Khi cô thức dậy vào buổi sáng hôm đó, điều đầu tiên đến với tâm trí cô là cánh cửa chớp trắng sáng nhìn rất quen thuộc. Tại sao trông chúng lại quên thuộc như vậy? Không. Không đúng. Đó không phải là câu chính xác để hỏi. Cô lại bắt đầu nhức đầu. Nó lại xảy ra. Nhưng bây giờ cô phải tập trung. Mỗi ngày, cô phải hỏi mình ba câu hỏi rất quan trọng, và đây không phải là một trong 3 câu hỏi đó.
Câu hỏi đầu tiên mà cô phải hỏi mình là tên mình là gì?
Cô không thể nhớ.
Giống như việc cố gắng giải mã những chữ viết nghuệch ngoạc trên một tờ giấy vậy. Cô biết giả định phải nói gì, nhưng cô không thể nhận ra chữ viết tay. Giống như có một cái gì đó ngoài tầm với, và cô đã đánh mất chìa khóa. Hay thức dậy bị mù vậy.
Tên mình là gì?
Tên cô. Cô phải nhớ tên cô. Nếu không thì…nếu không thì…cô không muốn nghĩ về nó.
Trước kia có 1 cô gái tên là…
Trước kia có 1 cô gái tên là…
Cô đã có một tên khác thường. Cô biết điều đó. Đó không phải là kiểu tên mà bạn tìm thấy trên những ca cà phê làm bằng gốm tại các cửa hàng quà tặng của sân bay hoặc trên các phù hiệu trang trí của những vật lưu niệm nhỏ mà bạn có thể treo trên cánh cửa phòng ngủ sau khi bạn trở về từ Disneyland. Tên cô là khá bất thường và có ý nghĩa. Cái gì có nghĩa là tuyết hoặc hơi thở hoặc niềm vui hạnh phúc hay…Bliss. Đúng rồi. Đúng là nó. Bliss Llewellyn. Đó là tên của cô! Cô đã nhớ! Cô bám chặt nó như cô có thể. Tên của cô. Bản thân cô. Khi cô nhớ được cô là ai, cô sẽ ổn thôi. Cô sẽ không bị điên. Ít nhất là vào hôm nay.
Nhưng nó rất khó khăn. Rất, rất khó khăn bởi vì bây h có Người Khách đến xem xét. Người Khách ở trong cô, là cô, tất cả các ý nghĩa và mục đích. Người Khách trả lời bằng tên của cô. Cô gọi ông là Người Khách vì sẽ dễ dàng hơn để cô tin rằng tình hình của cô sẽ là tạm thời. Tại sao những người đến thăm lại làm vậy? Họ bỏ đi.
Bliss tự hỏi rằng mình vẫn là mình nếu có người khác thay mình quyết định. Nói giọng nói của mình? Bước đi với đôi chân của mình? Sử dụng đôi tay của mình để mang lại cái chết cho người mình yêu thương nhất? Cô rùng mình. 1 kí ức đột ngột tự ý đến với cô. 1 chàng trai với mái tóc đen đang nằm rũ rượi trong vòng tay cô. Đó là ai? Câu trả lời ở một nơi nào đó, nhưng cô sẽ phải moi móc cho câu trả lời. Những hình ảnh mờ nhạt. Hy vọng rằng sau đó cô sẽ nhớ lại. Ngay bây giờ, cô phải chuyển đến câu hỏi thứ hai.
Mình đang ở đâu?
Những cánh cửa chớp. Những cửa chớp là đầu mối. Nó đủ cho cô có thể thấy 1 cái gì đó. Bây h nó rất hiếm khi xảy ra. Hầu hết thời gian cô tỉnh dậy trong bóng tối. cô tập trung vào các cửa chớp. Chúng được làm bằng gỗ và được sơn màu trắng. Duyên dáng theo cách đó, cái gì đó mà gợi cô nhớ lại một trang trại hoặc nhà tranh ở Anh ngoại trừ chúng quá sáng, quá bóng loáng và hoàn hảo. Giống như ý tưởng của Martha Stewart về nhà tranh ở Anh hơn là thực tế. Ah, chẳng trách chúng trông quen thuộc như vậy. Bliss biết bây h cô ở đâu rồi. Nếu cô vẫn có thể mỉm cười, cô đã cười rồi.
The Hamptons. Cô ở trong ngôi nhà ở Hampton của cô. Ngôi nhà tên Cotswold. BobiAnne đã đặt tên cho ngôi nhà. BobiAnne? nhìn thấy một hình ảnh của một người phụ nữ gầy và cao lêu ngêu trang điểm quá đậm và đeo nhiều đồ trang sức khổng lồ. Cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa độc hại của người mẹ kế. Mọi thứ đang trở lại, và trở lại 1 cách nhanh chóng.
Mùa hè trong một bữa tiệc tối tại nhà của một nhà thiết kế nổi tiếng, BobiAnne biết rằng tất cả các ngôi nhà lớn trong khu này đều có tên. Chủ đặt tên cho nhà của họ, Mandalay hoặc Oak Valley, theo cách họ khoe khoang như thế nào. Bliss đã đề nghị tên ngôi nhà là Dune House cho cồn cát lớn ven biển ở cạnh bãi biển trong tài sản của họ. Nhưng BobiAnne có những ý tưởng khác. Cotswold. Người phụ nữ thậm chí chưa bao h đến Anh.
Được rồi. Cô đã yên tâm. Cô đã tìm ra nơi cô ở, nhưng nó không có nghĩa gì cả. Cô đang làm gì ở Hamptons?
Cô là một người xa lạ trong chính cuộc sống của mình, một khách du lịch trong cơ thể của chính mình. Nếu có ai hỏi cô cảm giác đó như thế nào, Bliss sẽ giải thích theo cách này : nó giống như bạn đang lái xe một chiếc xe, nhưng bạn ngồi ở hàng ghế sau. Chiếc xe tự động lái, chứ không phải bạn điều khiển. Nhưng đó là xe của bạn, ít nhất thì bạn nghĩ như vậy. Dù sao chăng nữa, nó đã từng là của bạn.
Hoặc như trong một bộ phim. Bộ phim là cuộc sống của bạn, nhưng bạn không con đóng vai chính nữa. Một người khác đang hôn anh chàng đẹp trai thủ vai chính và diễn các đoạn độc thoại ấn tượng. Bạn chỉ quan sát thôi. Bliss là một người quan sát cuộc sống của chính mình. Cô đã không còn là Bliss nữa, nhưng chỉ đơn giản là ký ức của Bliss vẫn còn.
Đôi khi cô thậm chí không chắc rằng cô đã bao giờ thực sự tồn tại.