Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Chương 18



Rõ ràng đó là khuôn mặt thanh tú không có gì đặc biệt, ấy vậy mà khi sinh động, linh hoạt nó bỗng nhiên trở nên xinh đẹp một cách lạ thường. Anh vừa ăn vừa nghĩ: Em cứ việc nghĩ cách đi, nhưng đều không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu. Anh rất có lòng tin vào bản thân, Phạm Tiểu Đa nói đúng, anh là đồ vô lại, chỉ cần em sợ tôi vô lại, vô lại thì có gì?

Vũ Văn Thần Quang vô cùng tức giận, và hậu quả rất nghiêm trọng.

Anh gọi người phục vụ đến, nhăn mặt mắng: “Cà chua không đủ thì thêm tương cà chua là được rồi, cho dấm vào làm gì?”.

Người phục vụ sợ sệt, đáp: “Xin lỗi anh, để chúng tôi đổi suất khác cho anh”.

Một lát sau, anh lại gọi phục vụ: “Rau của các cô là loại rau bỏ đi ở chợ à? Rau sống mà già thế này sao?”.

Người phục vụ giải thích: “Không phải thế đâu, rau của chúng tôi tuyệt đối là rau tươi…”.

“Rau tươi? Hoa quả mà cũng dùng đồ hộp? Không biết như thế sẽ có thêm phụ gia sao?”

Người phục vụ lại xin lỗi: “Vâng, để chúng tôi đổi ngay đây ạ”.

Người phục vụ vừa bước đi đã bị gọi giật lại: “Rượu này sao thế? Sao vị nhạt như vậy?”.

Người phục vụ bèn đáp lại: “Tôi khẳng định đó là loại Mao Đài năm 85 đấy!”.

“Mao Đài năm 85? Liệu có cho thêm nước lã vào không?”

Người phục vụ mặt mày đỏ bừng, xin lỗi rồi đứng nhìn anh cắt miếng bít tết.

Thần Quang quăng cả dao lẫn dĩa “keng” một tiếng, rồi nói: “Bít tết của các cô chắc làm bằng thịt của loại bò già tới mức không kéo nổi cày nữa chứ gì?”.

Người phục vụ lại cười nhã nhặn: “Anh muốn loại chín hoàn toàn, chúng tôi đã bảo đầu bếp làm riêng cho anh”.

“Chín hoàn toàn mà dai như thế này? Dễ người nước ngoài toàn ăn sống nuốt tươi chắc?”.

“Xin lỗi, chúng tôi sẽ đổi cho anh đĩa khác.”

Nửa tiếng sau, một xuất mới hoàn toàn được bê lên. Người giám đốc đứng bên cạnh nhìn Vũ Văn Thần Quang ăn.

Vẫn như cũ, uống một ngụm rượu liền nhổ ra chiếc khăn ăn, rồi lại mắng. Húp một chút canh thì nhăn mặt nuốt, ăn một miếng sa lát thì đưa mắt nhìn giám đốc với vẻ giận dữ, cuối cùng phi thẳng miếng bít tết lên áo của giám đốc. Vẫn may, lần này không nói gì.

Tiếp đó, gọi cà phê và bánh ngọt. Nhấp một ngụm cà phê xong, Vũ Văn Thần Quang phun ngay ra bàn, lại bắt đầu la lối: “Nếu không làm được món Tây thì làm món Trung Quốc đi, chỉ cần cho thức ăn vào nồi, ném muối, dầu, tương, dấm vào rồi nấu cùng, sau đó bê nước tráng nồi lên mà bảo đó là cà phê!”.

Cứ như vậy, Vũ Văn Thần Quang cằn nhằn giám đốc và đầu bếp nhà hàng nửa tiếng đồng hồ, nếu không phải là hoa quả nát thì cũng là rau sống già, rượu trắng như nước lã, khiến cho một nhà hàng phục vụ món Tây nổi tiếng chẳng khác gì một điểm cung cấp món lẩu thập cẩm ở bến tàu mới thôi. Sau đó giận dữ ném tiền trả, đến lúc giám đốc nhà hàng cung kính nói: “Cảm ơn những ý kiến đóng góp quý báu của quý khách”, mới phủi áo bỏ đi.

