Chơi game trong phòng khách, bắt lão A, nói chuyện phiếm, hút thuốc, chui vào phòng bếp rửa trái cây cho tôi, mọi người khó có được một ngày nghỉ. Tôi chào hỏi: “Tỉnh đội, Tiểu Vương, sau này nghỉ phép mà không có việc gì thì tới nhà tôi chơi, cứ coi như nhà mình.”
Tôi quay sang hỏi: “Chao ôi, được rồi, Quả Mướp, sao biệt hiệu của cậu lại là Quả Mướp vậy? Cậu thích ăn mướp à?”
Quả Mướp vui vẻ: “Chị Ba, trong đội chúng em đều là rau. Quả mướp, quả cà, cải trắng, còn có cả bí đỏ.”
Tỉnh đội nói tiếp: “Những người này đều là dưa leo của tôi, chủng loại rất phong phú chứ không giống lão Tam là tất cả chỉ có một loại – bí đỏ.”
Đám đang bắt lão A bên kia quay sang: “Tỉnh đội, chúng em đã không phải là bí đỏ nữa rồi.”
“Cái cuốc, cậu nên ra bài rồi.”
Trong phòng khách ồn ào, tôi gọi Viên Lãng vào phòng ngủ.
“Đây là thuốc thanh giọng, rảnh rỗi thì ngậm một viên. Chém bí đỏ phải rát cổ bỏng họng đúng không? Giọng khàn cả rồi.”
“Thao trường lớn như vậy, không hắng giọng mà quát thì ai nghe được.”
“Đây là áo lót sạch, tất, thay ra mà lười giặt thì vứt vào túi, cầm về đây em giặt cho.”
“Hơn ba tháng rồi, hay là để anh giặt cho. Anh không yếu ớt như thế.”
“Chẳng phải là người ta đau lòng cho anh à? Nghe Tiểu Tề nói các anh huấn luyện như thế rất mệt, còn phải làm tổng kết. Chao ôi, lúc thức đêm thì đừng hút thuốc, đây là cà phê, có cần bột kem sữa coffee mate không?”
“Cà phê là được rồi, coffee mate thì về nhà uống…”
“Bỏ tay ra, ngoài phòng đầy người, bị thấy bây giờ.”
Viên Lãng cầm một cái bình nhựa, lắc một chút: “Đây là cái gì? Có mùi thuốc Đông y.”
Tôi lấy lại cái bình, mở ra: “Thuốc dạ dày, rất nhạy, chuyên trị bệnh dạ dày. Cậu của em họ bên nội em là bác sĩ Đông y. Mỗi ngày một thìa nhỏ, uống với nước ấm. Ăn hết hai chai này thì dạ dày của anh tốt rồi.”
Viên Lãng nhìn: “Tất cả đều là thuốc bột, rắc rối chết. Không ăn.”
“Đùa gì vậy? Em đặc biệt nhờ mẹ gửi chuyển phát nhanh tới, ngoan ngoãn mà ăn đi.”
“Trời ơi, không ăn. Không đau thường xuyên mà.”
“Anh dám không ăn? Ngày đó là ai đau dạ dày đến mức uống nước cũng nôn?”
…
Tôi nhìn anh đầy oán hận, đi ra ngoài chơi mạt chược với các đội viên. Nghĩ một chút, thấy Thái Đao đang xem phim.
“Tiểu Tề, lại đây, chị nói với cậu chuyện này.” Tôi kéo Thái Đao vào trong phòng.
…
“Chị Dư, việc này khó lắm. Đội trưởng sẽ đá cả em với thuốc ra cửa mất. Vậy đi, chị tìm người khác đi.”d✲đ✲L✲q✲đThái Đao gọi Tiểu Hứa vào: “Xong. Nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang này giao cho cậu đấy.”
Một ngày của một tuần sau, tôi vừa tiễn một khách hàng thì di động reo lên. Viên Lãng.
“Viên đội ạ? Có gì chỉ thị à?” Tôi học giọng điệu lười nhác của Viên Lãng.
“Em bảo Hứa Tam Đa giám sát anh uống thuốc hả?” Giọng Viên Lãng hơi hổn hển.
“Em sợ anh quên nên bảo Tiểu Hứa nhắc anh.” Trong lòng tôi vui vẻ.
“Nhắc nhở cũng không cần phải đưa thuốc cho cậu ta chứ. Suốt một tuần, ngày nào cậu ta cũng tới đưa thuốc cho anh đúng giờ, không ăn thì không đi.” Viên Lãng nóng nảy.
“À…Tiểu Hứa thật là một đứa trẻ ngoan.” Mặt tôi đã cười thành một đóa hoa.
“Tốt cái gì mà tốt? Anh trốn đi đâu cậu ta cũng có thể tìm được. Vầy có để yên cho anh không…Ai? Vào đi!”
Tiếng hai người truyền tới từ đầu dây bên kia.
“Đội trưởng, uống thuốc.”
“Không ăn. Tôi không bị bệnh.”
“Chị Dư nói anh phải ăn hết hai chai thuốc này.”
“Thuốc bột đáng chết này khó ăn chết đi được. Cậu đổ ra ăn thử đi.”
“Chị Dư nói thuốc này tốt cho dạ dày. Lần trước anh bị đau dạ dày khiến chúng em gấp muốn chết. Vừa nhìn thấy anh như thế trong lòng em liền khó chịu…”
“Được rồi, được rồi. Giữ nước mắt lại mà về doanh điều tra mà rửa đi. Lấy nước lại đây…Cậu có thể đi chưa?”
