng ta!!

“Đợi… đừng đừng, ngươi, ngươi đừng giết Bổn Vương, Bổn Vương phong
ngươi là chánh phi, Bổn Vương sẽ chia ngươi cả nửa giang sơn này, đừng
giết…”

“Nhị điện hạ, ngươi có lẽ không biết, trên thế gian này có một loại
người gọi là người hai mặt, trước mặt người khác là một bộ dạng, sau
lưng lại là một bộ dạng khác, ngươi gọi là giấu tài.” Lâm Phong lãnh
khốc cười một tiếng, dưới vầng thái dương, Nhị hoàng tử rốt cục thấy rõ
ràng mặt nàng.

“Là ngươi!” Thì ra là nàng! Là…

Thiên Hoang Nhẫn trong không khí xuất một chưởng phong bén nhọn, Nhị
hoàng tử thậm chí vốn không nhúc nhích vừa mới động đã ngã xuống tựa như một bãi bùn lầy.

Nàng quỷ dị mà cười xinh đẹp: “Ta giết ngươi, ngươi nói xem, có mấy
ai hoài nghi? Ta đây là một nữ nhân tư cách đạo đức tốt, người người ca
tụng nha?” Lạnh băng mà tà mị, nàng liếm một chút máu rỉ trên lưỡi đao,
thần khí chính là thần khí, vô cùng sắc bén, có thể giải quyết gọn gàng, nàng trải qua mấy ngày lặng lẽ khổ luyện vẫn thoát không được, vẫn phải dính dáng tới võ công.

Thật ra thì, thân thể Lam Phượng cũng là một đại báu vật, xinh đẹp,
võ công mọi thứ đều có, chỉ tiếc là một nữ tử nhu nhược yếu đuối, trông
Lâm Phong mềm yếu chẳng khác nào người sắp chết.

Còn hại nàng hiện tại không cách nào phát huy võ công, thật là nghiệp chướng a~~!

Lạnh lùng thu hồi vũ khí, Lâm Phong đốt lửa cùng củi khô mới vừa
chuẩn bị xong, ném vào bên trong cung điện tráng lệ, dần dần khói dầy
đặc nổi lên bốn phía.

Nếu Bắc Thần Thiên định cấp nàng một thân phận rõ ràng, Lâm Phong
chẳng phải có thể phát huy tốt năng lực, nếu không thì quá lãng phí tâm
toán người khác rồi?

Hai bộ mặt, ma quỷ cùng thiên sứ, bóng tối cùng quang minh lỗi lạc.

Một cuộc đại hỏa hoạn, tất cả sẽ được kiến tạo lại từ đầu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.