Edit & Beta: Đoè
Tưởng Hàng Đình!!!
Không ai ngờ rằng người cùng Ninh Chu trở về và kết hôn với Ninh Chu lại chính là Tưởng Hàng Đình, người đứng đầu nhà họ Tưởng.
Không, phải nói rằng Trương Dao đã nghĩ đến điều đó nhưng bà ta lại gạt bỏ đi.
Sau cùng thì trong mắt bà ta, một người như Ninh Chu sao có thể có được một người tài giỏi như Tưởng Hàng Đình? Cùng lắm cũng chỉ có thể làm một món đồ chơi cho hắn mà thôi.
Nhưng sự thật lại chính là thứ khả năng không thể nhất đã trở thành sự thật.
Trương Dao nhìn Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đang tay trong tay thân mật đứng trước mặt bà ta, luôn cảm thấy có một búng máu đang nghẹn ở cổ họng sắp phun ra.
Trái lại là Ninh Trường Hùng sắc mặt thay đổi liên tục, từ tức giận thành ngạc nhiên và cuối cùng ra mừng như điên, ông ta bước tới trước mặt Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình, tiếng nói chuyện cũng không rõ ràng: “Tưởng tiên sinh, ngài với Chu Chu là?”
Tưởng Hàng Đình giơ bàn tay đang nắm lấy tay Ninh Chu lên và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu rồi mới nói: “Tôi đã kết hôn với Ninh Chu rồi, rất xin lỗi vì hôm nay mới theo Ninh Chu về đây.”
“Không sao không sao hết.” Ninh Trường Hùng lặp lại: “Ngài có thể đến nhà đã là may mắn cho tôi rồi.”
Bắt đầu từ năm ngoái, công ty mang danh nghĩa của Ninh Trường Hùng đã bị Tưởng thị chèn ép không lý do, mấy tháng nay Ninh Trường Hùng có thể nói là bị thua lỗ nặng nề. Nhưng làm cách nào cũng không thể tìm ra lý do vì sao Tưởng thị lại chèn ép ông ta, Ninh Trường Hùng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng ngay lúc này đây, Tưởng Hàng Đình đích thân thừa nhận hắn đã đăng ký kết hôn với Ninh Chu, Toàn bộ nỗi lo lắng của Ninh Trường Hùng đều có thể dễ dàng giải quyết.
Lý do Tưởng thị chèn ép công ty của ông ta không còn quan trọng nữa, giờ Tưởng Hàng Đình đã là bạn đời của con ông ta, bốn bỏ lên năm Tập đoàn Tưởng thị cũng là của người nhà họ Ninh, ông ta còn phải sợ Tưởng thị chèn ép sao?
Trong nháy mắt, sự bất mãn của Ninh Trường Hùng đối với Ninh Chu biến mất, ông ta nhìn Ninh Chu bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, như thể ông ta vẫn luôn là một người bố tốt.
Trương Dao nhìn thấy phản ứng của Ninh Trường Hùng mà trong lòng dần lạnh đi. Bà ta biết vì sự xuất hiện của Tưởng Hàng Đình mà mọi sự châm ngòi của bà ta đều biến thành công cốc.
Chỉ cần Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu còn ở bên nhau ngày nào thì Ninh Chu chính là đứa con yêu quý nhất của Ninh Trường Hùng. Dù cho phẩm hạnh của đứa con trai này có như thế nào hay việc cậu trở thành một con hát ti tiện nhất đi chăng nữa.
Bởi vì đứa con trai này sẽ mang lại cho ông ta rất nhiều lợi ích.
Càng nghĩ, Trương Dao càng không thể ngồi yên được.
Bà ta quay sang nhìn Trương Dương thì lại thấy Trương Dương đang nhìn Tưởng Hàng Đình.
Ánh mắt Trương Dao tối sầm lại và một ý tưởng âm thầm nảy ra trong đầu bà ta.
– –
Ninh Trường Hùng tự cảm thấy mình và Tưởng Hàng Đình trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhìn quả đầu màu xanh đậm của Ninh Chu cũng thuận mắt hơn nhiều.
