Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 43



Edit: Fuly.

“Nương, sao người lại hồ đồ như vậy?” Đồng Tĩnh Thù “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nhìn nương mình. Trước, nàng theo trượng phu về thăm người thân, hôm qua mới trở lại Thông Châu, nàng vừa nhận được tin tức liền chạy tới, chỉ sợ nương mình trong cơn tức giận lại làm ra chuyện hồ đồ gì đó.

“Ngay cả ngươi cũng đặc biệt trở lại đây trách ta?” Từ thị thấy nữ nhi mang vẻ mặt không đồng ý nhìn mình, nhất thời bực mình, ngay cả sự vui sướng khi gặp mặt nữ nhi cũng phai nhạt.

Lần này, Từ thị không chỉ bị trượng phu mắng, mà lão phu nhân sau khi biết chuyện cũng tức giận phạt nàng đi học lại quy củ trong nửa tháng. Nửa tháng này, nàng trải qua cực kỳ gian nan. Hôm nay, mọi người trong nhà ai cũng nhìn nàng không vừa mắt, không phải châm chọc thì chính là soi mói. Nàng làm gì sai, khiến cho mọi người phải xa lánh như vậy, không phải chỉ đưa một thị thiếp cho tiểu thúc thôi sao? Lại nói, chuyện này cũng không thành kia mà?

Ngoài tức giận Từ thị còn cảm thấy cực kỳ uất ức, trong lòng càng căm giận Dương Nghi. Đối đầu với nàng ta thật đúng là không có chuyện tốt.

Nhìn bộ dạng cố tình gây sự của nương mình, Đồng Tĩnh Thù cảm thấy nhức đầu vô cùng: “Nương à, con biết người không ưa Nhị thẩm, nhưng xã giao mặt ngoài người cũng phải biết chứ? Không phải muốn người lấy lòng thẩm ấy, nhưng người cũng không nên làm hư quan hệ hai nhà. Hơn nữa, Nhị thẩm ở Khâm Châu xa xôi, lại không làm phiền gì đến người, con thật không hiểu tại sao người nhất định phải gây phiền phức cho thẩm ấy?” Đồng Tĩnh Thù luôn biết nương nàng không phải là người thông minh, chỗ nên chặt thì buông lỏng, chỗ nên lỏng lại thắt chặt, không nghĩ rằng đến khi già rồi, lại vẫn không hiểu lý lẽ như vậy.

“Với thân phận như thế mà muốn ta lấy lòng nàng ta? Xứng sao?!”

“Được rồi, bây giờ chúng ta nói thử xem, sao Nhị thẩm lại đắc tội với người?”

Từ thị cố gắng suy nghĩ một chút, hình như Dương thị này thật sự không có chỗ nào đắc tội với nàng, chỉ là bởi vì nàng ta làm hại mình bị người ta trào phúng mấy câu ở trong buổi họp mặt các phu nhân, sau đó liền xác định nàng ta không vừa mắt? Sau đó nữa mình không nhận được thứ gì tốt từ tay nàng ta, nên vẫn ghi hận trong lòng. Sau, thấy những thứ lão phu nhân cho nàng ta, bất mãn trong lòng, liền có những chuyện về sau.

Dưới cái nhìn tức giận của nữ nhi, Từ thị càng nói càng nhỏ.

Đồng Tĩnh Thù nghe xong, cảm thấy rất im lặng. Theo nàng nghĩ, tất cả mọi chuyện, nguyên do là những năm này nương nàng trôi qua quá yên ắng rồi. Trở nên yếu ớt như thế, ngay cả một chút tức giận cũng chịu không nổi.

Quả thật là như thế, những năm này Từ thị thuận buồm xuôi gió, lão phu nhân là một người hòa ái, trừ việc thỉnh thoảng bắt nàng ta lập quy củ ra, căn bản cũng không làm khó gì nàng. Con trai, con dâu lại hiếu thuận, chuyện phiền lòng duy nhất, chính là vài thị thiếp kia, nhưng trượng phu đối xử với nàng ta cũng xem như là tốt, mọi chuyện cũng rất nể mặt Từ thị.

“Nương, vì vậy dừng lại đi, đừng đi tìm Nhị thẩm gây phiền phức nữa. Người hãy nghe con đây một lần đi, con là con gái người, sẽ không hại người đâu.” Quan trọng nhất là, nàng cảm thấy lão nương nhà mình căn bản cũng không phải là đối thủ của Nhị thẩm. Nàng thật sự không đành lòng nhìn lão nương nhà mình bị thua đến bể đầu chảy máu.

