Gặp Đông

Chương 38: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (2)



Mạnh Đông đã sớm nói phụ nữ phiền toái, sau đó chứng minh quả nhiên là vậy.

Cuối cùng anh vẫn theo Dụ Kiến đi ra ngoài.

Cẩu Cường bày quán ở một đỉnh núi phong cảnh độc đáo, mùa du lịch mỗi ngày đều có không ít du khách đến ngắm cảnh chụp ảnh, nhưng chung quanh tạm thời chưa xây dựng gì, thiếu cả WC.

Mạnh Đông đang ngồi ở trên xe ba bánh của Cẩu Cường chơi di động, bỗng nhiên nghe được Dụ Kiến hỏi: “WC ở đâu?”

Anh và Cẩu Cường bình thường sử dụng cái WC kia không quá thích hợp cho phụ nữ dùng, cho nên anh hiếm khi tốt bụng hỏi một câu: “Rất gấp?”

Dụ Kiến nói: “Cậu chỉ phương hướng cho tôi.”

Mạnh Đông im lặng cau mày.

Xem ra kẻ lùn thực sự gấp, anh không thể làm cho người ta tiểu ra quần, anh nhảy xuống xe làm người dẫn đường.

Cái gọi là WC là một tòa nhà bỏ hoang, ngoài trời, giải quyết hết trên mặt đất.

Đi được một đoạn, Mạnh Đông dẫn người đến nơi, kẻ lùn không dám tin, suýt chút nữa giơ chân.

Mạnh Đông mặc kệ cô, tự mình đi chân tường xả nước, trước khi xả cảnh cáo đối phương: “Xoay người, tôi đi tiểu.”

Lúc xả nước Mạnh Đông quay đầu lại, kẻ lùn không cam lòng đưa lưng về phía anh, mặt nhìn sân khấu kịch, chân trái cọ chân phải.

Anh cố ý liếc cô, quần không ướt, xem ra còn có thể nhịn.

Chờ anh tiểu xong, kẻ lùn quả nhiên còn mạnh miệng, không muốn đi WC ngoài trời.

Mạnh Đông xoay người bước đi: “Vậy quay về.”

Anh cũng không quan tâm người, mặc kệ nam nữ, sống hay chết, ướt quần cũng không liên quan đến anh.

Thế nhưng kẻ lùn bình thường không biết làm gì, ngay cả bẻ đậu cô-ve cũng không biết làm, cố tình mạnh miệng đầu đất, còn kém hơn cả lừa, nói không chừng sẽ tiểu ra quần.

Anh vốn cảm thấy được người này trí lực có vấn đề, cởi truồng đi tiểu ngoài trời mất mặt, chẳng lẽ tiểu ra quần sẽ không mất mặt?

Phụ nữ thật phiền toái, phụ nữ ngốc càng phiền toái hơn.

Mạnh Đông quay đầu lại, chỉ vào tòa nhà bỏ hoang: “Cô có đi không, không đi tôi cởi quần cô!”

Lừa ngốc nói: “Có bản lĩnh cậu cởi đi!”

Cánh tay anh đụng vào thắt lưng cô, chỉ cần kéo xuống, có thể làm cho lừa ngốc này cởi truồng.

Anh cho cô một lần cơ hội cuối cùng, trong lòng đếm ngược, anh nói: “Tôi cởi.”

Ngay sau đó, lừa ngốc gạt cánh tay anh, trốn về phía tòa nhà bỏ hoang.

Mạnh Đông luôn luôn cảm thấy Cẩu Cường lúng túng thật đáng ghét, nhưng lúc này nhìn lừa ngốc lúng túng ngoan ngoãn nghe lời, anh lại cảm thấy cũng không tệ lắm.

Sau hôm đó, bà ngoại Khúc thường xuyên ở trong nhà nói: “Hai kẻ điên các cháu, đừng náo loạn nữa, ăn cơm!”

Quan hệ giữa Mạnh Đông và Dụ Kiến từ không nhìn mặc kệ nhau, biến thành hơi tí đánh cãi nhau.

Nghỉ hè vừa mới bắt đầu, trong nhà cả ngày gà bay chó sủa, nhưng không bao lâu, lại nghênh đón hòa bình ngắn ngủi, bởi vì lừa ngốc giờ cờ đầu hàng trước.

