Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 12



Trên đường lái xe tới bệnh viện, Cố Tây Lương lại nhận được điện thoại của y tá riêng, thông báo Hà Diệc Thư mất tích. Anh vội vàng quay đầu xe đến căn hộ của Hà Diệc Thư. Ấn chuông rất lâu mà không có hồi âm, anh gọi điện hỏi Cố Nhậm, anh ta cũng nói không gặp cô ở bệnh viện. Cố Nhậm đang định cúp máy thì Cố Tây Lương gọi giật lại.

“Còn có việc nữa”.

“Nói đi!”

“Bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Khựng lại một lúc, Cố Nhậm mới lên tiếng: “Có những việc, em nên hỏi người trong cuộc thì tốt hơn.” Sau đó là một chuỗi dài tút tút.

Câu trả lời ấy khác nào ngầm thừa nhận? Cố Tây Lương quá mức khiếp sợ. Anh không dám tin đây là sự thật, càng không muốn tin. Điều anh không thể tin được nhất chính là Nguyễn Ân lừa dối anh. Cô xưa nay không biết nói dối, đối xử với ai cũng đều thật lòng, lương thiện, bất cứ khi nào viện cớ thì chỉ vài phút sau là để lộ chân tướng, vậy mà lần này cô đã giấu giếm anh lâu như vậy! Cố Tây Lương lại nghĩ đến Hà Diệc Thư, đã muộn thế này, cô ấy có thể đi đâu?

Trời bắt đầu mưa phùn. Hà Diệc Thư đang ngồi trên thảm cỏ nhựa của đường chạy trong trường học, vội vàng chạy vào tầng trệt của dãy phòng học trú mưa. Dừng chân, cô vỗ ngực thở hổn hển, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt liền bị thu hút.

Đó là một bể phun nước hình bầu dục, đã hết giờ tự học buổi tối, người ta đã tắt đèn trong bể, chỉ còn lại những giọt mưa gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.

Nếu Hà Diệc Thư nhớ không nhầm, ở đây từng có một bồn hoa, ở đây, cô và Cố Tây Lương từng có cuộc đối thoại đầu tiên.

Nhân tài khoa Nghệ thuật.

Cậu cũng không kém.

Ánh mắt long lanh, hoa tình nở rộ.

Nếu như…nếu như không mắc phải căn bệnh này, nếu như không xảy ra cái chuyện không dám hồi tưởng kia, sao cô nỡ rời bỏ Cố Tây Lương đây?

Đã ngần ấy năm, nhưng cơn ác mộng kia vẫn luôn lặp đi lặp lại, trong mộng là hình ảnh bản thân từ giãy giụa cầu cứu đến tuyệt vọng, nhìn ánh đèn đường từ đỏ thắm đến lu mờ…

Hà Diệc Thư rơi vào hồi ức đáng sợ, không thể tự thoát ra. Cô bất giác rùng mình, mưa rơi dần nặng hạt, một bóng người xông vào tầm mắt.

Cố Tây Lương đang cầm ô, ánh mắt dừng trên người Hà Diệc Thư. Quả nhiên là cô ấy ở đây!

Đáy lòng anh vô cớ dâng trào một nỗi cay đắng không thể diễn tả. Tới gần, rồi tới gần hơn, mãi đến khi bóng dáng kia rõ ràng hiện lên giữa màn đêm, anh mới chịu mở miệng, câu đầu tiên chính là: “Hà Diệc Thư, đừng coi anh là một kẻ ngốc!”

Vết thương bị chôn vùi trong ký ức lại lộ ra, trực tiếp đập tan tất cả mọi thứ.

Nên hình dung thế nào về Cố Tây Lương năm đó? Cao ngạo hay khinh người? Có lẽ là cả hai.

Tình yêu sâu đậm của hai người nổi danh khắp trường, danh hiệu nhân tài của anh cũng vang bốn hướng. Rõ ràng gia đình có điều kiện rất tốt nhưng nội tâm lại cố chấp cướp đoạt, chẳng cần tốn quá nhiều công sức cũng có thể giành được suất học bổng cao nhất, những sinh viên thật sự cần tới khoản tiền đó vì thế mà sinh lòng thù hận với anh, chẳng hạn như Lưu Lâm – anh chàng nhà nghèo liên tục xếp thứ hai.

Trường đại học T cứ ba năm một lần tổ chức thi đấu, quán quân sẽ nhận được số tiền thưởng là một trăm ngàn Đài tệ, đối với những người có hoàn cảnh gia đình bình thường mà nói thì đây là một khoản tiền xa xỉ. Vì thế, Lưu Lâm dốc hết tâm huyết chuẩn bị ba tháng trời, nhưng cuối cùng vẫn kém 0,5 điểm, đành chấp nhận đứng thứ hai, anh ta thầm oán hận ông trời bất công. Bị nỗi căm phẫn che mắt, Lưu Lâm không thể khách quan phân tích được khuyết điểm của mình, càng không thể nhìn ra sự xuất sắc của đối thủ, anh ta cho rằng nhà họ Cố đã cậy thế mà tác động vào kết quả cuộc thi. Cơn kích động qua đi, Lưu Lâm tìm đến thầy cô và các thành viên trong tổ trọng tài cãi lý, nhưng lại bị phản bác đến á khẩu.

“Tố chất tâm lý của một người quyết định tới sự thành bại trong cuộc đời anh ta. Em có cách hành xử ấu trĩ như thế, vốn đã chứng tỏ em không thể làm được chuyện gì to tát.”

Lưu Lâm nén nỗi uất hận đang chực bùng nổ, ánh mắt quét về phía Cố Tây Lương vừa đến lĩnh thưởng, Hà Diệc Thư đang bám lấy cánh tay anh, nói cười tíu tít.

Trai tài gái sắc?

“Tao muốn xem xem rốt cuộc thì người con gái của Cố Tây Lương mày có mùi vị như thế nào!”

Ngày ấy, số kiếp đã định sẵn là ngày mà cả đời này Hà Diệc Thư không thể nào quên. Cảm thấy trong người không khỏe, cô lén lút một mình đến bệnh viện khám, không nói với Cố Tây Lương vì sợ anh lo lắng. Sau đó, cô cầm theo tờ kết quả, lững thững đi về như người mất hồn, giữa đường lại bị một kẻ đột ngột bịt miệng lôi vào con hẻm nhỏ…

Cố Tây Lương đột nhiên nắm lấy tay Hà Diệc Thư, ngăn cô tiếp tục kể.

Trời vẫn mưa rả rích. Cơ thể Hà Diệc Thư run rẩy mỗi lúc một nhiều, cô nỗ lực miêu tả lại cảnh tượng ngày ấy, cho dù vẫn còn xấu hổ, vẫn còn khó khăn mở miệng.

“Sau đó, em bỏ chạy trong bộ quầ áo đã tơi tả, vô tình gặp được anh Cố Nhậm. Em không dám tiết lộ chuyện này với anh, sợ anh biết sẽ đau lòng, sẽ phát điên lên. Vì thế, em tình nguyện nuốt vào trong lòng. Em làm sao có thể tha thứ cho việc bản thân không còn toàn vẹn, không còn sạch sẽ để tiếp tục ở lại bên cạnh anh?”

Cố Tây Lương siết chặt tay Hà Diệc Thư, gian nan mở miệng: “Nếu em đủ tin tưởng anh, nếu em hiểu rõ tình cảm của anh đối với em, em sẽ biết anh tuyệt đối không chú ý tới chuyện này”.

