Đảo mắt đã qua một tháng.
Cuộc sống của Lôi Ti Ti vẫn là đã hình thành thì không thay đổi: lên mạng đánh
boss.
Chỉ là tiếp xúc giữa cô và Giang gia càng ngày càng nhiều, có một lần cô thậm
chí lỡ miệng xưng Giang gia là công công —— từ ngày đó về sau, Lôi Ti Ti không
dám login nữa.
Gào khóc ngao, không thể nhẫn nhịn nữa, tại sao cô có thể như vậy?
Rõ ràng là bạn gái của công công, lại dám nhớ kỹ người đàn ông khác?! Lôi Ti Ti
cảm thấy có tội.
Không sai, sau chuyện ở bệnh viện, Lôi Ti Ti hoàn thành sự xoay người hoa lệ ——
cô rốt cuộc kết thúc tình yêu đầu tiên của mình, bò lên ví trí người thân của
Ngụy Dịch.
Lôi Ti Ti thở dài thậm thượt: thật không dễ dàng a.
Lưu Chiêu Chiêu vô cùng xì mũi coi thường đối với việc này.
Cô ấy vừa sơn móng tay vừa quở trách cô: “Mình thật sự phục cậu rồi. Hai mươi
năm, toàn bộ hai mươi năm a! Cậu mới rõ ràng mình thích ai. Lôi Ti Ti, nếu mình
là cậu, con mình đã có thể xuống đất chạy đi chơi rồi.”
Lôi Ti Ti yên lặng: vậy cũng được. Theo như tốc độ phát triển của Lưu Chiêu
Chiêu, mới quen Thương Gian một ngày đã kiss, một tuần xác định quan hệ chiến
hữu, một tháng… Chẳng lẽ muốn xác định quan hệ… sao?
Dế nhũi Ti Ti bị cái ý nghĩ này làm kinh hãi, hai con mắt lập tức giống như
bóng đèn, tròn xoe tròn xoe.
“Chiêu Chiêu, cậu và Thương Gian, và Thương Gian…”
Lôi Ti Ti nuốt một ngụm nước bọt, mới nhỏ giọng nói: “Hai người… Có “đôn cách
mạng hữu nghị vĩ đại” chưa?
Lưu Chiêu Chiêu lập tức đưa tới một ánh mắt sắc bén.
“Đôn đôn cách mạng hữu nghị vĩ đại* —— đứa nhỏ này khi dễ cô chưa xem Vương
Tiểu Ba, khoe chữ với cô sao? (*đây là lời nói đùa, có nghĩa là làm tình)
“Cái gì hữu nghị không hữu nghị. Không phải là lên giường, không phải là mướn
phòng sao?”
Nữ vương Chiêu Chiêu gọn gàng linh hoạt: “Đương nhiên là có.”
Con ngươi của Lôi Ti Ti phóng đại, phóng đại, lại phóng đại…
Lôi Ti Ti thừa nhận, cô bị shock. Như vậy, có phải quá nhanh không?
Lưu Chiêu Chiêu luyện đến mắt X quang, một cái quét mắt đã nhìn thấu tâm tư Lôi
Ti Ti. Lưu Chiêu Chiêu cười nhẹ: “Cậu cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới
này, đều có kiên nhẫn như thần tượng?”
Cô cảm khái nói: “Ti Ti, cậu thật là người ngốc có phúc ngốc. Thần tượng đối
với cậu thật tốt.”
“Tốt chỗ nào?!” Lôi Ti Ti buồn bực muốn hộc máu.
Mỗi một người đều nói với cô lời này, đều nói Ngụy Dịch tốt với cô —— thiệt là,
tốt chỗ nào!
Cứ gọi cô ngu ngốc, lại luôn thích nói cô đần >
Anh còn nói cái gì?
“Ngu ngốc, không nghĩ ra thì đừng nghĩ. Tất cả có anh.”