Hôm nay Mạnh Đông đầy mồ hôi từ bên ngoài trở về, theo thói quen tính ở trong sân tắm, mới đi đến gần vòi nước, Dụ Kiến đã xông ra nói: “Tôi giúp cậu!”

Nói xong, cô mở vòi nước, cầm vòi tha thiết nhìn anh.

Mạnh Đông không biết lừa ngốc có chủ ý gì, anh nhếch khóe miệng, hoàn toàn không tránh, đứng trước mặt cô chờ bước tiếp theo.

Dụ Kiến nhắm vòi nước vào nửa trên người anh, cột nước ào ào, cô hỏi: “Như vậy không lạnh sao?”

“Cô có thể đun nóng?” Mạnh Đông hỏi.

“Tôi sợ cậu không đồng ý.” Dụ Kiến nói.

“Hả?”

“Nếu tôi ngậm trong miệng rồi phun cho cậu, cậu có thể đồng ý?”

Mạnh Đông cười, không lên tiếng bắt lấy vòi nước, phương hướng chuyển dời.

“A ——” Dụ Kiến nhắm mắt buông tay.

Mạnh Đông một lần nữa xả nước cho mình, coi người bên cạnh không tồn tại, nhưng mới được vài giây, nước lại ngừng.

Anh nhìn bên cạnh, trên người lừa ngốc còn ướt, tay lại đặt trên van nước.

Mạnh Đông gạt tay cô, ai biết người này lại chồng tay kia lên, giữ van nước không buông.

Mạnh Đông cười nhạo, bỏ vòi nước xuống, hai tay tiến lên gạt tay cô, nhưng lần này cả người Dụ Kiến đều ôm lấy van nước.

“Cậu đồng ý với tôi một chuyện!” Lừa ngốc nói.

“Không đồng ý!” Mạnh Đông nói xong, đẩy cô ra.

“Tôi còn chưa nói là chuyện gì!” Dụ Kiến chết không buông tay.

Không đẩy được người ra, Mạnh Đông từ phía sau gạt ngón tay cô.

“Cô nói cái gì tôi cũng không đồng ý!” Anh nói.

“Được rồi, cậu thông minh hơn tôi!” Lừa ngốc ôm chặt van nước hét.

Mạnh Đông suýt chút nữa cười ra tiếng, anh mím môi, từ sau lưng lừa ngốc ôm lấy cả người cô nhấc lên, nói: “Được, chuyện cô vừa nói, tôi đồng ý.”

“A ——” Lừa ngốc tức giận giãy dụa, “Này tôi chỉ muốn mượn máy tính mà thôi!”

Nhưng đã muộn, Mạnh Đông vẫn ôm người nâng lên.

“Mượn đồ cùa tôi còn muốn uy hiếp tôi?”

Dụ Kiến không ngừng duỗi chân: “Tôi thật sự muốn nói chuyện với cậu, tôi mới nói một câu, cậu xem thái độ của mình đi!”

“Vậy tôi còn phải nghe cô giải thích?” Mạnh Đông kéo cô rời khỏi phạm vi vòi nước, vốn muốn ném ngay tại chỗ, cuối cùng lại đi thêm vài bước, ném cô vào trong nhà, sau đó đóng cửa, từ túi quần lấy ra chìa khóa, khóa trái từ bên ngoài.

Lừa ngốc ở bên trong gõ cửa: “Mạnh Đông! Tiểu Dương Xuân! Cậu mở cửa ra!”

Mạnh Đông hoàn toàn không phản ứng cô, anh quay về trong sân, cởi áo tiếp tục tắm.

Bên trong cửa bỗng nhiên im lặng, Mạnh Đông trực giác người kia không thành thật như vậy, tầm mắt anh nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy cửa sổ phòng khách mở ra, Dụ Kiến đang muốn từ bên trong chui ra.

Mạnh Đông lau nước trên mặt, đi nhanh qua, đứng ngoài cửa sổ.

Người ở bên trong bất động, bởi vì anh ở dưới, cô không nhảy được.

Mạnh Đông cũng không nói, chờ người tự động trở về.

Người đứng đó do dự một lúc lâu, cuối cùng ném một chiếc khăn.

“Lúc cậu không cần máy tính cho tôi mượn, tôi không ngại cậu chơi game.”

Mạnh Đông không hé răng.

“Làm sao vậy, tôi lấy sai khăn mặt? Cái này không phải của cậu?” Dụ Kiến nhìn khăn mặt.

