Gặp Em Dưới Mưa Xuân

Chương 10



Nghĩ đến nụ cười đáng ghét nhếch lên ở khóe môi của Thần Quang, Tiểu Đa nhảy lên, cô không muốn lại nhìn thấy nụ cười mang vẻ khinh thường ấy. Cô muốn giẫm lên nụ cười ấy lẫn chủ nhân của nó đến khi bẹp gí.

Cùng Triết Lạc về đến nhà, lòng Phạm Tiểu Đa như lửa đốt, lại không thể nói thẳng với anh trai là có hẹn với bạn ở quán bar. Bởi theo tính cách của anh Sáu, thì tối muộn như vậy không thể để cô đến cái chốn ăn chơi đó được, còn nếu muốn đi, thì anh cũng phải đi cùng. Cho nên Phạm Tiểu Đa chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.

Mười một giờ mới về tới nơi. Nhìn thời gian mỗi lúc một thêm muộn, Tiểu Đa nghĩ, chắc không thể đi được nữa rồi, vì thế cô nói với Phạm Triết Lạc là mệt muốn đi ngủ sớm, rồi đóng cửa phòng gọi điện thoại cho A Phương và A Tuệ. Một hồi lâu vẫn không có ai nghe máy, nghĩ có lẽ mọi người mải chơi, hơn nữa chổ đó rất ồn nên không nghe thấy. Trong lòng nửa muốn đi, nửa lại thấy muộn quá rồi không đi được nữa.

Cô buồn thiu, nằm xuống giường nghĩ, ngày mai thế nào A Phương và A Tuệ cũng sẽ trách mình. Rồi Tiểu Đa lại nghĩ, anh chàng Thần Quang có khuôn mặt tai họa chắc sẽ cười và bảo cô đến lúc vào cuộc thì bỏ chạy, lần sau gặp lại tên này hẳn sẽ cười nhạo mình cho mà xem.

Nghĩ đến nụ cười đáng ghét nhếch lên ở khóe môi của Thần Quang, Tiểu Đa nhảy lên, cô không muốn lại nhìn thấy nụ cười mang vẻ khinh thường ấy. Cô muốn giẫm lên nụ cười ấy lẫn chủ nhân của nó đến khi bẹp gí.

Nhìn đồng hồ đã mười hai giờ, cô không dám chắc là A Tuệ và A Phương còn ở đó, nhưng nếu không đi thì cô không thể ngủ được. Cô ra khỏi phòng, giả vờ đi vệ sinh rồi liếc nhìn vào phòng của Phạm Triết Lạc thấy bên trong tối om, anh trai đã ngủ. Cô ghé tai lắng nghe, thấy tiếng ngáy ro ro, chắc hẳn hôm nay Phạm Triết Lạc rất mệt, về đến nhà là lăn ra ngủ ngay.

Tiểu Đa yên tâm hẳn, Phạm Triết Lạc mà đã ngủ thì dù sấm có đánh bên tai cũng không hay biết.

Cô nhanh chóng thay quần áo, cầm túi nhẹ nhàng mở cửa rồi lại nhẹ nhàng khóa lại. Chạy ra khỏi cửa, Tiểu Đa cảm thấy trong lòng vô cùng dễ chịu, rồi sau đó chặn đường vẫy một chiếc taxi tới Starry Sky.

Mười hai rưỡi đêm, Starry Sky vẫn người ra người vào đông đúc, đối với những kẻ quen cuộc sống ban đêm thì lúc này mới đúng là thời điểm sôi động và hưng phấn nhất.

Phạm Tiểu Đa đi đi lại lại trong đó. Gọi cho A Phương và A Tuệ thì không được. Cô cứ phải đi tìm từng bàn một. Đến khi cảm thấy không còn hy vọng thì đột nhiên một bàn tay túm lấy cô.

Tiểu Đa giật mình, rụt bàn tay về theo phản xạ có điều kiện. Bàn tay kia kéo mạnh một cái, khiến cô nhào vào một lồng ngực rắn chắc. Giọng nói chếch choáng hơi men của Thần Quang vang lên phía trên đầu: “Cô đang tìm tôi à?”.

Tiểu Đa ngây người, thấy Thần Quang đang nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt sáng rực. Giọng của anh khàn khàn, chứa đầy hơi men rượu. Tiểu Đa không nhìn rõ ý tứ trong đôi mắt của Thần Quang nhưng cảm thấy vui mừng, vì cuối cùng cũng không uổng công đến.

Thần Quang nhìn Tiểu Đa, đột nhiên nói: “Đây là biện pháp mới mà cô nghĩ ra để đối phó với tôi à? Để tôi phải chờ, đúng thế không?”.

Tiểu Đa không biết nên giải thích thế nào, đưa mắt tìm A Phương, A Tuệ và cả hai người bạn của Thần Quang nữa. Thần Quang ngồi sát vào góc, cầm ly rượu lên uống: “Bọn họ về rồi”.