—— xem một chút, xem một chút! Giọng điệu này thái độ này, anh cho rằng anh là
ai?
Rõ là… Không thể nhẫn nhịn nữa… >///
Lưu Chiêu Chiêu hừ lạnh: “Cậu ba xạo!”
Lôi Ti Ti chột dạ: “Thương Gian đối với cậu cũng rất tốt. Chiêu Chiêu, cậu nói
có phải mình không có lực hút? Công công và mình, và mình…”
Tại sao gần đây anh không có chút ý tứ về phương diện kia?
Ban đầu lều nhỏ đã cao như vậy rồi… Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, Lôi Ti Ti liền
nhộn nhạo. Ặc, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì >
Lưu Chiêu Chiêu giận: “Mẹ kiếp! Lôi Ti Ti, là cậu tự cảm thấy phát triển quá
nhanh, yêu cầu từ nắm tay làm lên? Cậu còn giả bộ, cậu còn giả bộ, cậu còn giả
bộ!”
Lưu Chiêu Chiêu dùng đoạt mệnh liên hoàn bấu, Lôi Ti Ti giãy giụa không có kết
quả, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chịu.
—— được rồi, thật ra thì cô vẫn còn đang nhộn nhạo orz
Một hồi lâu, Lôi Ti Ti mới tỉnh cơn mơ: “Chiêu Chiêu, cậu và Thương Gian… Cái
đó cái đó có cảm giác gì?”
Mặc dù Lôi Ti Ti không có phóng khoáng giống Lưu Chiêu Chiêu, nhưng cô vẫn rất
hiểu Chiêu Chiêu. Tính tình mỗi người không giống nhau, cái nhìn dĩ nhiên không
giống nhau.
Giữ lần đầu tiên để đến kết hôn, bây giờ Lôi Ti Ti suy nghĩ một chút, cũng cảm
thấy hơi ngu.
—— có lúc, thật khó kìm lòng nổi a… >///
“Ti Ti, cậu biết vì sao mình nói thần tượng tốt với cậu không?”
Lôi Ti Ti rất dứt khoát: “Không biết.”
Lưu Chiêu Chiêu 囧, đứa bé này thật khờ thật trực tiếp.
Cô cảm khái nói: “Một người đàn ông tốt với cậu, không phải nhìn ở anh làm gì
cho cậu, mà ở anh nguyện ý vì cậu buông tha cái gì. Một người đàn ông lên
giường với cậu chính là yêu cậu à? Không không không, cô nương, nếu nghiêm túc
cậu liền thua —— anh không phải yêu cậu, là yêu thân thể của cậu.”
“Ti Ti a, khi đó, mặc dù thân thể mình tràn đầy, nhưng trái tim lại trống
không.”
Một tiếng sấm vang, nổ tung ở trong óc Lôi Ti Ti.
Âm hiểm…? Chiêu Chiêu nói chuyện, thật là một châm thấy thịt, sinh động lại
trực tiếp a >
Lôi Ti Ti nhìn Lưu Chiêu Chiêu đánh giá một chút. Vẻ mặt Chiêu Chiêu đang cười,
khóe mắt lại có bóng mắt thật sâu, giống như bi thương.
Thật ra thì, cô luôn không hiểu cô ấy.
Lôi Ti Ti nuốt một ngụm nước bọt: “Chiêu Chiêu, vậy tại sao cậu còn cùng Thương
Gian…”
Lưu Chiêu Chiêu cười to: “Tại sao cho anh ấy chiếm hết tiện nghi? Mình cũng
muốn chiếm!”
Nói xong cô vỗ vỗ bả vai Lôi Ti Ti: “Cậu lo lắng vớ vẩn cái gì? Có cái gì có
thể làm khó mình? Ngược lại cậu đó, mau cút xuống đi. Chồng của cậu đến rồi!”
