Gia Cát Linh Ẩn

Chương 52: Con gái nhà ai bị chà đạp



Lúc gần đến trưa, Tiêu Doanh dẫn con trai lớn Lý Khoa đến phủ Thừa tướng,
Tiêu Doanh không ngừng lau nước mũi và nước miếng cho y.

“Mẹ, đẹp quá, đẹp quá!” Lý Khoa chỉ vào nha hoàn của phủ Gia Cát, vỗ tay reo lên.

“Đứng yên đi, để mẹ lau mũi cho con.” Tiêu Doanh tươi cười nhìn Lý Khoa, tuy
rằng đầu óc Lý Khoa đần độn, nhưng đối với chuyện nam nữ, trái lại không chịu thua, không thầy vẫn giỏi là tính chất bản năng của toàn bộ sinh
vật, không ít nha hoàn trong Lý phủ đều từng bị Lý Khoa xâm hại.

“Mẹ, đẹp quá, đẹp quá!” Lý Khoa nhìn chằm chằm một nha đầu dáng vẻ uyển
chuyển, đuổi theo reo hò, nước miếng vừa mới được lau lại chảy ra, Tiêu
Doanh vừa lơi lỏng một chút, Lý Khoa đã vươn tay túm lấy nha hoàn kia.

“Á!” Nha hoàn nghiêng người, làm Lý Khoa chộp vào không khí.

Lý Khoa đứng không vững, cắm mặt xuống đất, bộ dạng chó ăn phân.

“Oa oa oa!” Lý Khoa bị té ăn đau, nằm rạp xuống đất khóc tu tu lên, vừa
khóc vừa quơ quào hai tay, hai chân cũng không ngừng giãy đành đạch, hệt như con rùa bơi trong nước.

“Khoa nhi đừng khóc, đừng khóc.” Tiêu Doanh đỡ Lý Khoa dậy, dỗ dành y như dỗ con nít.

Khó khăn lắm mới dỗ được Lý Khoa, Tiêu Doanh xoay người liền hung hăng tát
cho nha hoàn kia một cái. Tiêu Doanh nhéo lỗ tai của nàng ta, mắng: “Ả
tiện nhân như người mà dám làm té Khoa nhi của ta! Nó là biểu thiếu gia
của phủ Thừa tướng, đừng nói ôm ngươi một cái, cho dù muốn ngươi cũng là phúc phần của ngươi, đúng là đê tiện không biết tốt xấu!”

Lý Khoa thấy Tiêu Doanh kéo tai nha hoàn kia, lập tức chạy đến ôm lấy
nàng, kề sát miệng lại, cắn lên cổ nàng ta, chốc lát, trên cổ nha hoàn
nọ hiện lên mấy dấu răng.

“Được rồi, được rồi, Khoa nhi, đừng quậy nữa con, mẹ dẫn con đi gặp vợ nào!”
Tiêu Doanh gian nan kéo Lý Khoa ra, phủ Thừa tướng không giống như Lý
phủ, nếu quậy ra chuyện lớn thì không xong rồi.

“Vợ, vợ, vợ đẹp!” Lý Khoa vỗ tay, đi theo sau Tiêu Doanh.

“Khoa nhi, con phải nhớ kỹ lời mẹ dặn, hôm nay phải cùng vợ con gạo nấu thành cơm, thì người vợ này chắc chắn là của con rồi!”

“Vợ, vợ, nhìn thấy vợ phải nhào lên, giống như nhào lên người Tiểu Thúy, sau đó cởi phăng quần áo của nàng, mẹ, con nhớ rồi.”

“Ừ, Khoa nhi ngoan lắm!” Tiêu Doanh sửa sang lại đầu tóc cho Lý Khoa, nói,
“Nhưng mà, con phải nhớ kỹ, không phải vừa thấy vợ thì bổ nhào tới liền, phải đợi mẹ đi rồi mới làm, biết chưa?”

“Nhớ rồi, mẹ đi rồi mới làm.” Lý Khoa gật đầu, nói.

Cửa Trục Nguyệt Hiên rộng mở, Thanh Y và Kinh Phong đã quét dọn hiện trường giết người một cách sạch sẽ, nhìn không thấy vết máu nào. Tiêu Doanh
làm sao cũng không ngờ được, nơi lúc này bà đứng, mới vừa rồi, có hai
người đã đánh mất tính mạng trong đây.

“Linh nhi à, Trục Nguyệt Hiên cũng nóng ghê đó chứ.” Tiêu Doanh giơ tay phe phẩy quạt không ngừng, nói.

“Thưa dì, lát nữa Linh nhi sẽ lấy một ít khối băng về đây, để tránh biểu ca bị nóng.”

Tiêu Doanh hài lòng gật đầu, kéo tay của Gia Cát Linh Ẩn, thân thiết nói:
“Linh nhi, con nói muốn gặp Khoa nhi, hôm nay dì liền đưa nó đến, hai
đứa ngồi đây tâm sự nha.”

“Cám ơn dì.” Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, thẹn thùng nói, “Biểu ca đúng là tuấn tú lịch thiệp.”

“Chỉ cần sau này hai đứa yêu thương lẫn nhau, dì cũng an lòng.” Tiêu Doanh
đứng lên, “Dì không quấy rầy hai đứa nữa, hai đứa nói chuyện đi.”

“Linh nhi không giữ dì, dì đi thong thả.”

“Không cần tiễn, dì đi tìm mẹ con, con và Khoa nhi cứ bồi dưỡng tình cảm đi.”

“Dì…” Gia Cát Linh Ẩn e thẹn cúi đầu.