Nghe vậy, trong lòng Hà Diệc Thư chấn động. Dường như không còn đếm xỉa đến điều gì, cô quay người vòng hai tay ôm lấy cổ anh, ôm lấy giọng nói run rẩy của anh.

“Vậy hiện tại thì sao? Chúng ta còn có thể không? Nếu không gặp lại anh, em sẽ cảm thấy cái chết không hề đáng sợ, nhưng Tây Lương, hiện giờ em không còn dũng khí để làm phẫu thuật nữa, em rất sợ, sợ đột nhiên chết đi! Anh không ở bên cạnh em, em sợ tất cả mọi thứ!”

Vòng tay của Hà Diệc Thư không quá chặt. Không như Nguyễn Ân, mặc kệ anh có muốn hay không, một khi Nguyễn Ân đã ôm thì sống chết chẳng chịu buông. Thế nhưng, lúc này Cố Tây Lương lại càng cảm thấy không dễ gì mà đẩy Hà Diệc Thư ra. Anh không nỡ. Cô vô tội, tất cả những đau đớn mà cô gặp phải đều do anh mà ra.

Thương xót? Hổ thẹn? Hay yêu? Đã không thể phân định rạch ròi nữa rồi.

Cuối cùng, bàn tay anh vẫn như nhiều năm về trước, thong thả ôm lấy bờ vai Hà Diệc Thư, giọng nói trầm ấm vang lên.

“Có anh ở đây.”

Hà Diệc Thư lúc này mới an tâm ôm chặt đối phương.

Không hiểu sao, Cố Tây Lương chợt thấy lạnh lẽo. Có lẽ, do trời mưa quá lâu, khiến lòng người tê tái.

Nguyễn Ân giống như một pho tượng đá.

Đôi chân đứng im không nhúc nhích, ánh mắt khăng khăng nhìn về hướng Cố Tây Lương bỏ đi. Có lẽ cô cũng sắp trở thành Hòn Vọng Phu.

Cô tin vào duyên phận, nhưng không tin số mệnh. Cô không tin Cố Tây Lương chỉ là một vệt khói tươi đẹp trong cuộc đời mình, ngắn ngủi qua đi không vết tích. Đây cũng là lỗi của cô, đáng ra không nên giấu anh bí mật này. Thế nhưng, muốn bảo vệ người mình yêu thương, muốn tránh cho anh chịu tổn thương, muốn bảo vệ tình cảm của anh và cuộc hôn nhân này, chẳng lẽ là sai ư?

Trời bắt đầu mưa phùn, thỉnh thoảng có những chiếc xe lướt qua trước mặt, ánh đèn chói đến mức Nguyễn Ân phải nhắm tịt mắt lại, chói đến mức nước mắt cô phải trào ra. Cô vẫn mím môi gắng gượng chịu đựng.

Cô muốn chờ anh trở về.

Muốn chính miệng nói một câu xin lỗi.

Muốn hỏi: anh có thể tha thứ cho em hay không? Có thể không?

Bạn đang đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn. (http://diendanlequydon.com)

Sau cuộc điện thoại của Cố Tây Lương, Cố Nhậm do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Nguyễn Ân. Một lần, thêm một lần, không ai nghe. Gọi vào máy bàn cũng không có người nhấc máy. Cố Nhậm bắt đầu lo lắng, anh lái xe tới nhà Nguyễn Ân, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng không còn vững vàng của cô. Ngoài một chiếc áo ngủ ngắn tay mỏng manh, không có bất cứ thứ gì để giữ ấm cơ thể.

Cố Nhậm ra khỏi xe, không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo cô vào trong nhà, nhưng cũng nhận lại sự cự tuyệt lẳng lặng của cô.

Anh quay đầu lại: “Anh chờ cùng em.”

Hai người đứng dưới cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cô đang chờ đợi một người, còn anh lại đang chờ đợi cô.

Cố Nhậm xoay người lại tựa lưng vào xe, rút chiếc bật lửa trong ví ra châm điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, nhưng một hạt mưa thình lình rơi trúng, lửa tắt. Anh bực bội búng điếu thuốc. Đây là hành động ngu ngốc nhất trước giờ của anh, cảm thấy bản thân vô cùng thiếu lý lẽ. Nhưng lúc này anh buộc phải thừa nhận, mình chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng trước sự cố chấp đến tận xương tủy của Nguyễn Ân.

Anh sải bước đến chỗ cô, cưỡng chế lôi cô vào trong nhà.

Nguyễn Ân bị sức lực đàn ông kéo mạnh về sau, bỗng dưng ý thức được điều gì, cô cố gắng vùng vẫy, rồi đẩy bờ vai đối phương ra.

“Anh đi đi! Tây Lương không thích em ở gần anh.”

Núi đao biển lửa chốn thương trường, Cố Nhậm đều không sợ, mưa bom bão đạn trong cuộc sống, anh cũng có thể chịu được, nhưng khi nghe những lời trách móc đầy oán hận của Nguyễn Ân, anh đột nhiên cảm thấy trái tim đau đến nhức nhối. Anh cảm nhận rõ ràng bản thân lúc này hoàn toàn trái ngược với chính mình trước kia. Hóa ra, cảm giác đau đớn là vậy ư?

Lời lẽ của Cố Nhậm bỗng chốc trở nên sắc bén: “Nguyễn Ân, em có biết hiện giờ em đang tự lừa dối mình không? Em nhắm mắt, bịt tai, em tưởng có thể sống mãi trong cái ảo giác mình tự vẽ ra này được sao? Thực ra trong lòng em hiểu rõ nhất, cho dù cậu ta luyến tiếc em, nhưng tuyệt đối không bằng một nửa sự luyến tiếc mà cậu ta dành cho Hà Diệc Thư”.

“Trò chơi này, ngay từ đầu em đã ở trong thế yếu, thế nên em có làm tốt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thể thỏa mãn được cậu ta. Bởi vì, cậu ta không đủ yêu em, không yêu, không yêu!”

Đôi mắt Nguyễn Ân không còn vô hồn nữa, không còn ngây dại nữa. Dường như vừa gặp phải một tiếng sấm giữa trời quang, con hổ đang yên giấc nơi đáy lòng chậm rãi thức tỉnh, cẩn thận ngửi đóa tường vi mong manh trong bụi rậm. Có lẽ chỉ một chút bất cẩn thôi, hoa sẽ rơi vào miệng hổ, tàn lụi xác xơ.

Nhưng Cố Nhậm, mày có biết mày đang tự châm chọc lại chính mình hay không? Hiện giờ chẳng phải mày cũng đã bị tâm trạng của cô ấy tác động ư? Mày biết rõ cô ấy không yêu mày, nhưng vẫn cam lòng lún sâu vào đó, sắp không thể thoát thân ra được nữa rồi.

Bị những lời nói của Cố Nhậm đâm trúng chỗ đau, Nguyễn Ân phẫn nộ đến mức mấy lần muốn lên tiếng cãi lại nhưng không được, tất cả ngôn từ đều bị nuốt trở lại trong lòng. Đúng, cô không thể tìm được bất cứ lý do nào để phản bác lời của Cố Nhậm, từng câu từng chữ anh ta nói ra đều không thể bới móc được điều gì.

Nguyễn Ân nóng bừng mặt, thở hổn hển một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt lên được một chữ “Anh!” rồi cơ thể bỗng chốc mềm nhũn mà khuỵu xuống.

