Trưa Sài Gòn đổ nắng, bỏng cháy da thịt. Từ bãi xe ngầm bước ra thang máy, người đàn ông tuổi trạc ba mươi, caravat kéo lỏng, ống tay áo sắn cao, một thân lưng áo đầy mồ hôi, vai đeo cặp công văn vội vã tiến vào sảnh công ty. Hai cô gái trẻ đứng bên quầy tiếp tân đảo ánh mắt, vừa nhìn thấy người này liền trưng ra khuôn mặt tươi cười hớn hở, khe khẽ hô, “Tổng Biên! Anh đã về!”
“Nóng! Nóng chết tôi!” Tổng Biên này không ai khác chính là Lê Cao Thắng, người được vinh dự ban cho cái danh xưng King Kong thời còn đi học. Lúc này, Cao Thắng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến thái độ kì quặc của mọi người trong công ty, trực chỉ cái máy lạnh đang vù vù phả hơi mát mà vọt tới, ngửa đầu hít thở từng hơi khí mát mẻ, xua vội đi hơi ám nóng trên người. Nhân tiện đó cũng không quên rủa xả vài câu đại loại như, “Trời nóng như vậy, chả trách cái tên nhóc đó động kinh! Tự dưng phun một câu đá mình ra cửa! Mẹ nó! Chả biết lại giở cái chứng quỷ gì…”
Nhân viên trong sảnh, kẻ qua người lại, nấn ná hồi lâu, cũng có vài người trẻ tuổi lân la tiến tới, dè dặt gọi, “Tổng Biên… anh về thật đúng lúc…”
“Ài, dĩ nhiên là phải làm cho nhanh còn lội về đây cho kịp! Chứ ngu gì rề rà ở ngoài đường…” Cao Thắng vừa nói vừa quay đầu, tiện tay mở nắp một lon nước mát ướp lạnh được cậu thư kí trẻ đưa tới, hớp một ngụm, hà hơi thật đã. Hạ nhiệt rồi, lúc này vị tổng biên nào đó mới có tâm trạng nhìn tới bầu không khí kì quái đang bao trùm khắp sảnh, không, nói cho chính xác là đang bao trùm khắp cả cái tòa nhà năm tầng này mới đúng.
Dự cảm chẳng lành đánh lên ót, dựa theo kinh nghiệm hai mươi mấy năm ‘lăn lộn giang hồ’ của mình, Thắng đặc biệt nhướn mắt nhìn cậu thư kí đầu đầy mồ hôi lạnh, ngụ ý ‘lại nữa hả’?
Ngay lập tức hơn mười người đều cùng nhau gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt còn cố hết sức tỏ ra đáng thương tội nghiệp, khiến Thắng phải ‘cảm xúc thăng hoa’ đưa mắt nhìn lên trần nhà, thiếu điều muốn nhìn thủng lên tầng trên cùng, chỗ đang phát tỏa hàn khí bức người bao trùm cả tòa nhà. Rõ ràng là bên ngoài hơn bốn mươi độ, vậy mà bên trong lại mát tới rợn tóc gáy.
Âm thầm thở dài một hơi. Mức độ đông lạnh này, cho dù là máy điều hòa hay tủ đông có bật hết công suất vọt hết mã lực cũng đua không lại. Ông chủ của tôi ơi, có cần bất mãn bức xúc bức người như vậy không?
Nốc hết lon nước mát thông cổ họng, Thắng hít một hơi thật sâu rồi hướng thang máy đi vào dưới ánh mắt kỳ vọng và ngưỡng mộ của đàn em cấp dưới. Thang máy chậm rãi nâng lên, càng lên cao áp suất càng thấp, không khí càng loãng, nhiệt độ càng giảm. Trong đầu Thắng, từng nhịp hát vang vang một bản anh hùng ca, ‘Ra đi, ra đi! Thề chết chớ lui!’ thỉnh thoảng lại đổi nhịp thành đoạn đầu hùng tráng của bản Hòn Vọng Phu. Chậc chậc, ông chủ đáng kính, nhờ ân đức của ông mà tôi bỗng dưng trở thành anh hùng yêu nước, vì dân tộc, vì thế hệ trẻ mà hy sinh rồi nha… Chậc, cú này có nên vòi thêm tiền bảo dưỡng ‘giá trị tinh thần’ hay không đây…
Trong lúc vị Tổng Biên nào đó đã nhịp không biết bao nhiêu bản anh hùng ca, thậm chí còn đảo qua ba lần Quốc Ca, máy tính trong não đã cộng trừ nhân chia hết mấy loại tiền bảo dưỡng, bồi dưỡng, thì thang máy cuối cùng cũng ‘đinh’ một tiếng mở ra.
Tầng thứ năm của tòa soạn, đại khái là ‘tổng hành dinh’ của nhà xuất bản, tụ tập toàn những đầu não tin tức văn học, chính trị, đời sống, giải trí của xã hội hiện đại, hiện đang rơi vào tình trạng ‘kỷ băng hà toàn tập.’ Vừa bước ra cửa, đập vào mắt là các nhân vật cấp cao có quyền quyết định thành bại của công ty, toàn bộ đều mang vẻ mặt chết đuối vớ được cọc nhìn chằm chằm vào vị anh hùng Tổng Biên, chỉ thiếu điều bay tới quỳ rạp dập đầu khóc lóc kêu lên hai tiếng, ‘Cứu mạng!’
Lại thở dài một hơi, Thắng hướng tầm mắt về văn phòng nằm ở cuối hành lang mà hùng dũng bước tới. Trên cửa gỗ văn phòng đề rõ biển, ‘Tổng Biên Tập,’ rõ ràng là phòng làm việc của chính mình, nhưng bản thân vào lúc này lại chẳng thấy vui vẻ gì khi biết đó là ‘ổ’ của mình. Lại nói, cái ông trời con này, muốn tìm chỗ phóng khí lạnh thì tìm đại cái quán bia ôm, cái vũ trường nào đó cũng được, mấy chỗ đó khi nào cũng cần máy lạnh chạy hết công suất, rất cần cậu đấy, mắc gì cứ chạy tới chỗ này áp bức bóc lột kẻ vô tội? Nếu không phải người kia trên cổ gắn cái mác ‘Tổng Đại Diện’ chậc, không biết mình đã giơ chân đá đít nó mấy bận rồi…
Dừng bước trước cửa phòng, Thắng nhìn cô gái đang đứng tựa bên bệ cửa sổ trong phòng trà, hỏi, “Cô Trúc, người đâu? Đã về rồi?”
Đỗ Thanh Trúc bình thản khuấy ly sữa đá, rũ mi mắt đáp, “Về được hai tiếng rồi.”
Thắng nhả ra một tiếng ‘à’ làm như đã rõ, sau lại nhướn mày hỏi thêm một câu, “Đã bàn xong chuyện?”
Im lặng một lúc, Trúc khẽ nâng ly, đáp nhỏ, “…không biết.”
Thắng đảo đôi mắt hí, ánh mắt lấp lóe ý cười, nhếch miệng nhả một câu, “Thì ra cũng có chuyện thư ký Trúc không biết, lạ à nha!” rồi mở cửa tiến vào phòng.
