Edit: TiêuKhang
“Đó là do bị cậu chọc tức!” Tô Duyệt hờn dỗi trợn mắt liếc Hứa Hàm như muốn che giấu điều gì, nhưng như vậy lại càng khiến cho Hứa Hàm cảm thấy Tô
Duyệt đang có tịch rục rịch.
Hứa Hàm đang tính ép hỏi tiếp, thì
đột nhiên giọng nói lành lạnh của Lý Tuyết Lỵ vang lên ở phía sau hai
người, “Tô Duyệt, cô đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Hứa
Hàm kéo Tô Duyệt đi tới một góc khuất, nhỏ giọng nói, “Mình đoán, chuyện này hết tám phần mười là chị Lý tung tin rồi, từ sau khi cậu vào đài
tới nay, chị ta vẫn luôn đề phòng cầu như đề phòng kẻ cướp vậy, lần này
gọi cậu đi chắc chắn cũng chẳng có chuyện gì tốt lành, cậu nhất định
phải cẩn thận một chút, nếu có xảy ra chuyện gì hãy hô to lên, mình sẽ
lập tức xông vào cứu cậu ngay, biết không?”
Tô Duyệt phì cười, có phải cô nàng này đã xem Lý Tuyết Lỵ hóa thành yêu tinh, phóng đại lên quá mức nghiêm trọng rồi không?
Nhưng Tô Duyệt vẫn giữ thái độ đúng đắn, nghiêm túc vỗ vỗ vai Hứa Hàm, “Được, nếu lỡ có chuyện gì, mình sẽ lập tức gọi cậu tới cứu mình.”
“Ừ,
đi đi!” Hứa Hàm nhìn Tô Duyệt thật lâu, như thể một khi cô đi sẽ không
bao giờ quay trở lại, Tô Duyệt cũng không cù cưa với Hứa Hàm nữa, đi
thẳng tới phòng làm việc Lý Tuyết Lỵ.
“Hôm nay Thẩm Tuấn Ngạn sẽ
tới công ty Thẩm thị, cô đi một chuyến tranh thủ thuyết phục Thẩm Tuấn
Ngạn tới tham gia buổi phỏng vấn của chúng ta.” Lý Tuyết Lỵ đưa tới
trước mặt Tô Duyệt một xấp tư liệu dầy cộm, “Đây là một số tư liệu cơ
bản cùng những hoạt động gần đây anh ta tham dự, cô hãy xem qua nó một
lần.”
Gương mặt qua ảnh chụp thoạt nhìn cũng na ná tám mười với
Thẩm Gia Dũng, Tô Duyệt khẽ nhíu mày, “Chị Lý, có thể đổi người khác đi
không?”
“Không được, không có ai quen thuộc với Thẩm Tuấn Ngạn
hơn bằng cô, cho nên, chuyện này không có cô thì không được.” Lý Tuyết
Lỵ lại bồi thêm không cho cô có cơ hội từ chối, “Nếu muốn trở thành
người đứng đầu bảng tin thì phải có tính chuyên nghiệp cơ bản, đừng nên
vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng tới công việc. Nếu chỉ có vậy mà
làm cũng không được, tôi khuyên cô hãy nhân lúc mình còn trẻ nên sớm đổi nghề đi, đừng làm lãng phí thời gian của bản thân và người khác.”
Giọng điệu lạnh lùng, lời lẽ răm rắp mang tính chuyên nghiệp, khiến đáy lòng
Tô Duyệt đột nhiên ê ẩm, Lý Tuyết Lỵ đối với cô đó giờ rất nghiêm khắc,
sở trường của chị ta chính là chà xát muối lên vết thương của cô chẳng
chút nương tình.
Cô hơi do dự, một lát sau đợi cho cảm xúc ổn
định trở lại mới nói với Lý Tuyết Lỵ: “Chị Lý, chị yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt.”
Lý Tuyết Lỵ không ngẩng đầu lên nói, “Chỉ mong được như thế, cô đi ra ngoài đi.”
“Dạ.” Tô Duyệt xoay người đi ra, nhưng bước chân lại nặng như chì.
Mặc dù Thẩm Tuấn Ngạn và Tô Đông Thần là bạn thân, nhưng bởi vì có quan hệ
với Thẩm Gia Dũng nên cô muốn tránh không qua lại nhiều với Thẩm Tuấn
Ngạn, bởi vì cô biết, Thẩm Gia Dũng cũng không thích cô tiếp xúc nhiều
với anh ta.
Thẩm Tuấn Ngạn là con trai độc nhất của Thẩm Phong và bà Lâm Tuyết Mai vợ chính thức nhà họ Thẩm, còn Thẩm Gia Dũng chẳng qua chỉ là kết quả vui chơi nhất thời của Thẩm Phong lúc còn trẻ để lại.
Tuy ông Thẩm Phong có để cho anh một vị trí nhỏ nhoi ở công ty, nhưng
chỉ cần ngày nào còn có Lâm Tuyết Mai ở đây, Thẩm Gia Dũng muốn được
chân chính bước vào nhà họ Thẩm trở thành một phần tử trong đó, xác suất cược là rất nhỏ.
Bây giờ cô phải tới công ty Thẩm thị tìm Thẩm
Tuấn Ngạn, rất có khả năng cô sẽ gặp phải người mà cô không muốn nhìn
thấy nhất vào lúc này.