Cố Nhậm biết mình nói quá đáng, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe cô mắng chửi nhưng không ngờ cô lại ngất đi. Anh vội vàng chạy tới đỡ cô. Nhiệt độ nóng rực trên làn da Nguyễn Ân truyền sang cánh tay Cố Nhậm, anh kinh hãi. Cô quả nhiên đã bị sốt!

Cô gái này!

Cố Tây Lương đưa Hà Diệc Thư về bệnh viện, dỗ dành cô ngủ rồi nhưng anh vẫn chưa rời đi. Anh không biết lúc này phải dùng thái độ thế nào để đối mặt với Nguyễn Ân. Bao nhiêu chuyện cứ lũ lượt kéo đến khiến anh cảm thấy áp lực đến mức không thở nổi. Vừa rồi, sau khi nói với Hà Diệc thư một câu cam đoan như lời hứa hẹn kia, dường như có cái gì đó đang biến chất, tình cảm của anh dành cho Nguyễn Ân tựa hồ anh đang tiếp nhận dần dần.

Cố Tây Lương tựa lưng vào thành giường, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Hà Diệc Thư. Rõ ràng trước đây từng cho rằng họ rất giống nhau, nhưng hiện tại anh phát hiện hai người khác biệt rất lớn. Cho dù Nguyễn Ân và Hà Diệc Thư đứng cạnh nhau, đầu tóc như nhau, quần áo như nhau, anh vẫn có thể phân biệt rõ ai với ai, hơn nữa, chỉ cần một câu nói. Chẳng hạn như, khi anh nói: “Có đi XX không?”, Hà Diệc Thư sẽ chỉ lẳng lặng gật đầu nói: “Được”. Nhưng Nguyễn Ân thì khác, đầu tiên, ánh mắt cô sẽ sáng rực lên, sau đó nói: “Đương nhiên là có!”, hoặc sẽ tiu nghỉu nói: “Có thể không đi được không?”. Đôi mắt biểu hiện rõ vui mừng và dè dặt luôn bán đứng cô như thế.

Tất cả cảm giác của anh đối với Nguyễn Ân, là thích, hay là thói quen? Có lẽ chỉ ông Trời mới biết.

Chần chừ hồi lâu, Cố Tây Lương vẫn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Nguyễn Ân.

“Anh Cố, may mà kịp thời điều trị nên không biến chứng thành viêm phổi.”

Cố Nhậm gật đầu với đối phương, vị bác sĩ nọ hiểu ý đi ra ngoài. Ánh mắt Cố Nhậm lập tức nhìn về phía khuôn mặt đang ngủ mê man của Nguyễn Ân. Không rõ là mệt mỏi hay vì cái gì khác, hàng lông mày của cô khẽ nhíu lại. Trong lòng Cố Nhậm lúc này đủ mọi điều giày vò. Trái tim cô bị tổn thương khiến anh đau đớn, nhưng nực cười là, vết thương của cô do chính tay anh tạo lên.

Đêm, dai dẳng và lạnh giá. Chúng ta mỗi người đều đang ở bên một người khác, hoặc là có một người ở bên, vậy mà vẫn không tìm được hướng đi về phía đối phương. Tôi ở đầu bên này, em ở đầu bên kia, không nhớ nhau, không nhìn nhau….

Nguyễn Ân tỉnh lại vào giữa trưa hôm sau. Đúng như Cố Nhậm dự đoán, hành động đầu tiên của cô là làm ầm lên đòi về nhà, cô nói, sợ Cố Tây Lương không thấy cô sẽ lo lắng, sẽ tức giận. Cố Nhậm phải dùng sức giữ cô nằm yên trên giường, sau đó lấy chiếc di động nhỏ xinh từ túi quần ra, chìa trước mặt cô. Bây giờ, Nguyễn Ân mới chịu ngừng giãy giụa.

“Bác sĩ đề nghị nằm viện, anh cũng về lấy điện thoại mang đến cho em rồi đây, không phải sợ người nào đó không tìm được em nữa.”

Bị người khác nhìn thấu tâm tư, sắc mặt vốn đỏ bừng vì sốt của Nguyễn Ân lại càng thêm đỏ. Cô lặng lẽ cắn môi. Tòan bộ biểu hiện của cô đều được thu vào tầm mắt của Cố Nhậm, trái tim cứng rắn của anh bỗng mềm nhũn.

Cố Nhậm vừa mới ra khỏi phòng bệnh đi lấy thuốc và nước, Nguyễn Ân vội vàng cầm di động đặt ở đầu giường lên kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ hay không, nhưng chỉ có một dòng tin nhắn ngắn ngủi.

“Có việc phải đi công tác, không cần đợi anh.”

Nguyễn Ân cảm thấy có thể yếu ớt của mình như có thêm sức lực, hiện tại mặc dù không được thấy anh, nhưng ít ra anh vẫn thông báo hành tung với mình. Vậy thì hẳn là anh không còn tức giận nữa đâu? Nhất định thế rồi.

Nguyễn Ân không để ý mu bàn tay đang cắm kim truyền dịch, cô cầm điện thoại lên trước mặt, xem, rồi lại xem, vẻ hưng phấn lộ rõ mồn một.

Cố Nhậm đẩy cửa vào thấy Nguyễn Ân trong bộ dạng sinh khí dồi dào. Chắc là cô ấy đã đọc được tin nhắn rồi! Đêm qua về nhà Cố Tây Lương lấy điện thoại cho Nguyễn Ân, anh cũng tò mò mở ra xem, phát hiện một tin nhắn đến từ “Ông xã”. Lúc đó, anh không tránh khỏi bị hai chữ này làm cho giật mình, hiện giờ lại thấy cô vui vẻ như thế…

Em tốt đẹp như vậy, làm sao cậu ta nỡ từ bỏ em? Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, ai dám nói điều này không đúng?

đến với Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Một tuần sau, Nguyễn Ân ra viện. Suốt khoảng thời gian đó Cố Tây Lương không hề liên lạc với cô. Mấy hôm đầu Nguyễn Ân cho rằng anh thực sự rất bận nên không dám chủ động gọi điện, sợ làm ảnh hưởng tới công việc của anh. Thế nhưng sau đó cô vẫn không kiềm chế được mà bấm dãy số mình đã thuộc nằm lòng kia, chỉ có điều không liên lạc được.

Sợ Cố Tây Lương xảy ra chuyện gì, Nguyễn Ân đành gọi cho Lục Thành. Chuông chờ vang lên rất lâu mới có người nghe máy, câu đầu tiên của đối phương là: “Thiếu phu nhân”.

“Gọi tôi là Nguyễn Ân thôi.”

“Vâng, thiếu phu nhân.”

Nguyễn Ân bất lực, mặc kệ anh ta vậy. Do dự một lúc, cô mở miệng thăm dò.

“À…tôi muốn hỏi…”

Khi ấy Lục Thành vừa mới vào phòng làm việc của Cố Tây Lương để nộp báo cáo xu thế giá cả thị trường, thấy cuộc gọi của Nguyễn Ân, trong lòng đã thầm đoán được bảy tám phần. Anh hỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế tựa trong bộ dạng hồn vía lên mây.

“Thiếu gia!”

Cố Tây Lương nhìn về phía tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới quay đầu lại ra hiệu cho Lục Thành nghe điện.

“Bảo với cô ấy tối nay tôi về nhà.”

Sau đó, dường như nhớ ra cái gì, anh bổ sung: “Tìm hiểu một người tên là Lưu Lâm, bạn học đại học trước đây của tôi.”

