Bẵng đi vài ngày, vết thương tôi cũng đã bớt đau. Cái tin nhắn kỳ lạ kia vẫn gửi đến đều đặn. Và tôi … cũng không gặp anh ấy nữa. Tôi ngồi trong phòng riêng, hai chân gác tùy tiện lên bàn, chợt nghe tiếng chuông cửa, chốc lát chị giúp việc chạy lên báo có người tìm, tôi cũng ậm ự rồi xuống xem là ai. Qua cổng sắt, anh ấy ngồi trong xe, mắt nhìn vào. Thật sự là, tôi nheo mắt, ý hỏi tìm tôi có việc gì. Anh ta lười mở miệng :
— Tôi đến đưa em đi tái khám.
— Tôi không cần tái khám.
— Lên thay quần áo khác đi – anh ta ra lệnh – mặc kín vào !!
Chẳng hiểu sao tôi lại nghe lời, còn hậm hực sau câu “ mặc kín vào” . Bình thường tôi đâu mặc hở chứ.
Vài phút sau, tôi trở xuống, mặc jeans và thun đơn giản, anh nhíu mày :
— Áo ngoài đâu?
— Không cần.
Không nói, anh ta lấy áo của mình đưa cho tôi, ra lệnh :
— Mặc vào!
– – Đã nói là không cần mà.
— Em mặc vào đi, em bướng quá!
– Không muốn nói nhiều, tôi lẳng lặng mặc áo vào, chiếc áo rộng và còn lưu mùi hương nam tính của anh ấy. Tôi ngoảnh mặt ra ngoài, tay chống cằm nhìn cảnh vật ven đường trôi nhanh.
Sau khi tái khám, chắc chắn không còn vấn đề gì và tống thêm cho một đống thuốc, anh ta đưa tôi về, trên đường yên lặng không nói gì, mãi đến khi sắp tới nhà, anh ta mới mở miệng :
-Mai đi học mấy gì ?
-Chi ?
-Tôi rước.
-Không cần !
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt có ma lực khiến tôi giống như bị hút vào, chỉ còn cách chịu thua, nói nhẹ :
— 7 giờ 15. – tôi gắt.
— Ngoan.
– Anh ta cười nhẹ, vẻ mặt được ý.
Về nhà, tôi bấm số gọi cho Ngọc . Lúc sau, cô nàng trả lời :
— Tao nghe .
— Mày mai đi một mình nha, có người chở tao đi rồi.
— Ai vậy ?
— Nhiều chuyện quá.
— Ừ, biết rồi biết rồi. Thế nhá. – đầu dây kia, cô nàng đang lườm lườm cái điện thoại.
Đầu bên này, tôi phì cười, cô nàng đã vui lại rồi.
| Tối |
Tôi đang chuẩn bị bài cho ngày mai, điện thoại lại báo tin, tin nhắn quen thuộc đến nỗi không cần xem cũng biết là gì. Tuy nhiên, tôi không ưa chi mấy cái sự bí ẩn này, quyết cầm điện thoại trả lời tin nhắn :
— Ai vậy ?
— Ồ, cuối cùng đã chịu trả lời rồi.
– – Tôi hỏi ai đấy ! – đọc lời thôi cũng biết tôi bực như thế nào.
— Thiên Phong.
Thật bất ngờ, tôi đớ ra một lúc, sau, câu nói “Mọi thứ tôi muốn biết, đều sẽ biết được” chạy xẹt ngang đầu, nên tôi thôi thắc mắc.
— Sao anh lại làm vậy ? –tôi hỏi trước.
— Em thấy phiền ?
— Rất phiền.
— Là sự phiền phức đặc biệt đó – Anh nhìn màn hình nhấp nháy, khẽ cười.
— Một lần nữa, tại sao anh lại làm vậy ? – Tôi, không hề giỏi kiên nhẫn.
— Vì tôi thích em . – Tin nhắn mạnh mẽ, khẳng định chắc nịch.
Tại một căn biệt thự trắng cách nhà cô 3 km , anh ngồi trong ấy, mắt nhìn tin vừa gửi, môi cười, nụ cười thật nhẹ nhưng chất chứa yêu thương. Cô gái ấy, thoạt nhìn thật mạnh mẽ, lúc nào cũng không muốn nhận lấy sự giúp đỡ, nhưng nhìn sâu vào đôi mắt kia, đó là một nỗi buồn phảng phất thường trực, cô gái đó, có lúc lại yếu đuối đến lạ, cô luôn khiến cho anh được che chở, được bảo vệ. Lần đầu anh gặp cô không phải ở bữa tiệc, mà là ở bến Bạch Đằng !!
| Flashback |
Hôm ấy, anh, sau công việc ở công ty, liền muốn khuây khỏa tâm trí, nên theo lời khuyên của thư ký nên đã đến đó dạo chơi. Nơi đó vặng quạnh hiu, lại man mác buồn, anh đã định bỏ về, nhưng đập vào mắt anh là một thiên thần ngồi dựa vào gốc cây, ánh mắt buồn và đôi chút đáng thương. Anh không phải loại người đam mê người đẹp, nhưng trong giây phút, anh đã muốn mình được làm người đưa tay cản dòng nước mắt chực trào kia, ôm cô vào lòng và vỗ về, muốn nhìn thấy cô cười một lần, nhưng, cô không cười. Tất cả những gì anh đã làm là đứng từ xa nhìn cô. Mấy ngày sau, trong tâm hồn anh vẫn vương vấn hình ảnh của cô, khó lòng gạt bỏ. Đến ngày tổ chức tiệc, gặp lại cô, tuy nhiên, không phải là hình ảnh yếu đuối nơi kia, mà là một cô gái mạnh mẽ và lạnh lùng, tim anh lỗi nhịp liên hồi, anh biết chắc mình đã có cảm giác với cô và quyết theo đuổi đến cùng .
| End flashback |
Tôi không trả lời tin nhắn, đầu trống rỗng, tâm trí tựa hồ đã bay đến nơi xa.