La lối một hồi nhưng bụng vẫn trống rỗng, Vũ Văn Thần Quang tới siêu thị mua mấy chai bia, qua cửa hàng McDonald’s Plaza mua hai Big Mac[1], rồi lái xe tới bờ biển. Cứ uống một hớp bia, ăn một miếng hamburger lại rủa Tiểu Đa một câu. Vũ Văn Thần Quang cảm thấy mình hôm nay hèn yếu đến cực điểm. Gã đàn ông đó không lẽ là tên Lý Hoan đang theo đuổi Phạm Tiểu Đa mà Tiêu Thành Phi nhắc tới? Hắn ta có vẻ hớn hở, còn Thần Quang thì chẳng vui vẻ chút nào. Phạm Tiểu Đa đưa mắt liếc nhìn về phía mình, nhưng lại đi thẳng đến chỗ Lý Hoan, mà chiếc xe đó cũng chạy khỏi rất nhanh!

[1] Big Mac: Là hamburger của McDonalds.

Vũ Văn Thần Quang nghĩ, một người đàn ông ba mươi tuổi lại để cho một cô bé hai mươi tuổi bỡn cợt một cách vô tình như vậy. Cô gái chết tiệt ấy nhìn thì tưởng trong sáng đơn thuần nhưng làm gì cũng thuận lợi, như ý. Thuận lợi, như ý thì cũng thôi không nói tới, nhưng vì sao Tiểu Đa lại chọn Lý Hoan! Ngồi ăn hoa quả, người một quả, ta một quả thì cũng phải đếm chứ? Thế mà Tiểu Đa không hề do dự chút nào, coi mình chẳng khác gì một cây cọc gỗ đứng đó để trang trí?

Tức quá đi, sao lại có chuyện như vậy! Tiêu Thành Phi cũng bị cô lừa, anh ta đã nói về cô như thế nào nhỉ? Tương đối hiểu biết, làm việc chăm chỉ, tính tình không có gì kỳ quặc, đối xử với mọi người lễ độ! Làm việc có chăm chỉ hay không anh không cần biết, nhưng cô hiểu biết ở chỗ nào? Nếu hiểu biết thì phải như chim yến về rừng lao về phía mình! Tính tình Tiểu Đa quá kỳ quái! Hai hôm trước còn như con thỏ con, ngượng ngùng nép vào lòng mình, thế mà hôm nay lại như không quen biết! Đối xử với mọi người lễ độ! Dù có vội đến mấy cũng phải chào một câu đã chứ?

Phạm Tiểu Đa, cô đúng là con sói mắt trắng, vô tình vô nghĩa! Anh đã coi cô như báu vật, ngày tưởng đêm mơ, lại còn định mang đến cho cô niềm vui bất ngờ! Phải rồi, mang đến niềm vui bất ngờ cho Phạm Tiểu Đa. Vũ Văn Thần Quang đứng dậy, mở cốp xe lấy bó pháo hoa ra, bụng nghĩ, tôi sẽ tự vui một mình vậy.

Vũ Văn Thần Quang một mình đốt pháo hoa, vừa uống bia vừa ngắm. Những bông pháo hoa toả sáng lấp lánh rồi tắt lịm, nhưng anh không thể nào vui lên được. Dựa vào đâu mà lúc này cô và tay Lý Hoan kia vui vẻ bên nhau, còn tôi thì phải một mình giận dữ như thế này? Vũ Văn Thần Quang bất bình cho bản thân.

Anh đứng dậy phủi quần áo, lái xe đến thẳng nhà Phạm Tiểu Đa.

Đợi một hồi, thấy xung quanh rất yên ắng, giở đồng hồ ra xem thì đã hơn hai giờ sáng. Vũ Văn Thần Quang hét về phía toà nhà trong đó có nhà của Phạm Tiểu Đa: “Phạm Tiểu Đa, tôi cam đoan ngày mai khi cô bước ra khỏi đài, sẽ chỉ có xe của tôi thôi, cô không có lựa chọn nào khác đâu!”. Nghĩ đến cảnh xe của Lý Hoan không được đỗ ở trước cổng đài truyền hình mà chỉ có thể lái vòng vo xung quanh, Thần Quang không nén nổi vui mừng.

Anh tự nhủ lòng, quyết không để cho cô nhóc này giẫm bẹp mình!

Phạm Tiểu Đa về đến nhà bèn gọi cho Ngô Tiêu: “Tiêu Tiêu, mình nghĩ mình thích Vũ Văn Thần Quang mất rồi”.