Thấy nữ nhi dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, Từ thị chẳng thể nói ra nổi lời cự tuyệt. Nếu là người khác tới khuyên, nàng nhất định sẽ không nghe lọt, thế nhưng người đang khuyên đây là nữ nhi của mình, đúng như lời nha đầu nói, nữ nhi sẽ không hại mình.

Rốt cuộc, Từ thị thở dài, đồng ý: “Được rồi, ta nghe con, không đi tìm Dương thị kia gây phiền phức nữa.”

Nghe nương nàng đồng ý, Đồng Tĩnh Thù âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hôm nay lão phu nhân cùng phụ thân đã bất mãn với nương rồi. Nếu ngày lễ ngày tết Nhị thúc cùng Nhị thẩm trở về, nương còn gây sự nữa, sợ rằng lão phu nhân cùng phụ thân sẽ càng thêm chán ghét. Như vậy không phải cuối cùng người bị khó chịu vẫn là nương hay sao?

“Đúng rồi, nương, chuyện của Nhược Khanh biểu muội là thế nào vậy?” Đồng Tĩnh Thù nhớ tới chuyện này, cảm thấy có cái gì đó không đúng, liền hỏi ra.

“Nàng ta ấy à, sau khi từ Khâm Châu trở về, ở nhà ngây ngô buồn bực, nói muốn tới Đồng phủ ở một thời gian để giải sầu.” Từ thị không để ý nói.

“Giải sầu sao không đến thôn trang ấy? Ở đó cảnh trí tốt, lại yên tĩnh, rất thích hợp để tịnh dưỡng.”

“Nhược Khanh không thích đến thôn trang, nói ở đó quá vắng vẻ, đến ngay cả người nói chuyện cũng không có.”

“Nương, sáng mai rãnh rỗi, người nói nhà ngoại đến đón biểu muội về đi.” Trong lòng Đồng Tĩnh Thù thủy chung vẫn có một nỗi lo lắng mơ hồ, liền nghiêm túc đề nghị .

“Chuyện này không cần vội, đừng đề cập đến nàng ta nữa, nói chút chuyện về Duệ ca nhi đi.”

Đồng Tĩnh Thù thấy nương nàng không để ý, cũng chẳng nhiều lời thêm nữa, chuyển qua nói về chuyện của nhi tử, Duệ ca nhi

*******

Từ lúc đưa Từ Nhược Khanh đi xong, Dương Nghi liền bắt đầu an tâm dưỡng thai. Nháy mắt liền tới tháng Bảy, nhiệt độ ở Khâm Châu có chút thấp xuống. Bụng của Dương Nghi cũng đã bắt đầu lộ ra.

Dương Nghi tựa vào ghế mềm, chậm rãi nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

“Phu nhân nhất định là lại đang nghĩ đến Nhị gia rồi.” Xuân Tuyết mang theo một khay trái cây đến, thấy Dương Nghi như thế, liền mở miệng trêu.

Dương Nghi cũng không phản bác, chỉ than nhẹ: “Đã đi hơn một tháng, cũng không biết hôm nay bọn họ như thế nào?”

“Nhị gia còn chưa từng rời đi lâu như vậy đâu, ắt hẳn cũng sắp trở về rồi?” Xuân Tuyết an ủi nàng.

Lúc này Đông Mai từ bên ngoài đi vào, liếc Xuân Tuyết một cái: “Xuân Tuyết, ngươi lại nhắc đến Nhị gia, đây không phải là cố ý để phu nhân không ăn không ngon ngủ không yên sao.”

“Dù ta không đề cập tới, chẳng lẽ phu nhân cũng không suy nghĩ?” Xuân Tuyết nhìn Dương Nghi một cái, cười hì hì phản bác.

“Hai người các ngươi, được lắm, dám lấy ta ra làm chuyện cười, ăn gan hùm mật gấu rồi hả ?” Dương Nghi tức giận nhìn hai nha đầu cận thân này.

“Ai nha, ta nhớ tới có một việc đã quên dặn Thanh Tâm, việc này không thể trì hoãn được, phu nhân, ta đi làm đây.”

“Ừ, ta cũng nhớ ra có chuyện còn quên chưa làm.”

Nhìn hai nha hoàn nhất nhất rời đi, Dương Nghi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lại chuyển tầm mắt sang đôi uyên ương đang chơi đùa trong ao.

