Gia Sư, Em Yêu Chị

Chương 15: Âm mưu vạch trần Yến (2)



– Em chỉ quen bảo để giúp đỡ công ty thôi – Yến vừa dứt lời, Bảo, Thiên, Tùng xuất hiện. Câu nói ấy Bảo đã nghe hết, mặt anh tối sầm lại, 2 tay đút vào túi quần, bươc đến gần Yến, tỏ ra lạnh lùng và tuyên bố:

– Công ty…chuẩn bị phá sản nhé! – sau đó lườm Yến, Yến lạnh sống lưng, quay đầu lại, mặt đối mặt, thấy Bảo đang lườm cô khinh bỉ – Anh Bảo……- Yến điếng người

– Không..không anh Bảo..không phải như anh nghĩ đâu – cô nhảy ra khỏi người Hiếu ôm Bảo, nói giọng nũng nịu, mếu máo. Bảo mềm lòng, thấy vậy, Rin cắm tai nghe vào máy thu âm, sau đó nhét vào tai Bảo, sau khi nghe xong tất cả, Bảo tức tối, xô Yến ra khỏi người mình rồi phủi áo, coi Yến như một con vậy dơ bẩn, sau đó giơ tay lên và *BỐP* một cái tát xuống mặt Yến, anh cười, rút điện thoại ra

– Alo, rút toàn bộ số vốn ra khỏi công ty YYC ( công ty của Yến )

– Này!!! Anh..anh làm gì vậy? – Yến xanh mặt, chạy đến chỗ Bảo đấm vào ngực anh

– Về nhà thu dọn đồ đạc đi, à quên, công ty ba cô bị phá sản rồi, thôi, gia đình cô biến đi cho khuất mắt tôi nhé! Đừng để tôi gặp lại, nếu không thì cả mạng sống cũng không còn – anh liếc cô, đôi mắt màu hổ phách đã hiện lên những đường gân đỏ, Yến quay qua Hiếu

– Hiếu,anh nói anh yêu em phải không? Giúp gia đình em đi – Yến năn nỉ, làm nũng nhìn Hiếu

– haha..yêu cô? Cô nằm mơ à, tôi cố tình để cô nói ra sự thật đấy, không biết sao?? À qên, nói cho nghe, nãy ôm cô, tôi đã gần xém nôn ra ngoài hết đấy, biết thân biết phận thì biến đi !!

– Mấy người..hừ..hãy chờ đấy, đừng coi thường Hoàng Bảo Yến này – Yến đứng lên, đạp đổ bàn rồi tức tối đi về

– Kế hoạch thành công mỹ mãn chứ hả – Tùng cười

– Đại thành công – Rin, Hân, Hiếu đồng thanh

– Này, sao mấy người biết bộ mặt của Yến? – Bảo liếc nhìn Thiên

– Là một vệ sĩ, trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu, từ thể xác đến tâm hồn – cô nhìn Bảo rồi cười, sau đó quay lưng, toan đi về

– Ấy về hả, đợi tui – Hiếu và Rin đồng thanh

– Khoan!! – bảo ra lệnh, cả ba ngơ ngác quay lại

– ????

– C..ca..cảm..cảm ơn – Bảo lúng túng, đỏ mặt nói khiến cả 3 cười lớn

– 3 người ở lại uống xíu rồi về – Tùng lên tiếng

– Ờm..ờ..ở lại uống tui sợ không lại người kia – Hiếu với Rin liếc nhìn Hân

– Hả?? – cô ngơ ngác – tui làm gì biết uống??

– Cậu mà không biết uống tui đi bằng đầu – cả 4người rít lên

– Hehehe – cô cười đáng yêu

– Dễ thương quá – Bảo vô tình thốt lên

– Hả??? -Rin, Tùng, Hiếu đồng thanh

– À ờ…à chai rượu kia dễ thương quá – Bảo biện hộ, nhưng vì kinh nghiệm nói dối lâu năm, nhìn thoáng qua là biết, cô nhìn Bảo nghi hoặc, đoán ra được ý của Bảo liền cúi mặt xuống, mặt cô bây giờ vừa đỏ vừa nóng nhìn như đứa con nít. Về phía Yến, vừa bước ra khỏi bar, Yến gọi điện thoại cho ai đó

– alo chị gọi em – người bên kia

– chuẩn bị đưa quân đi “diễu hành” – Yến trả lời

– Vâng Tút.tút..