Bên bệ cửa sổ, Trúc vẫn đứng bất động, rèm mắt khẽ run, hồi sau mới đặt ly xuống, đưa mắt nhìn bầu trời nắng ngoài khung cửa, lặng lẽ thì thào, “Biết thì cũng có được gì đâu…”
Mặc kệ vừa rồi miệng có cười đến xuân về hoa nở ra làm sao, thì ngay khi vừa đặt chân vào phòng, đóng cửa lại, toàn bộ cơ mặt của Thắng đều đông cứng như bị ướp đá. Văn phòng, cái văn phòng mà y vẫn luôn gìn giữ sạch sẽ đến sáng loáng không một hạt bụi. Từng hộp viết, từng chậu kiểng, cả cái gạt tàn thuốc mà vợ yêu dấu đã dày công sắm sửa bày biện, từng li từng tấc đều là tâm huyết của hai vợ chồng từ ngày đầu thành lập công ty, mặc dù là hùn vốn, nhưng vẫn là tâm huyết!
Vậy mà nhìn đi!
Bàn giấy một đống hỗn độn công văn! Biển tên bị đá vào góc tường! Trên đất một đống nào giấy nào viết nào mực! Gạt tàn thuốc ‘chết không toàn thây’ rải rác mỗi nơi một ít! Còn nữa! Trên tường! Bức tường trắng phau bóng nhoáng bây giờ lõm vào một lỗ, trầy vi tróc vẩy, rõ ràng là bị cái gì đó nện vào! Lấy góc độ này, lấy vết lõm này, rõ ràng là vết tích của cái gạt tàn thuốc bằng đá kia rồi!
Phá hoại! Đây rõ ràng là phá hoại của công! Cần phải nghiêm phạt! Phạt! Phạt làm sao đây?
Nhìn xem tấm lưng thẳng tắp căng cứng từng thớ thịt, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên dưới lớp vải sơ mi. Cao Thắng ‘ực’ một cái rùng mình. Thằng nhãi ‘hung thủ văn phòng’ đang đứng xoay mặt về khung cửa kính dáng vẻ ‘hiệp sĩ u buồn’ kia chẳng những đeo cái mác ‘Tổng Đại Diện,’ còn là một tên ‘cuồng’ võ thuật, chỉ tập chơi mà cũng ‘sẵn tay’ ôm về một đống đai đen! Ực! Lại nuốt thêm một ngụm khí lạnh. Với tư chất văn sinh, vận động chẳng qua chỉ giới hạn ở mấy bài tập gym như mình mà nói, hiển nhiên, chắc chắn, khẳng định rằng, không phải đối thủ của thằng nhóc này!
Cho nên, muốn tháo dây thì phải tìm người buộc dây.
Nghĩ mà xem, thời gian gần đây nhất khi thằng nhãi này phát cơn là khi nào? À, chẳng phải là hai tuần trước sao? Hôm ấy rõ ràng phải ra bắc công tác, thằng nhãi này lại dở chứng chạy mất, để lại mình cùng với thư ký Nam phải một thân một mình lăn lộn ngoài đó hết mấy ngày mới lội ngược trở vô được. Nghe nói là đi dự đám cưới em bà con gì đó, nhớ xem nào,…
A! Cao Thắng vỗ trán cái bộp.
Này tối hôm trước hình như vợ yêu có nói qua, ngặt nỗi lúc ấy đang hăng hái cấy cầy, nên chỉ nghe câu được câu mất. Hình như nói đám cưới gì ấy…
A!! Lại vỗ trán thêm một phát nữa. Lần này tế bào não của vị Tổng Biên nào đó xoay chuyển cực nhanh, móc nối toàn bộ manh mối chi tiết. Lấy kinh nghiệm duyệt qua mấy trăm tác phẩm văn học trinh thám có, ngôn tình có, lịch sử có, chỉ trong vài giây, Thắng đã đem toàn bộ câu chuyện viết ra mạch lạc trong óc. Lặt đi mấy cái râu ria không cần thiết, bản tóm tắt báo cáo như sau:
‘Tình cũ không rủ cũng tới. Gặp lại ở đám cưới người ta, một bên muốn nối một bên muốn thôi. Kẻ đuổi người chạy, dẫn tới cục diện ‘thập diện mai phục.’ Vì thế nên anh hùng Tổng Biên Lê Cao Thắng trở thành vật hy sinh vì đại cuộc chinh phục, bắt giữ người đẹp.’ lại nhìn tình hình hậu chiến hiện tại, rút ra một câu kết chuẩn không cần chỉnh, ‘Trận đầu tiên ra quân, đoàn quân t*ng trùng, khụ, quân đoàn tinh anh dũng cảm thiện chiến, vì sơ sót không nắm bắt tình hình nội bộ địch trước khi ra quân, nên đã đại bại.
Hiệp một kết thúc, tỷ số hiện tại là: 0-1 nghiêng về phe mỏng cánh, khụ, phe tóc dài.’
Sau khi tường tận trắng đen, Thắng lại không khỏi vì thằng nhãi ngốc nghếch trước mắt mà thở dài một hơi. Cớ làm sao trời sinh ta tài năng toàn vẹn tâm lý cân bằng, lại bất công sinh ra một kẻ IQ đội đỉnh, EQ lẹt tẹt đế giày như ri?
Thiện tai, thiện tai. Amen.
Thắng thả cặp xuống một bên ghế, ngồi phịch xuống ngửa đầu gác chân lên bàn, chán chường hỏi, “Kiệt tiên sinh. Rốt cuộc cậu muốn sao? Có cần tôi gọi giùm cậu một chiếc xe tăng tạc sập chỗ này luôn không?”
Kiệt tiên sinh vẫn đứng thẳng như tùng, chỉ là hai bàn tay bên hông chậm rãi siết lại, cánh tay nổi vài sợi gân. Thắng King Kong nhìn mà không khỏi nuốt ‘ực’ một hơi, mắt liếc nhìn cánh cửa, nhận thấy bản thân hình như đã phạm sai lầm cực kì to lớn khi đóng cửa. Đóng cửa, lâm trận làm sao chạy kịp?