Ngô Tiêu kêu ré lên: “Cậu chắc như vậy chứ? Cậu chắc chắn thích cái gã tai hoạ ấy à?”.

Tiểu Đa nghĩ một hồi lâu, nói: “Mình muốn biết về anh ấy, muốn đến gần anh ấy, vượt hẳn những gì mà mình tưởng tượng. Hôm nay mình đã nhờ Lý Hoan điều tra giúp về Thần Quang”.

Ngô Tiêu nói với vẻ rất nghiêm túc: “Tiểu Đa, cậu phải suy nghĩ cho thật rõ ràng, cái tay Vũ Văn Thần Quang ấy thực sự là một tai hoạ, nếu cậu thích anh ta rồi, có nghĩa là phải đối diện với việc bất cứ lúc nào cũng có thể có một phụ nữ dũng cảm nhảy ra tranh giành với cậu, và bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể không cần đến cậu nữa”.

Tiểu Đa không hiểu lắm: “Vì sao lại phải lo như vậy?”.

“Bây giờ những người si mê các chàng trai đẹp nhiều lắm.”

“Nhưng, mình không phải là cô gái xinh đẹp, là anh ấy nói thích mình trước. Nếu anh ấy muốn những cô gái xinh đẹp thì anh ấy phải tìm đến người như cậu trước, đúng không?” Tiểu Đa không nén được nói thay cho Thần Quang.

“Đó là vì ngày nào anh ta cũng soi gương, nhìn vẻ đẹp của mình phát chán rồi nên mới đổi khẩu vị, ăn rau.”

“Mình là món rau?”

“Ừ, nói cách khác, cậu rất đơn giản, đơn thuần, anh ta thấy mệt vì phải để ý cách đối xử với người, còn với cậu lại không cần tốn trí não cũng có thể nắm được. Cậu hiểu chưa?”

“Mình rất ngốc à?”

“À, không, ý mình là, Phạm Tiểu Đa, cậu không phải là đối thủ của anh ta, cậu mà cùng với anh ta, cậu sẽ tự chuốc khổ vào người đấy!”

“Anh ấy đối xử với mình thực ra rất tốt.”

“Cậu xong thật rồi. Bây giờ bắt đầu nói đỡ cho anh ta rồi!”

Ngô Tiêu rất tức giận: “Ngày mai tan giờ làm chờ ở cổng đài, mình sẽ từ từ nói với cậu”.

Ngày hôm sau, người trong đài truyền hình đều ngạc nhiên khi nhìn sang phía đối diện. Ở đó đột nhiên mọc ra một tấm biển cấm đỗ xe.

Vào giờ tan làm buổi chiều, bên cạnh tấm biển cấm đỗ xe có một chiếc ô tô. Ngô Tiêu vội vã đi về phía đài truyền hình, cô ấy quyết định nói chuyện kỹ càng với Tiểu Đa, phân tích vấn đề liệu có thể yêu “gã tai hoạ” kia được không.

Vừa đi tới cổng đài truyền hình liền nhìn thấy Vũ Văn Thần Quang đang đứng dựa vào xe. Ngô Tiêu đổi ý, quyết định bước tới.

“Chào anh Vũ Văn Thần Quang, anh chờ Tiểu Đa nhà tôi à?” Ngô Tiêu hỏi với vẻ coi thường.

“Phải, chờ Tiểu Đa nhà tôi.” Vũ Văn Thần Quang đáp lại chậm rãi.

“Tiểu Đa là của nhà anh từ khi nào vậy? Cô ấy là người nhà tôi.”

“Nghe nói chị gái của Tiểu Đa hơn cô ấy cả chục tuổi, cô chăm sóc bản thân cũng tốt đấy chứ.”

“Anh sai rồi, tôi sắp làm chị dâu của Tiểu Đa, dù anh có muốn vào cửa thì cũng phải gọi tôi một tiếng : Chị Dâu.” Ngô Tiêu vẫy tay với vẻ chiến thắng về phía Vũ Văn Thần Quang rồi đi về phía cổng đài truyền hình. Đi được mấy bước, cô ấy quay lại nói: “Phải rồi, hôm nay tôi tới là để nói chuyện với Tiểu Đa xem liệu có thể yêu anh được không. Cười một cái cho tôi xem nào, rồi vênh cái mặt xấu lên, để tôi nói với Tiểu Đa muốn yêu anh thì hãy nhìn khuôn mặt xấu xí của anh”.