– Tôi sẽ không bỏ qua đâu, rồi mấy người chống mắt lên coi, hahahaha- Yến cười sảng khoái Trong quán bar, cô đã nhận ra ý đồ của Yến khi vừa có người lạ bước vào quán bar, cô nói chuyện bằng mắt với rin và Hiếu “2 cậu để ý rồi chứ?”- cô nhìn Hiếu và Rin “ừ, tên đeo kính đen, áo khoác đen, quần jean đen, đôi giày đen, tóc đen ngồi xéo mình 3 bàn bên phải” Hiếu đáp trả lại ánh nhìn của Hân “Giờ làm sao? Có nên nói cho Tùng và Bảo?” Rin trả lời 2 người bạn

– Mấy người thôi cái điệu liếc mắt đưa tình đó đi được không? 2 tụi tôi nhận ra rồi – Tùng lên tiếng

– hì hì – Hân cười

– Giờ làm sao? – Bảo hỏi

– Ả đã cất công tạo nên game rồi, thôi thì mình tham gia cho trò chơi của ả được trọn vẹn chứ giờ chán quá – Rin chắp 2 tay lại vòng qua sau gáy

– Giờ sẽ như này..rồi sau đó.., xong rồi tập trung tại … hehehe – cô cười khoái chí

– Anh cũng không phải hạng tầm thường nhỉ, tôi thích rồi đó haha – Bảo đắc chí nhìn Hân

– Yosh! Start game now!! – Rin khoái hét lên

– OKK!!! – cả đám đồng thanh.

Bộ ngũ long công chúa .. nhầm, ngũ long hoàng tử bước ra khỏi quán bar, trước khi đi Hân cố tình vấp té lên tên do thám kia để gắn con chip điện tử lên đó rồi đưa cho mỗi người một cái tai nghe thu nhỏ. Xong bước 1, cô và Rin leo lên xe của Rin, Hiếu, Tùng, Bảo mỗi người leo lên xe của mình chạy về 2 phía khác nhau, Rin Hân Hiếu một hướng, Tùng Bảo một hướng. Tên do thám thấy vậy gọi cho Yến và nói :

– Chị ơi, họ đi về 2 phía khác nhau, giờ làm sao

– Thằng ngu!! Chia quân ra mà đuổi theo .. tút .. tút – Yến trả lời

Vì có con chip nên phía Hân đã nghe hết mọi chuyện, cô cười thầm ” Ha ha, không ngờ mọi thứ y như dự tính “. Xe của Hân, Hiếu dừng lại tại một ngôi nhà kho, cả 3 bước vào. Rin đưa cho 2 người kia 2 chiếc mặt nạ độc quyền của HHR, họ ngồi chờ ở giữa nhà kho. Một lúc sau, 1 đoàn binh kéo đến, chúng mở cửa toan bước vào nhưng khi thấy sự hiện diện của bộ ba, chúng không nói thành lời

– C..Cái gì .. v.vậy ?? HHR ?? T..Tại .. sao lại ở..ở đây – Tên đi đầu lắp bắp

– Chà, thật xui cho ngươi vì đã đụng độ bọn ta, ai đã thấy ta rồi thì … không còn đường sống – Hiếu cười gằn.

– Hứ ! Chỉ có 3 người bọn bay thì làm gì được 50 người bọn tao, anh em, xông lên – tên cầm đầu đã lấy được bình tĩnh, hét lên.

– Chà chà, cũng to gan phết, giờ sao Hân, tui ra nhé – Rin cười

– Đi, cả 3 cũng ra, đã chơi là chơi tới bến – Hân trả lời

Sau khoảng 15 phút, chúng đã nằm dưới sàn nhà … nhưng … tất cả đều chết hết. Hiếu hỏi:

– Ê bà, công an biết được thì sao?

– Ờ .. thì .. thôi đem tụi nó đi hỏa thiêu tiêu diệt bằng chứng – Nói là làm, Hân kéo 2 tên kia ra ngoài, lấy bình xăng trong cốp xe, rưới lên mọi ngóc ngách của nhà kho và châm lửa. Hoàn tất, cô phủi tay tháo mặt nạ:

– Xong, ra điểm hẹn đánh BOSS nhanh lên

Phía Bảo và Tùng, cũng như phía bên kia, Tùng Bảo khoác lên mình áo khoác của bang Narei và đập chúng tơi bời, phía bên này chỉ 30 quân nên ra trước bọn kia. 2 người họ không hỏa thiêu mà cắt chúng ra từng bộ phận rồi chất đống một góc, khóa cửa nhà kho lại để xác chúng mục rữa.