“Anh công nhận, Phan Mỹ là một cô gái tốt, nhưng con gái như vậy, chỉ riêng Sài Gòn này quơ đại cũng được một nắm, lại còn là hàng chất lượng cao hơn hẳn. Nghĩ coi, con bé ấy tomboy thì không tomboy bằng người ta, muốn chút nữ tính thì không ra cơm ra cháo, chỉ được cái cứng đầu, lủi nhanh như chuột, lại còn đào hoa. Đẹp, ừ thì có đẹp thật đấy. Nói thật chứ, hồi xưa khi vừa mới nhìn thấy nó, tôi còn suýt đổ nửa là nhóc con cậu. Nhưng may mắn là anh đây mắt sáng, nhìn một chút liền biết ngay con bé đó là mầm mống tai họa…”
“…Tìm vợ mà, dĩ nhiên phải tìm người hung dữ một chút, dễ dụ một chút, thần kinh ổn định một chút, xài tiền ít một chút, quan trọng nhất là phải đẹp vừa thôi. Anh nói cho cậu hiểu này. Vợ là phải hung dữ, nó có hung dữ thì mình mới không xổng chuồng mà gây họa. Hung dữ nhưng phải dễ dụ, thế mới có được gia đình yên ấm. Dễ dụ nhưng không phải dễ lay chuyển, thế mới không lo nó bị thằng khác dụ mất. Xài tiền ít, cái này dĩ nhiên, ‘của chồng công vợ,’ nó mà xài nhiều quá, đợi khi già rồi thì không lẽ cả hai đứa phải mặc chung cái quần vào quan tài à? Quan trọng nhất là không cần phải quá xinh đẹp, nghĩ mà xem, tố chất cơ bản của phụ nữ là gì? Là dụ hoặc. Như con bé oan gia nhà cậu đấy, cũng không phải loại sắc nước hương trời gì cho cam, thế mà cái duyên nó cứ chình ình ra đấy, đàn đàn đống đống người theo đuổi, còn may cho cậu là con bé ấy thần kinh được gia đình nó đổ bê tông từ bé, nếu không đã bỏ nhà theo trai lâu rồi…”
Đang thao thao bất tuyệt, vị Tổng Biên nào đó chợt thấy lạnh, lạnh thấu ruột gan. Ngẩng phắt đầu nhìn lên liền bị một cặp tia phóng xạ phóng cho thất kinh hồn vía. Nhưng mà ngó bộ mặt trán nổi gân xanh, cánh môi bị rách mím chặt kia. Chậc chậc, chẳng phải là vừa rồi bị mèo cắn sao? Xem ra là tâm sinh lý đều đang treo trên bờ vực rồi đây…
Cao Thắng miết mắt, nhìn cặp mắt phượng mọi khi luôn trong suốt điềm tĩnh kia giờ đã hằn tia máu, lại mềm lòng. Thôi vậy, nể tình anh em mười mấy năm, nể mặt hai thằng đều là đàn ông hiểu nổi khổ đàn ông, tôi giúp cậu giải mã ‘nội bộ quân địch’ vậy.
“Được rồi, đứng đó không biết mệt sao? Văn phòng của tôi cậu phá muốn bay nóc luôn rồi, còn muốn nhồi pháo bắn tôi đi luôn mới vừa lòng à?”
Hồi lâu sau, Kiệt tiên sinh mới động chân, đi tới ngồi phịch xuống sopha đối diện, cả người uể oải, tay ôm trán cúi đầu, từ trên xuống dưới hợp thành một bức tượng ‘thanh niên buồn tình’ tiêu biểu của giới trẻ.
King Kong khẽ nhướn mày. Chậc, cho dù là ‘buồn tình’ nhưng vẫn có thể đốn ngã mấy chục cây si, thật là hại nước hại dân quá mức.
“Tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu tính sao? Không lẽ cả đời cứ như vậy?”
Đáp lại là trầm mặc. King Kong vuốt mày, thầm nghĩ, thằng nhãi này định chơi chiêu ‘ngậm bồ hòn’ với mình? Hừ, còn non tay lắm em ơi.
“Cậu thích cả đời dở dở ương ương, nhưng người ta thì không nha. Nghe nói con bé oan gia nhà cậu ở Mỹ cuộc sống rất tốt, trạng thái tinh thần cân bằng, thậm chí nhiều lúc còn xuân về hoa nở.” dừng một chút, nhìn bàn tay đặt trên đùi đang siết chặt của ai kia, lại bồi thêm một câu, “Ai, nói không chừng chuyến này về bà xã nhà tôi phải làm sẵn cái visa để có gì còn bay qua bên đó dự đám cưới bạn thân nữa chứ!”
‘Đinh!’ Kiệt tiên sinh cuối cùng cũng ngẩng phắt đầu, hai mắt lăng lăng nhìn Cao Thắng. Vẻ hoang man, bối rối, giận giữ lại thêm chua sót không nói nên lời.
Thu lại vẻ mặt cợt nhả, Thắng nheo mắt nhìn Kiệt, hỏi, “Cậu chịu được sao? Hừ! Đừng nói với tôi cái gì ‘chỉ cần cô ấy thích, chỉ cần cô ấy hạnh phúc,’ mấy cái lời kịch nhảm đó chả bằng nhổ một bãi nước miếng! Bẩn lắm! Một thằng đàn ông, ngay cả hạnh phúc của cô gái mình yêu mà còn đi trông đợi vào thằng khác thì đi Thái là vừa!”
Kiệt tiên sinh mở to hai mắt, sau một lúc lại cúi đầu, cười chua chát, “Anh nói nghe thì dễ, đổi lại là chị nhà tát vào mặt anh hai chữ ‘ghê tởm,’ anh sẽ làm gì?”
King Kong thoáng giật mình. Vẫn biết con bé Phan Mỹ kia là cái loại bom nổ chậm, không nổ thì thôi, nổ một phát là banh xác. Thế mà vẫn không ngờ nó còn có cái lưỡi độc đến thế đấy.
Ầy, đợi một chút, ngày xưa mới quen nó cũng không phải như vậy, hình như là sau một thời gian được con rồng điên nào đấy mài dũa nên miệng lưỡi mới sắc bén thế đấy. Rồng Điên cũng đã gặp lại con bé rồi. Chậc, tình hình chiến sự có vẻ căng thẳng. Lại nhìn Trần Gia Kiệt một cái, Thắng không khỏi rầu rĩ một phen. Chậc, một mình Phan Mỹ đã chơi không xong, lại còn thêm một con Rồng Điên cao thủ tình trường nữa. Thằng nhãi EQ thấp này nếu không có mình làm quân sư, e là trận này thua trắng.
Không được, trước tiên phải cổ động sĩ khí ba quân một phen, rồi muốn bàn luận ‘Tôn Tử binh pháp’ gì thì bàn. Nghĩ như vậy, King Kong lập tức thu chân nhỏm người dậy, vỗ bàn cái chát, quát, “Làm gì? Còn làm quái gì nữa? Dĩ nhiên là làm miếng keo con voi bám dính không thả chứ làm gì? Con mẹ nó! Cậu có phải đàn ông không? Bị chê như vậy mà còn không biết chộp ngay con bé lên thớt làm thịt à?”
“Làm… thịt?” Kiệt tiên sinh trợn mắt, rồi như đã hiểu ra, hai gò má tự dưng đỏ ửng khả nghi, cụp mắt lí nhí, “…ai lại làm vậy bao giờ… thế là phạm pháp…”
“Tôi quản bố cậu phạm pháp! Ban đầu là coi như là cưỡng hiếp, nhưng đến nửa đường ‘anh tình tôi nguyện’ thì khỉ gió nó ai dám kiện thưa cậu? Hơn nữa, quan trọng nhất là, cậu chịu trách nhiệm, bốn lễ cưới hỏi đàng hoàng, ai dám nói cậu phạm pháp?” vị Tổng Biên nào đó càng nói càng hăng tiết, lời lẽ càng lúc càng trật khớp với hai chữ ‘luân lý,’ mục đích duy nhất là khoan thủng cái não ‘phong kiến’ của ông cụ non trước mặt. Cũng chẳng màng xem cách mà mình đang dùng thực tế là xúi con người ta làm bậy.
