Gặp Gỡ Mùa Đông

Chương 10: Nhạc Dao sợ anh



Mưa rơi trên mái hiên nghe tí tách. Nhạc Dao níu cặp rồi núp vào dưới chiếc ô rộng rãi và kín kẽ: “Đàn anh, sao anh lại tới đây?”

Đàm Tu lẳng lặng nhìn cô vài giây, lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho cô.

“Dạ?” Trong mắt Nhạc Dao đầy vẻ nghi ngờ.

“Điện thoại.” Anh bổ sung một cách rõ ràng: “Lần sau gọi điện thoại cho anh.”

Anh không trả lời thẳng câu hỏi của Nhạc Dao nhưng lại sẵn lòng đưa điện thoại cho cô, khiến những lời chế nhạo vừa rồi của Cù Yến trở thành một trò cười.

Cù Yến lẻ loi cầm ô đứng một bên, vai cũng bị mưa gió tạt ướt đẫm. Cô ta khó thể tin rằng Đàm Tu sẽ hành động như vậy.

Anh phải nhẫn tâm nhường nào chứ?

Vào một ngày mưa to như trút nước nọ, cô ta mở lời nhờ Đàm Tu cùng che ô đi bộ tới trạm xe buýt với mình. Với loại chuyện nhỏ nhặt này, người qua đường cũng sẽ đồng ý giúp đỡ, nhưng lòng Đàm Tu lại cứng như đá, rất giữ khoảng cách với cô ta.

Đàm Tu là một con người mâu thuẫn, có khi đứng ra đòi công lý, đôi lúc chẳng chịu giúp ai dù chỉ là một việc nhỏ, khiến người ta vừa yêu vừa ghét anh.

Cù Yến nắm chặt cán ô, móng tay bấm sâu tạo ra những vệt trăng lưỡi liềm hằn lên lòng bàn tay. Cô ta nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang kề cận nhau ở đằng trước. Như một con rắn độc cuộn mình trong rãnh nước, toàn thân cô ta bị bao trùm bởi sự thù địch và không cam lòng.

Cô ta nhìn Nhạc Dao chòng chọc một cách hung tợn với đôi mắt ngập đầy ghen tỵ.

Nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ Nhạc Dao đã có trăm nghìn vết thương rồi.

Vô ý thoáng nhìn qua, Nhạc Dao hoảng sợ bởi ánh mắt cực kì không thân thiện kia đến nỗi phải co rúm người lại. Vì cánh tay đụng vào Đàm Tu nên anh có thể cảm nhận rõ được.

Đàm Tu chậm rãi ngước nhìn, đôi mắt lạnh tanh đó khiến Cù Yến phải kinh hãi.

Cô ta không khỏi lùi lại, gian nan nuốt một ngụm nước bọt: “Đàm, Đàm Tu, cậu quay lại có chuyện gì sao?”

Mưa to đổ nghiêng xuống, Đàm Tu – lẽ ra không nên xuất hiện ở đây – đang đưa tay nắm chặt cánh tay Nhạc Dao kéo cô đến bên mình, rồi bình tĩnh thốt ra hai từ: “Đón bạn.”

Anh đang làm chỗ dựa cho Nhạc Dao.

Rõ ràng đến thế.

Nhưng tất cả những hành động này chẳng khác nào Cù Yến bị hai đứa trẻ tám chín tuổi đánh vào mặt. Cuối cùng, cô ta xé toạc mặt nạ, trên gương mặt phủ đầy không cam lòng: “Đàm Tu, tôi thích cậu lâu vậy, chẳng lẽ cậu không thấy sao?”

Đàm Tu chẳng màng liếc nhìn cô ta, chỉ cười một cách lạnh lùng kèm theo sự bất cần và vô tình: “Thích tôi? Chị là ai?”

Cù Yến giẫm lên nước mưa chạy tới chỗ anh, không để ý nắp cống dưới chân nên bị trượt làm nước bẩn bắn tung tóe lên khắp người. Cô ta hốt hoảng đẩy ra, ốc không mang nổi mình ốc nữa.

