Gả Cho Lão Nam Nhân

Chương 34



Edit: Fuly.

Ngày 24 tháng 2 năm Nguyên Hòa thứ mười tám, là một ngày tốt để gả cưới hoặc xuất hành.

Đồng Khoát Nhiên, Lâm Hoán Chi, Tôn Thành Ích tụ họp trước cửa Lâm gia, cùng xuất phát, ở trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

Sau ngày đại thắng ở Vân Châu, Lâm Hoán Chi được thăng nửa cấp, từ Chính ngũ phẩm lên Tuyên phủ sử, mặc dù chỉ là nửa cấp, nhưng chức tuyên phủ sử béo bở này vẫn khiến người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Tuyên phủ sử được triều đình phái đến địa phương trấn an dân chúng, xét xử án oan, thăm hỏi sứ thần biên cảnh, ngoài ra, còn có thể tiến hành việc chiêu mộ, xét duyệt quân đội; thưởng phạt quân binh; duy trì trật tự quân đội, điều phát cùng quản lý lương thảo, vũ khí, chiến mã, nhu yếu phẩm cần thiết; kiểm tra, tu bổ thành trì; tổ chức phòng ngự, bố trí chiến lược; bình ổn binh biến, phản loạn.

Quyền lực vô cùng lớn, phải biết, cả An Hòa quốc chỉ mới có ba Tuyên phủ sử, Thiểm Xuyên, Kinh Hồ, Giang Hoài Các. Bây giờ, lại có thêm một Tuyên phủ sử nữa ở Vân Châu, sao không khiến người khác “nhiệt huyết sôi trào” đây chứ ?

Nhưng mà nghĩ đến việc ở Khâm Châu vẫn còn rất nhiều vấn đề phải giải quyết, làm tốt, tất nhiên là mọi sự như nguyện, nhưng nếu làm không tốt, thì chưa chắc giữ được cái mũ trên đầu. Tiền cược quá lớn, không ít người hiểu rõ bản lĩnh mình, tự động thoái lui, cộng thêm một vài người tương đối bảo thủ, cũng nhường bước.

Trong đám quan viên hồi kinh báo cáo công tác cùng tự động thỉnh nguyện, hoàng đế chọn trúng Lâm Hoán Chi, ngoài nguyên nhân từ thực lực của hắn, còn có một nguyên nhân khác là Hoàng đế muốn bồi thường cho Lâm gia. Tổ phụ của Lâm Hoán Chi – Lâm Hàn từng là sư phó của hoàng đế, cuối năm ngoái vừa mới qua đời. Hoàng đế từng phái hoàng tử đích thân đến phúng.

Thật ra thì Đồng gia cùng Lâm gia có giao tình rất sâu, vì tổ phụ hai nhà đều đã từng đi theo Thái tổ hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ. Đáng tiếc, sau này vì kiêng dè, tránh làm cho Thái tổ hoàng đế nghi kỵ, nên không thường lui tới nữa.

Lâm Hàn vốn hơn phụ thân Đồng Khoát Nhiên, Đồng Ngạo Vân, vài tuổi, còn thành thân sớm hơn ông, vậy nên, hôm nay, tôn tử Lâm Hoán Chi còn lớn hơn Đồng Khoát Nhiên mấy tuổi.

Chẳng qua, bây giờ, hai nhà Đồng Lâm vẫn còn vài phần giao tình, nếu không, Lâm gia cũng sẽ không để Lâm Hoán Chi dấn thân đến Vân Châu, làm việc trong hệ thống quân đội của Triển gia. Phải biết rằng, Lâm gia không dùng võ khởi nghiệp như Đồng gia, mà làm quan văn qua nhiều thế hệ, đến Lâm Hoán Chi, hắn lại một lòng tòng quân.