Như Tiêu Doanh định liệu, bà vừa ra khỏi sân, Lý Khoa liền bổ nhào qua Gia
Cát Linh Ẩn, chỉ là chưa đụng được đến Gia Cát Linh Ẩn đã bị Thanh Y và
Kinh Phong giữ lại. Thanh Y lấy một bình ngọc trong ngực ra, huơ huơ
trước mũi Lý Khoa, sắc mặt Lý Khoa nhất thời đỏ bừng.

Gia Cát Linh Ẩn nhìn Hồ Tĩnh bị trói sau bình phong, nói: “Chờ lát nữa nhớ
mở trói cho Hồ tiểu thư. Mộc Tê, Nguyệt Lan, biểu thiếu gia nóng nực
quá, các ngươi theo ta đi lấy một ít băng về đặt ở Trục Nguyệt Hiên,
đừng để biểu thiếu gia nóng chết!”

“Dạ, tiểu thư!”

Ba người Gia Cát Linh Ẩn đi rồi, Thanh Y ném Lý Khoa và Hồ Tĩnh vào trong
sân, cũng mở trói cho Hồ Tĩnh. Lý Khoa vừa nhìn thấy Hồ Tĩnh, không quan tâm gì cả mà nhào tới, Hồ Tĩnh ra sức vùng vẫy, nhưng làm sao mạnh bằng Lý Khoa.

Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, Thanh Y không khỏi lắc đầu, lập tức che mắt
Kinh Phong lại, nói: “Trẻ con không nên xem. Tam tiểu thư này của chúng
ta đúng là xấu xa quá! Nhưng mà, ta thích.”

Kinh Phong hất tay Thanh Y ra, không cho là vậy, cười lạnh, “Cá lớn nuốt cá
bé thôi mà, người nào đó vốn chiếm thế hạ phong, còn không biết tự lượng sức, tự nạp mình đến tận cửa.”

“Này, ta nói ngươi này tên tiểu quỷ, đừng có giả vờ ra vẻ thâm trầm ở trước mặt bản đại gia!”

Kinh Phong lạnh lùng liếc Thanh Y một cái, trong mắt bắn ra hai chữ chói lọi: Ngu ngốc!

Khi ba người Gia Cát Linh Ẩn lấy khối băng về, bỗng nhiên nghe thấy tiếng
thét vọng ra từ Trục Nguyệt Hiên, các phu nhân đang chơi bài, còn có các tiểu thư ở hậu viện cũng bị thu hút đến đây.

Khi mọi người chạy đến Trục Nguyệt Hiên, liền chứng kiến cảnh tưởng nào đó. Trong sân, một đôi nam nữ trần truồng đang làm cái chuyện khiến người
khác đỏ mặt, quần áo cả hai tán loạn trên đất, y phục của cô gái bị xé
nát, tuy rằng đã để cho người nam thực hiện được, nhưng cô gái trên đất
vẫn ra sức giãy dụa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người hưng phấn nhất chính là Tiêu Doanh, đứa con
ngốc nghếch này, làm ra cái chuyện như thế, đúng là tuyệt đối không kém
cỏi hơn người đàn ông bình thường, chuyện này, cho dù nhà Gia Cát muốn
đổi ý thì cũng không còn kịp rồi.

“Ôi, con gái nhà ai giữa thanh thiên bạch nhật lại làm ra cái chuyện không
biết xấu hổ thế này.” Hồ phu nhân vừa lắc đầu vừa nói, trong giọng điệu
chứa đầy vẻ cười nhạo.

“Đúng vậy, thật sự rất mất mặt!”

“Ở nhà Gia Cát, ngoại trừ khuê nữ nhà Gia Cát ra, còn có thể là con gái nhà ai được?”

Các phu nhân vui sướng khi người gặp họa, bàn tán sôi nổi, có thể nhìn thấy trò cười lớn thế này của phủ Thừa tướng, cơ hội đúng là hiếm có. Như
Nguyệt lẩn trong đám người, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, không ngờ Hồ tiểu thư còn có chiêu sau, trước làm nhục sau giết chết, làm tốt lắm!
Cho dù giết không được, danh dự của Gia Cát Linh Ẩn cũng đã bị hủy hoại.

“Ai da, đúng là rất không biết xấu hổ nha, nếu con gái nhà ta làm ra cái
chuyện như vậy, ta thà rằng bóp chết nó!” Hồ phu nhân vui cười hớn hở,
nói.

“Câm miệng hết!” Bị nhiều người như vậy bàn tán chuyện nhà của mình, trên
mặt Đại phu nhân cũng không nhịn được nữa, tức giận nói với gia nô ở đối diện, “Còn không mau tách hai đứa đó ra cho ta!”

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Gia Cát Linh Ẩn mang băng về đặt trong sân, lập tức chạy đến, kéo tay Đại phu nhân, hỏi.

“Chuyện xảy ra trong sân của ngươi, ta phải hỏi ngươi chứ!” Đại phu nhân tức
giận nói, ngay từ đầu bà còn tưởng có liên quan đến Gia Cát Linh Ẩn,
nhưng Gia Cát Linh Ẩn đang đứng ở chỗ này, vậy cô gái kia là ai?

Tiêu Doanh nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt tái đi, sao có thể? Nó đứng ở
đây, vậy còn cô gái trên đất kia là ai? Chẳng lẽ Lý Khoa nhận nhầm
người, xem nha hoàn thành Gia Cát Linh Ẩn, cái thằng ngốc này!

“Thừa tướng phu nhân, không thể tưởng tượng nổi nếp sống của quý phủ lại khai hóa như thế nha, đúng là để cho ta được mở mang kiến thức!” Hồ phu nhân che miệng, cười hì hì.

Mấy phu nhân khác nghe thấy Hồ phu nhân nói vậy cũng cười rộ lên theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.