Im lặng một hồi, Kiệt tiên sinh vẫn cụp mắt, sau lại nâng cằm, mắt phượng liếc qua đàn anh một cái khinh thường, “Nói thì hay lắm, lúc trước sao không thấy anh có lá gan đó đi…”
King Kong cứng họng, thẹn quá hóa cười, “Bây giờ mới có tinh thần đấu đá với tôi?” lại gật gù thong thả nói, “Dĩ nhiên là tôi không làm vậy. Không phải là không dám, mà vì không muốn. Cậu không có ngu, tất nhiên hiểu rõ yêu là phải tôn trọng rồi, có tôn trọng lẫn nhau thì mới bền lâu được. Nhưng nếu bị bức đến đường cùng, biết đâu chừng tôi lại làm thế thật.” nói tới đây, không khỏi nhớ lại đoạn thời gian ‘kháng chiến’ đau khổ trước kia mà rùng mình, còn may mà lúc ấy đã không nhụt chí rút lui, không thì làm sao có được viên mãn ngày hôm nay.
Con người, đúng là: đến dễ thì đi cũng dễ, chỉ có qua được khó khăn thì mới có quý trọng.
Lại qua một hồi im lặng, ngay lúc Cao Thắng đang thầm thở dài, nghĩ cái tên nhóc này nhẩm chừng là không chịu mở miệng xin trợ giúp, lại nghe Trần Gia Kiệt cất tiếng, “Anh giúp em với.”
Thắng nhướn mi, cười nhạt, “Anh mày không làm mai cho người ta được đâu nhá!”
Trần Gia Kiệt cụp mắt, hồi sau mới ngẩng đầu, vai lưng thẳng thớm, đôi mắt hữu thần sáng sủa nhìn chằm chằm Cao Thắng, nói, “Anh chỉ cần giúp em làm cho cô ấy yêu em, giống như em yêu cô ấy là được.”
Ặc! Này, chú em, chú cũng quá là ‘đói khát’ rồi…
“Haizz, dùng dằng mười mấy năm trời, bây giờ mới theo đuổi, cậu không cảm thấy đã muộn rồi sao?” nói gì thì nói, con bé kia cũng bằng tuổi vợ mình, biết đâu chừng đã có mối có cọc hết rồi. Làm gì thì làm, chứ không thể đánh uyên ương được, thất đức nha.
Thiện tai, thiện tại. Amen.
Trần Gia Kiệt cứng người, ánh mắt tối sầm, cười khổ, “Là quá muộn rồi, em biết chứ…”
“Tôi thật sự không hiểu, vì sao năm đó cậu rõ ràng đi tìm con bé, lại trở về tay không? Nghe nói đã tìm tới nhà luôn rồi mà…” nghĩ ra cái gì, liền trợn mắt nhìn Trần Gia Kiệt, “…không lẽ… bắt gian tại trận?”
Kiệt nhắm chặt mắt, thần sắc tái nhợt, khó khăn gật đầu.
Thắng hít một hơi khí lạnh.
Thấy chưa! Đã nói rồi, con bé đó là bom nổ chậm, không dây vào được đâu!
Nghĩ lại thấy tức, Thắng bực bội mắng, “Cũng là do cậu! Tới giờ này rồi mà còn không chịu nói rõ đầu đuôi cho con bé. Nó đâu phải con giun trong bụng cậu, không nói làm sao nó hiểu được? Nếu không phải tôi biết rõ tình hình của cậu, thì mỗi lần nhìn tới cậu với Đỗ Thanh Trúc kia cò kè với nhau, tôi còn gai mắt nữa là. Nhìn đi, nguyên nhân kết quả rành rành ra đấy, chả trách Phan Mỹ tát cho cậu hai chữ ‘ghê tởm’…”
Trần Gia Kiệt mím môi, thanh lãnh nhả ra một câu, “Cũng không còn lâu nữa.”
Thắng nghiêm sắc mặt, liếc về phía cửa một cái, nhỏ giọng hỏi, “Tình hình ông cụ thế nào rồi?”
Lúc này, Trần Gia Kiệt lại chẳng giống người vừa rồi ‘buồn tình’ chút nào, Trái lại, nét mặt trở nên băng giá, ánh mắt trầm tĩnh lạnh lùng, nhếch môi cười nhạt, “Vẫn còn tốt, mệt cho ông già mòn mỏi chờ mong. Cứ để bọn họ chờ, chẳng cần đợi tới lúc ông cụ mất, em cũng có thể nắm trọn hết thảy.”
“Đã an bài cẩn thận rồi chứ?”
“Cũng không phải ngày một ngày hai em sống trong cái gia đình đó.” Kiệt vuốt cằm, đảo ánh mắt lạnh căm về phía cửa, cười lạnh.
“Tôi không lo cái gì khác, mà là lo cho an toàn của cậu. Ông già của cậu nói gì thì vẫn là cha con với cậu, nhưng thằng Khôi lại là thứ chó má. Lần đó còn tưởng cậu tránh tạm bên Mỹ, thế mà cậu lại tự ái bỏ về, không thì cũng không ăn của nó một dao… chậc, đúng là người hiền dễ chết, tai họa thọ ngàn năm…”
Kiệt tiên sinh liếc mắt một cái, “Anh nói nhảm cái gì? Ai là tai họa ngàn năm?”
“Ai, là tôi nói tôi đấy, không phải cậu đâu, đừng lo.” Cao Thắng cười hề hề vô lại.
Kiệt tiên sinh đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt, nói, “Lần này nhất định sẽ không để vuột mất…” cũng chẳng biết là đang nói tới việc gì.
Thắng xoa mi, thở dài, “Tôi nói này, cậu có muốn tốc chiến tốc thắng thì cũng phải tìm hiểu tình hình kháng chiến trước đã. Cứ đâm đầu vào như vậy chả khác gì tự sát.”
“Tìm hiểu tình hình?” Kiệt quay đầu nhìn Thắng, nhướn mắt nhướn mày.
“Điều thứ nhất trước khi theo đuổi con gái là gì?”
“Là yêu.” Kiệt tiên sinh trả lời dứt khoát.
“No, no, no! Là sắc!”
“Sắc?”
“Tất nhiên, ai mà chả thích cái đẹp, không đẹp thì phải có duyên, còn như vô duyên thì bắt buộc phải sạch sẽ ngăn nắp. Nói chung, ngoại hình của bản thân chính là yếu tố tác động đầu tiên lên cảm nhận của đối tượng đối với mình, lót đường cho quân ta.” tới đây, vị quân sư nào đó ngẩng đầu nhìn tướng soái của mình, tự hào gật gù, “Về điểm này, cậu được thông qua.”
“Tiếp theo, chính là suy nghĩ của đối phương với hành động, thái độ và xử sự của cậu. Tôi hỏi cậu, có bao giờ cậu thử đặt mình vào cảm nhận của con nhóc đó không? Cậu thương nó, muốn điều tốt nhất cho nó, tự bản thân cậu cảm thấy mình làm vậy không sai, nhưng con bé thì sao? Nó nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào… em ấy nghĩ thế nào…” Kiệt ngây người nhìn Thắng. Trong đầu như có ai đó nện cho một búa.
Thắng ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, định xem đã đến giờ tan tầm hay chưa, nhưng vừa nhìn đến chỗ sáng nay vẫn còn treo cái đồng hồ mặt cười giờ đã trống không, lại thấy mặt cười bể nát nằm hy sinh trên sàn, lập tức nổi bão muốn mắng người. Đáng tiếc, quân sư Thắng cung Bạch Dương, dễ cáu cũng dễ mềm lòng, nhìn thấy sắc mặt người nào đó hết xanh lại trắng, vừa ngu vừa tội, thì tiếng chửi ‘mẹ nó’ lên tới đầu lưỡi cũng phải uốn ngược trở về.