Trong mắt Đàm Tu ánh lên sự chán ghét, anh kéo Nhạc Dao cách xa nơi bẩn thỉu này.

Ngỡ ngàng nhìn cái tay đang nắm lấy mình, Nhạc Dao vô cùng hoang mang.

Người, người, người, người đang ra mặt nói đỡ và bảo vệ cô mọi mặt chính là Đàm Tu đây sao?

Cô đang nằm mơ hả…

Nhạc Dao vô thức giơ tay áp lên má.

“Ssss.” Lạnh quá.

Ngón tay lạnh ngắt tạo ra kíc,h thích cực lớn cho gương mặt khiến cô tin chắc đây là thật.

Đầu óc Nhạc Dao vẫn còn mơ hồ trong khi người cô đã cùng Đàm Tu đi rất xa rồi. Lượng thông tin quá lớn hại cô suýt nữa không phản ứng kịp…

Ban nãy, cô đã tận mắt nhìn thấy một Đàm Tu hoàn toàn khác xưa, không còn lạnh lùng, thậm chí là hơi xấu xa. Nhưng phải thừa nhận, cách xử sự của Đàm Tu thật sự đã giúp cô trút giận. Cô sẽ không thương hại loại người như Cù Yến đâu.

Nhạc Dao lắc đầu, tự thuyết phục mình quên đi cảnh tượng tồi tệ vừa rồi. Cô nói với Đàm Tu bằng giọng điệu không che giấu được vui mừng: “Đàn anh, anh thật sự tới đón em hả?”

“Sao anh biết em ở trong quán?”

“May mà anh đến, nếu không em sẽ biến thành chuột lột mất thôi.”

Cô lại bắt đầu bô lô ba la, hệt như chim khách mãi không ngừng nghỉ.

Đàm Tu chỉ cảm thấy trán mình nhảy thình thịch, cảm nhận được nước mưa nặng hạt lướt qua vai. Cuối cùng, anh không nhịn được phải gọi: “Nhạc Dao.”

Nhạc Dao đang kích động nên chất giọng cũng vang dội: “Có ạ!”

Đàm Tu chỉ nói: “Em im đi.”

“Ồ…” Âm kéo dài từ từ nhỏ dần, Nhạc Dao nghiêng đầu nhìn anh rồi khe khẽ lên án: “Anh dữ quá.”

Đàm Tu: “…”

Bây giờ cô vô cùng hoạt bát.

Hai người chạy tới khu thương mại gần đó. Đến cổng, Đàm Tu lập tức buông tay ra rồi thu cái ô ướt dầm dề lại.

Nhạc Dao lén bĩu môi, thấy anh buông tay không chút do dự kèm theo chút không vui. Cô đảo mắt một cách vô định, chợt phát hiện rất nhiều nước mưa dính trên áo khoác của Đàm Tu.

Nhạc Dao chuyển bước từ bên phải qua bên trái, thế mới phát hiện cánh tay trái của Đàm Tu gần như ướt đẫm. Cô lại thấy mình hoàn toàn khô ráo, hầu như không bị ướt.

Dây đeo cặp trượt xuống cánh tay, một tay treo cặp, Nhạc Dao rút khăn giấy mang theo bên mình ra đưa tới: “Đàn anh, xin lỗi anh.”

Đàm Tu ngờ vực nhìn cô.

Nhạc Dao mím đôi môi khô khốc, sinh lòng áy náy.

Vừa rồi cô chỉ lo tự vui, hoàn toàn không để ý chiếc ô của Đàm Tu luôn nghiêng về phía cô. Cô hay khoe khoang mình thích người ta, nhưng dường như cô chưa làm được gì cho đối phương cả. Ngược lại, Đàm Tu bị cô quấy rầy đòi đi ăn chung, giảng bài và chia sẻ một nửa ô cho cô… Không, là hơn phân nửa.

Cảm xúc của cô hiện rõ trên mặt, đến nỗi người bên cạnh có thể nhìn thấu.

