Schuyler nhìn theo cái xe đang xa dần, những cảm xúc và suy nghĩ trái ngược giằng co trong tâm trí cô. Aggie là mộtMaCàRồng… và cô ta đã chết, điều đó có nghĩa là cô, Schuyler cũng có thể chết. Hôm vừa rồi cô đã suýt chết nếu như không có Xinh Đẹp. Cô lại nhìn chiếc xe biến mất góc đường. Jack đang xa rời cô. Có cái gì đó trong cách cậu rời đi làm cô cảm thấy như cậu sẽ rời xa cô mãi mãi, để lại cô đơn độc.
– Thưa cô, tôi có thể giúp gì không ạ? – Người bảo vệ bất thình lình hỏi, mím đôi môi mỏng dính lại với nhau.
Schuyler nhìn quanh. Cô là người duy nhất còn đang đứng ở chiếc cổng bằng đá cẩm thạch củagiađình Llewellyn.
– Thật ra thì… vâng – Cô dịu dàng trả lời
– Tôi cần một chiếc taxi, làm ơn. Người gác cửa lập tức thi hành. – Tới đường Houston và Essex ạ – Cô chỉ dẫn cho người lái xe.Cô tới nơi duy nhất mà cô nghĩ là cô có thể an toàn.
Con đường tới The Bank vẫn dài như bình thường, nhưng lần này Schuyler đi liền một mạch tới phía trước chỗ chăng dây thừng.
– Xin thứ lỗi – Schuyler nói với cô gái canh cửa
– Nhưng tôi thực sự cần phải vào trong đó ngay bây giờ.
Cô nàng đó bĩu môi:
– Còn tôi thật sự cần một cái dạ dày kẹo. Nhưng chẳng ai đạt được những gì mà họ muốn cả. Hãy ra sau như mọi người đi.
– Cô không hiểu à. Tôi nói: HÃY ĐỂ TÔI VÀO TRONG ĐÓ NGAY BÂY GIỜ – Những từ đó như một tiếng rống trong tâm trí cô, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với lần cuối cùng cô cố gắng làm như vậy. Cô gái loạng choạng lùi về phía sau, giữ lấy đầu cứ như thể cô ta vừa nhận một cú đánh vậy. Cô ta gật đầu với mấy tay bảo kê, những kẻ đó nâng dây thừng lên.
Schuyler sải bước vào bên trong, cô điên cuồng vẫy tay xua những người nhận vé và kiểm tra thẻ căn cước, làm cho họ bị ném về phía sau dính sát vào tường cứ như họ là những con cờ đô mi nô vậy. Bên trong câu lạc bộ tối đen, Schuyler chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ mờ của những kẻ ăn chơi đang lắc lư, ngâm nga và say sưa nhảy theo tiếng nhạc. Tiếng nhạc to đến nỗi cô có thể nghe thấy nó trong từng lỗ chân lông trên cơ thể. Cô cảm thấy chuyện này dễ chịu hơn là nhìn cái cách cô đi qua đám đông, chậm chạp nhưng đều đặn cô đẩy mình về hướng khối người đang nhảy nhót. Cuối cùng thì Schuyler cũng tìm được cầu thang dẫn lên phòng khách ở tầng trên cùng.
– Túm, quay, thổi – Tiếng huýt sáo của một kẻ buônmatuý đang ngồi ngất ngưởng trên bậc thang thứ ba -Một cái gì đó chứ, thưa quý cô? Để tôi đưa cô tới chỗ các vì sao nhé?
Schuyler lắc đầu rồi vội vã vượt qua hắn. Cô tìm thấy Oliver ở tầng hai, ngay bên cạnh cửa sổ, ngồi bắt chéo chân ngắm nhìn quang cảnh của Đại Lộ A. Trông cậu ấy lạnh lùng và khó chịu. Chính xác đó là những gì cô cảm nhận được. Schuyler không thể nhận ra là cô đã mất cậu bao lâu cho tới khi lại được nhìn thấy khuôn mặt thân thiện, đôi mắt màu nâu đỏ ẩn dưới phần tóc mái dài.
