Chương trình bán hàng mẫu của Prada phải thừa nhận là một trải nghiệm đặc biệt (họ kiểm tra hai lần giấy tờ của khách xếp hàng dài ở cửa ra vào) và tràn ngập những món đồ “phải có” cho mùa mới nhất, với Bliss lại chẳng có ý nghĩa gì. Ở đâu ra đám phụ nữ phát cuồng vì thời trang đang tranh nhau đôi guốc thêu mười lăm phân cuối cùng đó chứ? Là do thiếu nguồn lực do nền kinh tế đang đi xuống, hay có thể bởi vì hàng mẫu thì thường có một hư hỏng bí mật nào đó? Đầy ắp những món đồ thiết kế với chu kỳ sống được chờ đợi chỉ ba tháng, đó những thứ mà các tín đồ thời trang thật sự mặc? Bởi vì ai mà cần tới một chiéc váy loang màu khi nó đã hết mốt chứ? Hay là chuyện đôi giày khiêu vũ đế mềm bằng da cá sấu có thể khiến đôi chân nhảy múa? Chẳng lẽ chúng vẫn còn thời trang khi chúng đã chẳng còn mốt?
Bliss đi dạo qua các giá, lôi một chiếc túi ra ngắm nghía. Bốn trăm đô la vẫn là giá quá cao để trả cho một chiếc túi xách, cô nghĩ. Họ đã gọi đây là hàng mẫu sao? Một chiếc váy lót khiến cô chú ý – một chiếc váy búp bê trông rất đáng yêu trong một chiến dịch quảng cáo. Màu tím với những bông hoa vàng. Cô cầm lấy nó.
Khi Schuyler bước vào, với trang phục rất nhiều lớp nhưng trông vẫn thanh tao và xinh đẹp như trước kia, Bliss có thể thấy ánh mắt ghen tị từ tất cả những tín đồ thời trang nhỏ bé kia, điều đó khiến cô cảm thấy hạnh phúc và tự hào. Nhìn Schuyler, Bliss được nhắc lại rằng cô không phải là một con quái vật sống cả trăm thế kỷ, một sinh vật đáng nguyền rủa nào đó… rằng một phần trong cô chỉ mới mười sáu tuổi và vẫn còn ngây thơ. Không một ai khác, không ai khác trong căn phòng này, sẽ có thể hiểu được điều mà cô đang trải qua…
Ngoại trừ cô gái mặc chiếc áo choàng màu xám và áo len đen.
– Bliss! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! – Schuyler khóc, rồi họ ôm chầm lấy nhau, ôm nhau thật chặt, nước mắt họ thi nhau lăn trên má, tạo ra một chút chấn động khiến những người mua hàng khác phải quay mặt đi và cố gắng giả vờ như họ không phải đang trố mắt ra nhìn một cách ngớ ngẩn.
– Chúng ta có phải ở lại đây không? – Schuyler hỏi, tò mò nhìn Bliss – Cậu sẽ mua chiếc váy đó à?
– Tớ có thể… tại sao? Cậu không thích nó à? Nhưng không, ý tớ là có, tốt hơn là chúng ta ở lại đây… nhưng tớ nghĩ sẽ có một căn phòng nào đó để chúng ta có thể nói chuyện – Bliss nói, dẫn Schuyler ra ngoài hành lang và bước vào một căn phòng đợi nhỏ bé ở bên cạnh.
Họ ngồi bên nhau, vẫn giữ chặt lấy nhau. Bliss thấy Schuyler gầy hơn trước.
– Khi tớ nghe nói các cậu đã phải chạy trốn, tớ đã rất lo lắng. Chuyện gì đã xảy ra vậy? – Cô lắng nghe trong khi Schuyler kể lại cuộc điều tra và tất cả những gì đã xảy ra sau đó. Khi nghe chuyện, cô nhận ra càng lúc càng rõ ràng hơn cô đang đặt Schuyler vào mối nguy hiểm thế nào. Dù không hề có danh vị, Forsyth cũng vẫn đang lãnh đạo Hội Kín. Bliss có thể cảm thấy Vị khách đứng đằng sau tất cả. Nhưng tại sao hắn ta lại quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với Schuyler Van Alen chứ?
Tôi đã gặp Oliver ở trường, nhưng bọn tớ không có cơ hội để nói chuyện cùng nhau – Bliss nói. Cô đã có một cuộc hội ngộ lúng túng với cậu ấy. Bọn họ là bạn dắt dây, Bliss nghĩ. Không có Schuyler, Oliver và cô chẳng có quá nhiều điểm chung.
Thật kỳ cục khi gặp cậu ấy mà không có cậu. Hai người lúc nào cũng đi cạnh nhau.