Ông ta bảo dì Quý đi chuẩn bị một bàn lớn rượu ngon và đồ ăn ngon, đến giờ ăn trưa, ông ta mời Tưởng Hàng Đình vào bàn: “Hàng Đình đến đây, đừng khách sáo với chú làm gì, hôm nay không say không về nhé!”
Chỉ trong vòng hơn một tiếng mà ông ta đã đổi từ xưng hô ngài Tưởng thành Hàng Đình, lúc nói chuyện công việc cũng mang theo giọng của một người lớn tuổi hơn, ông ta thật sự coi mình là trưởng bối của Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình vẫn luôn giữ khoảng cách lịch sự và khách sáo, đối với Ninh Chu thì rất ân cần còn với Ninh Trường Hùng và Trương Dao luôn có một tầng ngăn cách.
Trên khóe môi luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này hàm chứa ý châm biếm, không biết Ninh Trường Hùng không nhìn thấy hay giả vờ không biết.
Trong bữa ăn, Ninh Trường Hùng mấy lần muốn chuyển chủ đề sang công việc, định bóng gió hỏi vì sao Tưởng thị luôn nhắm vào công ty của ông ta.
Tưởng Hàng Đình vẫn luôn giả ngu, đổi chủ đề mấy câu, hỏi về chuyện khi còn nhỏ của Ninh Chu.
Ninh Trường Hùng nào đâu có biết gì về chuyện lúc Ninh Chu còn nhỏ? Mỗi lần nhắc đến ông ta chỉ biết cười gượng đối phó, nếu không sẽ đầy chuyện sang cho Trương Dao nói.
Trương Dao luôn ra vẻ là một người mẹ hiền và cũng kể những điều thú vị về tuổi thơ của Ninh Chu nhưng thỉnh thoảng bà ta làm như vô tình nói ra những chuyện không tốt của Ninh Chu, ẩn ý bôi nhọ cậu.
Nhưng Tưởng Hàng Đình không phải Ninh Trường Hùng nha.
Dù cho Trương Dao có nói Ninh Chu như thế nào, Tưởng Hàng Đình vẫn cứ một vẻ “Sao Chu Chu lại đáng yêu như vậy, trời ơi sao tôi không thể gặp Chu Chu sớm hơn”.
Ánh mắt hắn nhìn Ninh Chu cũng đầy dịu dàng và cưng chiều.
Trong lúc đó, Trương Dao cố ý hay làm như vô tình nhắc đến Trương Dương, còn ẩn ý so sánh Trương Dương với Ninh Chu. Tất nhiên là bà ta sẽ không nói rõ ra mà chỉ như vô tình nhắc đến mà thôi.
Tưởng Hàng Đình trực tiếp buông đũa, nét cười trên môi cũng mất đi: “Cô Trương, cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô muốn nói với tôi rằng Chu Chu không bằng cháu trai cô sao?”
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên sượng lại.
Vốn Ninh Trường Hùng không nghe ra, ông ta cũng cảm thấy Trương Dao nói thật và không có sai sót gì.
Giờ đây, khi nghe ý biểu đạt của Tưởng Hàng Đình, sau đó ngẫm nghĩ lại lời nói của Trương Dao dường như có ẩn ý nào đó.
Ông ta hung ác trừng mắt nhìn Trương Dao rồi trách bà ta không biết nhìn hoàn cảnh mà nói ra những lời ấy? Nếu để Tưởng Hàng Đình phát hiện ra Ninh Chu không đủ tốt, muốn ly hôn với Ninh Chu thì bà ta có gánh được hậu quả không?
Trương Dao lập tức hiểu được bản thân quá nóng vội, đang định giải thích thì lại thấy Ninh Chu đặt đũa xuống, tiếc nuối nói: “Con biết từ trước đến nay con luôn không giỏi giang bằng anh họ, cũng biết bố mẹ yêu thích anh ấy. Vì để cho sau này bố mẹ không bị khó xử, con đã nghĩ đến việc sẽ gia nhập vào giới giải trí để bắt đầu sự nghiệp của mình, có vậy mới không xảy ra xung đột với anh họ.”
Về diễn xuất thì Ninh Chu đều không sợ mấy người ở đây: “Bố mẹ vẫn luôn coi anh họ như con đẻ mà anh họ là người biết ơn, sau này nếu kết thừa gia sản chắc chắn sẽ cùng con báo hiếu bố mẹ. Mà anh ấy giỏi giang như vậy, sẽ phù hợp để kế thừa công ty hơn con.”
