Buổi chiều, Ninh Duệ Thần rời nhà đến Ninh thị xử lí công vụ, Tô Duyệt không đi cùng, lúc này cô ở bên cạnh anh chỉ khiến anh thêm e ngại mà thôi.
Vì nhiều chuyện xảy ra nên Tô Duyệt cũng xin nghỉ phép ở công ty, đối với chuyện mang thai sinh con này, đương nhiên Lý Thần đồng ý cho cô nghỉ, cũng bày tỏ cô đã là nữ biên tập viên chính thức, cô có thể yên tâm sinh con, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ xong rồi hẵng trở lại, không cần phải lo lắng.
Còn những đồng nghiệp thì càng mang nhiều thứ đến đặt trước cửa nhà Tô Duyệt, bình sữa, sữa bột của nước ngoài khó có thể mua được, xe trẻ em, đồ chơi, quần áo, sách tập viết chữ, nôi trẻ em… Tóm lại, chỉ cần là đồ dùng cho trẻ sơ sinh thì cái gì cũng có.
Trong những món đồ này còn kèm theo những tấm thiệp với đủ các loại chữ viết xiêu vẹo, trên đó viết: ‘Chúc bé Tiểu Duyệt ngày ngày vui vẻ, sinh một bé mập đáng yêu, cửa lớn nhà chúng tôi luôn rộng mở chào đón bạn.’
Khó trách mang nhiều đồ đến như vậy, còn nhiều thứ có thể tích khổng lồ nữa chứ, e rằng công ty chuyển phát hoàn toàn không chịu gởi đi nhỉ.
Tô Duyệt buồn cười lắc đầu, trong lòng tràn ngập sự cảm động, mỗi một món đồ cô đều nhìn ngắm kĩ càng.
Tuy chung đụng không lâu, nhưng những tình cảm trong đó lại vô cùng chân thành tha thiết, khiến người ta khó có thể quên được. Thế giới rộng lớn như vầy, sau khi quanh đi quẩn lại lại có thể làm việc cùng với những người cùng chung chí hướng, cái cảm giác này thật là tuyệt.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, Tô Duyệt bắt máy liền nghe thấy tiếng cười nói của Mộ Dung Bạch, “Tiểu Duyệt hả, dạo này thế nào rồi, có cần mượn bả vai của anh đây dựa vào một chút không?”
“Nhờ hồng phúc của anh, cuộc sống trôi qua rất tốt.” Tô Duyệt bình tĩnh đáp lại.
“Vậy thì tốt, nếu thế thì tới đây gặp mặt một lát đi, đã lâu không gặp, anh trai rất nhớ em đó nha.”
Dường như đoán được suy nghĩ của Tô Duyệt, ngay khi cô đang chuẩn bị tắt máy, Mộ Dung Bạch mở miệng lần nữa, “Anh trai đây có thứ tốt cho em, là tư liệu tuyệt mật của Ninh thị, nếu không tới, đến lúc đó đừng hối hận đấy nhé.”
“Anh có tư liệu tuyệt mật của Ninh thị?”
“Già trẻ không gạt, lừa em thì bổn đại gia tặng mình cho em, thế nào?” Mộ Dung Bạch vẫn nói với giọng điệu cà lơ phất phơ, khiến người ta không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Tô Duyệt dừng một chút, sau đó đáp lại, “Được.”
….
Ánh mặt trời chiều rực rỡ, lúc Tô Duyệt đi đến nhà hàng đã hẹn thì thấy Mộ Dung Bạch đã sớm ngồi ở đó, cười tủm tỉm quan sát cô.
“Quả nhiên người đang mang thai có khác, cả người trơn tròn không ít, cơ mà anh thích.”
Không để ý tới lời trêu chọc của Mộ Dung Bạch, nhìn một vòng, trên mặt bàn, trong tay Mộ Dung Bạch đều không có tài liệu gì, căn bản là đến tay không.