Nghe Lục Thành nói chừng sáu giờ tối nay Cố Tây Lương về Đài Bắc, Nguyễn Ân không kiềm chế được nỗi vui sướng, lăn lộn trên giường mà khua chân múa tay. Lát sau bình ổn lại tâm trạng, cô gọi điện thoại cho Hòa Tuyết.

“Gần đây có bộ phim nào hay?”

“Nguyễn cô nương, giọng cô nghe chừng rất phấn khích. Phim à? Tớ nhớ cậu mới vừa xuất viện, ngoan ngoãn ngồi nhà nghỉ ngơi cho tớ nhờ!”

“Khỏe rồi, khỏe rồi, mọi người làm quá lên. Là thế này, trước đây, ừm, tớ và Tây Lương có chút xíu hiểu lầm, hôm nay anh ấy đi công tác về, tớ muốn mời anh ấy đi xem phim để tạ lỗi…”

Hòa Tuyết nghe xong trợn trừng mắt, hiểu lầm? Hiểu lầm nên không thể đợi anh ta chủ động? Tình cảm của Nguyễn Ân dành cho Cố Tây Lương càng ngày càng sâu nặng, Hòa Tuyết rất sợ có một ngày cô ấy sẽ thương tích đầy mình.

“Nguyễn Nguyễn, trên đời này cái gì cũng có thể thay đổi, suy nhất có một thứ không được thay đổi, chính là đối xử tốt với bản thân mình.”

Nguyễn Ân biết Hòa Tuyết thật sự lo lắng cho mình, liền vội đáp ứng: “Tớ biết rồi, chẳng phải vẫn còn cậu đấy ư?”

Sau đó Hòa Tuyết dặn cô ở nhà nghỉ ngơi, không được ra khỏi nhà, đợi Hòa Tuyết đi mua vé xem phim rồi sẽ mang đến tận cửa.

Lồng ngực Nguyễn Ân tựa như được rót vào một ly nước ấm.

Lúc này Hòa Tuyết đang ngồi trên xe của Hàn Duệ, thấy anh ngoặt tay lái, cô nhíu mày: “Anh bảo đi ăn cơm mà, sao lại quay lại?”.

Hàn Duệ vẫn giữa vẻ mặt thờ ơ: “Chẳng phải vừa nãy em nói muốn đi đặt vé xem phim à?”.

Khóe miệng Hòa Tuyết bất giác cong lên.

Chuông cửa reo, Nguyễn Ân vội vàng xuống mở cửa, thầm nghĩ là Hòa Tuyết mang vé xem phim tới, nhưng ngoài ý muốn, là Hà Diệc Thư. Hai người nhìn nhau hồi lâu không ai lên tiếng, cuối cùng Hà Diệc Thư mở lời trước.

“Tôi có thể vào ngồi được không?”

Bàn tay đang bám cánh cửa của Nguyễn Ân buông ra.

“Mời vào.”

Nguyễn Ân vừa bội phục lại vừa đồng cảm với Hà Diệc Thư, sức khỏe đã không tốt, lại gặp phải cảnh ngộ như thế. Cú sốc này không phải ai cũng đủ kiên cường để vượt qua.

Hà Diệc Thư vào trong nhà, đi một vòng quanh phòng khách rồi mỉm cười với Nguyễn Ân: “Vẫn không có gì thay đổi”.

Câu nói khiến cho Nguyễn Ân lập tức nhớ tới những ngày Hà Diệc Thư còn ở đây, suýt nữa cô bị thua tơi bời, may mà vẫn giữ được bình tĩnh. Cô gật đầu, sau đó đi lấy nước cho Hà Diệc Thư, lúc quay lại phòng khách vẫn thấy cô ta đứng nguyên chỗ cũ.

“Chị đừng đứng như vậy nữa, sẽ mệt đấy.”

Hà Diệc Thư lại cười, cảm giác tội lỗi với Nguyễn Ân đột ngột tăng thêm.

“Tôi nào có yếu đuối đến thế, Tây Lương mấy hôm nay giúp tôi thu xếp chuyện phẫu thuật, cứ như rất sợ xảy ra sai sót gì không bằng.”

Vẻ mặt Nguyễn Ân cứng đờ. Cốc thủy tinh tuột khỏi tay, tiếng vang kịch liệt lôi ý thức cô trở về hiện tại, cô vội vàng ngồi xuống thu nhặt mảnh vỡ.

Hà Diệc Thư đi tới giúp cô.

“Không sao chứ?”

Nguyễn Ân dừng tay, nhưng đầu vẫn cúi gằm, rất lâu mới thốt ra từng chữ: “Tôi không sao”.

Trái tim đột ngột như bị ai đó bóp chặt, nhét vào trong nước lạnh, để mặc cô sống chết tự lo.

Hà Diệc Thư bất ngờ ôm lấy cánh tay đang thu nhặt những mảnh thủy tinh của Nguyễn Ân, ấp úng nói: “Nguyễn Ân, xin lỗi, tôi biết như thế này là bất công với cô nhưng cô có thể coi như thương hại tôi được không? Tôi không biết mình còn may mắn sống sót được hay không, vì thế, cô có thể trả lại Tây Lương cho tôi được không?”

Cô có thể – trả lại cho tôi?

Cảm nhận được một sự lạnh lẽo trên làn da, Nguyễn Ân nắm chặt những mảnh vụn trong tay, máu bắt đầu rỉ ra.

Hà Diệc Thư bất động nhìn đối phương, tựa như đang chờ tuyên án.

Rất lâu sau, Nguyễn Ân mới gặt tay Hà Diệc Thư ra, đón nhận ánh mắt của người đối diện.

“Xin lỗi! Chị Hà, tôi không phải vĩ nhân, càng không muốn trở thành vĩ nhân, tôi thừa nhận bản thân chẳng hiền lành lương thiện như những cô nữ chính thần thánh trong tiểu thuyết. Thế nên, tác thành cho chị, hay cho hai người, đều không phải nhiệm vụ của tôi.”

Sắc mặt vốn trắng bệch của Hà Diệc Thư càng thêm nhợt nhạt, một cơn kích động trỗi dậy, cô ta đẩy Nguyễn Ân ra, cầm một mảnh thủy tinh trên đất đặt lên cổ tay mình.

“Không có ai yêu anh ấy hơn tôi! Tôi còn có thể chết vì anh ấy! Cô dám không?”

Nguyễn Ân kinh hãi, nhưng không dám rút dây động rừng, đành từng bước dụ Hà Diệc Thư buông mảnh thủy tinh xuống.

“Cái này gọi là yêu ư? Nếu…nếu như anh ấy vẫn yêu chị…” Nguyễn Ân ngừng lại một lúc, đôi mắt mơ hồ lóe lên tia sáng, tập trung rất nhiều dũng khí mới có thể nói tiếp: “Nếu anh ấy vẫn yêu chị, hành động này của chị nào có khác gì năm xưa không một tiếng bỏ anh ấy mà đi? Đúng, tôi không dám nghĩ tới chuyện yêu một người mà phải chết vì anh ấy, nhưng vậy thì chứng tỏ được điều gì chứ? Nếu chị thật sự dám chết vì anh ấy thì càng nên dũng cảm sống tiếp vì anh ấy mới đúng! Thứ anh ấy cần là chị, chứ không phải một thi thể lạnh băng!”