Vũ Văn Thần Quang thấy choáng. Cái cô Ngô Tiêu này còn chưa trở thành người nhà họ Phạm mà đã ghê gớm đến mức này! Không lẽ mình đến gặp Tiểu Đa cũng phải lấy lòng cô ta. Vũ Văn Thần Quang cười tươi nói: “Tôi sẽ chinh phục được Tiểu Đa, sau đó xui cô ấy nói với anh trai rằng, lấy vợ thì phải lấy người hiền hậu, còn mà lấy phải cô thế nào cũng gặp ác mộng triền miên!”.

Ngô Tiêu tức giận: “Vũ Văn Thần Quang, cứ chờ đấy, xem ai là người vào được nhà họ Phạm trước!”.

Đúng lúc hai người đang to tiếng với nhau thì Tiểu Đa đi ra. Cả hai đều vẫy tay gọi Tiểu Đa: “Ở đằng này!”.

Phạm Tiểu Đa ngây người, sao Vũ Văn Thần Quang cũng tới nhỉ? Tiểu Đa nhìn hai người đẹp ở bên kia đường. Đúng là rất đẹp! Cô cảm thấy cả hai nên đi làm người mẫu quảng cáo, vừa nghĩ như vậy, cô vừa tiến về phía đấy.

Cô chào Ngô Tiêu xong, quay sang hỏi Vũ Văn Thần Quang: “Sao anh lại tới đây?”. Nói xong liền cúi đầu nhìn xuống chân.

Nhìn Thấy Tiểu Đa, không hiểu sao Vũ Văn Thần Quang không còn thấy tức giận nữa. Anh cảm thấy Ngô Tiêu chẳng khác gì con nhặng, lần nào cũng làm hỏng việc của anh nên chỉ muốn tìm cách đuổi Ngô Tiêu đi: “Tiểu Đa, anh tới đón em, đưa em đi ăn cơm”.

“Nhưng, tôi đã hẹn với Ngô Tiêu trước rồi.” Phạm Tiểu Đa cảm thấy khó xử, không phải cô không muốn đi với Vũ Văn Thần Quang. Cô có thể hỏi thần Quang những vấn đế mà cô muốn biết, nhưng cô đã nhận lời với Ngô Tiêu, cô không thể thất hứa.

Ngô Tiêu đắc ý cười với Vũ Văn Thần Quang: “Xin lỗi, đã để anh chờ uổng công. Tôi phải đi với Tiểu Đa đây”.

Cơn giận dữ của Thần Quang bốc lên, anh cũng cười với Ngô Tiêu: “Xin lỗi, đã mất công cô đến, tôi và Tiểu Đa nhà tôi phải đi ăn cơm đây”. Nói xong, không chờ Ngô Tiêu và Tiểu Đa kịp phản ứng, anh kéo Tiểu Đa đẩy vào xe của mình rồi khóa cửa xe lại. Lên xe xong, Vũ Văn Thần Quang nhìn Ngô Tiêu đang tức đến tím mặt, mỉm cười rồi lái xe đi.

Ngô Tiêu trừng mắt nhìn Phạm Tiểu Đa đang đập đập vào cửa xe, bụng nghĩ: Tiểu Đa, cậu mà thích anh ta là cậu tự chuốc lấy rủi ro rồi.

Phạm Tiểu Đa ngồi trên xe im lặng không nói gì, sự vô lý của Thần Quang khiến cô cảm thấy không tự nhiên. Tiểu Đa thấy Ngô Tiêu trừng mắt nhìn, biết cô ấy đang giận mình không kiên quyết, trong lòng vô cùng áy náy.

Suốt bốn năm đại học, Tiểu Đa ở cùng phòng với Ngô Tiêu, đi đến đâu hai người cũng dính với nhau như keo, có lúc, phần nhiều thời gian Ngô Tiêu dạy cho cô làm thế nào để thích ứng với môi trường mới.

