Tôi vào nhà, ngồi tự nhiên lên sofa, nó vào sau, cũng ngồi đối diện thật ngoan, mắt cứ nhìn xuống nền, khác hẳn con Thiên Ngọc hồn nhiên tung tăng lúc trước. Cứ để cô nhóc đó im lặng thì có lẽ tới mai tôi cũng không tìm được tí thông tin nào, tôi miễn cưỡng mở miệng trước :
-Có chuyện gì ?
-Không, không có gì – nó bất giác giật mình, giọng nhỏ nhất có thể.
-Sao khóc ?
-Không khóc .
-Thật ?
-Thật mà, thật mà – nó gật đầu liên tục, tựa hồ đầu sẽ tạo quán tính và bay mất.
Tôi không buồn hỏi nữa, yên lặng nhìn nó, vài giây, đôi vai cô nàng run nhẹ, nước mắt rơi trên đôi tay búp măng đang nắm chặt. Mắt tôi xẹt qua vài tia thống khổ. Giọng cô nhóc ngắt quãng :
-Tao với Luân … hức … chia tay rồi … hức..
-Vậy sao ? Chúc mừng – Tôi không có vẻ gì chia buồn, hơn nữa môi còn vẽ nữa vòng cung quyến rũ.
-Hức.. hức – đáp lại tôi là tiếng khóc.
-Nói lý do !
-Hức … Luân nói … tao với nó không hợp… hức .. hức …
-Ồ, thật không hợp – Vẫn nữa vòng cung.
Không hợp gì chứ, không phải hôm trước tôi vừa bắt gặp hắn đi cùng con nào mặt trắng mỏ đỏ sao, tôi biết rõ rằng hắn bám theo Ngọc vì muốn moi tiền thôi. Thế gian này ai cũng vậy, chỉ cần có tiền thì mặc người ta nghĩ sao về mình cũng được. Thứ bám váy đàn bà đó, tránh xa là an toàn, chia tay sớm bớt đau khổ.
Ngọc vẫn thút thít, tôi xoa xoa đầu cô nàng, miệng cười :
-Nín ! Không đáng ! Quên nó ngay !
-Yêu một người… quên dễ lắm sao .. ?
– …
Cô nàng cứ khóc mãi, tôi hết cách đành ngồi nhìn, mặt chán rõ ra. Mãi đến lúc tôi về, nàng mới “tạm” ngưng.
Lúc tôi về, ba đã ngủ, cùng người đàn bà kia. Tôi cũng không quan tâm, bỏ lên phòng chuẩn bị cho buổi học ngày mai, tôi 18 tuổi, việc đi học là đương nhiên, tôi chỉ khác mọi người ở chỗ, thay vì 18 tuổi, nữ sinh mặc áo dài học lớp 12, còn tôi, 18 tuổi, học năm hai đại học. Tôi học nhảy cóc, được tuyển thẳng lên đại học từ lúc 17 tuổi.
Nói là học, chứ thật ra, tôi không học giống mọi người, không đi đều và tập trung vào học, vì tôi đã quá quen thuộc với mớ kiến thúc giảng từ năm này qua năm kia không tí gì thay đổi, quá khô khan . Ba tôi, ông ấy muốn tôi là một đứa hoàn hảo, nên từ lúc tôi mới là con bé không hiểu chuyện đời, đã phải nhét vào não những loại kiến thức mà cứ ngỡ dành cho học sinh trung học (?!!) Thật bất ngờ, tôi có khả năng tiếp thu hết tất.
*******************************************************************
Nhét hai đầu dây tai nghe vào hai tai, tôi bật bài All of me, qua giọng ca của nam ca sĩ Park Chanyeol – EXO , giọng hát trầm ổn rót vào tai, cảm giác thực sự thoải mái, tôi lầm bầm hát theo, đêm lặng, giọng hát kết hợp với beat nhạc, truyền cảm xúc vào lòng người nghe.
“ ‘Cause I give you all all all of me
And you give me all all all of you
Give me all of you .. “
Trời nửa khuya, trăng treo vắt vẻo giữa trời, nhìn xuống Sài Gòn lặng yên, chỉ còn những dãy đèn đường sáng lóa, sáng cả hơn trăng…
Vài tia sáng len lỏi đến căn vinh thự to cao bậc nhất, không ngần ngại len qua cửa kính tầng hai, nơi ấy, có một cô gái, à không, là thiên thần đang ngủ. Ánh sáng phủ lên khuôn mặt tròn mịn, qua đôi môi đỏ, cánh mũi cao và đôi mi cong vút. Là một cô gái đặc biệt, hoàn toàn khác với những người con gái khác.
Định mệnh đã sắp đặt cho thiên thần gặp anh – người mà bất kỳ đứa con gái nào cũng muốn chiếm hữu.