Tuần tiếp theo trôi qua một cách nhanh chóng. Mỗi ngày sau khi tan học, Schuyler và Oliver đều đâm đầu vào các giá sách ở Kho Lưu Trữ, cố gắng tìm bất cứ cái gì ghi chép hoặc đề cập đến “Croatan”. Họ rà soát cả các cơ sở dữ liệu máy tính, thử tất cả các cách viết có thể được của từ này. Nhưng vì các file dữ liệu của thư viện mới chỉ được tự động hóa từ năm 1980 họ cũng phải tham khảo thêm các danh mục thẻ cổ.
– Ta giúp được gì không? – Một giọng nói trang nghiêm cất lên khi hai người túm tụm lại với nhau ở bàn của Oliver vào một buổi chiều, đang mải mê nghiên cứu hàng tá cuốn sách cũ và vài cái thẻ lấy từ ngăn kéo “Cr-Cu”
– Ồ, ngài Renfield. Cháu có thể giới thiệu bạn Schuyler Van Alen không ạ?- Oliver hỏi, đứng dậy và khẽ cúi chào một cách trang trọng.
Schuyler bắt tay người đàn ông lớn tuổi. Ông ta có một gương mặt kiêu ngạo, mang nét quýtộcvà mặc một chiếc áo bành tô hiệu Edwardian lỗi thời cùng với chiếc quần nhung. Oliver nói chuyện với ông Renfield -một Conduit loài người làm việc theo cách rất nghiêm túc.
– Ông ấy phục vụ cho cácMaCàRồngtừ rất lâu rồi đến nỗi ông ấy còn nghĩ mình là mộtMaCàRồng. Hội chứng Stockholm Kinh Điển. Mình nghĩ là chúng ta nên dấu chuyện này – Oliver mỉm cười lo lắng. Họ ngầm quyết định sẽ không nhờ đến bất cứ sự giúp đỡ nào của bất kì người quản thư về cuộc nghiên cứu của họ, qua trực giác họ cảm nhận đây là một việc bất hợp pháp. Nếu đúng Ủy Ban đang che dấu điều gì đó thì sẽ có việc phải làm với “Croatan”, lẽ dĩ nhiên, tốt nhất là hai người không nói cho bất kì ai về việc họ đang làm.
Ông Renfield cầm lấy một mảnh giấy từ trên bàn Oliver, Schuyler đã nguệch ngoạc viết lên đó hàng loạt các từ. “Croatan? Kroatan? Chroatan? Chroatin? Kruatan?”. Ông ta nhanh chóng đặt tờ giấy xuống cứ như thể nó đã thiêu đốt ngón tay ông ta vậy.
– Xem nào… Croatan – Ông lẩm bẩm.
– Đó chỉ là cái gì đó bọn cháu nghe nói thôi. Chẳng có gì đâu ạ. Chỉ là một đề tài của trường thôi.
– Một đề tài của trường – Renfield nghi ngờ gật đầu- Dĩ nhiên rồi. Nhưng thật không may mắn chút nào ta chưa bao giờ nghe về từ này cả. Các cháu có muốn khai sáng cho ta không?
– Cháu nghĩ nó là một loại pho mát. Loại này làm từ một công thức nấu ăn cổ của người Anh – Oliver trả lời với vẻ mặt hết sức thành thật – Từ các bữa tiệc lớn củaMaCaRồngvào thế kỉ 16.
– Pho mát. Ta hiểu rồi.
– Giống như loại pho mát Roquefort hay Camembert. Theo cháu nghĩ thì loại này thiên về sữa dê. Hay có lẽ là một loại pho mát của Ý. Cậu nghĩ sao Sky?
Môi của Schuyler giật giật, cô không tin mình có thể trả lời được.
– Rất tốt. Tiếp tục đi – Renfield nói rồi để mặc họ tiếp tục nghiên cứu.