Tớ biết – Schuyler nói, vặn vẹo ngón tay – Đó là cách tốt hơn. Nếu Hội Kín biết tớ đã trở lại…
Bliss gật đầu. Forsyth đã hỏi cô rằng Schuyler có liên lạc gì không, nghĩa là Hội Kín vẫn còn quan tâm tới chuyện cô ấy ở đâu. Bliss chẳng nói gì với ông ấy, dĩ nhiên là thế. Schuyler đã đúng khi giấu mình. Nhưng Bliss có cảm giác còn có chuyện nào đó khác chứ không chỉ là nỗi sợ Hội Kín khiến Schuyler và Oliver chia cách. Cô đã từng hy vọng Schuyler sẽ tìm thấy hạnh phúc với Oliver, nhưng tình bạn là một chuyện, còn tình yêu lại là chuyện khác. Những người Hy Lạp đã đúng về vấn đề đó.
Cậu đã gặp Jack chưa? – Cô hỏi.
Rồi – Schuyler ngại ngùng – Ổn thôi mà. Chuyện đó… chúng tớ… kết thúc rồi – Cô nhìn thẳng vào mắt Bliss khi nói điều đó và ngẩng cao đầu.
Tớ mừng khi nghe điều đó – Bliss nói nhẹ nhàng. Anh em sinh đôi nhà Force cuối cùng sẽ kết hôn, cô có thể tưởng tượng chuyện đó gây đau khổ thế nào. Thậm chí Mimi đã nhờ Bliss làm một trong những cô phù dâu của cô ấy, chuyện đó thật bất ngờ vì họ chẳng còn nói chuyện với nhau nữa. Bliss đã trả lời đồng ý theo phép lịch sự.
Còn cậu thì sao? Tớ… tớ rất tiếc vì chúng ta chẳng bao giờ nói chuyện về những gì đã xảy ra với Dylan. Tớ chỉ có thể tưởng tượng nó tồi tệ thế nào… – Giọng Schuyler bình tĩnh và đôi mắt cô bừng sáng – Tớ thật sự xin lỗi vì đã không ở đó bên cậu. Tớ không muốn cậu một mình ở đó, nhưng bọn tớ chẳng có lựa chọn nào khác.
Không sao mà. Tớ ổn cả. Tớ thật sự nhớ các cậu. Chuyện đó… như phát điên lên với tớ… – Cô nói. Bên trong đầu Bliss vang lên một giọng nói quen thuộc. Nói với cô ấy anh gửi lời chào, khiến Bliss mỉm cười – Dù sao đi nữa, thỉnh thoảng tớ cảm thấy như anh ấy vẫn ở bên tớ.
Cậu ấy lúc nào cũng ở bên cậu mà – Schuyler nói, nắm chặt tay Bliss.
Bliss cúi người để họ có thể nói chuyện thân mật hơn. Cô có thể cảm thấy bóng tối đang tới gần, một cảm giác không khác gì với lao tới điểm ngưng của một đường trượt cao tốc. Cảm giác khó chịu về vực thẳm, ngay trước khi rơi xuống.
Nghe này, Sky, tớ cần phải kể với cậu một vài chuyện. Có điều gì đó không ổn với tớ. Tớ không thể nói chuyện về nó quá nhiều, hay bất cứ thứ gì rắc rối với tớ sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm hơn. Nhưng tớ đã tham gia lớp học đó… Các nền văn minh cổ đại… tớ đang nghiên cứu về Rome… và tớ bắt đầu nhớ lại một vài chuyện… những chuyện xảy ra trước kia, tớ nghĩ nó có thể – cô sẽ nói – có thể lại đang xảy ra – nhưng cô chẳng bao giờ có cơ hội vì chiếc điện thoại Iphone của Schuyler bắt đầu đổ chuông.
Chờ một chút. Chúa ơi, tớ thật sự xin lỗi. Bliss, tớ phải nghe cuộc điện thoại này. Nó từ bệnh viện của mẹ tớ – Schuyler nói, khi kiểm tra số điện thoại. Cô đưa điện thoại lên nghe – Alo? Vâng, tôi là Schuyler Van Alen… Cái gì cơ? Xin lỗi? Vâng… vâng dĩ nhiên rồi… Tôi sẽ đến ngay bây giờ.
Chuyện gì vậy? – Bliss hỏi.
Đó là… đó là mẹ tớ. Bà tỉnh lại rồi! Bà đang muốn gặp tớ. Bliss, tớ xin lỗi, tớ phải đi rồi!
Allegra? Allegra tỉnh rồi sao? Đợi đã… Schuyler! Tớ sẽ đi với cậu!
Nhưng đã quá muộn. Bạn cô đã đi rất nhanh, như thể cô ấy biến mất vào không khí.