Đàm Tu thoáng nhìn khăn giấy thơm mùi hoa, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Không cần.”

Không cần xin lỗi, cũng không cần thứ này.

Nhạc Dao chầm chậm nắm chặt khăn giấy, dè dặt nhìn anh. Đàm Tu bây giờ vô cùng xa cách, so với người bảo vệ cô vừa nãy tưởng chừng như hai người.

Anh không lạnh lùng như thường ngày, như thể có một luồng khí u ám dày đặc quấn lấy giữa đôi lông mày anh.

Tim Nhạc Dao khẽ giật thót: “Đàn anh, anh… hôm nay anh gặp phải chuyện gì sao?”

Đàm Tu lập tức lướt nhìn cô, đôi mắt kia như đang nói: Không liên quan đến em.

Tính ra, cô và Đàm Tu không thân quen mấy, không biết nhiều về nhau. Hôm nay đáng lẽ Đàm Tu đi làm, nhưng trên đường lại gọi nhờ A Lý tới thay ca, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì rồi… Có vẻ không phải là chuyện tốt.

Cô muốn hỏi thăm, lại sợ vô tình chạm trúng chỗ đau của anh.

Nhạc Dao quyết định chọn kế hoãn binh, kéo dài thời gian: “Đàn anh, không còn sớm nữa, anh đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Cô giơ tay lên chỉ lên lầu: “Bên trên có rất nhiều quán, anh muốn ăn gì?”

Đàm Tu lườm cô: “Không đói, không ăn.”

Nhạc Dao: “…” Người này thật khó chiều.

“Nhưng em đói lắm, ngoài trời mưa to vậy không tiện đi lại, xin anh thương xót, dắt em đi ăn tối đi nha.” Nhạc Dao chắp tay trước ngực van nài.

Cô nói “dắt” chứ không phải là “cùng”, tỏ ý cực kì cần đến anh.

Cuối cùng Đàm Tu cũng thả lỏng, quay người đi lên lầu. Nhạc Dao đi theo anh một tấc không rời, còn hỏi anh muốn ăn gì.

Đàm Tu không nói lời nào, cô bèn chỉ vào những hàng quán kia rồi đọc tên: “Vịt nướng Bắc Kinh, còn có món ăn giang hồ (*), lẩu cũng không tồi…”

(*) 江湖菜: dùng để chỉ những công thức nấu ăn / món ăn được lưu truyền rộng rãi trong xã hội.

Cô nhìn xung quanh, chợt kinh ngạc thốt lên: “Ô, có cá luộc nữa!”

Đàm Tu dừng bước, nhìn theo hướng ngón tay của cô, rồi sải bước dài vào tiệm cá luộc.

“Đàn anh, anh cũng thích ăn cá sao?” Nhạc Dao cảm thấy vui mừng vì họ có cùng chung sở thích này: “Em cũng rất thích ăn cá.”

Hai người ngồi xuống một góc. Nhạc Dao không khỏi lẩm bẩm: “Thật ra khi còn bé thì em không thích ăn vì có nhiều xương lắm, nhưng ba mẹ luôn nói ăn cá sẽ rất thông minh, em muốn trở nên thông minh nên dần dần cũng thích luôn.”

Đàm Tu ngồi đối diện cô, khoanh hai cánh tay và tựa lưng vào ghế ngồi. Anh nhìn gương mặt sinh động trước mắt: “Thích thông minh à?”

Nhạc Dao cúi đầu bày bát đũa: “Đương nhiên rồi, ai không muốn thông minh chứ ạ.”

“Có lẽ rất nhiều người không thấy được sự thông minh của em.” Đàm Tu hơi khựng lại: “Ví như những người xếp hạng sau em trong mỗi cuộc thi chẳng hạn.”

Cuối cùng, Nhạc Dao đã bày đũa xong, ngẩng đầu với vẻ mặt vô tự lự: “Người khác nghĩ sao thì liên quan gì tới em? Nếu được điểm cao thì em sẽ vui và sẽ cố gắng chăm chỉ hơn, nếu em không thấy vui khi học thì lười một chút cũng không sao.”

