Cánh cửa khéo hờ, mở ra mới biết là vẫn sáng đèn. Thật
ra không chỉ có đèn lớn đến cả đèn trần ngoài ban công, đèn chiếu xuống đất bên
cửa sổ, còn có đèn bên cạnh giường ngủ đều bật sáng, mà trên giường còn có một
người đang nằm.
Quả nhiên Diệp Hạo Ninh đã trở về rồi
Thật sự khiến cho Tiểu Dĩnh sợ hãi, vốn dĩ không hiểu
được tại sao lúc này anh lại xuất hiện trên giường cô. Định mở miệng hỏi, thì
lại thấy một cánh tay anh đặt trên trán, dường như đã ngủ rồi.
Dưới ánh đèn chói mắt thế mà vẫn ngủ được!
Lúc tắt hết những cái đèn to đèn nhỏ, Tiểu Dĩnh cảm
thấy thật hết nói nổi, cũng không biết là cái thói hay quên quái dị của anh đã
trở nên nghiêm trọng như thế này từ lúc nào? Bởi vì ngày xưa lúc ngủ anh ta lại
thích để đèn ngủ, chỉ cần là một ánh đèn yếu ớt thôi cũng được.
Cô đã từng rất hiếu kỳ hỏi :”Tại sao?”
Anh nói :”Anh sợ bóng tối”
Trả lời một cách đường đường chính chính, lại làm cho
người khác không tin được. Cho nên cô cho rằng không phải vì lý do đó, nhưng
thật sự lại không tìm được cách lý giải nào tốt hơn, đành liệt nó vào những
thói quen sống kỳ quái của anh.
Thực ra bản thân cô cũng kỳ quái.
Cô thích ngủ trong bóng tối hoàn toàn, cho dù có đeo
thêm bịt mắt kín cũng vẫn cảm thấy không an toàn, chỉ vì biết rằng bên ngoài
đèn vẫn sáng.
Do đó khoảng thời gian đầu tiên, cô dường như không
đêm nào ngon giấc. Cho đến một hôm vào nửa đêm, cô lại thức dậy trở mình không
yên, kết quả là sau một lúc không lâu, liền nghe thấy một tiếng
“tạch” nhẹ nhàng
Cô nhẹ nhàng mở mắt, chỉ thấy xung quanh đen kịt, đến
rèm cửa cũng kéo kín mít, một chút ánh sáng cũng không lọt qua được.
Giơ tay ra không nhìn thấy ngón tay, cũng không thể
nhìn được khuôn mặt của người bên cạnh, lúc đó cô hơi mơ hồ và mệt mỏi, trong
lòng biết rằng đèn ở đầu giường đã tắt, cho nên yên tâm ngủ một cách nhanh
chóng.
Sau đó cô càng nghĩ lúc đầu Diệp Hạo Ninh chỉ hù dọa
cô thôi, nếu thật sự do sợ bóng tối làm sao có thể chủ động nhường nhịn cô như
thế?
Anh ta như thế, 10 câu thì đến 7,8 câu không phân biệt
được thật giả, ngay cả đến vẫn đề nhỏ như vậy mà cũng không trả lời thật, quả
là khiến người khác ghét.
Từ trong ra ngoài, Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng bước từng bước
tắt mở, cuối cùng vẫn để lại chiếc đèn tường.
Ánh đèn vàng bị nhốt trong thủy tinh bóng trắng mờ mờ
hơi mơ hồ lại như vô cùg ấm áp, quầng sáng từ góc sàn nhà nhẹ nhàng lan rộng ra
xung quanh, thậm chí có thể nhìn thấy một quầng sáng nhạt trên mặt đất.
Sau đó đi đến bên giường, không kìm được chau mày,
chẳng lẽ buồn ngủ như vậy sao? Dường như đến cả nằm một cách ngay ngắn rồi hãy
ngủ cũng không kịp nữa.
Diệp Hạo Ninh dựa 2 cái gối đang chồng lên nhau, cánh
tay vẫn đặt trên trán, một chiếc chân tùy tiện gác bên ngoài giường. Hơn nữa
quần áo cũng chưa thay, cả cà vạt cũng được nới lỏng vắt trên cổ. Một chiếc cúc
áo ở cổ được nới ra.