Lôi Ti Ti đỏ mặt: cái này, lúc nào thì anh ấy thành ông xã mình hở
~~>///
Lôi Ti Ti thu thập thật lâu mới nhăn nhăn nhó nhó đi xuống. Thật ra thì chuyện
làm bạn gái này, cũng thật phiền toái. Trước kia Lôi Ti Ti muốn mặc cái gì thì
mặc cái gì. Một năm bốn mùa quần jean đổi đi đổi lại 囧.
Nhưng bây giờ không được. Bị Lưu Chiêu Chiêu giám sát, Lôi Ti Ti phải theo
phong cách thục nữ. Mặc y phục tơ lụa, cả cô nhìn cũng buồn bực: làm ơn, mình
cũng không phải là bà mụ vắt sữa bò >
—— không có biện pháp. Ai bảo công công quá chọc người nhớ nhung?
Nếu như ăn mặc quá tùy tiện, quá học sinh, Lôi Ti Ti căn bản không thể ngăn cản
các mỹ nữ như lang như hổ.
Có một lần cô gặp thật. Hôm đó, một mỹ nữ sờ sờ đầu Lôi Ti Ti: “Đây là em gái
của anh à, thật đáng yêu.”
Lôi Ti Ti yên lặng khóc, chạy đến góc tường đâm tiểu nhân: cái gì là mỹ nữ, đây
quả thực là bạch cốt tinh!
—— câu nói đầu tiên thăm dò thân phận của cô, hủy bỏ sự tồn tại của cô, mỹ nữ
tự xây bậc thang phát triển cho mình và công công…
Lôi Ti Ti thương tâm, không thể làm gì khác hơn là trông mong nhìn Ngụy Dịch.
Sự thật chứng minh, công công thật là lời nói ác độc không bao giờ đổi
>V
Ngụy Dịch lạnh lùng nói: “Xin lỗi, bề ngoài của tôi quá già mới dẫn tới hiểu
lầm này.”
Nói xong anh cười trộm người nào đó, nhưng nghiêm mặt nói: “Cô ấy là bạn gái
của tôi.”
Sắc mặt nữ lập tức đặc sắc, hoạt động quyến rũ tự nhiên không thể tiến hành
nữa. Lôi Ti Ti không chiến mà thắng đắc ý a, hưởng thụ a, vênh váo tự đắc a:
công công thỉnh thoảng nói lời ác độc, thật ra thì cũng tốt vô cùng!
Lôi Ti Ti đắm chìm ở trong trí nhớ tốt đẹp, bay xuống lâu. Cô vừa mới xuống
lầu, đã nhìn thấy người đàn ông ngọc thụ lâm phong của mình và xe đạp. Về phần
tại sao công công lại đổi qua chạy xe đạp, cũng là có điển cố.
Lôi Ti Ti khi còn học năm nhất mơ ước, có thể cùng bạn trai vào phòng tự học,
đến phòng ăn, sau đó được anh chở bằng xe đạp chạy khắp nơi. Có một ngày Lôi Ti
Ti đã buột miệng nói ra. Nhưng không nghĩ tới, hôm sau công công liền đạp xe
tới đón cô.
Lúc ấy Lôi Ti Ti liền tức giận bừng bừng: Mẹ nó, vì sao mình mặc váy siêu ngắn
>
Ngụy Dịch đi tới đặt cánh tay lên đầu Lôi Ti Ti. Anh cười hỏi: “Ngẩn người cái
gì?”
“Đi đi đi, chớ làm loạn tóc em!”
“Cái này gọi là kiểu tóc?” Ngụy Dịch chau chau mày, chắc chắn nói, “Rơm rạ.”
Lôi Ti Ti lập tức cắn răng nghiến lợi nhào tới.
Em bỏ ra mấy trăm đồng tiền mới có, anh là đồ dế nhũi không biết thưởng thức
>
Bi kịch lại lặp lại lần lữa.