Dường như người vô tâm thường có cách cảm nghiệm cuộc sống thông suốt hơn, tất cả những điều tẻ nhạt trước cô đều trở nên đơn giản lạ thường.

Đàm Tu nâng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi hỏi: “Bây giờ thì sao?”

“Hả?” Nhạc Dao không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này.

“Không có gì.” Đàm Tu để ly xuống. Mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Cuối cùng anh không hỏi rằng, có phải tất cả những điều cô làm đều khiến cô cảm thấy vui vẻ không?

Nồi đựng cá được bưng lên, châm lửa trên bàn, chờ nó bốc lên hơi nóng nghi ngút.

Thấy nước trong nồi đang sôi, Nhạc Dao cầm đũa lên và nôn nóng hỏi: “Chín chưa ạ?”

Đàm Tu vừa đáp “Ừ” thì cô lập tức không do dự bắt đầu động đũa. Trước lạ sau quen, cô và Đàm Tu không còn e dè khi ngồi đối diện cùng ăn với nhau như xưa nữa.

Canh cá rất thơm, thịt cá không có xương. Nhạc Dao vẫn ăn khá chậm. Cô đang thưởng thức mỹ vị. Chỉ lúc ăn cô mới yên lặng thế này.

Ngọn đèn màu cam ấm áp từ trên cao đổ xuống, chiếu vào hai bóng người, ánh sáng xuyên qua mái tóc xoăn tự nhiên của cô gái. Toàn thân cô tựa như đang toả sáng.

Hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa, trên đầu cài hai chiếc kẹp tóc hình bông hoa trông vừa thuỳ mị vừa có chút dí dỏm theo kiểu của một nàng công chúa.

Đàm Tu cầm muỗng múc thêm một chén canh cá nữa.

Nước canh đã nguội mà anh lại không nhận ra.

Ăn uống no say, Nhạc Dao bắt đầu đi dạo quanh trung tâm thương mại. Cô không đi theo sự dẫn dắt của Đàm Tu nữa, khi nhìn thấy thứ gì thú vị cô sẽ không kìm lòng được chạy tới. Thỉnh thoảng chạy xa, cô sẽ ngoái lại vẫy tay với Đàm Tu, ý bảo anh mau đi theo.

Đàm Tu hờ hững đi trên con đường cô đã đi qua, trong lơ đãng, bước chân anh chợt tăng nhanh.

“Anh chị ơi, mua bó hoa đi ạ.” Một cậu bé tám chín tuổi giơ lẵng hoa lên giúp mẹ mời chào khách. Đúng lúc Đàm Tu và Nhạc Dao đi ngang qua thì bị ngăn lại.

Cậu bé không biết mối quan hệ giữa họ, cũng không tài nào đoán ra tuổi của họ, nhưng cậu thường thấy các anh trai trẻ tuổi mua hoa cho các chị nên muốn giới thiệu những bông hoa xinh đẹp của cửa hàng cho họ.

Đàm Tu buộc phải dừng bước, nhưng Nhạc Dao chộp được cánh tay anh, quay đầu sang bên hắt hơi dữ dội.

Khi cậu bé bước lên, Nhạc Dao vội xua tay và né tránh cậu: “Không không không, đừng.”

Đàm Tu nhướng mày, đưa cô cách xa tiệm hoa: “Biết mình dị ứng mà còn đi qua đó?”

“Chỉ đi ngang qua thôi không sao đâu.” Chỉ đến khi đứa bé đó mang hoa tới trước mặt cô, cô mới không nhịn được muốn hắt hơi.

Tuy nhiên, Nhạc Dao chợt nhận ra rồi lấy làm kỳ lạ: “Sao anh biết em bị dị ứng?”

Đàm Tu vô thức đánh mắt sang chỗ khác, hơi hé môi nhưng không trả lời.

“Hắt xì…” Cái hắt hơi của Nhạc Dao lại đánh vỡ bầu không khí.

