Bliss không bao giờ hiểu sự say mê của Schuyler đối với Jack Force và ước gì bạn mình sẽ từ bỏ việc này. Không có điều gì tốt đẹp xảy ra với chuyện này. Mặc dù Bliss là một thành viên mới của Uỷ ban và chỉ mới bắt đầu chấp nhận cách này, cô luôn luôn hiểu một điều: bạn không được làm hỏng đính ước. Hôn lễ là 1 chuyện rất nghiêm trọng. Không có gì có thể tách rời Jack và Mimi, không gì có thể xen vào giữa họ. Ngay cả suy nghĩ đã là không thể rồi. Bliss nghĩ Schuyler luôn xem nhẹ chuyện này, cô gái có mẹ là người đầu tiên trong giống nòi họ phá vỡ đính ước và sống (nếu bạn có thể gọi là sống) với những hậu quả. Tuy nhiên, như người ta thường nói, tình yêu là mù quáng.
Nhưng cô đã không nói “Mình đã nói với cậu rồi” sau bài giảng. Bliss không phải là loại bạn đó. Không ai trong 2 người nói chuyện khi rời khỏi buổi học của Ùy ban. Oliver đã nhanh chóng bỏ đi thậm chí trước khi buổi học giải tán, trong khi Schuyler ủ rũ và im lặng trên đường đi bộtừ trường về nhà. Bliss đã không hỏi cô nếu cô vẫn còn gặp Jack tại căn hộ trung tâm thành phố đó – 1 bí mật mà Schuyler đã vô tình nói ra vào 1 ngày nọ, vài tháng trước, khi cô nói với Bliss về chiếc chìa khóa mà cô tìm thấy trong 1 chiếc phong bì với 1 địa chỉ được nhét dưới cửa phòng mình. Ngày hôm sau, khi Schuyler đến trường với vẻ đỏ mặt và mơ màng, Bliss đã hiểu ra.
Bliss đổ lỗi cho Jack Force. Cậu ta nên biết điều tốt hơn. Cậu ta đã tiếp cận với sự khôn ngoan trong quá khứ của mình, trong khi Schuyler chỉ là một linh hồn mới, thực sự mù quáng và ngớ ngẩn như 1 Máu Đỏ. Cậu ta chỉ việc bỏ Schuyler 1 mình.
Cha mẹ của Bliss đều ở nhà khi cô về, khiến cô ngạc nhiên. BobiAnne thường có buổi điều trị mỡ thừa vào lúc này, và Forsyth được cho là đang ở Washington vào tuần này. Cô đặt chìa khóa lên 1 chiếc dĩa bằng bạc thật lên bàn trước và đi xuống hành lang chính, bị thu hút bởi những tiếng cãi nhau.
Có vẻ như Forsyth và BobiAnne đang la hét lẫn nhau. Nhưng Bliss sớm nhận ra đó chỉ là năng lực ma cà rồng khiến cô nghe có vẻ như vậy. Trong thực tế, họ thì thầm.
– Anh có chắc là anh hoàn toàn giam giữ nó không?
Đó là BobiAnne, nghe có vẻ kích động hơn bao h hết.
– Chắc chắn.
– Em đã nói với anh nên mang nó đi.
– Và anh đã nói với em là sẽ không an toàn. – Forsyth đáp trả.
– Nhưng ai lấy nó? Ai thậm chí biết chúng ta giữ nó. Ông ta thậm chí còn không nhận ra là đã nó đã mất…
Có 1 tràng cười trống rỗng.
– Em nói đúng. Ông ta là 1 kẻ tàn phế. Ông ta xong việc rồi. Tất cả những gì ông ta làm là than khóc và nghiền ngẫm những tấm ảnh cũ, hoặc nghe những băng ghi âm cũ. Trinity không tự chủ được. Thật là thảm hại. Không có cách nào ông ta biết được.
– Vậy thì ai?
– Em biết những nghi ngờ của anh mà.
– Nhưng nó chỉ là 1 cô bé.
– Nó còn hơn thế nhiều. Em biết mà.
– Nhưng làm thế nào chúng ta có thể chắc chắn?
– Chúng ta không thể.
– Trừ khi…
Giọng nói của họ nhạt dần, và Bliss leo lên cầu thang lớn vào phòng của cô. Cô thắc mắc những gì mà họ đang nói. Nghe có vẻ như họ đã bị mất 1 thứ gì đó. Tâm trí cô chợt lóe lên hình ảnh chiếc vòng cổ mà cô đang đeo. Cô chưa trả lại nó cho cha sau cái đêm ở Four Hundred Ball. Nhưng ông cũng chưa bao h đòi lại. Không thể là chiếc vòng cổ được, vì BobiAnne đã có lần nhìn thấy cô đeo nó và nhận xét là nó rất hợp với màu mắt cô.
Cô bỏ đồ đạc trong phòng và nhấc điện thoại lên. Dylan ở trong tâm trí cô cả ngày sau chuyến thăm. Cô không thể tin rằng anh thậm chí còn không nhớ cô. Cô không biết nên cười hay khóc khi nghĩ về anh. Bliss thay bộ đồng phục ở trường và mặc 1 bộ khác thoải mái hơn. Cô cuốc bộ đến nhà bếp, nơi cô thấy Jordan đang làm bài tập trên quầy.
– Có chuyện gì vậy? – Jordan hỏi, ngước lên từ quyển sách. Đứa trẻ trong tất cả các lớp danh dự – điều mà Bliss không đạt được cho đến khi máu ma cà rồng góp phần vào.
– Không có gì? – Bliss lắc đầu.
– Về chàng trai đó, phải không? Bạn chị à? – Jordan hỏi.
Bliss thở dài và gật đầu.
Cô thấy nhẹ nhõm khi em gái mình không ép cô nói về chuyện này. Thay vào đó, Jordan bẻ thanh kẹo Toblerone làm đôi. Đó là món kẹo ưa thích của Jordan, và cô bé giấu nó trong phòng vì BobiAnne sẽ mãi diễn thuyết về cân nặng của cô bé.
– Cám ơn. – Bliss nói, cắn 1 miếng. Sô cô la thật ngọt ngào và ngon tuyệt khi nó tan chảy trên lưỡi cô. Bliss cảm động. Em gái cô đã cố gắng làm cô cảm thấy tốt hơn bằng cách duy nhất mà cô bé biết.
– Em có cần giúp đỡ gì không? – Cô hỏi, như một cách để nói cô đánh giá cao cử chỉ chu đáo này.
– Không – Jordan lắc đầu.
– Dù gì thì chị không có hy vọng với toán học rồi.
– Em đúng đó. – Bliss cười. Cô bấm chiếc điều khiển từ xa về phía chiếc ti vi nhỏ hiệu Plasma đang treo lơ lửng trên quầy.
– Việc này có làm phiền em không? – Cô hỏi, bấm nhẹ qua các kênh.
– Không.
Bliss ăn nốt miếng sô cô la và xem ti vi trong khi Jordan tiếp tục làm việc về các vấn đề toán học của mình. Khi Forsyth và BobiAnne bước vào nhà bếp một vài giờ sau đó để tập hợp gia đình ăn tối, họ thấy 2 chị em vẫn ngồi lặng lẽ bên cạnh nhau.