Giả Yêu Làm Thật

Chương 18: Cần



Thẩm Ninh đứng bất động ở trước xe.

Minh Thành Hữu đến gần sau đó mới phát hiện ra cô hai mắt sưng đỏ, hắn nhíu mày khẽ quát.

“Em điên rồi phải hay không?”

“Em gọi điện thoại cho anh anh không nhận, đến công ty cũng tìm không gặp được anh, em đi theo anh một ngày, anh có biết hay không?”

“Hiện tại anh không muốn gặp em.”

“Thành Hữu, lần trước chuyện đó thực sự không phải em cố ý, là vị hôn thê của anh cài bẫy để cho em chui vào, ký giả kia cũng là cô ta tìm đến …”

“Cho cô chui vào cô liền chui, cô là cẩu?”

Thẩm Ninh bị chặn họng nửa câu không thể nói, Phó Nhiễm nghe thế thò đầu ra cửa sổ xe.

“Thành Hữu, anh còn muốn có con nữa hay không?”

Minh Thành Hữu quay đầu lại trừng cô.

Gương mặt Thẩm Ninh trắng bệch, cuống họng ra sức kêu gào, nghe vào thấy chói tai.

“Cô ta mang thai? Anh đã nói không đụng vào cô ta, anh gạt tôi – – ”

Minh Tam thiếu là ai chứ? Mặt hắn lúc này bông trùng xuống lạnh lùng.

“Tôi xem chúng ta hay là thôi đi, cho tới bây giờ không có phát hiện cô là không chơi nổi .”

“Thành Hữu, em…”

Lúc hắn xoay người, đã quyết tâm kiên định muốn đoạn tuyệt, hắn không muốn rước họa vào gthân, hơn nữa Minh gia tại thị trấn Nghênh An là danh gia, lão thái gia trong nhà càng không cho hắn được dính vào.

“Thành Hữu, nếu anh thực sự nhẫn tâm với em như vậy, em chết cho anh xem!”

Phó Nhiễm đóng cửa sổ xe khẽ lắc đầu, Thẩm Ninh gấp gáp thúc giục Minh Thành Hữu, loại công tử ca này sẽ tự nhiên không chịu nghe. Chỉ tiếc chuyện này Thẩm Ninh đã tiêu tốn nhiều tình cảm, quả là không đáng giá.

Minh Thành Hữu trở lại trong xe.

“Lái xe.”

Đường cong thân xe Maybach lưu loát chậm rãi khởi động, lốp xe rộng lớn nghiền qua mặt đường.

Xuyên qua cửa sổ xe, Phó Nhiễm thấy Thẩm Ninh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vẫn đứng bất động, thần sắc đờ đẫn vô lực, con mắt như từng viên cầu lửa dường như hận không thể tại trên người bọn họ xuyên thành lỗ.

“Minh Thành Hữu, anh ở đây bên ngoài có bao nhiêu cô gái?”

Đừng để đến lúc đó cô bị người ám hại cũng không biết đi tìm ai tính sổ.

“Chỉ có Thẩm Ninh.”

Phó Nhiễm không tin, ghé mắt chống lại đôi mắt đào hoa câu hồn kia. Hắn thuận tiện bổ sung.

“Anh rất chung thủy.”

Trong tay cô tay lái thiếu chút nữa mất khống chế, Minh Thành Hữu mở cửa sổ, vẻ mặt hứng thú, cảm giác như ánh trăng thưa thớt hòa tan trong lời nói của hắn. Trong lời nói có vẻ phá lệ trầm thấp.

“Tựa như em lúc trước nhận định tất nhiên là lúc nào cha cũng sẽ đem anh nâng niu ở lòng bàn tay, sẽ không bao giờ đánh. Rất nhiều chuyện chúng ta nghĩ một kiểu, ngược lại lại là chân tướng khác.”

Phó Nhiễm nhớ tới Minh Tranh lần đó không chào mà đi, sau khi cô tỉnh lại từ trên giường khách sạn cũng chưa từng thấy hắn. Hôm nay mặc dù gặp mặt, có thể năng lực ẩn nhẫn của Minh Tranh không thể kém so với cô.

Cái loại này như có như không mập mờ tồn tại ở giữa hai người, dù là hắn không làm cái gì, cũng như làm cho Phó Nhiễm mang trong lòng phiền muộn. Mà theo lý giải của cô đối với hắn, hắn chỉ có thể không có hành động gì, không thể nào làm.

Điện thoại di động bên cạnh vang lên, Minh Thành Hữu vừa kéo túi lấy ra vừa nhìn.

“Là mẹ em.”

Phó Nhiễm chuyên chú lái xe, không biết chuyển được sau đó nên nói cái gì, cô suy đoán lời mà nói hẳn là gọi cho cô trở về. Không thì là làm cho cô đừng quá để ý chuyện trên tiệc sinh nhật.

Đang lúc cô mâu thuẫn, Minh Thành Hữu đã đem điện thoại tắt máy.

“Anh làm cái gì mà cúp điện thoại của tôi?”

Tiếng Phó Nhiễm chất vấn ngay làm hắn giật nảy mình. Minh Thành Hữu tức giận đem điện thoại cầm ở trong tay để tới trước mắt cô lắc lư.

“Xù lông rồi? Em nghĩ nghe sao? Nếu không anh cho em trở lại đi?”

Phó Nhiễm lập tức im lặng, một gương mặt thật là khó coi.

“Tại sao trở lại? Ba phen mấy bận bị thương hại còn chưa đủ? Sau khi em từ tiệc sinh nhật chạy đi, cái họ Vưu kia còn không phải là thuận tiện tiếp nhận đãi ngộ thuộc về em…”

Lồng ngực Phó Nhiễm khó nén uất ức chua xót.