Tiểu Đa thấy hơi thất vọng, khó khăn lắm mới đến được đây. “Vậy, làm thế nào bây giờ? Không chơi nữa à?”

Thần Quang đáp với vẻ lười biếng: “Cô muốn chơi à? Để tôi chơi cùng cô. Một người chơi thực sự không vui”.

Tiểu Đa nhìn Thần Quang, một người thì đúng là không thấy hứng thú. “Nhiều người thì chơi mới thích. Thôi, để dịp khác vậy”, nói xong cô định rời đi.

Thần Quang ngăn cô lại: “Uống cùng tôi vài ly đi. Quy tắc như cũ. Oẳn tù tì”.

Tiểu Đa nhìn anh với vẻ coi thường: “Anh không phải là đối thủ, không chơi trò đó với anh nữa”.

“Nhưng nếu tôi thắng thì sao?”

“Nếu anh thắng thì tôi uống.”

Tính hiếu thắng của Tiểu Đa được Thần Quang khơi dậy. Cứ cho là thua thì cô cũng sẽ thắng nhiều thua ít.

Hai người chuẩn bị tư thế và bắt đầu. Phạm Tiểu Đa không ngờ Thần Quang phản ứng nhanh như vây, sau mười lần chơi, anh đều giành được hòa. Có lẽ Thần Quang đã tìm ra được điểm mấu chốt của trò chơi này. Tiểu Đa bĩu môi, nói: “Đã nói trước rồi, trò này không dễ chơi”.

“Bị thua nên nói là không dễ chơi, nếu thắng mới là dễ chơi?”, Thần Quang hỏi với vẻ trêu chọc.

Tiểu Đa có phần nổi nóng vì bị đoán trúng tim đen: “Hai người chơi không vui lắm. Hôm nay đến đây thôi. Tốt nhất là anh vẫn nên tránh ra, đừng để tôi lại nghĩ ra trò gì khác, vì người gặp đen đủi vẫn là anh mà thôi”.

Thần Quang nhìn nụ cười kiêu ngạo trên mặt Tiểu Đa, đôi môi nhỏ cong hẳn lên, chẳng nghĩ ngợi nhiều, anh nâng mặt cô lên… hôn.

Đã hai mươi mốt tuổi, nhưng tiếp xúc nhiều nhất với đàn ông của Tiểu Đa chỉ dừng lại ở các anh trai, và động tác thân mật nhất là khoác hoặc nắm tay, nhưng khi tình cảm dạt dào cũng chỉ là ôm. Cô biết đến nụ hôn nhưng chưa bao giờ thử. Lúc này Tiểu Đa chỉ cảm thấy hai bàn tay to lớn giữ chặt lấy đầu mình, cô mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt của Thần Quang ghé sát lại, luồng hơi nóng hổi phả vào mặt cô, đôi môi ẩm in dấu lên bờ môi cô. Trong đầu Tiểu Đa như có tiếng nổ, dường như cô không còn nghe thấy tiếng nhạc xung quanh nữa. Cô sững sờ trong tư thế đó.

Rồi cô nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Thần Quang: “Không lẽ đây là nụ hôn đầu tiên? Hay là vì bị tấn công bất ngờ nên ngây ra vậy?”.

Phạm Tiểu Đa định thần lại, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tên họ Thần kia! Anh hãy nhớ lấy, tốt nhất là khi gặp tôi thì tránh ngay ra, kẻo không tôi sẽ trả thù đấy!”. Nói xong cô đi thẳng về phía cửa.

Tiểu Đa nghe thấy những tiếng cười sảng khoái từ phía sau: “Tôi không phải họ Thần, tên tôi là Vũ Văn Thần Quang! Nhớ chưa? Tôi đang chờ cô trả thù đây!”.

Tiểu Đa thấy hối hận vì chuyện nửa đêm rồi còn đến đó, lại còn bị làm nhục nữa chứ. Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao anh và chị cô không muốn cho cô tới những nơi vui chơi giải trí khi đã muộn. Vừa ngồi lên xe taxi, Tiểu Đa lập tức rơi nước mắt.

Về đến nhà, khẽ mở cửa bước vào rồi đóng chặt cửa phòng lại, lúc đó cô mới cắn chặt mép chăn khóc một trận thật đã. Cô phải giấu kín chuyện này trong lòng. Nghĩ đến việc nụ hôn đầu tiên của mình thế là hết, cô cảm thấy khó chịu như bị giội một gáo dầu sôi.

Từ đáy lòng, cô luôn mơ về nụ hôn đầu ngọt ngào, say đắm, lãng mạn và dịu dàng. Nhưng kết quả lại như vậy.

Cô khóc và dần dần tỉnh ra, hối hận vì đã không cho gã đàn ông cướp nụ hôn đầu của cô một cái tát giống như trong phim truyền hình. Ít nhiều thì cũng phần nào bù đắp lại đôi chút cho sự thiệt hại.