Phạm Tiểu Đa sợ bóng tối, từ nhỏ đã quen để đèn khi ngủ. Khi lên đại học, mười một giờ đêm đã phải tắt đèn, đêm đầu tiên cô không sao ngủ được, chốc chốc lại mở mắt nhìn màn đêm tối đen xung quanh. Giường của Ngô Tiêu sát ngay cạnh giường của Tiểu Đa, nên nghe rõ cô trằn trọc, trở mình trên giường. Cô ấy đã khẽ hỏi Tiểu Đa làm sao thế, Phạm Tiểu Đa nói gần như phát khóc rằng tắt đèn khiến cô sợ. Nghe vậy, cô ấy đã sang giường của Tiểu Đa nằm ngủ cùng. Hai người nói chuyện một hồi rồi lăn ra ngủ. Sau ba ngày như vậy, từ đó Tiểu Đa dính chặt lấy Ngô Tiêu.

Ngô Tiêu là một cô gái xinh đẹp, nhưng đó không phải là vẻ đẹp lạnh lùng, cô ấy đối xử với Tiểu Đa rất tốt, vì vậy mà cô đã trở thành đại tướng quân hộ giá ngự tiền của Ngô Tiêu. Có người trách cô lắm chuyện, nhưng Tiểu Đa coi như không nghe thấy, trong lòng cô, Ngô Tiêu quan trọng hơn những lời châm biếm của người khác. Ngô Tiêu là người bạn đầu tiên của Phạm Tiểu Đa, nên cô rất coi trọng tình bạn này.

Thế mà hôm nay, lần đầu tiên cô buộc phải thất hẹn, cô không quen với việc này. Tiểu Đa cảm thấy vô cùng khó chịu, trọng sắc khinh bạn là việc mà cô không thể làm nổi.

Đưa mắt nhìn Vũ Văn Thần Quang đang lái xe với vẻ mặt rất vui, Phạm Tiểu Đa thấy vô cùng tức giận, chính anh khiến cô có lỗi với Ngô Tiêu. Ngô Tiêu cãi nhau với anh cũng chỉ vì cô, thế mà cuối cùng lại bị anh chàng “tai họa” chơi xỏ.

Tiểu Đa lấy điện thoại ra gọi cho Phạm Triết Lạc, cô nghĩ, chắc hẳn Ngô Tiêu rất tức giận và lúc này cần có người an ủi: “Anh sáu, nếu anh không bận, tới chỗ Ngô Tiêu một chút được không?”.

Phạm Triết Lạc tưởng rằng Tiểu Đa muốn tạo cơ hội cho mình, nên nhận lời rất thoải mái, bởi vì cậu cũng muốn gặp Ngô Tiêu: “Anh cũng đang định gọi điện hẹn cô ấy đi ăn cơm”.

“Hôm nay Ngô Tiêu có điều gì thì anh cũng nhất định phải nhường cô ấy đấy nhé.”

“Ngô Tiêu làm sao?” Nghe cách nói của Tiểu Đa, Phạm Triết Lạc thấy hơi lo.

“Cũng không có chuyện gì, em sợ tâm trạng của cô ấy không được tốt.”

“Vì sao tâm trạng cô ấy lại không được tốt?”

Phạm Tiểu Đa thấy mình thật ngốc, như thế chẳng phải là để lộ chuyện với Vũ Văn Thần Quang sao? Cô vẫn chưa muốn làm kinh động đến mọi người trong nhà, hơn nữa, cô cũng không hài lòng với cách thể hiện của Vũ Văn Thần Quang hôm nay. Suy nghĩ một lát: “Anh không chủ động đến gặp Tiêu Tiêu, thì làm sao tâm trạng cô ấy tốt được. Anh thực sự muốn để cô ấy theo đuổi anh à?”.

Phạm Triết Lạc nghĩ thấy cũng đúng, nên nhận lời xong liền tắt máy.

Phạm Tiểu Đa lại gọi ngay điện cho Ngô Tiêu, máy vừa thông đã nghe Ngô Tiêu gầm lên: “Phạm Tiểu Đa, cậu dám không giúp mình trả thù, nếu cậu mà cười nói vui vẻ ăn cơm cùng với gã tai họa đó, mình sẽ không thèm chơi với cậu nữa!”.

Tiểu Đa vội nhận lời: “Nhất định sẽ không thế đâu. Mình chẳng biết làm thế nào. Nhất định mình sẽ giúp cậu trả thù. Tuyệt đối sẽ không để cho anh ấy được như ý đâu!”.