Rõ ràng hình tượng không lịch thiệp như thế lại chẳng
làm cho người ta ảm thấy xấu đi.
Tiểu Dĩnh nhất thời hứng lên, thuận tay cầm điện thoại
lên, bật flash, chụp hình người nằm trên giường một kiểu.
Cco vốn dĩ lo lắng tiếng “tách” sẽ làm anh
thức dậy, nhưng không hề, Diệp Hạo Ninh vẫn tiếp tục ngủ trong tư thế không hề
động đậy. Cô rất hài lòng lưu tấm ảnh vào máy, sau đó khom người xuống đưa tay
kéo đống chăn ở bên cạnh ra.
Nhiệt độ điều hòa để thấp quá làm cho cô thấy lạnh hết
cả da.
Thế là ngay sau đó, cánh tay cô liền bị giữ chặt lại,
Tiểu Dĩnh chỉ kịp sợ hãi kêu lên một tiếng, trọng tâm không vững liền bị ngã ra
giường.
Diệp Hạo Ninh nhanh chóng trở mình, giữ chặt cô dưới
thân thể anh, 2 khuôn mặt chỉ cách nhau gang tấc, đôi măt sâu thẳm nhìn cô, ánh
mắt sáng như những ngôi sao, rõ ràng không hề buồn ngủ.
“….Anh giả vờ ngủ?” cô không kìm được chau
mày lớn tiếng lên án. Thật ra chiếc giường rộng và mềm mại ngã xuống không hề
đau, chỉ là cô sợ hãi quá, tim đập thình thịch, do đó mắng gay gắt :”Anh
thật vô vị”
Diệp Hạo Ninh hơi nhếch môi, giữ chặt hai tay cô trên
giừng :”Chẳng phải bảo là cần tắm rửa và dọn dẹp nhà cửa sao? Cuối cùng
lại chạy đi đâu?”
Mũi của hai người sắp chạm nhau, cô vùng vẫy một cách
tượng trưng, vẫn ngẩng mặt lên :”Em vẫn chưa hỏi anh đấy, rõ ràng đi công
tác, sao tự nhiên lại về? chẳng lẽ đi tên lửa? hay là đi tàu vượt thời
gian?” ngừng lại, lại nghi ngờ hỏi tiếp :”Lúc gọi điện thoại rốt cục
anh ở đâu?”
“Sân bay”
“……Anh dám lừa em!”
“Anh lừa em gì nào?” dường như tâm trạng anh
rất tốt, khóe mắt ẩn một nụ cười nhẹ, ngay đến cả đáy mắt sâu thẳm cũng sáng
lên, sự lóa mắt rực rỡ đó, làm cho cô thất thần.
Anh cười nhẹ nói :”Anh đâu có nói anh ở nơi
khác”
Cô ngẩn người ra một lúc, nỗ lực suy nghĩ, hình như
anh ta thật sự không hề nói.
Dù gì vẫn là lừa cô! không nói rõ ràng, mặc dù cô hiểu
sai, nhưng như thế cũng là một dạng lừa dối.
Cô căm giận động đậy 2 chân, ai ngờ rằng bị anh ta
khống chế dễ dàng, cả cơ thể bị giữ chặt trong lòng anh ấm áp và mạnh mẽ, không
thể động đậy được.
“Mau đứng dậy!” cuối cùng cô đành mở miệng
“Quần áo còn chưa thay, làm bẩn hết ga giường em
rồi”
“Bẩn thì giặt” anh không thèm để ý, lại tiếp
tục cười :”Lúc nẫy sao em chụp trộm anh?”
Chiếc điện thoại tội nghiệp trong lúc cô ngã xuống
giường đã bay ra ngoài, bây giờ đang nằm trơ trọi ở góc giường, cô ngẩng đầu
một cách khó khăn nhìn, may mà vẫn chưa rơi xuống đất.
Cô nói dối, ác ý nói :”Muốn chụp hình anh lúc anh
không còn một chút phong độ và khí chất nào cả, rồi lưu truyền ra ngoài, để anh
trở thành trò hề”
Anh dướn mày, hỏi đúng trọng tâm :”Cái đó có lời
gì cho em?”
“Em cứ thích làm chuyện ích kỷ hại người khác thế
đấy, không được sao?”