– Chà chà. Tôi có vinh dự này là nhờ ai đây? – Oliver hỏi khi cậu nhìn thấy cô đứng ngay trước mặt. Cậu hất tóc ra khỏi mắt và nhìn cô chằm chằm với vẻ căm ghét.
– Mình phải nói với cậu vài chuyện – Schuyler thấp giọng. Oliver hươ hươ tay:
– Cái gì? Cậu không thấy là mình đang bận à? – Cậu cáu kỉnh nói rồi chỉ tay về phía khoảng trống im lặng bao quanh – À, mình đã bận – Cậu lầu bầu – Đã có hàng tấn người ở đây, cách đây đúng một phút. Mình không biết làm cách nào mà cậu thoát được họ.
– Chỉ vì… – Schuyler giải thích. Chỉ vì mình bỏ cậu một mình ở buổi khiêu vũ và một cậu trai khác, cô bắt đầu nói nhưng may sao cô đã dừng đúng lúc. Cô đã để Oliver một mình, mà lẽ ra cô đã là bạn nhảy của cậu tối hôm đó. Cậu là người bạn quan trọng nhất của cô, và dường như lúc nào cô cũng nghĩ tới cậu, ở buổi khiêu vũ hôm đó, hai người được coi là một cặp. Không phải theo một cách lãng mạn, nhưng họ mang thông điệp: chúng tôi- đã- ở- đây- trong- một- buổi – khiêu- vũ- với- nhau- và- vì- vậy- chúng- tôi-sẽ- tạora- những- kỉ- niệm- đẹp- nhất, đại loại như thế. Vậy mà những gì cô làm lại cực kì bâá lịch sự. Cô sẽ cảm thấy thế nào nếu Oliver làm như vậy với cô? Nếu cậu ấy bỏ cô một mình, không ai để trò chuyện, trong khi cậu đi nhảy với Mimi Force chẳng hạn? Chắc chắn cô sẽ đối xử lạnh lùng với cậu như cậu đang làm với cô thôi. Có khi còn lạnh nhạt hơn nhiều ấy chứ.
– Oliver, mình xin lỗi về chuyện tối thứ bảy vừa rồi – Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
– Thế à?
– Mình xin lỗi. Mình nói mình xin lỗi. Được không? Mình đã không suy nghĩ kín kẽ. Oliver nhìn lên trần nhà giống như đang nói chuyện với một người vô hình.
– Schuyler Van Alen, thừa nhận là mình sai. Thật không thể tin được – Nhưng đôi mắt màu nâu đỏ ấy nheo nheo và cô biết là hai người lại trở thành bạn bè.
Đó là tất cả những gì mà cô phải nói. Xin lỗi. Dù trong trường hợp tồi tệ như thế nào, thì xin lỗi vẫn là một từ mang đầy sức mạnh. Đủ mạnh để làm cho người bạn thân nhất của cô không giận nữa.
– Vậy là hai đứa mình ổn rồi phải không?
Oliver cười:
– Ừ, mình đoán thế.
Schuyler mỉm cười. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu. Oliver là người bạn thân nhất, là tri kỉ, là người bạn tâm giao của cô; trong tuần trước, cô đã lờ và tránh mặt, đẩy cậu ra xa vì cô quá sợ hãi, sợ nói cho cậu biết sự thật về mình.
– Mình phải nói với cậu vài điều về mình – Cô vươn ra và nắm lấy tay cậu – Oliver à, mình là một… mình là mộtmacà…
Khuôn mặt của Oliver trở nên dịu dàng:
– Mình biết rồi.
– Gì cơ? – Schuyler rất đỗi ngạc nhiên.
– Schuyler. Để mình chỉ cho cậu vài thứ.
Vẫn cầm tay cô, Oliver dẫn Schuyler xuống dưới tầng hầm vào phòng tắm dành cho nữ, hướng về cái góc nơi mà cô đã nhìn thấy một bức tường trống trải đến kì lạ vào cái lần trước cô ở câu lạc bộ này. Cậu thì thầm một vài từ gì đó và rồi những đường nét của một cái cửa hiện ra, sáng rực rỡ. Oliver đẩy nhẹ, bức tường chuyển động mở ra, để lộ một cầu thang dốc, quanh co dẫn tới nơi sâu nhất của toà nhà. – Cái gì vậy? – Schuyler hỏi khi họ bước qua lối vào. Bức tường đóng lại ngay sau họ, bỏ họ lại trong bóng tối.