Trên mái tóc ngắn của cô còn tích nước, bọt nước rơi xuống lông mi, cô nhíu mày, trên tay còn dính một sợi mi.

Còn có cả một sợi mi dính trên gương mặt trẻ con của cô.

Mạnh Đông lấy khăn mặt trong tay cô, lau vài cái trên người.

Trong nhà chỉ có một máy tính, đặt ở phòng ngủ Mạnh Đông, Mạnh Đông cùng ngày ăn cơm chiều xong để lừa ngốc tiến vào.

Anh không đi xuống dưới lầu, dưới lầu một đám cụ già ngồi ở sô pha mở hội, anh ở trên lầu yên tĩnh.

Dụ Kiến ôm đàn ghi-ta, nhìn video trên máy tính tự học. Mạnh Đông nghe xong, hai lỗ tai hơi không chịu nổi: “Không phải trong nhà kho có sách sao?”

“Chỉ đọc sách thôi thì không được, không quá rõ ràng.” Dụ Kiến nói.

Mạnh Đông tựa vào đầu giường chơi di động.

Phòng anh, giường cạnh tường, máy tính bàn ngay bên cạnh giường, Dụ Kiến ngồi đàn ghi-ta, anh thoáng nhìn qua có thể thấy được cô.

Chơi game trong chốc lát, lỗ tai Mạnh Đông gặp tội lớn, muốn đuổi người, giương mắt thấy lừa ngốc không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, miệng còn ngâm nga, cuối cùng anh nhịn xuống, tối nay cứ như vậy.

Nhưng không có cách nào tiếp tục chơi game, anh để di động sang một bên, hai tay gối sau đầu, nhìn lừa ngốc tự học đàn.

Ngày hôm sau, Mạnh Đông hẹn Cẩu Cường chơi bóng, đang muốn ra cửa gặp phải một đôi mắt to ngập nước, anh hất tay đuổi người: “Không khóa cửa, tự mình đi lên!”

Lừa ngốc lập tức biến mất như một trận gió ở trước mắt anh.

Mạnh Đông đứng tại chỗ vài giây, mới lắc đầu rời đi.

Mạnh Đông ra cửa buổi trưa đến thời gian ăn cơm chiều mới về nhà, đồ ăn trên bàn đã bày ra, bà ngoại thúc giục anh: “Lau khô người đi, cả ngày ở trong sân để lạnh người mới tiến vào, sàn nhà trong nhà sớm hay muộn cũng bị hỏng vì ngấm nước của cháu.”

Không thấy lừa ngốc, Mạnh Đông lấy khăn mặt lau người, hỏi: “Cô ta đâu?”

Bà ngoại Khúc cười nói: “Con bé hiện tại đang mất ăn mất ngủ, vừa rồi ta đi phòng cháu gọi, con bé bảo ta không cần chờ nó.”

Mạnh Đông ngồi xuống ăn cơm, ăn xong còn không thấy người xuống dưới, bà ngoại Khúc dọn xong bát đĩa, nói: “Cháu mang cơm lên cho Kiến Kiến đi.”

Mạnh Đông ngoài miệng nói: “Mặc kệ cô ta.”

Vừa nói vừa đứng dậy, anh bưng khay,lên trên lầu.

Cửa phòng không khóa, lộ ra một khe hở, Mạnh Đông mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đàn ghi-ta.

Tối hôm qua còn là tạp âm đau đầu, chỉ mất một buổi chiều, đã hình thành làn điệu đầy đủ.

Lại nhìn người ở bên trong, lúc này không ngồi ở trước máy tính, mà là chân trần ngồi xếp bằng, ôm đàn ghita ngồi dưới đất, trước mặt để cuốn vở.

Mạnh Đông đi vào, thấy trên vở rậm rạp chữ và nốt nhạc.

“Ăn cơm.” Anh nói.

Lừa ngốc gật đầu, như là nghe thấy.

Mạnh Đông để khay thức ăn trên bàn máy tính, xuống lầu xem TV với bà ngoại, xem đến hơn tám giờ, còn không thấy người xuống dưới, bà ngoại về phòng ngủ, anh tiếp tục ngồi trong phòng khách.

TV không có gì để nhìn, di động chơi cũng chán, anh không có việc gì nằm trên sô pha đến hơn mười giờ mới nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu.

Mạnh Đông mở mắt ra, liếc cầu thang.