“Được” anh dột nhiên cúi đầu thấp cắn vào
môi cô, cười nham hiểm :”Anh lại thích làm những việc vừa ích kỷ lại vừa
lợi dụng người khác”
Tiểu Dĩnh bị đè dưới cơ thể anh rất khó chịu, không
thể thở nổi, đến lúc anh khó khăn lắm mới rời khỏi môi cô, nhang lại bắt đầu
xâm nhập xuống phía dưới.
Gáy và xương quai hàm cô, anh dần đần hôn xuống dưới
đó, do kỹ thuật thành thạo, lại giống như là đang hết sức trêu đùa khiến cho cô
mềm ra râm ran đến không chịu được. Cuối cùng không chịu được đành xin lượng
thứ, hơi thở ngắt quãng nói :”Chụp trộm là vì ……..anh đẹp trai”
Anh dường như không chịu buông tha cô, đôi môi ấm áp
chu du trên gáy cô, vừa nhẹ nhàng vừa lười nhác :”Ô? Thật sao?”
“Thật……còn hơn cả trân châu ấy chứ” cô
vô cùng sợ ngứa, dường như cầu khẩn nói :”Đừng đùa nữa, em sai
rồi……”
Cuối cùng anh cười nhẹ nhàng, dường như đã trừng phạt
đủ rồi liền dừng tay lại. Đôi tay với lấy chiếc điện thoại ở bên giường, đưa
đến trước mắt co:”Đã đẹp trai như vậy thì đưa ảnh đây anh xem nào”
Nói mà không biết ngượng, mặt dày còn hơn cả tường
thành! Nhưng cô không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn đưa bức ảnh ra.
Thực ra do ánh đèn trong phòng mặc dù đã bật flash
nhưng bức ảnh vẫn hơi u ám và mơ hồ, góc bên dường như lan ra một màu vàng tối.
Nhưng góc độ rất đẹp, từ cao nhìn xuống khiến cả cơ thể anh đều được thu nạp
vào trong
Điều cô nói là thật. Anh thật sự rất đẹp trai, cho dù
là nằm như vậy, dường như vẫn có khí chất lười nhác phóng khoáng. Làm cho cô
bất chợt nghĩ đến trang bản phụ của một tạp chí mà cô xem mấy hôm trước, một
anh chàng người mẫu nước ngoài gày khôi ngô tuấn tú nằm nghiêng người trên
chiếc ghế salon phong cách Mỹ. Trùng hợp là, tư thế nằm lại dường như giống hệt
Diệp Hạo Ninh lúc này, chỉ có điều đôi mắt khép hờ của anh chàng người mẫu liếc
nhìn vào ống kính, ánh mắt mê hoặc lòng người.
Cả bức ảnh đen trắng rõ ràng, có một vẻ đẹp mạnh mẽ
đơn giản, kết cấu rất hài hòa, thợ chụp ảnh này quả thật là cao nhân, trong
chốc lát đã nắm giữ được ánh mắt của người xem
Lúc đó Hứa Nhất Tâm bị anh chàng làm cho mờ mắt, nước
bọt sắp rớt xuống.
Cho nên cô đột nhiên muốn chụp Diệp Hạo Ninh lúc ngủ,
nghĩ đến hôm nào đó cho Hứa Nhất Tâm xem, ai bảo cô ấy là fan trung thành của
anh chứ
Diệp Hạo Ninh nhìn màn hình lúc đó cũng không nói gì,
cô sợ anh sẽ xóa mất bức ảnh vội vàng cướp lại điện thoại, ai biết được vừa cầm
vào điện thoại thì chuông liền vang lên
Vẫn là bài hát tràn đầy niềm vi trẻ thơ :”2 con
hổ”, Diệp Hạo Ninh cười rồi tự ý đi vào phòng khách, còn cô vẫn ngồi trên
giường đờ đẫn một lúc, sau đó mới nghe điện thoại.
Tiếng nói của Trần Diệu cất lên :”Về đến nhà
chưa?”
Cô nói “rồi”, bây giờ mới nhớ ra lúc đó
trước khi lên xe hình như có dặn dò, nhưng cô về đến nhà lại quên không báo cho
anh.
Anh ta dường như nhẹ nhõm hẳn, cười nói :”Vậy thì
tốt” ngừng lại rồi hỏi :”Đã ngủ chưa?”