Khi ông ta đã ở một khoảng cách an toàn, Schuyler và Oliver cùng bật cười nhẹ nhàng nhất mà họ có thể.
– Pho mất! – Schuyler thì thầm
– Mình đã nghĩ là ông ta sắp ngất đi cơ đấy.
Đó là một đốm sáng trong một tuần ảm đạm. Thời tiết trở nên lạnh hơn, kéo theo các dịch bệnh. Bệnh cúm ập vào trường học, làm cho một số học sinh phải nghỉ hai ngày trước, Jack Force nằm trong số đó. Có vẻ như ngay cả vớiMaCàRồngcũng không miễn dịch được với bệnh cúm. Schuyler còn nghe nói là Bliss bị mắc cạn từ bữa tiệc, hơn nữa cô gái Texas ấy cũng tự khép mình. Thậm chí Dylan còn phải than vãn về điều này: Bliss tính khí thất thường và trở lên thờ ơ, thêm vào đó là chẳng bao giờ rời Mimi.
Hôm sau, trời xám xịt và lạnh đến thấu xương. Dấu hiệu đầu tiên chứng tỏ mùa đông đang đến gần. Một Newyork u ám – từ các tòa nhà cho đến đám sương mù và cả bầu trời nữa – tạo cho người ta cảm giác là đang có một đám mây đen và ẩm ướt bao trùm lên thành phố giống như một cái chăn ướt át. Khi Schuyler đến cổng trường, một đám mây đen treo lơ lửng trên một đám đông ồn ào, sôi động ngay phía trước trường Duchesne. Schuyler phải vượt qua vài cái xe tin tức màu trắng với bao nhiêu là xúc tu vệ tinh, lại còn có hẳn một đoàn phóng viên đang mớm lời, kiểm tra xem xét răng miệng bằng những cái gương cầm tay, hay là đang sửa soạn trước khi các máy quay hoạt động. Có tới một đội máy quay phim xuất hiện ở khắp nơi, cùng với phóng viên và phó nháy của các tờ báo và tạp chí – khéo còn lớn hơn nhiều cái đám có mặt trong ngày tổ chức tang lễ cho Aggie.
– Đã có chuyện gì xảy ra vậy? – Schuyler hỏi.
Oliver nhìn có vẻ khó chịu:
– Chuyện gì đó rất tồi tệ. Mình cảm thấy vậy.
– Mình cũng thế – Schuyler tán thành
– Không phải một cái chết khác chứ?
– Mình không rõ.
Hai người chờ ở cổng trường. Từ cửa trước của tòa Duchesne, hai cảnh sát lực lưỡng đang hộ tống một cậu trai trẻ. Trông cậu ta bẩn thỉu, xộc xệch với cái áo da tả tơi.
– Dylan! Tại sao? Cậu ấy đã làm gì cơ chứ?- Schuyler hỏi, hoảng sợ.
Đám đông phóng viên và người quay phim đổ xô về phía trước, xung quanh bao trùm ánh đèn flash và một loạt dồn dập các câu hỏi.
– Có lời bình luận nào không ạ?
– Tại sao cậu lại hành động như vậy?
– Hãy chia sẻ với các bạn đọc của chúng tôi về cảm giác của cậu lúc này?
Schuyler hốt hoảng và đau đớn. Tại sao họ lại bắt Dylan? Lại còn giữa một nơi công cộng chứ? Cô không thể tin nhà trường lại có thể để họ làm một việc như thế này! Schuyler bắt gặp ánh nhìn hoang dại của Bliss trong đám đông.
– Schuyler! – Tạm thời Bliss có vẻ quên rằng cô và Schuyler không thực sự là bạn. Schuyler nắm lấy tay của Bliss:
– Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra? Sao người ta lại mang cậu ấy đi? – Cô dồn dập hỏi.
– Họ nghĩ Dylan đã giết Aggie! – Bliss nói. Cô đang đấu tranh để giữ cho mình bình tĩnh, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Oliver và Schuyler khiến cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình nữa.
