Gấm Rách

Chương 17: Có sự hạnh phúc xa xỉ mà buông thả



Dịch Chí Duy nói: “Em vội mở ra làm cái gì, chẳng lẽ em không cần kịp
thời gian sao?” Quay người đi liền mở tủ quần áo tìm ca vát và áo sơ mi
của anh, cô vội vàng giúp anh lấy cặp tài liệu, nhìn anh thắt xong ca
vát, lại lấy áo khoác cho anh mặc vào.

Nhân lúc cô giúp anh sửa ca vát, anh kề sát vao mặt cô nhìn nhìn, hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.” Cô chỉ lo giục anh: “Vẫn chưa đi đi, tất cả mọi người ở hội nghị đều đang đợi đấy!”

Nước mắt lại muốn chảy xuống, thật là kém cỏi, nhưng cô chính là không chịu được không khí này.

Anh hỏi: “Vậy sao em lại giống như giận dỗi thế.”

Cô dùng tay đẩy anh: “Đi đi, anh muộn họp rồi. Chẳng lẽ để cấp dưới cười anh ngủ quên sao?”

Anh nhìn cô nghi hoặc, trên mặt anh rất ít khi xuất hiện biểu hiện đó.
Sự việc xưa nay đều nằm trong sự khống chế của anh, không có bất cứ việc gì là anh cảm thấy không thể lý giải được. Anh rõ ràng không thích sự
ngoại lệ này, nhưng anh thật sự không có thời gian nói tiếp với cô nữa,
vội vàng đi ra cửa.

Nghe thấy tiếng đóng cửa lạch cạch đó, cô
mới mệt mỏi ngồi xuống giường, chăn vẫn còn chút hơi ấm, cô dùng tay
vuốt ve, giống như vuốt một con mèo đang ngáy. Cô không thích dáng vẻ
bây giờ của bản thân mình, cô cũng vẫn còn rất nhiều việc công ty phải
làm, nhưng chính là không muốn động đậy, giống như thời học sinh, rõ
ràng biết rằng ngày mai phải thi, hôm nay lại vẫn muốn đọc tiểu thuyết,
có một sự hạnh phúc xa xỉ mà buông thả.

Cô nấn ná đến tận hơn
10h mới đi làm, vừa đi làm liền bận bù đầu. Đến hơn 12h mới rảnh được
chút, đã đói đến mức bụng lép kẹp. Ngủ dậy quá muộn, không ăn sáng. Đang muốn bảo Bà Lý gọi giúp một suất xơm, điện thoại lại reo lên, vừa cầm
lên nghe, lại là giọng nữ giới dịu dàng: “Xin chào cô Phó, đây là văn
phòng thư ký của Đông Cù, ngài Dịch muốn nói chuyện với cô.”

Nghe thấy giọng nói của Dịch Chí Duy truyền ra từ ống nghe: “Thánh Hâm, trưa nay có hẹn không?”

“Không có.”

“Vậy em hẹn anh ăn cơm trưa nhé.” Đầy khẩu khí ông chủ lớn, cô cười
khúc khích, anh chính là độc tài như thế quen rồi, rõ ràng là anh tìm cô ăn cơm, lại muốn bảo cô hẹn anh. “Cười cái gì?” Anh không hài lòng,
“Người khác phải hẹn trước với phòng thư ký 4 tuần, còn chưa chắc đã hẹn được đâu đấy.”

Cô nhận lệnh: “Vâng, ngài Dịch, cô Phó của Hoa Vũ hẹn ngày trưa nay cùng ăn cơm.”

Họ đi ăn hải sản ở một nhà hàng đồ tây thường hay đến nhất. Họ rất ít
khi gặp nhau vào buổi trưa, dưới ánh nắng mặt trời, tâm trạng của hai
người tốt hơn rất nhiều. Anh có việc muốn tìm cô, cô biết.

“Rốt cuộc sáng nay em sao thế?”

Ánh mặt trời chiếu qua cửa kính cũng dường như là trong suốt, rượu nho
trắng trong chiếc ly đế cao sáng óng ánh, tâm tạng cô cũng trở nên thoải mái hơn: “Em nói là không sao, từ lúc nào mà anh lắm chuyện thế hả?”

Anh hừ một tiếng, nói: “Không biết phân biệt tốt xấu gì cả!”

Buổi trưa anh thường bận, hôm nay chịu hủy hẹn để gặp cô. Cô mềm lòng
đến mức lên men, giống như là pút dinh ở trong chiếc đĩa nhỏ, giống như
thủy tinh nhẹ nhàng rung rung. Cô hỏi: “Vốn dĩ trưa anh hẹn ai ăn cơm
thế?”

Anh cảnh giác hỏi lại: “Em hỏi cái đó làm gì?”

Cô mỉm cười: “Em muốn so sánh một chút vị trí của em trong lòng anh.”

Anh cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Vậy anh nói là thị trưởng chắc em vui lắm nhỉ?”

Cô ngẩng đầu lên cười: “Sao anh không nói là tổng thống Mỹ? Vậy em sẽ càng vui hơn.”

Bắt đầu nói chuyện, hai người liền thoải mái hơn, ánh mặt trời quá đẹp, xe và dòng người bên ngoài đều vội vội vàng vàng, dưới ánh mặt trời
đường ai nấy đi, cô thích nhìn những sự việc náo nhiệt nhưng không có
liên quan đến mình như vậy. Cà phê đưa lên, tỏa lên hơi nóng phảnh phất, cô uống một ngụm, quá nóng, bỏng cả đầu lưỡi.

“Tối bận không?” Anh vừa nói, vừa uống một ngụm cà phê, chau mày một lát, chắc là cũng
bị bỏng, đặt xuống liền nhìn cô: “Sao không nói một tiếng, nóng như
vậy.”

Cô quay mặt đi, anh liền nói: “Thật không hiểu nổi em,
sáng thì tự nhiên rơi nước mắt, trưa lại cứ cười, không biết là đang vui cái gì.”

Cô vẫn cười, cuối cùng anh cũng cười: “Ồ, rốt cuộc buổi tối có hẹn ai không, nếu không có thì ăn cơm với anh.”

Cô cố ý chau mày lại: “Trưa cùng nhau ăn cơm, tối vẫn cùng nhau sao?”

Anh muốn véo khóe miệng cô, cô quay mặt tránh đi. Cách quá gần, nhìn
thấy khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của anh, một chiếc râu cũng không
có, chỉ có mùi thuốc lá và nước cạo râu nhàn nhạt, anh lẩm bẩm giống như là nói một mình: “Họ sớm đã cảnh báo anh, phụ nữ tuyệt đối không được
yêu chiều, hễ yêu chiều liền kiêu ngạo.”

Trong lòng cô giống
như là nước có ga nổi lên rất nhiều bọt nhỏ, có chua, có ngọt, nổi lên,
khó chịu phình ra trong ngực, có một cảm khác không nói nên lời. Cô quay mặt đi, lại nhìn xuống đường, ánh mặt trời như vàng vỡ tràn đầy mặt
đất, trên phố ồn ào ầm ĩ, dùng lời của cổ nhân nói, “Xe như nước chảy
ngựa như rồng”, sự náo nhiệt không liên quan, nhưng nhìn liền thấy vui
vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.