Lừa ngốc bưng khay thức ăn, ngoài miệng còn có nước tương, ngâm nga đi vào phòng bếp, không phát hiện trên sô pha có người.

Mạnh Đông ngồi dậy, duỗi lưng, đi dép lê lên lầu.

Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Đông không tự chịu tội. Nếu lừa ngốc buổi tối còn mất ăn mất ngủ, anh cũng không ở dưới lầu, anh trở về phòng mình, có khi đọc sách, có khi chơi di động, có khi chơi mô hình.

Phòng ngăn thành hai mảnh đất, một bên có tiếng động, một bên không có tiếng động, ở chung hài hòa.

Phòng anh bình thường đều là chính anh dọn dẹp, đoạn thời gian kia anh để lừa ngốc lau nhà lau bàn, sửa sang lại ngăn tủ, lừa ngốc cũng chịu mệt nhọc.

Dần dần, Mạnh Đông thỉnh thoảng nằm trên giường ngủ thiếp đi trong tiếng đàn của lừa ngốc.

Ngủ đến khi nửa mộng nửa tỉnh, trong lúc mông lung chỉ thấy lừa ngốc đang rón ra rón rén tắt máy tính.

Lừa ngốc thấy anh trợn mắt, còn hạ giọng, tiến đến trước mặt anh nói: “Đánh thức cậu? Hiện tại tôi trở về phòng.”

Cô khẽ nói, giọng nhẹ nhàng kéo dài, đôi mắt sáng ngời ở dưới đèn nhìn người.

Mạnh Đông ngại chói mắt, cánh tay che ánh mắt, phòng ngủ tắt đèn, người xâm nhập lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, anh tiếp tục ngủ.

Mạnh Đông có khi cảm thấy Dụ Kiến nếu dùng một nửa sức tự học âm nhạc cho việc học tập, không đến mức ngay cả trung học cũng không thi dỗ.

Nghỉ hè chấm dứt, bọn họ vào lớp mười, lừa ngốc học tập không giỏi, nhưng lại giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Sau khi Mạnh Đông giúp người chuyển ba phong thư tình cho cô, bắt đầu ngại phiền, bảo cô tự mình giải quyết.

Dụ Kiến đưa một phong thư cho anh: “Đây là người khác nhờ tôi chuyển cho cậu, tôi cũng không nói gì hết.”

Mạnh Đông tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh: “Được rồi.”

Dụ Kiến chỉ trích: “Cậu thiếu đạo đức như vậy?”

Mạnh Đông cũng ném bức thư vừa đưa cho cô vào thùng rác.

Dụ Kiến lườm anh đi tìm, Mạnh Đông giữ cánh tay cô: “Tìm cái gì mà tìm!”

Dụ Kiến cả giận: “Cậu là heo à, phía trên viết tên của chúng ta!”

Lúc này Mạnh Đông mới buông cô ra, khi cô cúi đầu tìm thư khẽ xoa gáy cô.

Một học kỳ trôi qua, tóc Dụ Kiến cũng dài không ít, Mạnh Đông chiều cao tăng nhanh, quần áo và giày đều đổi mới.

Trước năm mới, bà ngoại Khúc đi mua đồ mới cho anh, về nhà bảo anh thay thử xem.

Mạnh Đông đang ở phòng ngủ chơi máy tính, từ máy tính nhặt được một chiếc buộc tóc hình anh đào, anh chơi trong chốc lát, nghe thấy bà ngoại ở dưới lầu gọi, lúc này anh mới xuống lầu.

Trong nhà bật hệ thống sưởi, anh mặc áo ngắn tay đi xuống dưới lầu, lấy quần áo nhìn, anh nói: “Cha mẹ đã mua cho cháu.”

“Quần áo còn chê ít.” Bà ngoại Khúc thúc giục anh, “Mau thay, xem có vừa không còn đổi.”

Đang nói, di động bà ngoại vang lên, Mạnh Đông nghe thấy đầu kia có tiếng: “Cô Khúc, cháu vừa về đến nhà.”

“Ừ, cha mẹ có ra ga đón cháu không?”

“Mẹ tới đón cháu.”

Mạnh Đông đã quên trên tay còn cầm buộc tóc, anh nghe đối thoại, vòng dây lên cổ tay, thay áo khoác bà ngoại mua cho, áo dài tay che khuất cổ tay.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.