Cô trách mình đã phản ứng quá chậm, chỉ nói mấy câu đe dọa chẳng gây tổn hại gì tới Thần Quang, như vậy là quá dễ dàng cho anh ta. Ồ, không, anh ta nói rằng tên là Vũ Văn Thần Quang. Tiểu Đa liên tục nguyền rủa cái tên này, cho đến lúc bất giác thiếp đi.

Vũ Văn Thần Quang về đến nhà thì đã ba giờ sáng. Anh lấy làm lạ vì hành động hôm nay của mình. Đầu tiên là tìm đến bọn Trương Ngôn, để tìm hiểu điểm mấu chốt của trò oẳn tù tì, sau đó mong chờ cho tới ngày thứ Bảy, mong tiếp tục đấu với Tiểu Đa, để có thể nhìn thấy vẻ mặt khi bị thua của cô, cảm giác đó thật khích động.

Buổi tối khi nhìn thấy A Phương và A Tuệ bước vào mà không thấy Tiểu Đa đâu, trong lòng anh đã rất thất vọng. Nghe hai cô gái ấy gọi điện cho Tiểu Đa xong nói rằng cô sẽ đến muộn, anh bắt đầu đợi.

Chờ cho đến mười hai giờ thì A Phương và A Tuệ ra về, Trương Ngôn và Tiểu Mã tiễn hai người về, nhưng anh vẫn ở lại, trong lòng không biết là sự tức giận hay muốn chờ tiếp nữa.

Một mình ngồi uống rượu, Thần Quang chợt nghĩ, có lẽ cô nhóc Tiểu Đa này định tìm cách trả thù mình đây. Không biết sao cô nàng này lại tinh ranh quái đản đến thế.

Thế rồi sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Đa làm tiêu tan cảm giác mất mát suốt cả buổi tối trong lòng anh, Thần Quang định không để cho cô tìm thấy, không để cho cô biết rằng anh đang chờ, nhưng nhìn cô cứ tìm quanh quất và thở dài định rời khỏi thì anh đã không nén được mà kéo lấy cô.

Nhìn thấy vẻ đắc ý và kiêu ngạo trên khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Đa dưới ánh đèn, Thần Quang đã không kìm được hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ấy. Nó mềm mại, dịu dàng, khiến anh không thể buông rời trong giây lát.

Anh thực sự rất buồn cười trước phản ứng đe dọa vì thẹn quá hóa giận của cô.

Như vậy là sao nhỉ? Một người ba mươi tuổi mà đi đấu với một người vẫn còn như trẻ con, còn mất công nghiêng cứu cái trò chơi ấu trĩ ấy, rồi sau đó lại cảm thấy mất mát trống trải khi không thấy cô đến, và cuối cùng là bất ngờ hôn cô.

Vũ Văn Thần Quang sờ lên môi, ở đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp từ đôi môi của Tiểu Đa. Anh tự nói với mình, có lẽ mình đã thích cô gái ấy mất rồi.

Vũ Văn Thần Quang không ngủ được. Anh cứ nằm và suy nghĩ về những điều đó.

Anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô trong vườn cây. Cô đang khóc có vẻ rất đau lòng, thân hình nhỏ bé co lại, dường như phải chịu một nỗi ấm ức cực kỳ lớn. Anh đã không kìm được lên tiếng hỏi, không ngờ, cô ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên, gầm với anh chẳng khác gì một con sư tử con.

Lần thứ hai là khi anh nghe thấy tiếng còi báo động của xe, bước ra thì nhìn thấy Tiểu Đa, cô đã ngang nhiên bảo anh đi đường buổi tối cẩn thận kẻo bị người ta chặn cướp. Anh giữ lấy cánh tay cô, định giáo huấn cô một bài, thì cô lại khẽ lên tiếng xin lỗi, vừa buông tay ra, cô lập tức đe dọa, bảo anh lần sau nhìn thấy cô hãy tránh xa ra.

Lần thứ ba, anh nhìn thấy cô đang nhảy rất bốc lửa trên bục cao, ánh mắt những người ngồi xem xung quanh đều lộ vẻ thèm thuồng. Anh không nén được hừ một tiếng, và thấy có phần giận dữ vì cô không biết tự trọng. Ai ngờ, bị cô nhìn thấy, còn nhất quyết đòi chơi trò oẳn tù tì, hại anh phải uống bao nhiêu rượu. Kể từ lúc đó, một ý nghĩ đã khơi dậy trong lòng anh.

Hôm nay, anh đã hôn cô. Vũ Văn Thần Quang bất giác cười ha ha. Sau khi anh đã hiểu rõ tình cảm trong lòng mình thì mọi cảm giác phiền muộn, khó chịu đều tan biến hết. Anh mong Tiểu Đa sẽ sớm tìm đến anh để trả thù. Vì, Vũ Văn Thần Quang chợt phát hiện ra, mình không biết tên họ của cô. Có điều, cũng không cần quá nóng vội, anh nghĩ đến Trương Ngôn và Tiểu Mã đã tranh đưa A Phương và A Tuệ về. Tiểu Đa, nhất định sẽ tìm ra thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.