Người khác bị giày cao gót vấp, lại hoa lệ lệ nhào về phía Ngụy Dịch. Ngụy Dịch
tay mắt lanh lẹ vịn cô, ôm hông của cô đứng ngay ngắn. Lôi Ti Ti chột dạ: “Em
sai lầm rồi.”
Ngụy Dịch cười cười: “Đã quen.”
Mắt Lôi Ti Ti lấp lánh: công công rốt cuộc cũng dịu dàng một phen
~~>///
Ngụy Dịch: “Đối với một người ngu ngốc không thể kỳ vọng quá cao.”
“Anh không nói câu nói này sẽ chết à!”
Thừa dịp Lôi Ti Ti tức giận, Ngụy Dịch nắm tóc của cô vuốt vuốt.
Anh nhìn một chút, cười tiếp: “Ngu ngốc, loại y phục này em không thích có thể
không mặc. Dù sao đối với anh cũng không khác.”
Lôi Ti Ti đoạt tóc về, nhìn ánh mắt khẽ mỉm cười của Ngụy Dịch. Ánh mặt trời
buổi sáng vừa đúng rơi vào trong mắt của anh, biến thành muôn vàn ánh vàng nhỏ
nhỏ, phát sáng.
Lôi Ti Ti bị chiếu rồi, hoa si rồi.
Chung đụng với công công đã lâu, năng lực mơ mộng của Lôi Ti Ti cũng lớn lên.
Nếu anh không chịu nói lời ngon tiếng ngọt, cô liền tự mình động thủ, vui vẻ là
được.
Vì vậy lời nói của Ngụy Dịch trải qua sự gia công của Lôi Ti Ti, biến thành như
vậy: Ti Ti, anh không thích miễn cưỡng em mặc y phục em không thích. Bất kể em
biến thành cái dạng gì, anh đều yêu em ~
—— Lôi Ti Ti nghĩ, tự cúi mặt xấu hổ ing.
Ngụy Dịch còn nói: “Dù sao bộ xấu xí hơn anh cũng đã gặp.”
Lôi Ti Ti ngẩn ngơ, sau đó rơi lệ: gào khóc ngao, Ngụy Dịch anh chờ đó cho em!
Em cắn chết anh.
Trước cửa bắc của đại học T là con đường nhỏ hẹp. Mùa hè ngô đồng xanh biếc,
nơi xa có một bức tường đỏ, rất đẹp rất có ý thơ. Vừa rồi mới mưa, mặt đường ẩm
ướt mềm nhũn, câu dẫn người đạp lên.
Lôi Ti Ti lại không ngồi yên, đòi xuống. Vẻ mặt Ngụy Dịch bất đắc dĩ, nhưng vẫn
bỏ lại xe đạp, dẫn Lôi Ti Ti đi về phía trước từ từ. Cây ngô đồng giao nhau
thành cửa hình vòm, ánh mặt trời từ trong khe hở rơi xuống, chói lọi giống như
cửa của thần —— Lôi Ti Ti lại kích động, hất tay Ngụy Dịch ra tự nhiên đi hái
lá ngô đồng.
Nhảy nhảy, không hái được. Nhảy nữa, vẫn không hái được.
Tiếp đó bóng ma quen thuộc phủ xuống đỉnh đầu, một tiếng khinh thường truyền
đến: “Ngu ngốc, chân em dài có ích lợi gì?”
Lôi Ti Ti 囧: được rồi được rồi, cô là một thước bảy không sai, cô
không tính là thấp. Nhưng quỷ biết tại sao cô nhảy không cao được, cô cũng
không muốn T_T
Lôi Ti Ti còn chưa kịp nói gì, Ngụy Dịch liền tự hỏi tự đáp nói: “Thật ra thì
vẫn có ích. Tỷ như, chức năng trang trí.”
Nói xong anh mập mờ cười một tiếng, Lôi Ti Ti nhìn không giải thích được.
Lôi Ti Ti đuổi theo: “Nói chuyện không được nói một nửa! Anh mau nói”
Ngụy Dịch nghiêm nghị: “Em muốn nghe?”