Hà Diệc Thư sững người, không ngờ nhìn qua Nguyễn Ân có vẻ dễ nghe lời nhưng lại cứng rắn đến thế. Cô cũng có những thứ mà bản thân yêu, cần và muốn nắm giữ. Về điểm này, cả Cố Tây Lương và Cố Nhậm đều đã được lĩnh giáo, thậm chí còn hoàn toàn bị khuất phục. Tại khoảnh khắc đó, bản thân có cảm giác bị xuyên thấu, chuyện gì cũng không hiểu, càng không thể khiến cô bị tổn thương.

“Có lẽ về nhiều điểm tôi không thể sánh với chị, nhưng nhất định có một thứ chị thua tôi. Chị biết là gì không? Là lòng tin đối với Cố Tây Lương. Chị không tin tưởng anh ấy, nên sau khi xảy ra những sự việc đau lòng, chị đã lựa chọn ra đi trong buồn bã, khiến cả hai người đều khổ sở. Chị không tin tưởng anh ấy, nên mới muốn dùng cái chết để giải quyết vấn đề. Chị dựa vào đâu mà nói yêu anh ấy? Sự thật là chị yêu anh ấy, hay là đang ích kỷ muốn trói chặt anh ấy?”

Bị Nguyễn Ân nói trắng ra nỗi lòng, Hà Diệc Thư kịch liệt lắc đầu.

“Không, không, tôi yêu anh ấy!”

Vì quá kích động mà nhịp thở của Hà Diệc Thư bắt đầu bất ổn. Nguyễn Ân vội vàng chạy lại đỡ cô ta, nhưng tay vừa mới đưa ra đã bị người khác gạt đi, cô ngã sụp xuống sàn nhà, thủy tinh cắm vào tay. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Tây Lương dành cho Hà Diệc Thư, cô lại chẳng có chút cảm giác đau đớn nào do những vết thương ngoài da kia mang lại.

Có một sự dịu dàng chỉ dành cho một người duy nhất. Và có một sự đau đớn cũng chỉ dành cho một người duy nhất.

Nhìn theo Cố Tây Lương bế Hà Diệc Thư ra khỏi nhà, nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, lòng Nguyễn Ân chợt run lên, cô rất muốn nhắm mắt lại. Coi như lời Cố Nhậm nói rất đúng, cô chỉ đang tự lừa dối bản thân. Nhưng sao không thể tự lừa dối đây? Vì cô hèn mọn, ngay từ đầu đã hèn mọn, trao trọn vẹn tình yêu cho đối phương, còn tất cả những gì anh dành cho cô chỉ là sự thiệt thòi.

Chuông cửa lại reo, người đến là Hòa Tuyết. Nguyễn Ân chỉ hé ra khuôn mặt, không dám để Hòa Tuyết nhìn thấy bàn tay chảy máu của mình.

“Sao thế? Trông mặt mũi cậu tái nhợt, ốm à?”

“Không, đang xem một bộ phim cảm động quá!”

Hòa Tuyết bật cười chê bai: “Rõ ràng đã lấy chồng rồi mà sao vẫn như trẻ con thế không biết!”.

Nguyễn Ân im lặng không nói, Hòa Tuyết vẫn cảm nhận được có cái gì đó không bình thường, cô làm bộ muốn vào nhà: “Phim gì đấy? Gần như tớ cũng đang nhàn rỗi quá”.

Nguyễn Ân nhất quyết không cho Hòa Tuyết vào: “Vừa hết rồi!”

Hòa Tuyết càng thấy kỳ lạ: “Hết rồi thì không được xem lại à? Tớ chạy ngược chạy xuôi mua vé hộ cậu mà không được ngụm nước nào hả?”

Nguyễn Ân luống cuống, vô tình trông thấy bên đường có chiếc xe thể thao, đoán chừng là Hàn Duệ, cô vội kiếm cớ: “Đâu có, tớ sợ ai đó chờ cậu lâu quá thôi!”.

Hòa Tuyết lắp ba lắp bắp, lơ đễnh ngoảnh mặt lại, rồi chậm chạp gật đầu.

“Vậy tới đi trước nhé, vé đây, phim mới toanh, nghe nói là siêu cảm động. Đêm nay đừng có khóc hết nước mắt đấy!”

Khóc hết nước mắt, có lẽ sắp rồi.

Nhận thấy nếu tiếp tục nói chuyện thì sẽ không thể khống chế được bản thân nữa, Nguyễn Ân gượng gạo giơ cánh tay không bị thương lên cầm lấy vé phim.

“Cảm ơn nhé!”

Sau đó, cô nhanh chóng đóng cửa lại.

Hòa Tuyết giật nảy mình, sững sờ hồi lâu mới chậm chạp đi ra cổng. Hàn Duệ mở cửa xe giúp cô, thấy cô ngơ ngác liền bất giác hỏi: “Sao thế? Cô ấy không thích à?”

“Nói là không thích thì em còn yên tâm. Đằng này không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ là lạ làm sao ấy!”

Hàn Duệ không nói nữa, anh không hứng thú nghe mấy chuyện tâm sự của phụ nữ. Thật lòng mà nói, suy đoán tâm trạng của các nàng lắm khi còn hại não hơn cả bàn chuyện làm ăn. Hòa Tuyết ngồi ở ghế phụ lái, vẫn chìm đắm trong rất nhiều băn khoăn, đến khi không thể nghĩ ra được điều gì mới lắc đầu không tiếp tục nghĩ nữa. Lấy lại tinh thần, cô quay sang hỏi Hàn Duệ còn đang bất động: “Ơ sao chưa đi?”.

Hàn Duệ thở dài, nghiêng người sang thắt dây an toàn giúp Hòa Tuyết, sau đó mới khởi động xe. Lúc nào cũng vậy, dù đã nhắc nhở rất nhiều lần nhưng cô luôn quên thắt dây an toàn.

Hòa Tuyết định thần lại, đắc ý nhìn đối phương đang chăm chú lái xe: “Anh sợ em chết đến thế cơ à?”.

Hàn Duệ phớt lờ, Hòa Tuyết lại càng nổi hứng, thừa thắng xông lên: “Em thật sự không hiểu, rốt cuộc thì em có cái gì khiến công tử Hàn Duệ thích đến thế?”.

Hòa Tuyết vừa dứt lời thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Hàn Duệ dừng xe lại, quay sang nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó bật cười: “Anh cũng không hiểu, em lấy đâu ra tự tin mà cho rằng anh thích em nhiều lắm?”.

Hòa Tuyết phẫn nộ, vô thức cúi đầu nhìn toàn thân một lượt rồi nói: “Hàn Duệ! Bản cô nương cũng được xem là có hình có khối, anh thế là có ý gì hả?”.

Hàn Duệ vốn đã quay đầu lại, tay cầm vào vô lăng chờ đèn xanh, nhưng nghe Hòa Tuyết nói vậy suýt nữa bật cười sặc sụa. Anh điều chỉnh lại giọng của mình, mở miệng nói một câu nửa vô tình nửa cố ý: “Anh còn chưa nhìn thấy thì sao mà biết được? Hay là nhân dịp hôm nay thử luôn đi?”.

Hòa Tuyết gắng nhịn kích động muốn đá người đàn ông này một cú, hậm hực mắng: “Háo sắc!”, thế nhưng lại thấy đối phương lườm mình một cái: “Anh háo sắc cũng còn phải chọn đối tượng!”.

Hòa Tuyết nghe xong thực sự muốn nổi đóa lên, nhưng sắc mặt Hàn Duệ đã nghiêm túc trở lại, chậm rãi lái xe.