“Đừng nhìn nữa, tất cả những tư liệu mật đều nằm ở trong này.” Mộ Dung Bạch chỉ chỉ lên đầu mình, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Phàm là thứ gì có xuất hiện chữ trên đó, chỉ cần xem qua một lần là anh đây có thể nhớ được toàn bộ, thế nào, có phải rất lợi hại hay không?” Mộ Dung Bạch thay đổi tư thế, tựa lưng lên ghế, đôi mắt hẹp dài nhìn cô gái đối diện.
“Nhưng đối với phụ nữ, trong mắt anh dường như tất cả đều cùng một dạng, nhìn là quên, ngoại trừ em ra… Tiểu Duyệt, em thấy có phải rất kì quái hay không? Em nói xem, rốt cuộc là tại sao vậy chứ?”
Mộ Dung Bạch nhẹ nhàng vuốt ve cái chén sứ, tất cả sự dịu dàng giấu trong đôi mắt dài hẹp kia, chỉ muốn vùi lấp một người trong đó.
“Bởi vì anh bị bệnh mù màu, đúng lúc tôi là màu bị nhầm, cho nên anh mới cảm thấy tôi khác biệt, chờ đến khi anh nhìn thấy được thêm vài màu bị nhầm nữa sẽ tập thành thói quen thôi.” Tô Duyệt cầm lấy ấm nước tự rót cho mình một ly trà, từ chối cho ý kiến nói.
Nước trà ấm nóng quay cuộn, Tô Duyệt rót được hơn phân nửa thì ngừng lại, nhấp một ngụm cảm thấy hơi chua, không muốn uống nữa, đặt ly trà xuống, nói với Mộ Dung Bạch, “Nói chuyện của Ninh thị chút nào.”
Mộ Dung Bạch hơi kinh ngạc, đáy mắt hiện lên chút ý cười, “Em trực tiếp thật đấy, em xác định là anh sẽ nói sao?”
“Nếu không thì anh hẹn tôi tới làm gì?”
Mộ Dung Bạch bật cười lắc đầu trước thái độ thẳng thắn hùng hồn của Tô Duyệt, “Thua em thật rồi, Tiểu Duyệt, em có biết vì sao Ninh Hạc Hiên lại trượt chân phải vào bệnh viện không?”
Không đợi Tô Duyệt trả lời, Mộ Dung Bạch đã tiếp tục độc thoại, “Là có người tới nhà họ Ninh, cho Ninh Hạc Hiên uống thuốc ảo giác, thừa dịp thần chí Ninh Hạc Hiên không rõ ràng, hoặc có thể nói là đợi đến khi ông ta nhìn người trước mặt thành người bản thân tín nhiệm thì để ông ta kí vào một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, sau đó thì…” Mộ Dung Bạch phất tay, “Đương nhiên là giết người diệt khẩu, nào biết mạng của lão gia nhà họ Ninh lại lớn đến vậy, đúng lúc Ninh Uyển Thu chạy tới, cho nên đành phải mạo hiểm tới bệnh viện một lần, toàn bộ chuyện đại khái là như vậy, có thể coi là tuyệt mật của Ninh thị rồi chứ?”
Có thể thuận lợi vào nhà họ Ninh, lòng dạ độc ác mà thủ đoạn vô biên nhanh chóng làm xong những chuyện cần làm, người này có thể đáng sợ đến mức nào!
Mà người này….
“Tống Thiệu Huy? Thật sao?” Tô Duyệt nhìn Mộ Dung Bạch, trầm giọng hỏi.
“Thông minh, không hổ là người phụ nữ anh nhìn trúng.” Mộ Dung Bạch tán thưởng nói.
Tô Duyệt dừng lại một chút, bỗng nhiên chăm chú nhìn Mộ Dung Bạch, “Sao anh lại biết những chuyện này?”