Hít sâu một hơi, Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn
về phía xa xa, dùng tay vỗ vỗ lên má mình, đem tất cả những cảm xúc tiêu cực dồn nén vào tận đáy lòng, chẳng qua cũng giống như đi làm việc mà
thôi không có gì phải sợ cả. Tô Duyệt, hãy tin tưởng vào chính mình, mi
nhất định sẽ làm được, cố lên!
Gương mặt trắng nõn lập tức hiện
ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, Tô Duyệt đã khôi phục lại dáng vẻ tràn
trề tự tin thường ngày. Những năm gần đây, cô đã học được cách phải làm
sao cân bằng tốt tâm trạng của mình trong khoảng thời gian ngắn nhất, để bản thân luôn trong trạng thái tốt nhất có thể đối mặt với tất cả mọi
thứ.
Những tài liệu này, cô căn bản không cần xem, Thẩm Tuấn Ngạn rất có sức hút trong làng giải trí, được rất nhiều người hâm mộ, Hứa
Hàm cũng là một trong số đó, mỗi ngày có tin tức mới nào nói về Thẩm
Tuấn Ngạn thì cô nàng cứ líu lo nói mãi không ngừng ở bên tai cô, tuyệt
đối là một fan trung thành của Thẩm Tuấn Ngạn.
Cô nhanh chóng đi
tới công ty Thẩm thị, mặc dù không tình nguyện gặp Thẩm Tuấn Ngạn, nhưng có một số việc không phải cô muốn trốn tránh là có thể được như ý
nguyện.
Chỉ mất mười lăm phút đi đường, Tô Duyệt đã đến công ty
Thẩm thị, đi đến trước quầy lễ tân, trao đổi đại khái cùng cô nhân viên
lễ tân mục đích mình đến.
Nhân viên quầy lễ tân sau khi gọi đường dây nóng nối với văn phòng giám đốc, rồi nhìn Tô Duyệt đăm đăm, thần
sắc trên mặt cũng tỏ ra rất kỳ quái.
“Thưa cô, thật xin lỗi, giám đốc Thẩm đang bận tiếp khách, lúc này không tiện gặp cô.” Nhân viên
quầy lễ tân lễ phép nói, “Nếu cô có việc gì cần thì hãy viết ra giấy để
lại lời nhắn, đợi giám đốc Thẩm có thời gian, tôi sẽ nhờ trợ lý giao lại cho ông ấy, như vậy ông ấy sẽ sớm liên hệ với cô hơn.”
Tô Duyệt ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu nói, “Được.”
Nhanh tay viết sơ lược nội dung mình đến tìm lên mặt giấy trắng, sau đó Tô
Duyệt giao cho nhân viên quầy lễ tân, cũng nhanh chóng rời đi, vì thật
lòng cô không muốn gặp người kia chút nào.
Nhưng thế giới này có
đôi lúc thật kỳ diệu đến không ngờ, khi bạn càng không muốn nhìn thấy ai đó thì người đó lại cứ hết lần này tới lần khác sẽ xuất hiện ngay trước mặt của bạn. Thậm chí còn sẽ mang đến cho bạn một tin vui đặc biệt bất
ngờ, cũng giống như quy luật mua một tặng một ở chốn thương trường.
Ví dụ như lúc này, Tô Thiến Tuyết mặc chiếc váy Bohemia, gương mặt được
trang điểm tỉ mỉ rất đậm õng ẹo cặp kè với Thẩm Gia Dũng đang từ ngoài
đi vào bên trong, còn tinh mắt thấy được Tô Duyệt sắp đi lướt qua mình.
“Ơ, chị họ, sao chị lại tới đây?” Âm thanh lanh lảnh bỗng phá tan bầu không khí yên tĩnh lúc này, trong giọng nói còn mang theo vẻ chế giễu châm
chọc.
Tô Duyệt thoáng nhíu mày, nhưng không hề dừng bước, mắt vẫn ngó thẳng đi về phía trước.
Thấy Tô Duyệt coi mình cứ như người xa lạ làm như không thấy, lửa giận trong lòng Tô Thiến Tuyết bốc lên ngùn ngụt, nhưng mặt mày lại nở nụ cười
tươi rói. Đôi giầy cao gót mười phân gõ lọc cọc bước nhanh đi lên phía
trước, tính như hôm qua hung hăng bắt lấy cổ tay Tô Duyệt, nhưng Tô
Duyệt đã khẽ nghiêng người đi, khéo léo né tránh móng vuốt của Tô Thiến
Tuyết, tiếp tục đi về phía trước, như thể căn bản không nhìn thấy cô ta.
Lớp trang điểm xinh đẹp đã không thể che giấu được vẻ mặt tức giận của Tô
Thiến Tuyết, nhưng chỉ thoáng qua vài giây ngắn ngủi, Tô Thiến Tuyết
liền nhanh chóng khôi phục lại điệu bộ quyến rũ xinh đẹp của mình.
Lắc lư vòng eo mềm mại, yểu điệu thướt tha quay trở lại bên cạnh Thẩm Gia
Dũng, thân mật khoác lên cánh tay anh ta, cơ thể Tô Thiến Tuyết mềm mại
như không xương dán dính vào người đàn ông, cố tình cao giọng nói, dám
chắc mọi người đang có mặt ở đây đều có thể nghe được, nũng nịu nói,
“Chị họ, sao lại bỏ đi gấp gáp như vậy? Em với Gia Dũng còn đang tính
tìm cơ hội để bày tỏ cám ơn chị đấy!”