“Anh nào biết sinh nhật này vốn chính là mở cho hai người chúng tôi.”

“Cho nên em chạy, bọn họ mới có thể dường như không có việc gì, bởi vì còn có một đứa con gái khác phải không?”

Phó Nhiễm tâm tình bực bội quay kiếng xe xuống, cô nghĩ lại, lại cảm giác có chỗ không thích hợp “Đêm đó không phải anh đến chỗ Thẩm Ninh sao? Làm sao đối với việc này rõ ràng như thế?”

Di động trong lòng bàn tay lại lần nữa vang lên, Minh Thành Hữu dứt khoát tắt máy, Phó Nhiễm liếc nhìn, cũng không mở miệng tiếp.

Hắn đem di động nhét vào trong túi quần cô, Phó Nhiễm mặc quần bó, trong miệng vội vàng ngăn lại.

“Ném vào trong túi xách là được.”

Minh Thành Hữu không nghe, tay trái đã cắm vào trong túi quần cô, Phó Nhiễm chỉ mặc một chiếc quần nên có thể rõ ràng cảm giác được tay hắn dán chặt trong đùi cô. Ngón trỏ cũng không biết như phác thảo gì đó, đặt ở chỗ cũ không ngừng lượn vòng.

“Đem tay lấy ra!”

“Nói không chừng mẹ em còn có thể gọi, anh giúp em còn không tốt? Mẹ cứ gọi anh liền nhéo.”

Chính thức đem bộ dạng vô lại lưu manh phát huy đến mức tận cùng.

“Tôi mới nhìn đến anh đã tắt điện thoại.”

Mặc dù bị vạch trần, Minh Thành Hữu vẫn không có ý thu tay lại.

“Từ Hi thái hậu để cho chúng ta sớm sinh long tử, làm sao em xem?”

“Không sinh ra.”

“Là phụ nữ đều sẽ xảy ra chuyện đó.”

Cánh tay phải Minh Thành Hữu gối sau đầu, đương nhiên hắn cũng chỉ vừa hỏi là như vậy, Phó Nhiễm tự nhiên cũng là như vậy vừa nghe.

“Chúng ta như vậy rất tốt, hai nhà phụ thuộc vào quan hệ của từng người, chuyện của anh tôi cũng vậy, đáp ứng bất kể.”

“Có thể em nên biết, chúng ta sớm muộn có ngày cùng một chỗ, Minh Phó hai nhà đều cần đứa bé.”

Phó Nhiễm đem xe lái vào ga ra, xe vững vàng dừng lại, hai tay cô vẫn để ở trên tay lái.

“Minh Thành Hữu, lúc ấy tại sao anh phải đáp ứng đám hỏi này, không giống Minh Tam thiếu biết làm nhiều chuyện…”

“Cái này sao…”

Minh Thành Hữu nâng tay trái lên đỉnh đầu Phó Nhiễm vuốt ve, cử chỉ đang lúc lỗ mãng để lộ ra không đếm xỉa tới.

“Trên giường của anh cần có phụ nữ, và tất nhiên phải là mẹ anh tự mình chọn lựa, sớm muộn gì đều đồng dạng, là ai cũng giống vậy.”

Phó Nhiễm hất tay của hắn ra, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Tắm rửa xong, Phó Nhiễm mặc đồ ngủ đứng bên ngoài sân thượng, điện thoại di động vẫn trong trạng thái tắt máy như cũ, ánh trăng sáng tỏ như nụ hôn trên bả vai cô thon gầy. Cô đứng đó, cảm giác được lạnh không chịu nổi sau đó mới trở về đến bên trong phòng.

Minh Thành Hữu lúc này đang phòng tập thể thao rèn luyện, Phó Nhiễm xỏ dép đi qua một đoạn hành lang dài đến đến cửa.

Phòng tập thể thao là do ý thích của Minh Thành Hữu mà làm, trong phòng nghiêm chỉnh rộng rãi, hắn bước nhanh chóng, bước chân tung bay ý muốn chạy nước rút.

Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh máy chạy bộ, hiện tại nhàm chán không có chuyện gì nói.

“Vừa rồi ở trên xe anh nói đến Vưu Ứng Nhụy, đêm đó anh chừng nào thì đi ?”

Tiếng hít thở của Minh Thành Hữu dồn dập mà trầm ổn, cũng như không nghe vào trong tai lời của cô. Phó Nhiễm khó được thấy hắn chạy, bước chân đều đều chuyên chú, bộ dạng hắn vốn là đẹp mắt, bởi vì vận động mà tản ra sức sống lại càng mê người.

Phó Nhiễm đến trước máy chạy bộ, muốn nhìn một hắn đặt ra tốc độ một chút, vừa mới nghiêng đầu lại bị Minh Thành Hữu đẩy ra một cái.

“Nửa phút cuối cùng này tựu giống như với sắp hưởng thụ cao trào đến

cực hạn, đừng phiền anh!”

“Có khoa trương như vậy sao?”

Khuôn mặt Minh Thành Hữu sáng chói chói mắt, ngược lại lại làm cô nhớ đến ý tứ của Thẩm Ninh nói đẹp nhất lúc cao trào. Phó Nhiễm xoay người muốn rời đi, lại nghe thấy trong miệng hắn bật ra thỏa mãn cảm giác lúc chạy nước rút cuối cùng. Cô dừng một chút, quay người lại đi ra. Ngón tay không nghe đại não chỉ huy nhanh chóng đặt trên cánh cửa đóng lại.

Cô luôn luôn kìm nén lại cảm xúc trước hắn một bước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.