Oliver lấy một cái đèn pin nhỏ xíu trong túi quần.
– Theo mình- cậu nói. Họ bắt đầu đi xuống các bậc thang hình xoắn ốc và có vẻ như ngừng thở khi hai người đến bậc thang trung tâm.
Ở đó có một cánh cửa khác, lần này là một cánh cửa còn lộng lẫy hơn gấp nhiều lần, nó được làm từ vàng, gỗ mun và bạch kim. IGREDIOR PERCIPIO ANIMUS – đó là những chữ vạch sẵn bao quanh chu vi. Oliver lấy ra một chiếc chìa khoá bằng vàng và xoáy nó vào ổ.
– Chúng ta đang ở đâu đây? Tất cả những cái này là gì? – Schuyler hỏi, ngập ngừng bước vào trong phòng.
Một thư viện – một nơi rộng lớn, thoáng gió với mùi của bụi phấn và giấy da. Có rất nhiều giá sách cao khoảng hai mươi mét đụng trần nhà và còn có hẳn một mê cung những cái thang và cầu để liên kết với các giá sách cao chót vót. Căn phòng này sáng sủa, hệ thống đèn đầy đủ, đặc biệt là các loại đèn cỡ lớn; sàn nhà trải bằng loại thảm Aubusson, tạo cảm giác ấm cúng. Một vài nhà nghiên cứu ngước mặt lên tò mò nhìn khi hai người bước vào. Oliver khẽ cúi chào họ rồi dẫn Schuyler tới một phòng riêng,
– Đây được gọi là Kho Lưu Trữ Lịch Sử. Chúng tôi luôn giữ nó được bảo mật.
– Chúng tôi là ai?
Oliver đưa một tay lên môi ra hiệu im lặng. Cậu dẫn cô tới một cái bàn nhỏ, mòn ở phía sau của căn phòng. Trên bàn đặt một cái máy tính xách tay snág bóng, một vài bức ảnh được đóng khung và một tá các ghi chú. cậu tìm cái giá sách ở bên trên cái bàn, rồi khẽ kêu lên vẻ hài lòng khi lấy xuống một cuốn sách cũ rích và bẩn, chắc là do quá nhiều năm sử dụng. Oliver thổi nhẹ bìa sách. Cậu lật trang đầu tiên rồi bày ra trước mắt cho Schuyler xem. Chỉ vào cái câygiaphả được minh hoạ trên trang giấy, cái tên Van Alen được ghi ngay ở giữa, còn cái tên Hazard- Perry thì được viết nhỏ xíu ở bên dưới.
– Gì đây?
– Nó chỉ ra chúng ta có quan hệ với nhau như thế nào ấy mà – Oliver giải thích- Ý mình là nó giải thích sự gắn bó giữa chúng ta. Chúng ta không cùng mộtgiađình, cậu đừng lo.
– Ý cậu là gì?- Schuyler hỏi, cố gắng hiểu được tại sao có một thư viện khổng lồ ngay bên dưới một hộp đêm.
-Giađình mình đã phục vụ chogiatộccậu trong nhiều thế kỉ.
– Cậu nói lại xem nào?
– Mình là một Conduit. Như mọi người tronggiađình, các thành viên trong đó là người trông nom cácMaCàRồng. Bọn mình làm việc với vai trò các bác sĩ, luật sư, nhân viên kế toán và nhà tài phiệt.Giađình mình phục vụgiatộcVan Alen với tư cách đó từ trước năm 1700. Cậu biết tiến sĩ Pat chứ? Bà ấy là cô của mình đấy.
– Phục vụ bọn mình, ý cậu là gì?Giađình cậu giàu có hơngiađình mình nhiều – Schuyler phân tích.
– Một trò đùa quái ác của định mệnh. Bọn mình đã yêu cầu cải thiện tình hình nhưng bà cậu không nghe. “Thời gian đang thay đổi”. Bà ấy đã nói như thế đấy.
– Tuy vậy một Conduit thì có ý nghĩa gì?