Bỏ đi vậy, an toàn tính mạng hơn! Hòa Tuyết nghĩ thầm.

Kết quả, xe chạy được một vòng rồi lại quay về vị trí cột đèn giao thông ban đầu. Hòa Tuyết ngơ ngác, đang định hỏi thì Hàn Duệ đã cướp lời trước.

“Lát nữa anh đưa em về nhà thu dọn hành lý, chuyển tới nhà anh.”

Hòa Tuyết gần như hét lên: “Chuyển tới nhà anh làm gì? Em không đi!”.

“Em biết thừa là anh xưa nay không thích hỏi ý kiến người khác cơ mà, understand???”

Suốt dọc đường, Hòa Tuyết lúc thì dùng ngôn ngữ, lúc thì dùng hành động để tỏ ý phản kháng, nhưng tất cả đều bị Hàn Duệ gạt đi. Lúc này trong đầu anh chỉ đang suy nghĩ về một vấn đề duy nhất, nãy giờ bám đuôi hai người là ai? Chiếc xe đó cứ đi theo xe anh thật lâu, ẩn ẩn núp núp, rõ ràng có ý đồ. Có thể do anh quá mẫn cảm, nhưng lăn lộn trong thương trường đã lâu, kẻ thù rất nhiều, thế nên trước khi xác định được lai lịch đối phương, anh cứ phải chắc chắn bảo đảm an toàn cho cô gái ngốc nghếch này đã.

Mang theo vết thương cũ gặp gỡ anh, có thể sẽ không còn cô đơn nữa, cũng có thể sinh mệnh sẽ rạn nứt hoàn toàn. Thế nhưng, dẫu hạnh phúc hay đau khổ, tất cả đều là bản thân tình nguyện.

Sau khi được tiêm thuốc an thần thì tâm trạng Hà Diệc Thư đã ổn định trở lại. Bác sĩ, y tá lần lượt ra khỏi phòng bệnh, bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng đọng. Hà Diệc Thư nằm trên giường bệnh, nhìn Cố Tây Lương đang kéo chăn lên đắp cho mình, cô nói bằng giọng thăm dò: “Hình như Nguyễn Ân cũng bị thương rồi”.

“Anh có cần về nhà xem cô ấy thế nào không?”

Cảm nhận được động tác của anh khựng lại, giọng nói và ánh mắt của cô cũng theo đó mà biến đổi.

Vừa nãy mới về tới cửa nhà, Cố Tây Lương đã nghe được những lời mà Nguyễn Ân nói với Hà Diệc Thư, về lòng tin dành cho anh. Nếu không phải Hà Diệc Thư đột nhiên phát bệnh thì anh sẽ không xuất hiện. Hiện giờ cô đã không sao rồi, anh thở phào nhẹ nhõm. Nghe Hà Diệc Thư nói Nguyễn Ân hình như bị thương, anh chợt nhớ lại khi nãy mình có quá tay đẩy cô ngã, trên nền nhà vẫn còn vương vãi mảnh thủy tinh, chắc chắn cô đã bị thương rồi.

Hối hận và tự trách thoáng bao trùm lấy Cố Tây Lương, Hà Diệc Thư đúng lúc này lại cho anh một cái cớ để rời đi, thế nên anh cũng không quá để ý tới sự do dự trong lời nói của cô, chỉ để lại một câu: “Vậy em nghỉ ngơi đi nhé, anh về trước.”

Ánh mắt dõi theo lưng người đàn ông rời đi, mãi đến khi bóng anh đã khuất hẳn, Hà Diệc Thư mới nắm chặt lấy tấm chăn. Cố Tây Lương không một chút do dự mà lập tức ra về càng khiến cô thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Anh có tình cảm với Nguyễn Ân, chỉ là bản thân anh chưa phát giác ra mà thôi.

“Nhưng, Tây Lương, em không từ bỏ được anh, em phải làm sao đây?”

Cố Tây Lương về tới nhà, phòng khách đã được quét dọn sạch sẽ, thế nhưng tâm tình vỡ vụn của anh ta lại chẳng thế nào thu dọn được.

Anh không bật đèn mà đi thẳng lên gác, cố gắng đi thật khẽ, sợ Nguyễn Ân đang ngủ. Phòng ngủ vẫn sáng đèn, anh khẽ đẩy cửa ra, trông thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm, nâng khuỷu tay trái lên, cẩn thận dùng tăm bông chấm thuốc.

Rõ ràng rất đau, nhưng cô vẫn kiên trì tỏ ra mạnh mẽ. Rõ ràng dáng người nhỏ bé như thế, nhưng cô luôn muốn làm chiếc ô che chở cho tình cảm của anh. Đáy lòng Cố Tây Lương như nổi vô vàn cơn sóng dữ dội, đột nhiên anh rất muốn thốt lên: Nguyễn Ân, vì sao? Em vừa có thể quật cường, lại vừa dễ bị thương như thế. Anh cứ tưởng mình có thể bảo vệ em, hóa ra, anh luôn khiến em bị thương.

Một lúc lâu, Nguyễn Ân mới phát hiện có người đứng ngoài cửa, cô vội giấu tay sau lưng. Cố Tây Lương vẫn nhìn cô, không lên tiếng. Hình như đã có rất nhiều lúc như thế này, hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau mà không nói gì. Nguyễn Ân vốn đã chuẩn bị rất nhiều câu xin lỗi, nghĩ rất nhiều lời giải thích, vậy mà lúc này lại chẳng thể nói ra. Cô thật sự không thể giả vờ làm như không thấy sự lo lắng của anh dành cho người con gái khác, càng không thể nói những câu tàn nhẫn với anh. Vì đó là Cố Tây Lương, là người duy nhất cô từng yêu, may mắn xiết bao, bất hạnh cỡ nào…

“Về rồi à? Em tưởng tối nay anh sẽ không về nữa.” Nhìn anh một giây, rồi Nguyễn Ân lại di chuyển ánh mắt.

Cố Tây Lương không đáp, anh bước lại gần, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô. Nguyễn Ân càng không dám quay đầu lại, sợ mình sẽ không kiềm chế được. Cố Tây Lương cũng không ép, chỉ chậm rãi lôi cánh tay đang giấu sau lưng của cô về đằng trước. Vết thương đã được rửa sạch, vì thế trông càng rõ ràng.

Dù vết thương không quá lớn, nhưng những vết xước so le nối đuôi nhau ấy lại khiến người ta đau đớn đến tan nát cõi lòng. Cổ họng Cố Tây Lương tựa như bị tắc nghẽn thứ gì, qua rất lâu mới thốt lên một câu giống như câu hỏi, lại không phải câu hỏi.

“Vì sao?”

Anh cũng không biết mình hỏi vì sao cái gì nữa. Anh rất muốn an ủi Nguyễn Ân, giống như trước đây mỗi lần cô bị thương, anh đều cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Thế nhưng lúc này, xin lỗi em, anh thật sự làm không được…

Chưa bao giờ anh cảm thấy mình kiệt sức như lúc này, chưa bao giờ anh phải dằn vặt như lúc này.

Nguyễn Ân dường như hiểu câu hỏi của anh. Thế nên, cô thành thật trả lời.

‘Vì em yêu anh.”

“…Em tin anh…”

“…Em cần anh…”

“…Em quan tâm anh…”

“…Vì em đã hứa, chỉ cần anh chưa yêu cầu, em tuyệt đối sẽ không tự ý rời bỏ anh…”

Cô cảm giác eo mình bị vòng tay ai đó ôm thật chặt, khuôn mặt anh dán vào thắt lưng cô, không nói gì nữa.