Bên ngoài nhà họ Ninh có đặt camera, ngày đó sau khi Ninh Hạc Hiên xảy ra chuyện, Ninh Duệ Thần đã đi điều tra, kết quả camera theo dõi cũng có cùng một kết quả giống như ở bệnh viện, không có bất cứ dấu vết nào.
Có thể nói, tốc độ Tống Thiệu Huy ra tay người thường khó mà bì kịp.
Những thứ này vốn không thể tra ra được, vậy mà Mộ Dung Bạch lại rõ ràng đến từng chi tiết, bảo sao người khác không sinh nghi được chứ?
Mộ Dung Bạch cũng không tức giận, nghi vấn của Tô Duyệt dường như cũng nằm trong dự đoán của anh ta, “Tiểu Duyệt, tốt xấu gì anh cũng là thiếu gia của nhà Mộ Dung, chỉ cần là chuyện anh muốn biết thì đương nhiên sẽ có cách để biết, em hoài nghi anh như vậy làm anh đau lòng lắm đó.”
Tô Duyệt ngừng một chút, liếc nhìn Mộ Dung Bạch đang mang bộ mặt đáng thương, đôi mắt chớp lóe, nhấp một ngụm trà, xem thường nói, “Thôi đi, anh mà đau lòng sao? Không bằng tin heo mẹ biết leo cây còn hơn.”
Cần gì phải quan tâm Mộ Dung Bạch làm sao biết được chuyện này, ai mà không muốn nói ra bí mật này? Chỉ cần không có ý xấu là được.
Mặc dù chung đụng không lâu, nhưng để quen một người thường không cần đến thời gian lâu dài.
Tay đang vuốt ve cái cốc bỗng sững lại, Mộ Dung Bạch ngừng một chút, đáy mắt hiện lên vẻ khác thường, nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Ôi, em thật là, không khuyên nhủ người ta vài câu…” Mộ Dung Bạch lắc đầu thở dài, bộ dạng ra vẻ hết sức bi thương.
Bại bởi Ninh Duệ Thần, trong lòng anh ta hiểu rõ đây là kết quả đương nhiên, nhưng rốt cuộc bản tính đàn ông chung quy vẫn thể hiện có chút không phục.
Ở trong đêm tối, thậm chí anh ta còn nghĩ nếu mình gặp Tô Duyệt sớm hơn Ninh Duệ Thần, có lẽ người ở bên cạnh Tô Duyệt lúc này hẳn là Mộ Dung Bạch anh mới đúng.
Bí mật điều tra về Ninh Duệ Thần, thậm chí lái xe tới trước nhà họ Ninh, muốn nhìn xem nơi anh đã từng ở, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một màn khiến người ta kinh hãi.
Đoán chừng động tác của Tống Thiệu Huy có nhanh hơn nữa, cũng sẽ không ngờ tới đột nhiên xuất hiện một Mộ Dung Bạch.
Nhưng anh ta không muốn nói cho Tô Duyệt biết những chuyện này, không muốn để Tô Duyệt biết anh ta đã làm những chuyện không có ý nghĩa như vậy.
Lúc này khi ngồi trước mặt Tô Duyệt, anh ta đột nhiên hiểu được, thời gian thay đổi, khiến cho những con người lướt qua nhau không phải do duyên phận, mà là những người đó nhất định sẽ trở thành một bộ phận bảo vệ cho những người còn lại.
Nếu vậy, để anh ta lặng lẽ bảo vệ cô đi.
Thì ra là chuyện rất đỗi bình thường, là buộc mình giả vờ, còn sự thoải mái của ngày hôm nay mới thật sự là buông tay.
“Đây là ảnh theo dõi gốc, em cầm đi.” Mộ Dung Bạch lấy một cái USB nhỏ ra, đưa cho Tô Duyệt.
Tô Duyệt gật đầu, cầm lấy USB, “Chân thành cảm ơn lần nữa, hôm nào mời anh ăn cơm.”
“Được.” Mộ Dung Bạch tủm tỉm cười đáp, đôi mắt vô cùng mong chờ nhìn Tô Duyệt.