Lôi Ti Ti gật đầu như bằm tỏi.
Ngụy Dịch kéo cô qua, cười sang sảng: “Khi em “cho” anh thì sẽ biết.”
Lôi Ti Ti ngẩn ra, tiếp mặt đỏ lên.
Tại sao trong đầu cô là bức họa này: một nam một nữ “này nọ í é í é” “này nọ í
é í é” thì một đôi chân trắng trắng đạp loạn…
—— đây chính là chức năng trang sức sao?
Lôi Ti Ti nhốn nháo.
Cũng may năng lực phục hồi của Lôi Ti Ti đã mạnh hơn trước kia N lần. Cô lập
tức liền đỏ mặt ngừng nhảy, thậm chí còn phát hiện nghi điểm trên người công
công.
Hả, công công lấy điện thoại ra lúc nào?
Lôi Ti Ti thừa dịp bất ngờ đi giành, vậy mà bị Ngụy Dịch né tránh. Ngụy Dịch hừ
lạnh: “Ngây thơ.”
“Em, không có, có! Em muốn xem điện thoại di động của anh, em, muốn, xem!”
Cô rõ ràng nhìn thấy phần chụp hình, rõ ràng nhìn thấy hình mình phía trên. Lôi
Ti Ti vô cùng đắc ý: hắc hắc, công công chụp ảnh mình…
Con bà nó, rốt cuộc bị mình bắt được >V
Ngụy Dịch rất thản nhiên mở điện thoại di động ra. Ảnh của Lôi Ti Ti phía trên
đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, chụp đúng là lúc Lôi Ti Ti hái lá cây. Ánh
sáng này, góc độ này, đắn đo đến vô cùng tốt.
—— không phải nói, thích một người mới có thể chụp ra bộ dạng đẹp nhất của cô
ấy sao?
Tha thứ Ti Ti đáng thương của chúng ta, cô lại bắt đầu tự động mơ mộng rồi. Dĩ
nhiên miệng cô cũng không hiền lành: “Công công, anh nói xem, tại sao chụp ảnh
em?”
Ngụy Dịch chỉ vào hình nói: “Em xem có phải rất ngây thơ hay không?”
Kế hoạch “Ép Ngụy Dịch tỏ tình không tỏ tình em liền đi tìm chết” của Lôi Ti
Ti, lại hoa lệ lệ thất bại nữa rồi.
Cô thật hận >
Lần này hai người đi chơi muốn đi dạo cửa hàng tổng hợp. Trong lúc công công
ngã bệnh làm rách không ít quần áo, hơn nữa gần đây ăn mặc theo mùa, tủ quần áo
của công công báo nguy. Nhưng chính công công lại cảm thấy không có gì: đàn ông
mà, cần là thực lực. Ngoại hình, kiểu tóc đều là mây trôi mây trôi.
Nhưng Lôi Ti Ti rất hiền thê lương mẫu cảm thấy, cô có nghĩa vụ đặt mua quần áo
cho anh —— được rồi được rồi, cô thừa nhận, hiện tại cô cũng rất ưa thích chơi
trò chơi “hóa trang”
Huống chi công công quả là một mỹ nam… >///
Lôi Ti Ti nhìn xung quanh quầy trang sức, liền lôi Ngụy Dịch chạy đến tầng
chót.
Vậy mà kế hoạch mua đồ của Lôi Ti Ti, bị thất bại vô cùng. Tại sao, tại sao
công công mặc cái nào cũng đều đẹp?! Lôi Ti Ti trừ hoa si, căn bản không có cơ
hội phát ra ánh sáng nóng bỏng. Vốn là, cô còn muốn mượn cơ đả kích khiếu thẩm
mỹ của anh.