// TG thích truyện kinh dị lắm nên mấy cảnh này TG khoái =))

Tới điểm hẹn, gặp nhóm Hân, Bảo hỏi:

– Lâu thế, sao rồi?

– OK, tuyệt vời – Cô nháy mắt, 1 hành động quá dễ thương làm tim 4 chàng đập thình thịch ( Rin là gay nhưng thấy gái đẹp vẫn động lòng chứ ). Tùng lôi một chiếc điện thoại ra, nãy anh mới chôm được của tên cầm đầu nhóm anh, anh nhắn tin cho người có lưu tên trong danh bạ là ĐẠI CA:

– ” Chúng mạnh quá anh ơi, tụi nó chạy ra nhà kho ở hẻm XX đường YY rồi, em không cản được, anh làm gì đi “. Một hồi nhận được tin nhắn

– ” Thằng ngu, có vậy cũng làm không xong, để anh ”

Cá mắc câu, giờ chỉ cần giựt dây, chưa đầy nửa tiếng, đã có nguyên một băng kéo đến, còn có cả Yến nhưng ả ta đeo một cái khẩu trang, đeo kính râm, đội mũ len để không cho bọn kia biết nhưng cô nghĩ bọn nó là ai, bọn nó đã nhận ra từ đầu vì hành động lễ phép của đám lâu la với ả. 5 người họ đứng đối diện với đám kia ( chắc cỡ 100 người ), Hiếu mỉa mai:

– Ôi dào, 5 người chúng tôi chả đánh nổi 100 người các cậu đâu, tính ỷ đông hiếp yếu hả, nhục chưa kìa – Hiếu cười – 1 .. 2 .. 3 .. sủa!!

– Mày .. – Tên cầm đầu tức giận, 5 người kia thì ôm bụng cười ra nước mắt:

– Há há, coi kìa, nói sủa là sủa liền, đúng là chó ngoan – Rin gạt nước mắt nói

– Không nói nhiều, lên luôn anh em – Tên kia tức sôi máu. 1 tiếng sau, bên kia đã gục gần hết còn 2 người tên cầm đầu và Yến. Vậy mà bọn chúng không bị một vết trầy xước nào

– Haizz, thất vọng quá – Hân thở dài

– Mày … – Yến bây giờ mới lên tiếng, ả ra lệnh tên kia tiến lên, tên đó có hơi ngập ngừng một chút rồi cũng đi vào cổng địa ngục, với một chiêu, Hiếu đã bẻ gãy cổ tên đó. Chỉ còn Yến ngồi trên chiếc xe mui trần, ả lấy ra một khẩu sung giơ về phía Bảo, tay cầm run run rồi ả bấm còi, Hân thấy nguy hiểm, nhảy vào đỡ đạn cho Bảo. Viên đạn bay lệch và trúng vào tay cô. Cô cắn răng chịu đau rồi ôm cánh tay đang rỉ máu. Bảo điếng người, tim anh đau quá, nó thắt lại cứ như bị ai bóp cho bể nát, anh hét lên:

– Thiên, Thiên, anh không sao chứ, Thiên, tại sao anh lại liều như thế hả?

– Cậu chủ, tôi không sao, đây là nhiệm vụ của một vệ sĩ đấy – Cô cười. Tùng, Hiếu, Rin cũng lao tới chỗ Hân, họ đều mắng cô là cô hành động dại dột, cô chỉ biết cười trừ. Bảo ra lệnh cho 3 người họ chở cô đến bệnh viện, còn anh ở lại “chăm sóc” cho Yến. Bảo lao tới chỗ Yến, ả ta sợ quá mà đánh rơi súng. Bảo hất bay chiếc khẩu trang và kính râm của cô ra, nhìn thấy mặt Yến làm anh thêm phẫn nộ. Anh lôi ả xuống xe, lên 1 cước vào bụng ả, đập thẳng mấy cái vào mặt làm ả hộc máu, chưa đủ, anh lượm cây súng lên dí vào đầu ả. Ả van xin:

– Không .. Không .. Bảo, đừng. Em đây Darling, tha cho em .. đừng bắn – Ả mếu máo

Mặc cho những lời ấy, Bảo nổ súng, đạn bay xuyên đầu ả. Ả giãy liên hồi rồi tắt thở. Bảo nhìn ả, cười thật lớn rồi lên xe lao đi đến bệnh viện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.