– Ý là bọn mình phục vụ theo một mục đích khác. Không phải con người nào cũng là thần linh quen thuộc. – Cậu biết về điều đó à? – Schuyler hỏi. Cô cúi xuống nhìn tờ giấy thêm lần nữa, thấy rằng tên các vị tổ tiên của cô đều nằm về phía tên mẹ cô.
– Mình chỉ biết vừa đủ thôi.
– Nhưng tại sao cậu chưa từng nói gì cả?
– Mình không được phép.
– Nhưng làm sao cậu biết cậu là ai, còn mình lại không biết mình là ai.
– Mình không biết. Nó đã như thế kể từ khi bắt đầu rồi. Trở thành một Conduit là một cái gì đó được lưu truyền từ đời này sang đời khác, được chỉ dạy và tất nhiên mọi việc sẽ dễ dàng hơn khi được dạy dỗ ở độ tuổi trẻ. Bọn mình phục vụ để giữMaCàRồnglà một bí mật, bảo vệ họ và giúp họ quản lí thế giới của họ.
Việc rèn luyện là một việc xưa lắm rồi, và hiện nay chỉ còn một vàigiađìnhMaCàRồnglà còn giữ Conduit thôi. Đây giống như một truyền thống có từ lâu đời, hơn nữa một vàiMaCàRồngkhông muốn giữ nó thêm nữa. Như bà cậu đã nói, bây giờ mọi thứ đang thay đổi. Mình là Conduit cuối cùng đấy.
– Tại sao?
– Ai mà biết được? – Oliver nhún vai – Có vàiMaCàRồngcó thể tự chăm sóc bản thân trong bất kì hoàn cảnh nào. Họ không cần tới bọn mình nữa. Họ không tin là Máu Đỏ có thể giúp được gì cả, thay vào đó họ muốn tự điều khiển hơn.
Có sự lộn xộn ở một cái bàn khác, họ quay lại và thấy người quản thư lưng gù, dáng người lùi lũi đang bị một người đàn bà có mái tóc vàng cắt tỉa gọn ghẽ mắng té tát.
– Chuyện gì vậy?
– Anders lại làm thế rồi. Bà Dupont không hài lòng với việc nghiên cứu của ông ta đang tiến hành. Schuyler nhận ra dáng vẻ duyên dáng của một thành viên trong Uỷ Ban.
– Còn Andres là… ?
– Một quản thư. Tất cả các nhân viên của thư viện đều là Máu Đỏ. Các Conduit không còn làm việc cho riêng mộtgiađìnhMaCàRồngnào cả.
Schuyler để ý thấy cácMaCàRồngở thư viện đều ra lệnh cho các thủ thư với thái độ trịch thượng, trong giây lát cô thấy xấu hổ vì mình là mộtMaCàRồng. Cách ứng xử nhã nhặn không có ở đây sao?
– Tại sao họ lại nói với bọn cậu với thái độ đó?
-Giađình mình không bao giờ bị thế – Oliver đỏ mặt – Nhưng như mình đã nói với cậu, hầu hết cácMaCàRồngđều tỏ thái độ tức giận với bọn mình. Thậm chí họ còn nghĩ là bọn mình không nên ở đây hay là biết về họ. Nhưng không ai trong số họ muốn nắm quyền Kho Lưu Trữ này. Chẳng ai có hứng thú với việc quản lí những cuốn sách cổ cả.
– Bà ta đang làm gì ở đây vậy? – Schuyler thắc mắc khi quan sát bà Dupont đang xem xét một số giấy tờ mà Conduit của bà ta mang đến.
– Đây còn là cơ quan đầu não của Conclave của Những Người Cao Tuổi. Ban Lãnh Đạo – Cậu biết đấy, họ thường gặp nhau ở đó, trong phòng họp ở phía sau những chồng đống này.