Không rõ mức độ dị ứng của cô cho lắm, Đàm Tu bèn nghiêm túc đến nhíu chặt mày: “Rất nghiêm trọng à?”

“Không đâu.” Nhạc Dao vội lắc đầu: “Chỉ ngửi phải chút thôi, bây giờ em không sao rồi.”

Cô nắm mũi, hít thở để thông khí. Đàm Tu cũng dồn sự chú ý vào cô, có vẻ rất tập trung.

Cả hai đều không để ý rằng có một bé gái đầu nấm chừng mười mấy tuổi đang đứng từ xa nhìn chằm chằm họ.

Hôm nay là tết Tây, Đàm Kỳ Nhi theo mẹ ra ngoài dạo phố.

Mẹ đang làm đẹp trong tiệm, còn cô bé buồn chán nên chạy ra ngoài chơi một mình, nào ngờ lại bắt gặp Đàm Tu và một cô gái đang đứng cạnh nhau. Hai người đang cúi đầu nói gì đó trông cử chỉ khá thân mật.

Ở nhà Đàm Tu chưa từng thân thiết với cô bé như thế!

Lòng háo thắng xui khiến Đàm Kỳ Nhi rảo bước xông tới, vừa gọi Đàm Tu thật to: “Anh.”

Giọng của Đàm Kỳ Nhi rất lớn khiến Nhạc Dao giật thót. Nhìn cô bé xa lạ trước mắt, cô rơi vào bối rối.

Đàm Kỳ Nhi nhìn Đàm Tu gọi là anh, lần này Nhạc Dao mới chắc rằng cô bé đang gọi ai. Ngón tay ngập ngừng giữa hai anh em vì khí chất không giống nhau, cô hỏi: “Em đang gọi anh ấy hả?”

Đàm Kỳ Nhi đáp lại bằng giọng giễu cợt: “Còn phải hỏi.”

Nhạc Dao: “…”

Giọng điệu đáng ghét này thật sự khá giống Đàm Tu, nhưng tại sao anh lại không trả lời vậy?

“Đi.” Đàm Tu chẳng những không trả lời mà còn kéo Nhạc Dao đi tiếp, không mảy may muốn đoái hoài tới Đàm Kỳ Nhi.

Sao Đàm Kỳ Nhi chấp nhận bị coi thường vậy được, cô bé lập tức đuổi theo, khoanh tay đứng trước mặt hai người rồi thản nhiên gọi thẳng tên anh mình: “Đàm Tu, chị ta là ai?”

“Hôm nay anh không chịu đi ăn với gia đình mình là vì chị ta? Anh đang yêu sớm phải không?” Đôi mắt bốc hoả, Đàm Kỳ Nhi đã tự tưởng tượng ra một kịch bản trong đầu rồi: “Em phải đi mách ba mẹ.”

Đàm Tu quắc mắt quét qua: “Tuỳ mày.”

Thấy thái độ bất cần không đổi của anh, Đàm Kỳ Nhi giận đến mức giậm chân, chỉ vào tiệm thẩm mỹ: “Mẹ đang ở trong tiệm làm đẹp, em sẽ đi mách mẹ ngay bây giờ luôn, anh chờ bị phạt đi.”

“Nè nè nè.” Nhạc Dao thoát khỏi tay Đàm Tu, vội kéo Đàm Kỳ Nhi lại: “Em gái à, em khoan đi đã nào, chị với anh của em chỉ là bạn bè thôi, anh chị không có yêu sớm đâu.”

Cô biết hầu hết phụ huynh không thể chấp nhận chuyện con cái yêu sớm, dĩ nhiên không thể để Đàm Kỳ Nhi về báo phụ huynh được.

Vậy nhưng, không đợi Nhạc Dao kiên nhẫn trấn an, Đàm Kỳ Nhi – với tính khí nóng nảy – thẳng thừng hất tay cô ra: “Chị buông tôi ra, cái đồ xấu xí.”