Bliss tìm sự ủng hộ của hai người- Mình nghe lỏm được họ nói chuyện với cô hiệu trưởng. Aggie không chết do sử dụng thuốc quá liều, cô ấy đã bị giết… bị siết cổ, và trên móng tay của cô ấy có ADN của Dylan…
– Không.
– Đây chắc chắn là một sai lầm – Bliss nói trong nước mắt.
– Bliss, nghe mình này – Schuyler nặng nhọc nói – Cậu ấy đã bị gài bẫy. Dylan không thể giết được Aggie. Nhớ không?
Đôi mắt Bliss trở nên tập trung. Cô gật đầu. Cô biết Schuyler đang nói về điều gì:
– Bởi vì…
– Bởi vì cậu ấy là một loài người mà một Máu Đỏ thì không thể giết mộtMaCàRồngđược… Chỉ một giây thôi Aggie đã chế ngự được cậu ấy rồi. Chuyện này là dối trá. Aggie là mộtMaCàRồng. Chẳng có cách nào để Dylan giết được cô ấy.
– Một cái bẫy.
– Đúng – Schuyler nói.
Mưa như trút nước, cả ba người ướt như chuột lột, nhưng ai trong họ buồn để ý. Bliss sợ hãi nhìn Oliver:
– Nhưng Schuyler, làm gì có cái gọi làMacàRồng.. – Cô ngập ngừng nói.
– Ồ, đừng lo lắng về Oliver. Cậu ấy biết tất cả rồi. Ổn mà. Oliver là một Conduit. Mình sẽ giải thích sau.
Oliver cố gắng để Bliss trông mình đáng tin cậy và làm cô yên tâm. Cậu nhớ trong baloo mình có một cái ô, liền mở nó ra, che cho bọn họ.
– Tuần trước Jack đã nói với mình có cái gì đó ở ngoài kia đang giết cácMaCàRồng. Theo mình Dylan đã bị ghép tội oan – Schuyler giải thích.
– Vậy có nghĩa là cậu ấy vô tội… – Bliss nói một cách hi vọng.
– Dĩ nhiên là thế rồi. Chúng ta cần tìm cho ra ai đứng đằng sau vụ này, hơn nữa mình cũng phải đưa Dylan ra khỏi đó – Schuyler tuyên bố.
Bliss tán thành:
– Bọn mình cần phải biết chuyện gì đang diễn ra. Tại sao tự nhiên Dylan lại bị buộc tội khi mà thông tin của các chính quyền cho rằng đây là một vụ sử dụng thuốc quá liều. Họ đã lấy cái “bằng chứng” ấy ở đâu? Và tại sao lại là Dylan?
– Bố cậu là thượng nghị sĩ. Chắc ông ấy có vài mối quan hệ với sở cảnh sát. Chẳng lẽ ông ấy không thể giúp gì sao? – Oliver gợi ý.
– Mình sẽ hỏi bố – Bliss hứa. Ba người họ bước vào cổng trường. Họ đã vào tới lớp rồi. Sau đó, lúc ăn trưa, Bliss tình cờ gặp Oliver và Schuyler ở quán ăn tự phục vụ. Hai người đang ngồi ở cái bàn như thường lệ, ẩn sau cái lò sưởi cẩm thạch.
– Cậu đã nói chuyện với bố cậu chưa? Schuyler hỏi.
– Ông ấy nói gì? – Oliver sốt ruột.
Bliss kéo ghế ngồi bên cạnh họ và chống tay lên mặt bàn. Cô dụi mắt nhìn hai bạn: – Ông ấy nói, đừng lo lắng về chuyện bạn con. Ủy Ban sẽ lo chuyện này. Schuyler và Oliver nghi ngờ.
– Việc này chẳng phải rất kì lạ sao? – Schuyler hỏi
– Bởi các cuộc gặp với Ủy Ban đã bị hoãn lại cho tới khi có thông báo mới.