– Cậu đã biết được bao lâu rồi? Ý mình là về mình ấy – Schuyler hỏi. Nhìn trở lại cái bàn của OLiver, chỗ mấy bức ảnh mà hai người đã chụp khi ở Nantucket vào mùa hè năm ngoái. Oliver với khuôn mặt hồng hào vì ánh nắng mặt trời đang liếc nhìn chiếc camera. Cậu có nước da ngăm ngăm đen và mái tóc ánh lên màu nâu vàng, trong khi trông Schuyler tái nhợt và không tự nhiên, bên dưới cái mũ mềm đội đi biển khổng lồ, những vết màu trắng như ố ở mũi cô. Hai người trông thật là trẻ con dù cho chuyện ấy chỉ cách đây có mấy tháng. Hè năm ngoái họ chỉ là những đứa trẻ – như bao đứa trẻ khác đang hoang mang lo lắng vì sắp phải quay lại trường học. Hai người đã có hai tuần để đi thuyền buồm và đốt lửa trại trên bãi biển. Đối với Schuyler chuyện này giống như là cách đây tới cả đời vậy.
– Mình biết kể từ khi được sinh ra. Mình được dành cho cậu – Oliver nói một cách đơn giản. – Cậu được dành cho mình?
– Theo mình hiểu thì cứ mỗi thành viên trong mộtgiađìnhMaCàRồngđều có một Conduit loài người từ khi mới sinh ra. Mình sinh muộn hơn cậu hai tháng. Thậm chí còn có thể nói cậu chính là lí do tại sao mình được sinh ra cơ đấy. Mình đã tìm và thấy cậu. Nhớ không?
Schuyler nhìn lại các kí ức của mình. Cô nhớ lại OLiver đã tạo những cuộc làm quen thân thiện như thế nào, và đầu tiên cô đã kháng cự ra sao. Ở trong lớp cậu luôn luôn ngồi cạnh bên cô, hay hỏi cô vài câu hỏi, cuối cùng, vào cái lúc hai người chia sẻ với nhau chiếc bánh san đuých kẹp rau diếp ít ỏi khi học lớp hai thì họ trở thành bạn bè.
– Vậy chính xác cậu đã làm những gì?
– Mình giúp cậu. Mình thúc đẩy cậu theo một hướng có thể tin cậy được, gợi ý cách sử dụng sức mạnh của cậu, để từ đó cậu có thể tự khám phá bản thân. Cậu có còn nhớ buổi tối ở The Bank lần trước khi mình nói với cậu là ” suy nghĩ lạc quan và chúng ta sẽ vào được trong đó” không?
Schuyler gật đầu. Nó giống như những gì cô đã nghi ngờ, sau đó cô kể cho cậu nghe tối nay mình đã sử dụng sức mạnh đó như thế nào để vượt qua cô nàng kiểm soát ở cửa. Oliver cười ha hả:
– Thật là quý báu. Ước gì mình được mục kích cảnh đó. Schuyler cũng cười vui vẻ:
– À, cuộc gặp mặt ở Uỷ Ban họ đã nói với bọn mình là việc điều khiển tâm trí là hoàn toàn có thể. – Tuy nhiên chỉ có một vàiMaCàRồnglàm được thôi – Oliver lưu ý.
– Nói cho cùng mình cũng không rõ lắm. Nếu như Kho Lưu Trữ này nằm ở dưới đây, vậy tại sao cậu lại quá quan trọng vấn đề chuyện bọn mình không vào được The Bank? Chắc chắn còn lối khác để vào nơi này.
Oliver gật đầu:
– Có. Đi qua hộp đêm Block 122. Đó là lí do tại sao họ lại đưa ra chính sách “thành viên – duy nhất”. Ở trong hộp đêm chỉ có cácMaCàRồngvà khách của họ. Mình có thể vào trong bằng cách đi qua đó,mình là một trong vài người có chìa khoá… dẫu vậy mình vẫn chỉ là một Máu Đỏ thấp hèn thôi… ngoài ra mình ghét nơi đó.
Schuyler gật đầu để cậu nói tiếp.
– The Bank chẳng khác gì một trò may rủi. Trong một khoảng thời gian rất dài nó vắng tanh vắng ngắt. Sau đó có hai người ở bên cạnh và những người vôgiacư nói rằng họ nhìn thấy người ta đi vào đó và không bao giờ quay trở ra cả, thế là để xoa dịu sự ngờ vực, cácMaCàRồngnghĩ là họ nên cho thuê các tầng cao nhất cho bất kì ai có hứng thú. Người tài trợ của câu lạc bộ này xuất hiện đùa tiên, họ rất thích cái ý tưởng về một hộp đêm đến nỗi mà quyết định mở ngay một cái khác cạnh cửa- lẽ dĩ nhiên là một hộp đêm riêng.