Nghe Ninh Chu nói xong, Ninh Trường Hùng lập tức đứng dậy vỗ bàn: “Không thể nào! Dù có thế nào đi chăng nữa thì công ty của nhà họ Ninh nhất định phải được kế thừa bởi một người mang họ Ninh, dù Trương Dương có tài giỏi đến đâu thì cũng không phải người nhà họ Ninh ta!”
Lời này nói ra không phải để lấy lòng Giang Hằng Đình mà Ninh Trường Hùng thật sự nghĩ như vậy.
Ông ta không phủ nhận Trương Dương rất tài giỏi, ông ta có thể bỏ tiền ra cho Trương Dương xây dựng sự nghiệp nhưng tuyệt đối sẽ không để Trương Dương thừa kế tài sản của nhà họ Ninh.
Ninh Trường Hùng nhận mạnh những lời này, căn bản không thèm để ý đến sự có mặt của Trương Dương và Trương Dao, vẻ mặt của hai người lập tức trở nên mất tự nhiên, Trương Dương cúi đầu, không khỏi nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Gã cảm thấy việc có mặt đây ngày hôm nay như một trò cười!
“Thật sao?” Ninh Chu ra vẻ ngạc nhiên: “Con còn tưởng rằng lúc bố bảo con ký giấy chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế là bố có ý định chuyển quyền thừa kế cho anh họ rồi mà?”
Tưởng Hàng Đình đúng lúc chêm vào: “Bố em yêu cầu em ký giấy từ bỏ quyền thừa kế?”
Ngay giây tiếp theo, giọng Tưởng Hàng Đình lạnh xuống: “Nếu đã như vậy, em không cần phải về cái nhà này nữa. Lúc nào em cũng nghĩ cho họ mà họ lại ép em nhượng bộ như thế, rõ ràng trong lòng họ không có đứa con trai là em.”
Nói rồi hắn nắm tay dẫn Ninh Chu đi.
Tưởng Hàng Đình: “Đi thôi, về nhà với anh. Những gì nhà họ Ninh cho em, anh cũng có thể cho mà những gì họ không thể cho thì anh càng có thể cho em.”
Ninh Chu làm vẻ mặt thất vọng, ngoan ngoãn đứng dậy, định đi về nhà với Tưởng Hàng Đình.
Khó khăn lắm Ninh Trường Hùng mới có thể thiết lập quan hệ với Tưởng Hàng Đình, ông ta sao có thể để vịt đã nấu chín bay đi? Chắc chắn là không thể!
Ông ta vội vàng gọi Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu lại và nói: “Hàng Đình cháu hiểu làm rồi. Chu chưa bao giờ có ý bắt Chu Chu từ bỏ quyền thừa kế cả, lần đó chỉ vì nó nhất quyết muốn gia nhập giới giải trí nên chú mới lấy quyền thừa kế ra đe dọa nó thôi. À không phải vậy, giấy kí kết chú vẫn mang đi công chứng nên nó không có hiệu lực.”
Sau đó ông ta ra lệnh cho Trương Dao: “Bà nhanh đi lấy giấy kí kết xuống đây, để Hàng Đình và Chu Chu xem đã công chứng hay chưa.”
Trương Dao vô cùng không cam lòng nhưng vẫn đi lên thư phòng lấy giấy kí kết xuống.
Bà ta vốn tưởng rằng tờ giấy kí kết này sẽ là vũ khí đắc lực cho việc tranh giành tài sản sau này, nào ngờ hôm nay sẽ phải giao nộp vũ khí đó ra.
Bà ta đau lòng muốn chết nhưng vẫn giả vờ vui vẻ: “Ôi trời, giữa hai bố con nào có ai kí kết loại giấy tờ này? Tôi đã muốn nói là nên xé nó đi từ sớm rồi.”
Sau đó Ninh Trường Hùng thật sự xé nát tờ kí kết trước mặt mọi người.
Trương Dao đau lòng đến không thở nổi.