Bỏ đi, thằng nhóc này cũng đủ khổ rồi.
Dù sao hôm nay cũng không làm ăn được gì, Thắng xách cặp táp, vỗ vỗ vai ‘đồng chí’ bảo, “Nhiệm vụ đầu tiên cho cậu, tìm hiểu xem Phan Mỹ nghĩ thế nào về cậu trước kia. Nhắc nhở cậu, có thể dùng bất cứ mánh lới con buôn gì cũng được, lừa gạt trộm giành thế nào thì tùy, nhưng tuyệt đối không được động tay chân với con gái nhà người ta.”
Đang trong cơn mơ màng, Kiệt cũng không quên ngẩng đầu mờ mịt hỏi, “Vì sao?”
Thắng nhướn mày, cặp mắt chớp nhá ánh sáng gian tà, cười húc hắc, “Còn hỏi? Vết cắn trên môi cậu rành rành ra đó, còn thêm hai chữ ‘ghê tởm,’ bộ chưa tỉnh ra à? Nghe lời tôi, chưa đến đường cùng thì nhất quyết không được giở trò ấy ra. Những màn cường yêu đó chỉ thích hợp để đánh say mấy cô nữ sinh choi choi chưa hiểu mùi đời thôi. Còn như con bé nhà cậu, nhìn thì ngây ngô, nhưng đầu óc lão làng rồi, không đánh nổi đâu.”
Trần Gia Kiệt ngồi một mình trong phòng, khuôn mặt hướng ra bầu trời vàng rực ngoài cửa sổ. Thật lâu, khi mặt trời ngả tây, những dải nắng cuối cùng đánh cái nóng nhè nhẹ cuối ngày qua khung kính, vẫn thản nhiên ngồi đấy, cũng không quản có ai đến chào mình.
Đỗ Thanh Trúc vịn nắm cửa, đưa mắt nhìn dáng ngồi thẳng tắp kiên cường dưới ánh nắng nhàn nhạt một thoáng, mới xoay người khép kín cửa. “Đây là lần cuối.” cô tự nhủ, “Đây là lần cuối cùng em nhìn anh. Trần Gia Kiệt, suy nghĩ của anh, toan tính của anh, mục đích của anh, hận thù của anh, đau xót của anh, làm sao mà em không hiểu được? Chỉ là, em không phải Phan Mỹ, nên những gì anh làm mãi mãi sẽ không phải vì em. Cho nên, hôm nay sẽ là lần cuối cùng em nhìn anh như thế… Vĩnh biệt anh, tình đầu của em.”
Trúc hít một hơi thật sâu, bước đi mạnh mẽ giữa hành lang đầy nắng. Theo bước chân nhẹ dần, khoan thai tựa như vừa bỏ lại một gánh nặng. Dáng người cao gầy, ngả bóng trên bức tường dài. Cùng một ánh nắng chiều, nhưng nắng hôm nay so với mọi ngày thật dịu dàng.
Tiếng cửa vừa đóng kín, tấm lưng thẳng băng của Kiệt cũng chậm rãi ngả vào lưng ghế, tay chân sãi dài biếng nhác. Suy cho cùng anh cũng chỉ là người bằng da bằng thịt, mệt mỏi là khó tránh khỏi, nhưng dù có mệt đến chết, cũng không bao giờ lộ ra trước mặt người khác.
Có một lần, bệnh bao tử phát tác giữa cuộc họp cổ đông thường niên, chẳng những cắn răng chịu đựng, mà mặt mũi còn phải bình tĩnh đến một giọt mồ hôi cũng không chảy, suốt mấy tiếng đồng hồ, sau lại chờ cho người trong phòng họp ra về hết, mới gọi Thắng đến chở đi bệnh viện. Lần đó đã bị ông anh tổng biên quân sư ấy quạt cho một trận, lời nói thấm thía vào tai, nhưng rốt cuộc cũng như nước chảy mây trôi.
Chợt tự hỏi, ban đầu vì cái gì mà phải ép bản thân trở nên như thế? Lại nghĩ không ra, chỉ cảm thấy, hình như đã lâu lắm, rất lâu rồi, đã không còn cảm giác an toàn thư thả.
Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh nhiều năm về trước, có một đứa con gái răng sún đã từng hỏi…
“Sau này anh lớn, sẽ làm gì?”
“Không biết. Còn em?”
“Em thích đi chơi! Đi chơi vui lắm nha!”
“Thích đi đâu chơi?”
“Đi đâu cũng thích! Thích được đi máy bay! Bay vù vù! Bay cao bay xa thiệt cao thiệt xa luôn!”
Không rõ cuối cùng đã nói gì, bởi vì con bé ấy tuy sún răng nhưng nói rất nhiều, càng nói càng không đâu vào đâu. Chỉ mang máng, bản thân vì muốn đi chơi xa nên đã học vài thứ tiếng. Lại sợ đi xa gặp kẻ xấu nên học thêm vài món võ phòng thân. Sau lại lo khi đi xa nhà lạ nước lạ cái, không ai chăm sóc nên học làm việc nhà…
Trần Gia Kiệt năm bảy tuổi đã bắt đầu nghĩ rất nhiều, tưởng tượng rất nhiều điều, ví như mỗi sáng thức sớm làm cơm cho ai đó thích ngủ nướng, ủi thẳng áo cho ai đó hay lười, làm bài tập toán cho ai đó, lại vì lo người nọ lạc đường mà nắm tay dẫn đi,… Mỗi lần hình dung cảnh một cao một thấp nắm chặt tay nhau giữa dòng người trên những con phố lạ, luôn có cảm giác thỏa mãn thành tựu. Thứ cảm giác trừu tượng ấy đã từng là động lực thôi thúc Kiệt không ngừng học hỏi… không ngừng chuẩn bị cho tương lai trong mơ ấy…
Rốt cuộc, nhiều năm qua đi, đứa con gái vừa sún răng vừa lười vừa ngốc lại hay nói nhiều còn thích giành đồ chơi ngày ấy đã đạt ước nguyện, đã bay thật cao thật xa. Cao và xa đến nỗi, dù có ngửa đầu nhìn trời đếm mây, trông ngóng thế nào cũng không thể nhìn thấy.
Phan Mỹ từ bé đã rất hoạt bát lanh lợi, hiếu động hơn hẳn bọn con trai cùng lứa. Trần Gia Kiệt từ bé đã rèn luyện một thân trầm tĩnh vô động, tâm tư sâu hơn những đứa trẻ khác. Khác nhau như vậy, chung quy cũng do hoàn cảnh trưởng thành.
Kiệt từng rất hâm mộ con bé ngốc nhà ở cách hẻm, có cha mẹ yêu thương, có rất nhiều người vây quanh nuông chìu. Bản thân mình cũng không phải không cha không mẹ, nhưng người yêu thương cưng chìu mình nhất đã không còn. Người mẹ hiền lành yếu đuối của Kiệt có lẽ cả đời chẳng làm được việc gì tốt, nhưng lại tự hào vì sinh được một đứa con trai hiểu chuyện.
‘Đồ con hoang.’