Schuyler sắp xếp lại tất cả các thông tin. Một hộp đêm riêng. Uỷ Ban, điều này tất nhiên phù hợp với mọi thứ mà cô biết vềMaCàRồngcho tới thời điểm này. Họ thích giữ bí mật về họ. Sự thừa nhận và cả giải thích của Oliver về tình bạn giữa họ không khỏi làm cho Schuyler lo lắng. Cô không thể không bận tâm được, cô nhớ lại cái cách Oliver luôn luôn cho cô vay tiền, còn cô thì chẳng bao giờ có đủ tiền để trả lại cho cậu, vậy mà dường như cậu không bao giờ bận tâm về chuyện ấy hay yêu cầu trả lại cả. Đó là một phần của chuyện này ư? Đâu là chỗ Conduit kết thúc và tình bạn bắt đầu?
– Thế rốt cuộc, cậu thực sự không phải là bạn thân nhất của mình phải không? Cậu giống như người giữ trẻ của mình?
Oliver mỉm cười, cào cào mái tóc dày của cậu:
– Cậu có thể gọi mình là bất cứ cái gì mà cậu muốn. Chỉ có cái là cậu sẽ không tống khứ mình dễ dàng thôi. – Sau đó tại sao cậu lại quá giận dữ với mình khi mình nói với cậu về Uỷ Ban? Oliver buồn rầu:
– Mình không biết… Mình đoán là phần nào đó trong mình không muốn đó là sự thật cho dù mình biết rõ. Ý mình là, mình biết nó sẽ xảy ra, chỉ là mình muốn hai đứa mình như nhau, cậu hiểu chứ? Chúng ta chắc chắn không phải thế rồi. Mình là một Máu Đỏ. Cậu là một người bất tử. Mình cho là điều đó sẽ loại mình thôi. Mình là một con người – Cậu cười buồn.
– Cậu sai rồi. Thực sự thì hình như mình không bất tử – Schuyler nói.
– Ý cậu là gì?
– Jack nói với mình rằng có một loài nào đó đang giết cácMaCàRồng.
– Đó là điều không thể – Oliver lắc đầu – Mình chẳng đã nói với cậu là có cái gì đó không ổn với chàng công tử bột đó rồi còn gì – Cậu bật cười.
– Không, không mà. Mình nghiêm túc đấy. Aggie là mộtMaCàRồng. Giờ cậu ấy không thể tái sinh được nữa. Cậu ấy đã ra đi. Đã chết. Đúng, như vậy đấy, lần này là chết thực sự. Máu của cậu ấy biến mất.
– Ôi! Lạy Chúa! – Oliver thốt lên, khuôn mặt cậu trắng bệch – Mình không biết. Đó là lí do tại sao mình đã nói là mình không thấy thương xót ở đãm tang của cậu ấy. Mình đã nghĩ vấn đề lớn ở đây là gì chứ? Rồi cô ta sẽ quay trở lại.
– Cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa. Và đó không phải là trường hợp duy nhất. Còn có nhiều hơn…
nhiều đứa trẻ khác sẽ bị giết. CácMaCàRồng. Người ta cho là bọn mình không thể chết, nhưng thực chất thì không phải vậy.
– Vậy Jack định làm gì? Cậu ta biết điều gì? – Oliver sốt sắng.
– Cậu ấy muốn tìm ra ai đang săn lùng bọn mình. Về tin nhắn được đóng đinh trên một thân cây ở cánh đồng hoang vắng: Croatan.
– Cậu ta sẽ làm điều đó như thế nào? – Oliver lo lắng hỏi.
– Mình không biết, nhưng mình nghĩ hai đứa mình có thể giúp nhau. – Bằng cách nào?
Schuyler nhìn bao quát căn phòng cũ kĩ.
– Thư viện này nắm giữ toàn bộ lịch sử của cácMaCàRồngphải không? Có lẽ sẽ có cái gì đó chúng ta có thể tìm thấy ở đây.