Sau đó Ninh Trường Hùng nói với Ninh Chu: “Con là con trai duy nhất của bố, đợi đến trăm năm sau, sản nghiệp của nhà họ Ninh chắc chắn sẽ do con thừa kế. Có vài lời bố muốn nói rõ ràng với con, bố biết con đang suy nghĩ gì, anh họ con quả thật rất giỏi nhưng sau cùng thì nó không phải con bố, không mang họ Ninh, vậy nên con không cần phải băn khoăn vì anh họ mà từ bỏ quyền thừa kế của mình.”
Ninh Chu không còn nhớ được lúc Ninh Trường Hùng quan tâm ân cần với cậu như vậy là khi nào nữa, có lẽ là chưa bao giờ.
Cậu cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Ninh Trường Hùng tưởng rằng Ninh Chu vẫn còn tổn thương vì ông ta coi trọng Trương Dương, thế là nhìn sang Tưởng Hàng Đình, hạ giọng nói: “Bố muốn nói là giờ con đã hai mươi tuổi rồi, nên đến công ty học quản lý thôi, vì bố không còn trẻ nữa và vẫn đang chờ con kế thừa công ty.”
Vừa vặn tuần trước tổng giám đốc công ty đã từ chức. Nếu con bằng lòng, tuần sau con có thể đến làm việc ở công ty của bố… không, ngày mai đi. Bố sẽ giữ chức tổng giám đốc cho con. ”
Đương nhiên, Ninh Trường Hùng làm như vậy là có tính toán của riêng mình, chỉ cần Ninh Chu trở thành tổng giám đốc của Ninh thị, Tưởng thị bên kia chắc chắn sẽ vì Ninh Chu mà không nhằm vào công ty của ông ta nữa, nói không chừng còn ra tay giúp đỡ thêm.
Hơn nữa, bởi vì tổng giám đốc từ chức, Ninh Trường Hùng đã tự mình nắm lấy một ít quyền lợi, cái gọi là chức vụ tổng giám đốc cũng chỉ là cái danh hão, không có thực quyền, ông ta không sợ Ninh Chu sẽ làm ra chuyện gì xấu.
Nhưng Trương Dao không biết rõ mấy chuyện này, khi nghe Ninh Trường Hùng nói muốn để Ninh Chu lên làm tổng giám đốc của công ty, bà ta đã có chút lo lắng.
Nhưng vì ngoài mặt bà ta đã quen giả tạo nên không thể hiện rõ sự lo lắng ra ngoài, thay vào đó còn nói dưới góc nhìn của Ninh Chu: “Trường Hùng, Chu Chu vừa đi làm đã ngồi ở vị trí này, e rằng sẽ khó thuyết phục mọi người. Chu Chu chưa từng tiếp xúc với các vấn đề về quản lý, em sợ con sẽ bị áp lực.”
“Chuyện này thì cô cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi, tôi sẽ dạy cho Chu Chu.” Tưởng Hàng Đình ôm lấy vai Ninh Chu, cúi đầu cưng chiều nhìn cậu nói: “Chu Chu nhà tôi thông mình như vậy, chắc chắn sẽ đảm đương được.”
Ý ám chỉ sẽ giúp đỡ Ninh Chu.
Và đây cũng là mục đích ngày hôm nay bọn họ đến, sau cùng thì Ninh thị vẫn sẽ phải đổi người.
Bước đầu tiên đương tiên là tiến vào tầng quản lý của Ninh thị rồi dần dần thâu tóm nó, từng chút một cướp Ninh thị khỏi tay Ninh Trường Hùng.
Trương Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, lo lắng hỏi Ninh Chu: “Vậy còn công ty mà Chu Chu đã ký thì sao? Con định hủy bỏ hợp đồng à?”
Không đợi Ninh Chu trả lời, Ninh Trường Hùng đã hào sảng nói: “Hủy bỏ thì cứ hủy bỏ thôi, Chẳng lẽ nhà họ Ninh không đủ khả năng chi trả phí bồi thường sao?”
Ưu tiên hàng đầu là giữ Ninh Chu lại để cậu áp chế Tưởng Hàng Đình, có như vậy thì nhà họ Ninh mới phát triển không ngừng được.
– —-
Thóc mà cứ nghĩ mình là gà =))))