Người đàn bà cao quý ấy đã xuất hiện vào một ngày sau khi mẹ Kiệt mất. Trong căn nhà sơ sài nghèo nàn dột nát ở cuối xóm ổ chuột, bà ấy một thân sang trọng, từng li trên người đều là tiền đắp ra, tiếc nỗi gương mặt xinh đẹp lại hung dữ méo mó, không ngừng trừng mắt nhìn chằm chằm xác người phụ nữ mới chết được đắp vải liệm trên tấm chiếu sờn. Tấm chiếu ấy là vật duy nhất có thể nằm lên trong gian nhà lụp xụp đầy nước đọng, muỗi với lăng quăng.
‘Đồ con hoang.’ Ba tiếng này cũng không phải chưa từng nghe qua, thậm chí là nghe rất nhiều nữa là khác, nhưng những người khác cười cợt, chế giễu, dẫu thế nào cũng không chói tai, nặng nề bằng lời bà ấy nói. Đại khái là khí thế sư tử cái của bà ta quá lớn, lấn át cả người đàn ông đi cùng bà, Trần Tuấn, chính là người đàn ông đã góp vốn tạo ra ‘đứa con hoang’ tên Trần Gia Kiệt.
Ngày trở thành đứa trẻ mồ côi mẹ, một giọt nước mắt cũng không rơi nổi, dường như đối với việc mất mẹ đã là điều sớm biết trước. Bệnh lao, điều kiện sống quá kém, thiếu dinh dưỡng, tâm thần bất ổn, lao lực quá sức… rất nhiều nguyên do góp nhặt lại, Kiệt mơ hồ nhận thấy, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Cái mình có thể làm là ngoan ngoãn hơn một chút, chăm chỉ hơn một chút, vâng lời hơn một chút,…
Có rất ít những thứ mà một đứa trẻ có thể làm để vui lòng mẹ nó, thật sự quá ít…
Chỉ có điều, so với một giấc ngủ tự nhiên mà đi, thì một màn tai nạn xe cộ đã để lại cú sốc khá lớn cho Kiệt. Cậu vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự ra đi đường đột kì quái này.
Trưa hôm ấy, Kiệt để mẹ ngồi nghỉ bên gốc cây, bản thân chạy sang bên đường mua một ổ bánh mì không, trong lòng thầm tính, không biết có thể năn nỉ xin thêm ít xì dầu hay không. Một chiếc xe máy bạt mạng nhằm ngay Kiệt phóng tới, người phụ nữ lao ra từ trong lề đường, dùng cả tay chân ôm chầm lấy, che chở cho đứa con trai nhỏ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mẹ của Kiệt còn không kịp kêu lên một tiếng.
Một phụ nữ đang đau ốm, yếu ớt, nhưng lại có thể vét ra một mớ sức lực vĩ đại như vậy. Lúc nhắm mắt, trong lòng còn ôm chặt đứa con trai năm tuổi chỉ bị trầy xát nhẹ.
Ngồi trong lòng mẹ, vây mình giữa vũng máu tươi, Kiệt thẫn thờ nhìn gã hung thủ phóng xe chạy mất, biển số xe và khuôn mặt nhìn ngang của y khảm sâu vào óc như một vết sẹo kinh khủng.
Lúc ấy, Kiệt năm tuổi, đã sớm trưởng thành, biết thế nào là ‘chết,’ thậm chí bên cạnh đau thương còn chừa chỗ trống cho nỗi lo lắng không biết nên chôn cất thế nào. Xóm nghèo, toàn là ăn xin ăn mày, đào đâu ra tiền mua quan tài, tiền hỏa táng? Một đứa trẻ năm tuổi, ai, lo lắng thật là nhiều, lại còn xót xa vì không thể tìm được một mẩu đất tốt để mai táng mẹ.
Vì thế nên, mặc kệ người đàn bà kia có bao nhiêu chua ngoa đáng ghét, tự trong nội tâm Kiệt cũng âm thầm thở phào. Ít ra, có thể làm một đám tang đàng hoàng cho mẹ. Nếu đã vậy, Kiệt cũng không muốn tiết kiệm cho ai, nghe mấy bà hàng xóm thường kháo nhau ngôi chùa nào đó rất thịnh, thầy tu cũng rất tốt. Trước kia cũng có lần theo mẹ vào đấy ăn bữa cơm chay, nên đặc biệt có cảm tình. Thế nên Kiệt nhìn Trần Tuấn, nói một câu đầu tiên trong suốt mấy ngày tang lễ, tìm một phần đất tốt lập mộ trong chùa ấy. Mặc dù tiền đều là từ người cha trên danh nghĩa chi trả, mộ phần cũng chỉ có thể làm sơ sài, nhưng kệ đi, được việc là tốt rồi…
Cuộc đời có rất nhiều điều mỉa mai.
Ví như mẹ ruột là một người có nhan sắc mặn mà, nụ cười duyên dáng, cử chỉ dịu dàng như hoa ngọc lan, nhưng lại là người tình của Trần Tuấn.
Ví như, nhà ngoại từ khi biết mẹ chữa hoang, sợ điều tiếng liền đuổi con gái khỏi nhà, nhưng lại nhận tiền ‘chuộc chồng’ của vợ Trần Tuấn.
Ví như, từ lúc biết đi liền theo mẹ móc bọc lượm ve chai, bốn tuổi bắt đầu theo chân mẹ bán vé số, nhưng trong đầu lúc nào cũng bị đơm đặt cho cảnh tượng cậu chủ nhỏ.
Ví như, nhà họ Trần không cần mẹ nhưng quyết phải bắt con, chỉ vì ‘đồ con hoang’ nhưng lại là con trai, độc đinh duy nhất, ít nhất khi đó là như vậy.
Buồn cười nhất là, sau khi làm cậu chủ nhỏ được chừng hai năm, thì quý phu nhân sư tử cái lại xì ra được một thằng con trai, tên Trần Khôi…
Sự ra đời của Trần Khôi là hoan hỉ của bao nhiêu người, cũng là giải thoát cho Kiệt. Nhờ Trần Khôi, Kiệt mới có thể thoát khỏi căn nhà lớn đầy toan tính lọc lừa ấy, theo một bà vú về ở trong một căn nhà nhỏ Trần Tuấn mua riêng để ‘chứa’ đứa con hoang này.
Nhưng đấy chỉ là giải pháp tạm thời, bởi vì niềm vui sinh được con trai nhanh chóng qua đi, sư tử cái lại bắt tay vào tính toán sản nghiệp.
Cha ông Trần Tuấn mấy đời độc đinh, nhưng trong cái hệ thống tiền tài gia sản kết xù ấy cũng còn nhiều vị chú bác, chia nhau quản lý, hiển nhiên cũng có một hệ thống cổ đông lắt léo. Vợ cả bình thường nhìn con riêng của chồng đã không vừa mắt, huống gì là đứa con riêng ấy có khả năng chiếm nửa quyển sổ tiền.
Sóng ngầm dao động.
Nếu không phải ông cố Trần Dư, và ông nội chủ tịch Trần Hào còn sống, không biết Trần Gia Kiệt lông tóc chưa đủ đã bị con sư tử cái ấy xé làm bao nhiêu mảnh. Họ Trần cần một Trần Gia Kiệt thông minh bản lĩnh hơn so với một Trần Khôi ngu ngốc bốc đồng, chính vì hiểu được điểm này, nên hai người đứng đầu đã không tiếc giơ tay che chắn cho Kiệt.