Nhưng công công hoàn mỹ đã phá vỡ câu người đẹp vì lụa. quần áo quê mùa quá hạn
gì, chỉ cần mặc trên người anh cũng chiếu lấp lánh. Thậm chí có vị quản lý ở
cửa tiệm kia, còn hỏi công công có muốn kiêm chức người mẫu hay không, thuận
tiện còn phóng điện với công công!
Tuy chỉ có một lát, nhưng Lôi Ti Ti vẫn không thể nhịn: tôi còn chưa có chết,
tôi mới là bạn gái anh T_T
Đối với Lôi Ti Ti nổi trận lôi đình, Ngụy Dịch chỉ cười một tiếng. Mặt mày cong
cong, tựa hồ vẫn còn rất hưởng thụ. Ngụy Dịch gỡ xuống một bộ y phục, bỏ vào
trong tay Lôi Ti Ti: “Thử một chút đi.”
Lôi Ti Ti kinh hãi: “Em không đi!”
Nói là mua quần áo cho công công. Cô là một học sinh, lên Ebay là được, tại sao
phải đến chỗ mắc chết người này. Ngụy Dịch cười yếu ớt với Lôi Ti Ti: “Ngoan,
nhanh đi.”
Lôi Ti Ti bị lừa bịp lần nữa, cầm y phục ngoan ngoãn tiến vào. Ai kêu cô không
có một chút sức chống cự đối với công công khó được dịu dàng chứ? Nhất là câu
“Ngoan”, Lôi Ti Ti vừa nghe, liền có cảm giác cả người mềm yếu. Công công, anh
có cần thế không?
Thay xong quần áo, Lôi Ti Ti dùng một tư thái khẳng khái hy sinh đi ra. Chưa
bao giờ mặc y phục “đắt tiền” như vậy, Lôi Ti Ti cảm thấy đùi mềm rồi. Bộ quần
áo rách rưới thế này, lại muốn nhiều tiền như vậy! Có thể mua bao nhiêu bữa đùi
gà thịt à?
Lôi Ti Ti cảm khái nói, toàn thân nặng nề như treo đầy đùi gà thịt.
Mắt Ngụy Dịch khẽ sáng lên. Quản lý sắc nữ dẫn đầu vỗ tay: “Anh đẹp trai, anh
thật là rất có thẩm mỹ!”
Lôi Ti Ti buồn bực, là tôi có vẻ đẹp trời cho có được hay không? Liên quan anh
cái P!
Ngụy Dịch cười yếu ớt: “Hoàn hảo.”
Quản lý còn nói: “Không nghĩ tới, hai người tuổi nhỏ thế này đã kết hôn.”
Lôi Ti Ti rống: “Chúng tôi còn chưa có…”
Không đợi cô nói xong, quản lý đã ngắt lời nói: “Cô gái nhỏ em đừng không thừa
nhận. Tuổi nhỏ thế này tìm được ông xã tốt như vậy, có cái gì xấu hổ. Em cứ giả
bộ ~”
Quản lý mạnh mẽ nói tiếp: “Hai người không thể gạt được tôi. Ánh mắt anh đẹp
trai “độc” vậy, kích cỡ chuẩn như vậy, hai người không có trải qua thời gian
dài ‘ cọ sát ’ làm sao có thể…?”
Lúc nói hai chữ “cọ sát”, giọng nói không rõ ý vị của trưởng tiệm, vẻ mặt mập
mờ ranh mãnh đó, làm cho Lôi Ti Ti muốn đi chết.
Dạo này, tìm người thuần khiết sao khó như vậy?
Lôi Ti Ti khóc. Lôi Ti Ti nhăn nhăn nhó nhó: “Đừng nên mua.”
Ngụy Dịch nhíu mày: “Hử?”
Lôi Ti Ti chỉ hai ngón tay vào nhau: “Quá lộ.”
Vốn là ngực Lôi Ti Ti khá lớn, quần áo vải vóc lại ít, mặc vào, chỗ che được
lại càng ít —— xem ra thật là thật là tà ác >
Ngụy Dịch cười khẽ: “Không có sao. Thời điểm ‘cọ sát’ em có thể mặc.”