“À…Chị Dư nói anh phải ngậm thuốc thanh giọng. Giọng anh lại khàn rồi…”
“Ầm” một tiếng, như là có thứ gì đó đập lên cửa, sau đó tiếng Viên Lãng rống lên truyền tới: “Hứa Tam Đa, hôm nay tôi không muốn thấy cậu!”
“Đội trưởng, hôm nay em và anh còn phải thêm cơm cho bí đỏ nữa.”
“Được rồi, vậy thì buổi tối gặp.” Viên Lãng đã ỉu xìu rồi.
Tôi ở đầu kia điện thoại vô cùng vui mừng, Tiểu Hứa thật sự là một đứa trẻ ngoan đầy trách nhiệm. Cậu ta thích ăn cay, lần sau làm cá chần nước sôi cho cậu ta ăn.
“Viên Lãng, em phải tới khu Tây Bắc để kiểm tra vài chi nhánh, có thể phải mất một, hai tháng. Nếu anh về thì gọi điện cho em nhé.” Tôi thu dọn hành lý cho mình.
“Ừ. Trên đường đi chú ý an toàn, chăm sóc mình thật tốt. Chậc…” Viên Lãng dọn cái túi của mình xong, hai người cùng nhau ra cửa. Một người đi về phía trái, một người đi về phía phải.
Vài phòng marketing và khách hàng lớn khu Tây Bắc đã trống đánh xuôi kèn thổi ngược hơn hai tháng nay. Nắm rõ, khảo sát phong tục địa phương, ước chừng thói quen chi tiêu của khách hàng, tính phương án tiêu thụ hàng hóa hiệu quả, dạy khái niệm tuyên truyền quảng cáo, còn phải tự tay tính hai hoạt động giảm giá tại chỗ cỡ lớn. Giá phí tuyên truyền đổi lấy doanh thu và danh tiếng tăng lên trong xã hội.
Tôi ôm máy tính tính toán một chút. Tuy lợi nhuận ngắn hạn không tăng bao nhiêu nhưng hiệu ứng quảng cáo sẽ chèn ép các đồng nghiệp khác xung quanh, vẫn có lời.
Về thẳng tổng công ty, tôi vùi đầu trong phòng làm việc ba ngày, làm báo cáo khảo sát, chỉnh đốn và cải cách thật chi tiết. Sau khi nộp báo cáo cho lão đại xem thì sửa một chút rồi nộp cho Hội đồng quản trị.
Tôi sắp xếp lại đồ dùng hàng ngày trong phòng làm việc. Ba ngày chưa được ngủ ngon, phải về nhà nghỉ ngơi một ngày. Tiếng chuông riêng vang lên. Là đại đội A gọi tới, nói sẽ có xe tới đón tôi, mời tôi qua đó, có thứ gì đó Viên Lãng muốn giao cho tôi.
Tôi rất nghi ngờ. Thứ gì của Viên Lãng? Chẳng lẽ là tiền thưởng? Hay là trong đội phát thêm phúc lợi gì mà không có Viên Lãng ở đây nên muốn tôi đi lĩnh?
Làm người nhà bộ đội, thật ra tôi rất rõ ràng các quy định của quân đội. Tôi nghĩ đi nghĩ lại ở trên xe rồi ngủ thiếp đi.
“Tiểu Dư đến đây, ngồi đi.” Thiết đội tiếp đón.
“Làm người nhà của đại đội A, Tiểu Dư vẫn luôn ủng hộ Viên Lãng làm nhiệm vụ, toàn bộ đại đội đều cảm ơn cô!” Chính ủy Sài lên tiếng.
Tôi càng hồ đồ hơn. Nói những lời này trong trường hợp này là có ý gì?
Sau đó tôi liền hiểu là có ý gì. Bởi vì Thiết đội đã không nói được nữa. Chính ủy Sài đưa cho tôi một lá thư — di thư của Viên Lãng.
“Đây là bản gốc, chúng tôi đã sao một bản để lưu hồ sơ rồi.”
…
“Mất liên lạc hơn một tháng. Chúng tôi kết hợp tất cả các lực lượng tìm tòi mà không có chút tin tức nào, chỉ có thể xử lý theo cách mất tích thôi. ”
…
“Vài lần nhiệm vụ này, di thư của cậu ấy đều là để cô nhận. Trước kia là người nhà cậu ấy ở Tân Cương. Cho nên chúng tôi sẽ không thông báo cho người khác.”
…
Đùa thôi. Đây là Viên Lãng đùa với tôi thôi.
Không, di thư của anh đang ở trên tay tôi. Anh không về được.
Viên Lãng, anh không sao. Anh chỉ đang ở A mà thôi, vẫn là ở chỗ đội viên ở A của anh.
Là thật, một tháng, lúc tôi chuẩn bị hoạt động tuyên truyền thì đã mất liên lạc với Viên Lãng. Viên Lãng mất rồi.
Viên Lãng, trò đùa lần này thật lớn.
Viên Lãng, anh ở đâu? Em còn để hai cái đùi dê trong tủ lạnh chờ anh về cùng ăn thịt nướng.
Viên Lãng đã mất. Mày còn nghĩ tới đùi dê gì hả…