Trước đây cũng luôn như thế, anh nhắn tin cho cô hỏi
đã ngủ chưa?, hoặc là đã dậy chưa? Mặc dù không nghe thấy giọng nói nhưng vẫn
biết được ngữ điệu và ngữ khí như thế nào, cũng giống như bây giờ, dịu dàng như
nước, còn cô thì vẫn cứ ở trên giường nằm trốn trong chăn mượn ánh đèn trắng
heo hắt, trả lời tin nhắn từng chữ từng chữ.
Có tối thật sự buồn ngủ rồi, nhưng không nỡ nói tạm
biệt, cho dù ngày nào cũng gặp nhau nhưng cô vẫn không đành lòng nói chúc ngủ
ngon, cho đến khi anh chủ động nói, cô bé ngốc, ngủ thôi, tắt máy nhé. Cô mới
cười rồi tắt máy, ngủ một đêm ngon lành.
Nhưng bây giờ, cô ngủ hay chưa thì có quan hệ gì với
anh chứ?
Do đó nói nhạt :”Chưa”. Thực ra trong lòng
vẫn đè nén nỗi đau, nhưng đã trở nên rất nhỏ rồi, dường như chỉ là khi hít thở
có thể bỏ qua nó, quên mất nó.
Trần Diệu không nói gì, nhưng cũng không cúp máy ngay,
căn phòng yên tĩnh quá, Tiểu Dĩnh cúi đầu nhìn chiếc ga giường lộn xộn, dường
như nghe thấy tiếng thở của anh, hoặc chỉ là hơi thở của cô, bởi vì ngay bên
tai cô, rõ ràng như thế.
Một tiếng động đột ngột vọn ra từ bếp, cô mới dời mắt
mình, nói :”Nếu không có việc gì, em cúp máy đây”
Kết quả đây là lần đầu tiên cô cúp máy trước Trần
Diệu, đi ra ngoài liền thấy Diệp Hạo Ninh đang loay hoay trong bếp, đôi tay
không ngừng lật tìm các ngăn tủ
Cô hỏi :”Anh tìm gì thế?”
Anh lại một ngăn tủ trên tường, nhìn nhìn, sau đó mới
quay mặt lại nói :”anh đói rồi”
“Đồ ăn để ở trong tủ lạnh, anh mở máy cái đó ra
làm gì?” mặc dù giọng nói của nah lúc đó rất vô tội, vừa hiếm khi thấy lại
rất hay, nhưng cô vẫn cảm thấy không có gì để nói”
Khuôn mặt anh buồn bực :”Trong tủ lạnh toàn đồ ăn
thừa”
Ô, đúng rồi, anh từ trước đến nay không ăn cơm thừa
bao giờ. Mặc dù sớm biết thế, nhưng lúc này Tiểu Dĩnh vẫn than vãn :”Tại
sao anh lại có nhiều tạt xấu thế chứ? Đâu phải là thuốc độc!” Bởi vì trong
tủ lạnh thật sự không có đồ tươi, lúc tối ăn cơm có thừa một ít, cô dùng giấy
bọc gói lại định ngày mai một mình ăn tạm cũng được.
Bây giờ đối mặt với sự bắt bẻ của Hạo Ninh đại thiếu
gia, cô chẳng còn cách nào khác, cuối cùng Diệp Hạo Ninh nói :”Đi ra ngoài
ăn cơm với anh”
Đã nuộn như vậy rồi, đi đâu ăn chứ? Hơn nữa cô thấy
mệt, thật sự không ứng phó được với sự cao hứng của anh, cuối cùng đành hỏi
:”Rốt cuộc anh muốn ăn gì? Mì tôm được không?” thật ra biết anh không
ăn, cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi
Quả nhiên thấy anh lập tức cau mày, liếc mắt nhìn cô
nói :”Đó là thức ăn cho người sao?”
“Ô’
cô mở miệng nói :”Những loại người như anh thật khó hầu hạ quá” cô cố
tình nhấn mạnh trọng âm, dường như hơi nghiến răng nghiến lợi, anh ta lại không
thèm chắp vặt cô, chỉ dương mày cười, dáng vẻ lương thiện vô tội :”Đột
nhiên muốn ăn cháo thịt nạc với trứng muối”