Trong lúc giằng co, Nhạc Dao bị móng tay dài của cô bé cào trúng khiến cô phải bụm tay hít sâu một hơi.

Lúc này, Đàm Tu biến sắc, vội tách hai người ra: “Đàm Kỳ Nhi, muốn nổi điên thì đi chỗ khác.”

“Anh, anh là anh của em mà, sao anh cứ bênh người ngoài thế!” Đàm Kỳ Nhi hoảng hồn lùi về sau trước bộ dạng của anh, nhưng trong thâm tâm lại không muốn chịu thua, bèn cố chấp nói: “Anh theo em về nhà đi, vậy em sẽ không nói cho ba mẹ biết.”

“Tao nói rồi, mày muốn nói gì với họ thì kệ mày.” Đàm Tu bước từng bước tới, gần như chống vào tường, dẫu là chiều cao hay khí chất thì anh đều hơn hẳn Đàm Kỳ Nhi. Anh ném lại một lời cảnh cáo trước mặt cô bé: “Đừng cản đường tao.”

Nhạc Dao – đứng bên cạnh – bị sốc trước cảnh tượng này. Thậm chí, cô còn tinh tường nhìn thấy Đàm Kỳ Nhi phát run vì sợ Đàm Tu.

Họ là anh em ruột ư? Tại sao lại giống kẻ thù thế.

Điều này không khỏi làm Nhạc Dao nhớ tới tin đồn trong trường học về mối quan hệ cực tệ giữa Đàm Tu và em gái.

Nhưng tại sao lại vậy chứ?

Cô không kịp tìm hiểu thêm, Đàm Tu đã xoay người nhìn cô đăm đăm.

Nhạc Dao cảm nhận rõ tâm trạng hiện giờ của Đàm Tu đang rất xấu, trong đôi mắt lạnh lùng chứa đựng sự chán ghét và tất thảy những cảm xúc phức tạp khác mà cô không nhìn rõ. Nó không phải dành cho cô, nhưng cũng đủ để cô khiếp đảm.

“Đi theo.” Anh nhìn thoáng qua Nhạc Dao, lạnh lùng thốt ra hai từ, nhưng Nhạc Dao lại đứng im không đi tiếp.

Khoé môi Đàm Tu cong lên một cách hiếm thấy, nhưng đó là tự giễu.

Anh không nói câu nào tự biện hộ cho mình mà lập tức quay người rời đi. Cũng như những tin đồn được lan truyền trong trường, không có bất kỳ lời giải thích nào.

Tâm trạng của Đàm Tu vô cùng tồi tệ.

Sáng nay, lẽ ra đang bận làm việc ở quán trà sữa, anh lại bị ba gọi về, thay vì là một bữa tối cùng gia đình thì anh lại bị phạt.

Không biết “người họ hàng tốt bụng” nào đã nói với ba anh về chuyện thấy anh làm ở quán trà sữa, thế là ba anh giận dữ gọi anh về quở trách: “Đàm Tu, xem mày đã làm gì đây này, mày có biết bây giờ người khác nói gì về tao không hả? Mày là con trai của Đàm Vân Thiên mà lại chạy ra ngoài làm trà sữa gì đó sao hả? Mày bảo ba mày phải để cái mặt già này ở đâu đây?”

“Mày lập tức bỏ cái công việc bán thời gian tầm thường đó cho tao ngay, nhà họ Đàm này không thể bị người ta coi thường được!” Đàm Vân Thiên nổi trận lôi đình, nhốt và phạt quỳ anh trong phòng làm việc.

Anh bực dọc đến mức phớt lờ luôn cuộc gọi của A Lý, mãi đến khi anh thấy tin nhắn về Nhạc Dao kia.

A Lý nhắn Nhạc Dao đã đợi anh cả buổi chiều trong quán, bây giờ bị mắc mưa không về được.

Anh cố gồng đôi chân mỏi nhừ đứng lên, rồi tự tiện rời nhà làm trái với hình phạt của ba.

Thế nhưng, Nhạc Dao lại sợ anh.

– ——————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.