Dương Nghi thở dài, làm sao lại không nhớ được chứ? Nhị gia đi đã gần một tháng rồi, trừ mười ngày trước còn nhận được một phong thư báo tin bình an ra, đến giờ cũng không nhận được tin tức nào khác, thật là khiến người ta sốt ruột.

Từ sau khi bọn họ đến Khâm Châu đóng quân chiêu mộ binh lính, liền không ngừng bị bọn cướp quấy rầy. Tuy biết vậy, nhưng những binh lính chưa từng thấy qua máu đều rất yếu ớt. Tháng trước, Lâm đại nhân ra lệnh cho các tướng lĩnh binh doanh dẫn những tân binh đã thao luyện được ba tháng bắt đầu xâm nhập vào rừng rậm phía nam, thực chiến cùng bọn thổ phỉ, gia tăng kinh nghiệm hành quân đối kháng địch. Đồng Khoát Nhiên cũng ở trong số này, như vậy mấy tên thủ hạ của hắn, tất nhiên cũng cùng đi.

Đây là một cơ hội, Đồng Khoát Nhiên không nghĩ từ chối, phải biết, vào sinh ra tử, là biện pháp hiệu quả nhất để khảo nghiệm sự trung thành của một người lính. Hơn nữa cho ba quân tướng sĩ thấy năng lực mạnh mẽ cùng sự trân trọng của hắn dành cho họ, như vậy thì rất dễ dàng thu phục được lòng người. Đây là một mở đầu cực tốt, nếu thuận lợi, về sau hắn ở Khâm Châu sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, mặc dù không nỡ xa kiều thê cùng đứa bé trong bụng nàng, nhưng Nhị gia vẫn quyết đinh đi. Chia lìa ngắn ngủi đổi lấy những ngày tốt về sau, vẫn đáng giá.

Thật ra thì, cũng là Lâm Hoán Chi thấy khoảng thời gian này hắn biểu hiện không tệ, dù phái đi làm cái gì, hắn cũng không có một câu bất mãn hay oán hận nào, điều này khiến Lâm Hoán Chi quyết định trọng dụng hắn.

Nhớ tới thần sắc kiên nghị của hắn trước khi đi, nàng sờ sờ chiếc bụng hơi nổi lên, trong mắt xẹt qua một tia nhớ nhung, chia ly đã một tháng, bọn nàng vẫn luôn nhớ hắn.

Lúc này, tiểu nha hoàn báo lại, có khách tới chơi, Dương Nghi cho gia nhân dẫn nàng ấy đến đình hóng mát. Chỗ đó mát mẻ, cảnh trí cũng tốt. Nếu người đến là người khác, nàng đã tiếp đón ở thiên sảnh rồi, chứ không phải an bài ở trong đình, chỗ tuy tốt, nhưng lại không đủ trang trọng.

Nhưng người tới là Ngụy Tình Lam, là thê tử quan tham mưu Thiệu Hàm Dung dưới trướng Nhị gia nhà nàng, nói chuyện rất hợp với Dương Nghi, liền không câu nệ những lễ nghi đó nữa. Thiệu gia nhân khẩu đơn giản, từ lúc nam nhân hai nhà lĩnh mệnh đi trừ phiến loạn, khi nào rãnh rỗi Ngụy Tình Lam làm sẽ tới chơi với Dương Nghi, trên dưới Đồng phủ cũng đã quen rồi. Hai người cùng nhau cười cười nói nói, ngày trôi qua cũng không còn thấy khó khăn nữa.

Lúc Dương Nghi đến, bốn phía của đình nghỉ mát đều tỏa ra mùi thơm đậm đà.

Ngụy Tình Lam thấy nàng thân thể cồng kềnh, vội bảo nàng cẩn thận: “Bụng của cô, so với hai ngày trước ta thấy hình như lớn hơn một ít.”

Dương Nghi được Đông Mai đỡ, ngồi xuống, cười đáp: “Ta ngày ngày nhìn nó, cũng không có cảm giác này.”

Ngụy Tình Lam nhìn bụng Dương Nghi, trong lòng không nhịn được cảm thấy hâm mộ. Trước đó vài ngày, lúc bụng Dương Nghi còn chưa lộ ra thì nàng còn chưa có cảm giác gì, giờ phút này thấy bụng của nàng ấy, cũng không khỏi sờ sờ bụng mình. Thầm than, cũng chỉ có thể trách bụng mình không có tiền đồ thôi. Đều đã thành thân gần hai năm rồi, còn chưa có tin tức gì. Người ta mới vừa thành thân chưa tới nửa năm, đã có thai, khoảng sáu bảy tháng nữa, là trở thành mẹ rồi.