Vũ Văn Thần Quang nghe thấy câu nói đó, bất giác thở dài một cái, rồi tiếp tục lái xe với vẻ mặt thản nhiên.

Phạm Tiểu Đa lại cầu cứu Ngô Tiêu: “Cậu nhất định không được nói chuyện hôm nay đâu đấy, nếu anh mình mà có hỏi, thì cứ nói rằng anh ấy không chủ động tìm cậu, Tiêu Tiêu, mình xin cậu đấy!”.

Ngô Tiêu lạnh lùng nói: “Mình với tên Vũ Văn Thần Quang kia không thể cùng tồn tại! Cậu hãy liệu đó mà làm, không thì mình sẽ tiết lộ bí mật đấy!”.

Tiểu Đa nhận lời với vẻ vô cùng dứt khoát, chỉ thiếu nước chỉ tay lên trời mà thề.

Tắt máy xong, Phạm Tiểu Đa mới chợt nhớ, hứa với Ngô Tiêu sẽ trừng trị Vũ Văn Thần Quang, đã bị anh nghe thấy hết rồi. Cô nghiêng mặt quan sát biểu hiện của Vũ Văn Thần Quang, không có gì khác thường. Miệng vẫn nở nụ cười, bàn tay nắm lấy vô lăng, Tiểu Đa thấy dần yên tâm trở lại, mặc cho anh rẽ hết ngả này lại rẽ sang ngả khác, cuối cùng đi vào một con phố nhỏ.

Vũ Văn Thần Quang xuống xe, mỉm cười nhã nhặn: “Tiểu Đa, bên trong có nhà hàng theo phong cách dành cho gia đình, do một người bạn của anh mới mở, món ăn rất ngon, là các món thường ngày, chúng ta vào thử nhé”.

Phạm Tiểu Đa “được” một tiếng rồi đi theo anh vào bên trong. Trong lòng Thần Quang nghĩ, lập trường của cô gái Phạm Tiểu Đa này rất không kiên định. Một người bạn học cũng có thể ảnh hưởng đến cô. Xem ra Tiểu Đa đối với mình vẫn chưa đến mức việc gì cũng nghe, cũng làm theo, muốn cải tạo cô, xem chừng nhiệm vụ này còn nặng nề và gian nan đây.

Lúc lên gác, Thần Quang nắm lấy tay của Tiểu Đa, nhưng cô không chịu. Cô nhớ tới lời hứa với Ngô Tiêu: “Không được nắm tay tôi!”.

Vũ Văn Thần Quang quay lại nhìn Tiểu Đa, cô lẩm bẩm, trừng mắt nhìn anh. Vũ Văn Thần Quang đứng trước mặt Tiểu Đa, mặc dù cô đi giày cao gót mà mới cao tới vai anh. Phạm Tiểu Đa cảm thấy chiều cao của Thần Quang là một mối đe dọa. Cô nhắc lại lần nữa, bảo Thần Quang bỏ tay ra.

Thần Quang cười: “Không bỏ, anh thích nắm tay em”.

Tiểu Đa chợt nhớ tới cảnh tượng Lý Hoan nắm tay mình lần trước, bèn cười với Thần Qunag rồi giẫm mạnh một cái.

Vũ Văn Thần Quang bất ngờ thấy chân đau nhói, vội vung chân rồi nghiếng răng nói: “Phạm Tiểu Đa, em hung dữ quá đấy!”.

Phạm Tiểu Đa vỗ tay, cảm thấy điều mà ông anh trai Phạm Triết Thiên dạy mình không được giẫm lên chân người khác quả là sai lầm. Cô bĩu môi, cảm thấy vừa đã vừa thoải mái, lúc về có thể kể công trạng với Ngô Tiêu rồi. Vũ Văn Thần Quang cần phải bị giẫm một cú như vậy để nhận lấy một bài học. Nghĩ đến đây, Tiểu Đa cười thích thú.

Thần Quang cúi xuống nhìn Tiểu Đa cười: “Không thích để anh nắm tay à? Nên anh vừa nắm tay thì em giẫm, đúng không? Chắc bây giờ thấy thoải mái lắm nhỉ?”.

Phạm Tiểu Đa vẫn nói cứng: “Không phải tôi muốn tới ăn cơm với anh, mà anh buộc tôi đi, cái giẫm chân ấy là do anh tự chuốc lấy!”.