Ai, thật là ơn nghĩa lớn lao, công đức đầy tràn. Thật muốn ngửa cổ lên trời cười đã một phen. Nhờ cái ‘ơn’ ấy, mà kể cả khi ăn một dao của Trần Khôi, Kiệt cũng không thể sắm trọn vai người bị hại.
Nằm mê man trong phòng cấp cứu, từng năm tháng xưa cũ chậm rãi quay ngược.
Tuổi thơ rách nát nghiệt ngã, thời niên thiếu chịu đựng nhẫn nhịn, thanh niên bẩn thỉu toan tính.
Hơn hai mươi năm tăm tối, điều may mắn duy nhất, là gặp được người con gái tên Phan Mỹ.
Trên bàn mổ, khi đứng giữa lằn ranh sinh tử, hình ảnh một Phan Mỹ từ một đứa con gái răng sún nói nhiều đen thui, cho đến một thiếu nữ áo dài tóc mây, nét mặt luôn hoạt bát nở nụ cười, là điều duy nhất hiện hữu trong đầu.
Ngoài mặt líu lo nhưng thật ra bản tính rất lười. Có thể hung hăng gây sự, nhưng lại lười giận dỗi, cũng lười mang thù. Vừa mới cao hứng sôi trào đó, ngoảnh mặt đã đem chuyện vứt ra sau đầu. Thích quản chuyện thiên hạ, thích làm nữ hiệp, nhưng chả có vai nào làm cho ra hồn, trái lại còn rước họa vào thân. Thích được điểm cao nhưng lại lười học, lười động não. Thích vẽ vời nhưng lại e mỏi tay mỏi mắt. Thích truyện hay nhưng lười đọc…
Muốn đem hết thói hư thật xấu của Phan Mỹ ra mà nói, Kiệt có thể kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tổng kết lại một câu: Phan Mỹ là người ngoài nóng trong lạnh, là một ‘trái bom nổ chậm’ mà Lê Cao Thắng đã nói không sai.
Bản tính như thế, hoàn toàn trái ngược với Kiệt, ấy mà hai đứa lại chung đụng rất tốt, rất gần gũi. Tất nhiên vì Kiệt đối Phan Mỹ luôn một nhịn, hai nhường, ba cỗ vũ khen thưởng, bốn bao che khuyết điểm.
Đối với Trần Gia Kiệt mà nói, Phan Mỹ, là điểm sáng quý báu duy nhất của hơn hai mươi năm địa ngục.
Dĩ nhiên, điểm này Phan Mỹ không biết. Trần Gia Kiệt chắc chắn, những người khác như Lê Cao Thắng cũng dám cá trăm phần trăm Phan Mỹ không mảy may hiểu được. Vì sao? Vì lười chứ sao!
Ngây thơ là một điểm tốt, nhưng ngây thơ lại bốc đồng, nếu làm không khéo lại thành ra đanh đá chua ngoa. Phan Mỹ lại chẳng phải một đứa trẻ thích nghĩ nhiều, trong đầu bình thường chỉ chứa được một chuyện, cái trước nghĩ xong, nói xong, làm xong thì mới đến cái tiếp theo. Khi ấy có muốn sửa chữa thì cũng coi như xong rồi.
Lấy góc nhìn của Trần Gia Kiệt, một đứa trẻ thế cô sức yếu lớn lên giữa một gia đình khốc liệt, lại nhìn sự bướng bỉnh ngây thơ thậm chí là thô thiển kinh dị của Phan Mỹ rất vừa mắt. Càng nhìn càng gần gũi, càng không thấy ai khác vừa ý. Kiệt là đứa trẻ nhạy cảm, càng lớn càng tỉ mỉ, càng có nhiều lo nghĩ tính toán. Trong đó, Phan Mỹ ban đầu chỉ là cưng chìu đơn thuần, dần dần lại trở thành lo lắng, sau lại trở thành mối quan tâm xếp đầu bảng.
Trăm tính ngàn tính, lại không ngờ được có một ngày, cái bản tính tuyệt tình vẫn luôn được giấu chặt trong xương tủy của Mỹ lại bùng nổ, khiến Kiệt mất trắng. Ngày không tìm được cô, anh như rắn mất đầu, như quân mất tướng, chỉ biết hoảng hốt, kinh hãi, bỏ chạy trối chết.
Tuổi trẻ thường bồng bột ngu ngốc, nhưng đáng tiếc, Trần Gia Kiệt lại nằm trong khoản người ‘bất thường,’ bởi vì từ nhỏ đến lớn đều không hề có nửa điểm suy nghĩ bồng bột ngu ngốc. Điều duy nhất Gia Kiệt từng làm khiến người khác không sao hiểu nổi là một năm bỏ học kia, về khoản này, riêng bản thân anh lại cho rằng đó là một quyết định sáng suốt. Bởi vì khi ấy nếu không làm vậy, e rằng mình sẽ điên mất…
Tháng thứ mười một sau khi Kiệt rời nhà, chủ tịch Trần Hào đã tìm đến căn chòi nhỏ ở một làng chài Phú Quốc, nhìn đứa cháu trai một thân gầy nhom đen nhẻm, lấm tấm bùn đất, mười ngón tay cầm viết thon dài hằn những vết lưới siết. Vừa giận vừa tức, nhưng nhìn đôi mắt đen trầm tĩnh thả theo đàn hải âu về biển xa, cuối cùng chỉ đành thở dài, “Trở về đi. Về nhà thôi.”
“Nhà?” anh nhếch miệng, như cười như giễu, “Nhà ở đâu?”
Câu hỏi này khiến những người đứng sau ông cụ giận tím mặt mày, có ông bác nọ tánh nóng, còn định nhào tới đập anh một trận. Chủ tịch Hào dĩ nhiên cũng giận sôi gan, nhưng nổi nóng thì ích lợi gì? Ông biết, ngay lần đầu tiên ông và cha ngồi trong xe nhìn thằng bé năm tuổi theo mẹ bán vé số, hai người đã nhìn ra. Đứa trẻ này có vẻ ngoài giống cha nó như đúc, nhưng chất gỗ bên trong lại hoàn toàn không phải thứ liễu mai như thế. Nó là một thân tùng, một thân tùng vững chắc, ngoan cường. Nhưng ngoan cường thì có là gì, cũng chỉ là lì lợm ngu ngốc như Trần Khôi mà thôi. Trần Gia Kiệt đặc biệt, bởi vì bản tính không những cứng rắn, mà còn ngoan độc. Trần Khôi và cả mẹ nó cộng lại, cũng không thể cứng không thể độc bằng.
Tường cao hào nước sâu, những sự rắc rối đan xen bên trong, từ lâu đã không còn rõ ai đúng ai sai. Chỉ có người đứng đầu đủ mạnh mẽ, đủ quyết đoán, đủ thủ đoạn, đủ thông minh, thì mới có thể đè bẹp những ân oán đó xuống. Nhưng phải làm sao, làm như thế nào, để một đứa trẻ sinh ra và lớn lên vùng vẫy tuyệt vọng trong tấm lưới nghiệt ngã ấy có thể chấp nhận chính những thứ ấy?
“Muốn nhà thì phải tìm về, cậu trốn ở đây, có ích lợi gì?” chủ tịch Hào quát.
Đôi mắt đen chậm rãi có tiêu cự, Kiệt từ từ quay đầu nhìn chủ tịch, “Các người muốn gì ở tôi?”