Dương Nghi biết tâm tư của nàng ấy, nhưng chuyện này nàng cũng không thể giúp được. Nàng dùng canh tứ vật cùng lá ngải cứu để điều lý thân thể, nhưng những thứ này chưa chắc đã hợp với thân thể nàng ấy. Nhưng là, nói cho nàng ấy biết cũng không có gì xấu. Dương Nghi nghĩ, dạy phương thuốc này cho nàng ấy cũng không sao. Có được hay không là tùy vào ý trời.

Nghĩ như vậy, Dương Nghi liền phất tay một cái, cho tất cả gia nhân lui ra, chỉ để lại hai nha hoàn cận thân là Xuân Tuyết, Đông Mai.

Ngụy Tình Lam vừa nhìn liền biết Dương Nghi có chuyện muốn nói với mình, vì vậy nàng giương mắt nhìn sang.

“Kinh nguyệt của cô có luôn chính xác không?” Dương Nghi nhẹ giọng hỏi.

Thấy Dương Nghi hỏi vấn đề tư mật như thế, mặt Ngụy Tình Lam đỏ lên, nhưng vẫn hơi lắc đầu, trả lời vấn đề của Dương Nghi, “Không chính xác, có lúc là đầu tháng , có lúc là giữa tháng, có lúc là cuối tháng.”

“Vậy cô có đi xem đại phu chưa?”

Ngụy Tình Lam vẫn lắc đầu, theo ý nàng, có con hay không là tùy thuộc vào duyên phận, trong số nàng quen biết có mấy người, dưới gối cũng không có con, đều đã thỉnh không ít đại phu, uống không ít thuốc, nhưng vẫn không thấy có động tĩnh. Huống chi nàng mới thành thân được hai năm, có những người thành thân đến bốn năm năm mới có con kia mà. Cho nên, mặc dù cảm thấy sốt ruột nhưng có lẽ chỉ là thời cơ chưa tới thôi.

“Tình Lam, trước kia ta cũng giống như như cô vậy, chẳng qua ta biết thân thể nữ nhân chúng ta là phải điều lý. Điều lý tốt rồi, mới có thể mang thai. Ta đề nghị cô nên tìm cơ hội đi xem đại phu thử đi, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài dự đoán cũng không biết chừng. Ừ, chỗ này ta có hai cách, là cách ta thường dùng, một là canh tứ vật, một là dùng lá ngải cứu ngâm chân. Chỉ là canh tứ vật canh sau khi mang thai ta đã ngừng. Còn lá ngải cứu thì ngược lại vẫn dùng.” Thiệu Hàm Dung, Ngụy Tình Lam đều là cô nhi, trong nhà cũng không có trưởng bối, không hiểu những thứ này là bình thường.

“Cô nói là, ta vẫn chưa mang thai, là bởi vì thân thể của ta không tốt, kinh nguyệt không đều tạo thành?” Ngụy Tình Lam không dám tin nhìn Dương Nghi.

“Hơn phân nửa là nguyên nhân này. Chỉ là cô nên đi xem đại phu thì tốt hơn, dù sao ta không phải đại phu.” Trong lúc nói chuyện, Dương Nghi viết ra nguyên liệu của canh tứ vật.

Ngụy Tình Lam nhận lấy phương thuốc, cẩn thận cất đi, sau đó trịnh trọng hành đại lễ với Dương Nghi. Dương Nghi vội sai Đông Mai đi đỡ dậy.

Ngụy Tình Lam cự tuyệt, cảm kích nói: “Nếu cô nói là thật, vậy cô chính là đại ân nhân của Tình Lam rồi, cô nhận nổi phần lễ này.”

Dương Nghi thấy không ngăn được, cũng đành phải để tùy nàng ấy, hai người lại ngồi xuống nói chuyện một lát.

Nhưng Dương Nghi thấy nàng ấy ngồi ở đó, thỉnh thoảng lại nhấp nhổm, không yên, cũng hiểu trong lòng nàng ấy sốt ruột, liền cũng không miễn cưỡng nàng ấy ở lại bồi mình nữa: “Được rồi, ta biết trong lòng cô sốt ruột, cũng không giữ cô nữa, cô nhanh đi về đi.”

Ngụy Tình Lam vội đứng lên: “Ta cũng không khách khí với cô nữa, trong lòng ta quả thật đang nóng vội, lần này xin cáo từ trước vậy, ngày mai ta lại tới đây quấy rầy.”

Dương Nghi sai Đông Mai đi tiễn khách. . . . . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.