Từ khi còn nhỏ, Cố Tây Lương đã được ông ngoại dạy rằng, bất kể là tình cảm hay sự nghiệp, tất cả các khoản nợ đều sẽ có ngày phải trả. Nhưng lúc này, anh phát hiện ra, mình thật sự không thể trả hết cho Nguyễn Ân, không đáp lại được sự tín nhiệm của cô, không đáp lại được tình cảm sâu đậm của cô. Anh cũng rất sợ mình sẽ giống như ông ngoại, trong lúc nỗ lực trả nợ thì đối phương đã không còn cơ hội để cảm nhận được nữa. Huống chi, anh lấy cái gì để trả cô đây?

Trừ khi, tất cả hóa tro bụi.

Nguyễn Ân có cảm giác vòng tay Cố Tây Lương càng lúc càng chặt, cô cũng dang tay ra ôm lấy anh, đụng phải vết thương cũng mặc kệ. Lúc này, cô chỉ có thể cảm nhận được sự luyến tiếc của anh, sự hối hận của anh. Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu buồn khổ trước kia đều dần dần tan biến, mất hút.

“Tiết Tuyết cho em hai vé xem phim, mai chúng mình đi xem nhé?”

“Được.”

Mày thấy chưa, Cố Tây Lương? Cô ấy thật dễ dỗ dành. Mày đã đâm vào trái tim cô ấy rất nhiều nhát dao, nhưng chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng của màu, cô ấy đã vui vẻ trở lại. Cô ấy dũng cảm, bao dung, chờ đợi. Chỉ có điều, sự lạc quan đó có thật sẽ tồn tại vĩnh viễn hay không?

Sáng sớm hôm sau, Cố Tây Lương tỉnh trước. Cánh tay phải bị Nguyễn Ân nằm đè lên cả đêm, tê nhức, nhưng anh không muốn động đậy. Đã rất lâu rồi hai người không có lấy một giấc ngủ ngon, thế nên anh với tay trái lấy di động trên tủ đầu giường, báo cho Lục Thành hôm nay anh không đi làm, có việc gì thì gọi điện. Lục Thành cảm thấy rất kỳ lạ, Cố Tây Lương rất ít khi vắng họp, ngoại trừ lần trước Hà Diệc Thư đột nhiên té xỉu. Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện trọng đại cỡ nào?

Nào có chuyện gì trọng đại, chẳng qua anh muốn tiếp tục hưởng thụ sự mềm mại và hương thơm đang nằm trong lòng mình lúc này mà thôi. Đúng là anh còn chưa phát hiện ra bản thân đang dần lún sâu vào sự mê hoặc ấy, có lẽ đến khi phát hiện ra thì quay đầu lại đã không kịp nữa rồi.

Gần hai giờ chiều, Nguyễn Ân mới uể oải tỉnh dậy, vẫn chưa hết kỳ nghỉ ốm nên cô không cần gọi điện xin phép cấp trên, hơn nữa đã lâu không được hưởng sự dịu dàng của Cố Tây Lương nên mới ngủ say đến quên trời đất như vậy.

Mở mắt ra, thấy anh vẫn nằm bên cạnh.

“Ơ…Giám đốc Cố hôm nay lại trốn việc cơ đấy!”

Đã rất lâu rồi mới nghe được giọng trêu chọc này của cô, Cố Tây Lương thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, thanh âm cũng cất cao: “Sao anh lại không nỡ rời em ra như thế nhỉ?”.

Nguyễn Ân đỏ ửng mặt, không nghĩ quá nhiều liền nhéo hai má Cố Tây Lương, miệng hùng hồn: “Cũng phải, sao em lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy nhỉ?”.

Cố Tây Lương muốn cười nhưng lại bị hai bàn tay cô đè trên mặt.

“Không được nói! Không được cười!”

Cố Tây Lương lập tức tiếp thu mệnh lệnh, liên tục gật đầu. Vì bị giữ hai bên miệng nên anh chỉ có thể gian nan nói: “Được được, anh không nói, không cười.”

Nguyễn Ân nửa tin nửa ngờ, từ từ buông tay ra, nhưng lại bị người nọ đột nhiên trở mình đè xuống dưới thân. Cố Tây Lương nhìn chằm chằm đôi mắt hoảng hốt của cô, khóe miệng nhếch lên.

“Anh không nói, nhưng hành động thì chắc là có thể chứ?”

Sau đó, Nguyễn Ân còn chưa kịp hiểu ra hàm ý của câu nói kia thì đã bị nụ hôn mềm mại của anh bao phủ.

Ai đó từng nói, chúng ta là những viên kẹo, ngọt ngào đến bi thương. Nếu còn có thể bi thương thì đã là tốt lắm rồi. Đáng sợ nhất chính là đau đến tê tái cõi lòng, về sau lại phát hiện ra, người bầu bạn bên cạnh ta đã không còn là người năm xưa nữa.

Có phải dây thần kinh căng thẳng quá lâu nên khi có cơ hội sẽ lập tức thả lỏng đến cực hạn không?

Chẳng hạn như Nguyễn Ân và Cố Tây Lương lúc này.

Hai người ngủ say sưa đến tận sáu giờ mới dậy, bỏ qua bữa trưa, nếu không phải bảy giờ tối còn phải đi xem phim thì có lẽ họ sẽ tiếp tục nằm trên giường luôn.

Nguyễn Ân mộng mị tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đặt ở đầu giường, cô đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, ngồi bật dật mà hét lên khe khẽ. Cố Tây Lương bị hành động bất ngờ của cô đánh thức, cũng vội vàng ngồi dậy nhìn ngó sang hai bên, không thấy có gì khác thường, anh mới quay lại nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Em sao thế? Ngủ mơ à?”

Nguyễn Ân đột ngột nhảy xuống giường, vừa chạy vào phòng tắm vừa giục Cố Tây Lương: “Một tiếng rưỡi nữa là phim chiếu rồi!”.

Sau đó, cô tắm rửa qua loa, vừa ra khỏi phòng tắm thì đụng phải Cố Tây Lương đang định đi vào. Cô xoa xoa cái trán, còn anh ôm ngực, hai người nhìn nhau cười.

Cố Tây Lương cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch. Anh hoàn toàn không phát hiện ra lúc này mình như một chàng thanh niên hai mươi, chỉ vì một nụ cười và cử chỉ nhỏ mà trái tim lại đập nhanh như vừa leo cầu thang.

Dừng xe trong hầm gửi xe, Cố Tây Lương liền ấn thang máy lên tầng ba, Nguyễn Ân đã xuống xe trước, một mình vào phòng chiếu. Cố Tây Lương vừa ra khỏi thang máy liền trông thấy cô đang ngó nghiêng bốn phía. Anh dường như rất ít khi đến rạp chiếu phim, khi còn hẹn hò với Hà Diệc Thư thì cả hai đều bận bịu chuyện học hành, trường lớp nên không có dịp nào đi xem, thế nên anh không biết lúc này phải làm gì, hay không cần làm gì cả.

Thế nhưng, khi nhìn những đôi nam nữ cười cười nói nói sóng vai cùng nhau vào rạp, Cố Tây Lương do dự một lúc, cuối cùng vẫn thong thả đi tới chỗ Nguyễn Ân, trong khi cô còn chưa phát hiện ra, anh đột ngột nắm lấy bàn tay cô.