“Dòng máu đang chảy trong người cậu là của họ Trần, cho dù có thế nào thì họ Trần cũng chưa từng bạc đãi cậu. Tôi nói thẳng, tôi già rồi, một mình Trần Tuấn, gánh không nổi Trần gia.”
“Trần gia liên quan gì tới tôi?” Kiệt hỏi bằng vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong đáy mắt lại xẹt qua tia cười nhạo.
Đám người đứng sau chủ tịch gầm gừ mắng nhiếc, sấn tới muốn nện tỉnh thằng oắt con đang ngồi đan lưới tỉnh bơ kia. Chủ tịch Hào giơ tay ngăn bọn họ, ánh mắt thật nhanh liếc qua con dao ghỉ nằm trên chiếu, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh vô ba của thiếu niên trước mặt. Nếu có thể, ông thật sự không muốn dùng tới biện pháp này. Đem một xấp hình ném xuống tấm chiếu rách, từng tấm xổ dài tán loạn vào lớp lưới cá đang được siết mấu.
Kiệt trừng mắt, vẻ mặt điềm tĩnh lập tức dao động, nhìn ảnh của cô gái nhỏ vốn đang ở nơi rất xa xôi bên kia vòng trái đất, cảm giác từng tấc da thịt đều đông cứng lạnh như đá.
“Cậu rất thông minh, cả đời tôi và cha tôi gộp lại cũng chưa từng gặp qua đứa trẻ nào thông minh được như cậu. Nhưng cậu đã quên, cậu chỉ có một mình, chúng tôi có rất nhiều người, tai mắt không kể hết. Một chút trò vặt của cậu, giấu được Trần Khôi và cha mẹ nó, nhưng làm sao qua mắt được chúng tôi?” nhận thấy thay đổi của Kiệt, chủ tịch Hào mới bắt đầu thả giọng nhàn nhạt, thật ra là đang thầm thở phào một hơi trong bụng.
Thừa thắng xông lên, chủ tịch Hào còn muốn nói thêm vài lời áp đảo, nhân tiện dạy dỗ thằng oắt mất dạy này một phen, nhưng vừa há mồm, thì đã nghe Kiệt nói, “Mười năm. Tôi sẽ dùng mười năm để trả toàn bộ những gì tôi nợ các người.”
“Hoang đường! Máu mủ không thể muốn trả là hết! Mày còn định bất hiếu tới khi nào?” chủ tịch Hào tức giận đứng phắt dậy.
Kiệt nhặt hết những tấm hình trên đất, nhét vào túi áo, chậm rãi đứng dậy. Thiếu niên gầy gò cao nhỏng, mi mắt nhạt nhẽo liếc nhìn chủ tịch Hào. Khoảnh khắc hai tròng mắt đen tĩnh lặng ấy nhìn vào mắt mình, chủ tịch Hào không kìm chế được mà rùng mình một cái. Một đời ông lăn lộn, cũng chưa từng có cảm giác lạnh lẽo đến thế, tựa như bị ai đó cột đá ném xuống biển, chỉ còn biết chờ chết.
Một suy nghĩ xẹt qua trí óc, ‘đứa trẻ này, là cháu của ông, là con của Trần Tuấn thật sao?’
“Mẹ của tôi đã chết.” giọng Kiệt trong trẻo mà lạnh lùng, tựa tiếng dao mài trên đá, liếc qua từng thớ thịt trên người, khiến giữa trưa nắng mà cả đám người đàn ông đều thấy lạnh xương.
“Thì sao?” vẫn là chủ tịch Hào tỉnh táo nhất.
“Bà đã chết. Người thân duy nhất của tôi, đã chết.” Kiệt lập lại từng chữ rõ ràng.
Chủ tịch Hào cho rằng đứa trẻ này đang oán hận. Cha ông từng dặn dò, nếu là nó còn oán hận, thì sẽ dễ giải quyết. Còn biết oán hận, nghĩa là còn trông mong hy vọng, chỉ cần cho nó chút bù đắp, nó sẽ thỏa mãn. Nghĩ vậy, trong lòng ông không khỏi vui mừng, mừng vì ít ra, đứa cháu này còn có mong đợi. Đáng tiếc, tâm tư của mấy ông già lại chẳng ăn nhập gì với suy nghĩ của Kiệt. Chủ tịch Hào ngậm miệng khi anh chậm rãi nói:
“Mẹ của tôi vì ai mà chết, tại sao chết, tôi không cần nói nhiều. Các người chỉ cần hiểu rõ một điều, hôm nay tôi theo ông trở về, mười năm sau chúng ta dứt khoát không dây dưa. Lời tôi đã nói, tôi sẽ giữ đúng. Nhưng các người cần phải nhớ kĩ một điều: đối với kẻ khiến tôi mất mẹ, những kẻ uy hiếp tôi, tôi sẽ không nhân từ.”
Những lời này, đã được chủ tịch Hào truyền lại cho ông cụ nhà một chữ cũng không thiếu. Ông cụ Trần Dư nghe xong sắc mặt lập tức trầm xuống, quả nhiên đúng như ông nghĩ, mẹ ruột của đứa bé không phải tự dưng nổi điên lao ra đường mà chết. Cụ Dư quản lý Trần gia mấy chục năm trời, có việc gì là chưa từng thấy qua, nhưng lại không ngờ một việc động trời ngay dưới mũi mình mấy năm mà bản thân lại không hay biết, trong khi một thằng bé chỉ cần sống dưới mái nhà này hai năm là đã nhận thấy rõ ràng. Ngoài việc này ra, nó còn biết được gì nữa, có trời mới rõ!
Câu nói ngày ấy của một thằng oắt lại ăn sâu trong lòng hai ông già nọ. Mở mắt nhìn Trần Gia Kiệt vùng vẫy thù trong giặc ngoài, từ hỗ trợ đến chỉ điểm Trần Tuấn gánh vác cả Trần gia, từng bước đi đều lận đao giắt kiếm, hai người càng lúc càng thêm lo lắng, một nỗi lo không tên. Nên khi cụ Dư vừa nằm xuống, thằng nhóc Trần Khôi không biết tốt xấu ‘tặng’ anh trai nó một dao, ngài chủ tịch Hào không nói hai lời vung tay đóng gói xuất khẩu nó sang Nhật ngay ngày hôm sau, thậm chí còn tặng ba phần trăm cổ phần của Trần Khôi cho Trần Gia Kiệt mới dẹp yên được chuyện này. Ít ra thì cho đến hiện tại, hầu hết Trần gia đều cho là như vậy.
“Ring!!” điện thoại trong túi đổ chuông, cắt ngang suy nghĩ rối rắm của Kiệt. Anh bắt máy, chờ nghe đối phương mở lời.
“Cậu hai, đã sắp đến giờ. Em với cậu Cường đợi anh dưới lầu.”
“Được rồi, các cậu chờ một chút.” Nói xong tắt điện thoại, mờ mịt nhìn một mảnh thành phố đã lên đèn.
Nhắm mắt, hít thở một hơi thật sâu, mở mắt ra, đã lại là một mảnh trầm tĩnh. Chỉ là, sâu trong đáy mắt yên lặng xẹt qua tia nao núng. Trong không gian yên ắng bốn bề, bóng người đổ dài trên ghế trông cô lãnh vô chừng.