Anh kéo Lôi Ti Ti hỏng mất qua, còn nói: “Một mình anh nhìn là được rồi.”
Mặt của Lôi Ti Ti đỏ đến bên tai: y phục đắt thế này, cho mình anh xem?!
Quá phá của >
Đổ máu xong, chìm ở trong cảm xúc thất bại không cách nào tự kềm chế.
Cô có chút đau lòng: “Sớm biết cũng không tới chỗ này.”
Công công làm việc, quả thật rất có tiền.
Nhưng làm việc “ép người còn nhanh hơn ép nước” —— số tiền này, cũng coi như
tiền mồ hôi nước mắt của công công!
Lôi Ti Ti tiếp tục lầu bầu: “Quá không thể sống qua ngày rồi!”
“Như vậy đã tiếc, về sau phải làm sao?”
Dân đen Lôi Ti Ti hoàn toàn quên thân phận con nhà giàu của người khác, đang ra
sức trù tính, được kêu là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngụy Dịch nói: “Thích quản lý thế này? Không bằng em gả cho anh, tất cả đều cho
em quản lý.”
Hả? Đây là logic gì, nhảy quá nhanh rồi?
Ngụy Dịch lại lấy ra một cái hộp, đặt ở trong tay Lôi Ti Ti: “Em xem kích cỡ có
thích hợp hay không?”
Lôi Ti Ti ngu hơn: anh, anh đang làm gì?
Cho đến khi Ngụy Dịch đeo nhẫn cho cô, Lôi Ti Ti mới tỉnh cơn mơ: “Ngụy Dịch,
anh có ý tứ gì?”
Ngụy Dịch cau mày: “Không thích?”
Ngụy Dịch vừa nói vừa muốn rút chiếc nhẫn ra. Lôi Ti Ti dĩ nhiên không chịu:
“Thích, thích! Làm sao không thích đây?
Vừa rồi khi cô ở quầy trang sức, cô đã nhìn chiếc nhẫn này rất si mê. Sao anh
lại chú ý? Chú ý rồi mua lúc nào? Mua rồi sao giờ mới nói?
Công công, anh mà là người quái gở kỳ quặc sao, em thật sự là không tin tưởng
>V
Lôi Ti Ti cười đến cằm sắp trật khớp. Mặc dù mua rồi đã rất ngọt ngào, nhưng
như vậy càng shock càng vui mừng.
Ngụy Dịch nhíu mày cười một tiếng: “Em đáp ứng. Đợi lát nữa đi cục dân chánh
với anh.”
Cục dân chánh?
Con ngươi của Lôi Ti Ti chợt trợn to: đó không phải chỗ đến lĩnh giấy chứng
sao?
Chẳng lẽ công công mới vừa cầu hôn?!
Chẳng lẽ cô bán mình vậy sao?!
Quỳ xuống một gối đâu? Bữa tối dưới nến đâu? 999 đóa hoa hồng đâu?
Người đàn ông không lãng mạn này, thật không bằng Giang gia >
Giang gia…
Lôi Ti Ti giống như có rất nhiều cảm xúc, hét lớn một tiếng:
Ngụy Dịch nheo mắt lại: “Hử?”
“Công công, ngày mốt em trả lời cho anh biết có được hay không?”
Ngày mốt Mộng Tưởng quốc sẽ tới trường học làm tuyên truyền rồi.
Thỉnh Đẳng Đẳng nói, lần này Giang gia nhất định sẽ đến ~
Lôi Ti Ti cảm thấy, không tiêu diệt hết chút tâm tư đối với Giang gia, cô không
thể an tâm ở bên công công, cô không thể T_T
“Ngày mốt?” Ánh sáng bén nhọn từ trong mắt Ngụy Dịch xẹt qua.
Tiếp theo anh cười yếu ớt: “Ngày mốt thì ngày mốt.”