Nguyễn Ân giật mình quay đầu lại, sau khi nhìn thấy đối phương, trong lòng chợt ấm áp lạ lùng. Hai người cũng giống như những đôi tình nhân kia, tay lớn nắm tay bé đi qua cửa soát vé.

Nhân viên soát vé là hai cô gái chừng hai mươi tuổi, ánh mắt họ thỉnh thoảng lại vụng trộm lướt qua khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú, sau đó lại nhìn Nguyễn Ân với vẻ thăm dò xen lẫn ngưỡng mộ. Nguyễn Ân cũng nhận ra điều đó, cô làm như vô tình liếc xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên mỉm cười.

Hãy để thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, để họ già đi trong giây phút ấm áp và bình yên này! Không cần phải chạm vào những vết thương trong quá khư bi ai kia nữa, không cần phải giả thiết về tương lai mờ mịt như khói sương của họ nữa.

May mà đến kịp giờ chiếu, không chậm một phút một giây nào, nếu không, nhất định Nguyễn Ân sẽ vô cùng tiếc nuối bởi vì cơ hội như thế này rất ít. Tên bộ phim là gì cô đã quên mất rồi, chỉ nhớ nội dung chính.

Một cô gái cố phẩm hạnh, có gia thế yêu một người đàn ông xã hội đen, lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp. Người đàn ông hết lần này tới lần khác cự tuyệt tình ý của cô gái, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt sau khi cô gái thổ lộ. Một lần họ đi ăn cơm chung, người đàn ông lại tiếp tục nói những lời làm tổn thương đối phương.

“Cô bám theo tôi làm gì?”

“…”

“Chẳng lẽ muốn mỗi ngày đều ngồi trước mặt tôi, cùng tôi ăn cơm, nhưng trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng một đám côn đồ đánh chém lẫn nhau? Càng không ngừng lo lắng về tương lai, liệu mình có bị người ta tàn nhẫn giết chết, liệu có ngày tôi nằm giữa vũng máu trước mặt cô?”

Cô gái rùng mình, nhưng nỗi kinh hãi qua đi, thần sắc lại bình tĩnh như lúc đầu. Cô không lên tiếng, chỉ âm thầm chịu đựng những lời lẽ lạnh như băng và nỗi chua xót xen lẫn sự thất vọng.

Hàng ngày, sau khi trải qua những trận chém giết ở bang phái, sự tiếp xúc thường xuyên giữa hai người khiến người đàn ông dần dần nảy sinh tình cảm với cô gái. Anh yêu sự kiên định và lòng can đảm của cô, cũng từng nghĩ tới chuyện vì cô mà chấm dứt cuộc sống loạn lạc này ở đây, nhưng anh chưa từng mở miệng nói câu yêu cô, thậm chí thích cũng không.

Kết cục, người đàn ông quyết định rời khỏi tổ chức, nhưng trong lần hành động cuối cùng, anh ta đã bị gài bẫy, ngã xuống dưới nhát dao đi lạc. Anh ta gắng gượng lấy chút nghị lực còn sót lại, không cho phép mình ngủ, không cho phép mình tắt thở, dường như đang đợi một người nào đó cực kỳ quan trọng, nói một câu vô cùng quan trọng với người đó.

Cho tới khi cô gái tìm thấy người đàn ông nằm giữa vũng máu trên đường, cô lao tới, gần như muốn phát điên. Người đàn ông giãy giụa nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô, hao tổn rất nhiều sức lực mới thốt lên được những chữ cuối cùng.

“Thấy chưa, đã bảo em đừng theo tôi cơ mà….”

Rốt cuộc, anh vẫn không nói lời yêu. Nhưng, cô đã cảm nhận được. Cô mặc kệ tất cả ngồi gục bên cạnh thi thể của người đàn ông mà gào khóc.

Chúng ta đều hiểu rõ, từ nay về sau, trong sinh mệnh của mình sẽ không còn một người như thế nữa, sẽ không còn ai khiến ta thật lòng thật dạ bất chấp mọi thứ để yêu nữa. Nếu mục tiêu đã định là người đó thì còn lại trên đời này chắc chắn chỉ có thể là một bóng hình lẻ loi.

Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Cố Tây Lương và Nguyễn Ân cũng chưa hề buông tay đối phương. Lúc xem tới cảnh nam chính gặp nguy hiểm, Cố Tây Lương cảm nhận được bàn tay bé nhỏ của cô khẽ siết chặt thêm một chút, hình như đã bị tình tiết trong phim kích động. Hai người ngồi ở vị trí trong cùng, khi hai chữ “Hết phim” xuất hiện trên màn hình, họ lặng lẽ đứng dậy theo dòng người ra khỏi rạp. Nguyễn Ân nhẹ nhàng dựa đầu vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông đi bên cạnh, Cố Tây Lương nghiêng mặt nhìn cô, ngoài dự liệu.

Anh cứ ngỡ rằng cô sẽ khóc, nhưng không ngờ chỉ thấy vành mắt cô hoe đỏ, còn khóe miệng rõ ràng đang mỉm cười.

“Anh tưởng em sẽ khóc sướt mướt, còn đang lo vì quên không chuẩn bị khăn giấy đây này.”

Nguyễn Ân thuận thế vùi sâu khuôn mặt vào hõm vai anh, thanh âm nỉ non vang lên.

“Em thấy đây đã là kết cục rất tốt rồi.”

“Không nhất định phải ở bên nhau, chỉ cần cuối cùng cô gái biết rằng chàng trai yêu mình là được rồi, có lẽ anh ta yêu cô cũng chẳng kém gì cô ấy yêu anh ta.”

Trái tim Cố Tây Lương vì những lời cô nói mà trở nên mềm nhũn. Nắm tay nới lỏng, anh đưa tay ôm lấy hai vai cô, bất giác siết chặt một chút, sau đó anh nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô.

Em sẽ không khóc đâu anh! Bởi vì em tin, hai ta đã từng dũng cảm yêu nhau, đó chính là điều tuyệt vời nhất cuộc đời này rồi.

Ra khỏi rạp chiếu phim đã là hơn chín giờ, gió đêm bắt đầu thổi khiến người ta lạnh buốt. Cố Tây Lương lặng lẽ cởi áo vest khoác lên người Nguyễn Ân. Cô vốn không cần, chỉ lo anh bị cảm, đang định từ chối thì lại bắt gặp tín hiệu ngầm trong mắt anh: không được từ chối. Cô cũng không làm bất cứ hành động giãy giụa vô vị nào nữa, chủ động ôm lấy cánh tay anh, hai người tản bộ về phía bãi đỗ xe.

Trông vẻ mặt ngoan ngoãn của cô, Cố Tây Lương bất giác tủm tỉm cười.

“Đói không?”

Nguyễn Ân dối lòng đáp: “Không”.

Cô rất muốn bình yên đi bên anh như vậy, lâu thêm một chút, cả đời thì càng tốt.

Đúng lúc này, Cố Tây Lương nghe được tiếng ọc ọc kháng nghị phát ra từ bụng ai đó, anh dừng chân, nghiêng đầu nhướng mày nhìn Nguyễn Ân: “Em chắc chắn không đói?”

“…”

Cười cô ngốc, cô đần, cô khờ dại, đều được.

Nhưng Thượng Đế nhân từ, con có thể cầu xin người đừng để những điều con sợ hãi xảy ra hay không? Đừng trêu ngươi con nữa được không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.