Vũ Văn Thần Quang gật đầu: “Là anh tự chuốc, anh đáng chết! Nhưng…”, anh dừng một chút, “Giẫm xong thì hết chứ?”.

Tiểu Đa nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý lộ trên khuôn mặt đẹp trai của Thần Quang, trong lòng thấy bất an. Anh vẫn tươi cười, rồi đột nhiên giữ chặt eo kéo Tiểu Đa vào lòng, tiện tay cởi chiếc giày cao gót của cô ném ra ngoài cửa: “Không thích cho anh nắm tay, vậy anh bế em lên lầu ăn cơm! Không cần đi đôi giày cao gót này nữa!”.

Phạm Tiểu Đa kêu ré lên: “Đừng! Đừng, không cần anh bế!”.

Thần Quang càng dùng sức hơn, ôm chặt Tiểu Đa vào lòng: “Sợ người khác nhìn thấy, cười cho chứ gì? Cứ để họ nhìn đi, anh đâu sợ mất mặt”. Nói rồi không thèm để ý đến phản ứng của Tiểu Đa, cứ thế đi lên lầu.

Phạm Tiểu Đa thấy hết hy vọng khi Thần Quang bế mình lên mà không tốn chút hơi sức nào, thế là cô bèn nhận sai xin tha. Vũ Văn Thần Quang vẫn giả ngơ như không nghe thấy, bế cô một mạch lên tầng năm, rồi dùng chân đá vào cánh cửa. Cánh cửa vừa mở ra, cô vội im bặt, vùi mặt vào ngực anh, không dám ngẩng đầu lên.

Vũ Văn Thần Quang vẫn bế Tiểu Đa, nói với bạn: “Cậu chỉ cần chuẩn bị cho mấy món thường ngày là được rồi”. Nhìn thấy ánh mắt của bạn dừng lại trên đôi chân không đi giày của Tiểu Đa: “Cô ấy đi giày cao gót bị trẹo chân”. Sau đó, khẽ nói với Tiểu Đa: “Anh đã bảo em đi giày cao gót thì phải cẩn thận kẻo giẫm vào đá, bị trẹo chân giờ đi đau lắm phải không?”.

Phạm Tiểu Đa vừa tức vừa xấu hổ, thầm trách mình sao lại có thể có cảm tình, thậm chí là thích Vũ Văn Thần Quang. Thế là cô quyết định không thích anh nữa.

Vũ Văn Thần Quang bế cô vào phòng, rồi nói với cô lúc đó vẫn đang ngồi thu lu trong lòng anh: “Bây giờ trong phòng không có ai đâu, em không cần phải xấu hổ như thế nữa”.

Lúc đó, cô mới ngước khuôn mặt đỏ bừng lên, đưa mắt nhìn xung quanh. Trong phòng treo rất nhiều tranh, bày nhiều đồ trang trí, trông chẳng khác gì ở nhà, trừ chiếc bàn giữa nhà, khung cảnh căn phòng toát lên vẻ nhã nhặn, lịch sự, không hề nhìn thấy dấu vết nào chứng tỏ đây là nhà hàng. Vũ Văn Thần Quang nói với cô: “Cũng được phải không? Ở đây chỉ có ba phòng, ba chiếc bàn, đều dành cho những khách quen”.

Phạm Tiểu Đa gật đầu, chợt phát hiện ra mình vẫn để Thần Quang bế, thế là đỏ mặt: “Anh cho tôi xuống đi!”.

Vũ Văn Thần Quang đặt cô xuống ghế. Tiểu Đa ngồi nhìn bàn chân trần của mình, tức giận không nói gì.

Vũ Văn Thần Quang nói với vẻ lười biếng: “Còn giẫm lên chân anh nữa không? Nếu giẫm nữa là gặp lần nào anh sẽ ném giày lần ấy”.

Nghe Vũ Văn Thần Quang nói như vậy, Tiểu Đa bèn nhảy xuống khỏi ghế, đi chân trần ra phía ngoài. Vũ Văn Thần Quang không đuổi theo cô, mà thủng thẳng nói: “Trên đất có rác, mảnh thủy tinh, mọi người sẽ nhìn đôi chân đất của em mà cười cho mà xem. Em dám đi, ngày mai anh sẽ làm lại, có điều sẽ bế em đi trên phố chứ không phải là ở chỗ không có người như thế này đâu”.

Tiểu Đa vô cùng tức giận, xông tới trước mặt Thần Quang: “Anh đúng là đồ vô lại, đồ không biết xấu hổ!”.

Thần Quang vẫn không tức giận: “Em ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm đi, không giẫm lên chân anh nữa thì anh cũng sẽ không cởi giày của em nữa”.

Tiểu Đa giận dữ đặt mông xuống ghế, nói to: “Mang đồ ăn vào, ăn cơm!”.

Thức ăn rất ngon, nhưng Tiểu Đa nuốt với vẻ khó khăn, hai bàn chân chốc chốc lại xoa vào nhau. Cô nhắc mình không được khóc, không được tỏ ra yếu đuối trước mặt Vũ Văn Thần Quang. Bây giờ anh đang chiếm ưu thế thiên thời địa lợi, muốn thay đổi tình thế không phải là lúc này. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Phạm Tiểu Đa này không cần đến mưới năm nhất định sẽ làm cho Vũ Văn Thần Quang muốn sống muốn chết cũng không được. Hôm nay về, cô sẽ bàn với Ngô Tiêu lên kế hoạch tác chiến toàn diện. Nghĩ đến đây, Phạm Tiểu Đa thấy lòng bình tĩnh lại, vì vậy cô cảm thấy món ăn ngon hơn hẳn.

Thần Quang nhìn sự thay đổi biến hóa trên khuôn mặt của Tiểu Đa, lúc thì buồn, lúc thì vui, từ lúc đôi mắt ngân ngấn nước mắt cho đến khi bình thản ăn uống, suốt quá trình ấy anh không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Thần Quang rất muốn cười thành tiếng, anh đã chọn được một báu vật, rất thú vị, nhìn mãi vẫn không thấy chán. Rõ ràng đó là khuôn mặt thanh tú không có gì đặc biệt, ấy vậy mà khi sinh động, linh hoạt nó bỗng trở nên xinh đẹp một cách lạ thường. Anh vừa ăn vừa nghĩ: Em cứ việc nghĩ cách đi, nhưng đều không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu. Anh rất có lòng tin vào bản thân, Phạm Tiểu Đa nói đúng, anh là đồ vô lại, chỉ cần em sợ tôi vô lại, vô lại thì có gì? Em nói là tôi không biết xấu hổ, em biết xấu hổ rồi thì đương nhiên tôi sẽ phải không biết xấu hổ thôi.

Vũ Văn Thần Quang cảm thấy mình rất am hiểu chiến thuật du kích của Mao Trạch Đông. Cụ Đặng cũng đã nói con mèo bắt được chuột là con mèo tốt. Chỉ cần “tóm” được Phạm Tiểu Đa, em sẽ biết tôi là vô lại hay không biết xấu hổ. Vũ Văn Thần Quang nghĩ vậy, cười hì hì.

Tiểu Đa trừng mắt nhìn Vũ Văn Thần Quang. Tai họa vẫn cứ là tai họa! Nếu mà thích kẻ tai họa này thì mình đúng là tồi tệ.

Ăn uống no nê xong, Phạm Tiểu Đa đòi về nhà. Vũ Văn Thần Quang chào bạn xong, lại bế cô lên. Tiểu Đa hít một hơi thở sâu, không nói năng gì, ra khỏi nhà hàng liền thấy hai chiếc giày một lăn lóc dưới đất, một ở trong bụi hoa.

Phạm Tiểu Đa khẽ nói: “Anh lấy giày lại đây đi”.

Vũ Văn Thần Quang cố nín cười, bế Tiểu Đa lên xe, rồi quay lại nhặt giày, nắm lấy bàn chân của Tiểu Đa, giúp cô đi giày.

Vũ Văn Thần Quang nghĩ, chân của cô nhỏ thật, chỉ to bằng bàn tay, nắm được rồi lại không muốn buông ra nữa. Phạm Tiểu Đa vừa xấu hổ vừa tức giận, không nén được lên tiếng: “Anh ăn vẫn chưa no nên bây giờ cầm chiếc móng lợn lại muốn gặm à?”.

Vũ Văn Thần Quang cười to, sau khi giúp Tiểu Đa đi giày xong, liền lái xe đưa cô về nhà. Tâm trạng của anh rất vui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.