Lúc trước, khi còn ở Vân Châu, Đồng Khoát Nhiên cùng Lâm Hoán Chi, mỗi người đều có phạm vi thế lực riêng, quan hệ cũng chỉ ở mức sơ giao. Giờ, hai người không hẹn mà cùng đường, cộng thêm sự tác hợp của Tôn Thành Ích, giữa họ liền nảy sinh cảm giác tri kỉ.

Người thân ba nhà Đồng, Lâm, Tôn, vây quanh đám thanh niên tuổi trẻ sắp đi Khâm Châu tỉ mỉ dặn dò.

“Dọc theo đường đi phải cẩn thận!” Dương Nghi buộc áo choàng lại cho hắn.

“Ừ, nàng ở nhà, khi nào rảnh rỗi hãy đến thăm nương.” Đồng Nhị gia dặn dò.

Sau lưng Đồng Nhị gia là bảy binh sĩ mặc quân phục, những người này đều là thân binh của hắn. Mặc dù ở quân doanh Vân Châu hắn không là quan to gì, nhưng dưới trướng vẫn bồi dưỡng được mười mấy thân binh. Hắn chia bọn họ ra làm hai, một đội theo mình đến Khâm Châu trước, một đội khác phụ trách hộ tống đám người Dương Nghi.

. . . . . .

Lâm Phương Huệ buồn cười nhìn chị dâu kéo tay đại ca nàng dặn dò, từ cái ăn đến mặc quần áo, tỉ mỉ từng chút một. Trong lúc vô tình, ánh mắt quét về phía biểu muội Thẩm Hàm Ngọc thì kinh ngạc một chút. Cô biểu muội này, luôn luôn gây ầm ĩ, sao giờ lại an tĩnh như vậy.

Lúc này, thấy vẻ mặt nàng ta phức tạp trông về phía trước, Lâm Phương Huệ nhìn theo, đúng lúc thấy Đồng Khoát Nhiên đang nghiêm cẩn để thê tử mới cưới của mình phủi đi bông tuyết trên vai áo.

“Biểu muội, đó là thê tử mới cưới của Đồng Nhị gia, hẳn là muội đã gặp qua.”

“Biểu tỷ, tỷ nói xem, muội và nàng ta ai xinh đẹp hơn?”

Lâm Phương Huệ cho là bệnh cũ của biểu muội lại tái phát, buồn cười lắc đầu một cái: “Muội và nàng, mỗi người một vẻ.” Cô biểu muội này, có chút kiêu căng, tự phụ vì bản thân xinh đẹp, miệng độc, bản tính không tính là quá xấu, nhưng lại không thích nhìn người có diện mạo bình thường, nam hay nữ cũng vậy, cho nên những nha hoàn hầu hạ đều là cực đẹp .

“Nhưng vì sao năm đó hắn lại không nhìn thấy ta chứ?” Thẩm Hàm Ngọc lẩm bẩm nói nhỏ. Mặc dù Dương Nghi rất xinh đẹp, nhưng nàng cũng không kém mà.

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Lâm Phương Huệ ở gần đó, tất nhiên là nghe rõ từng chữ, lại thấy giờ phút này, nàng ta dùng vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Đồng Nhị gia, một ý niệm chợt lóe lên, Lâm Phương Huệ cả kinh, không thể nào?

“Biểu muội, ngươi ——”

Nàng cố gắng hồi tưởng lại những manh mối trước đó, muốn dùng chúng để thuyết phục chính mình. Nàng biết, Đồng Khoát Nhiên đã cứu biểu muội nàng; cũng biết chuyện ca ca dẫn biểu muội đến Đồng gia cảm ơn, đáng tiếc khi về sắc mặt của biểu muội lại không tốt; sau đó, có mấy lần biểu muội tìm nàng hỏi chuyện về Đồng Nhị gia, thời gian tiếp lại được cô cô đưa về.

Không, sẽ không, người yêu cái đẹp như biểu muội sao có thể thích Đồng Nhị gia chứ? Không nói đến chuyện Đồng Nhị gia đã bị hủy dung, mà dù là khi dung mạo còn nguyên vẹn Đồng Nhị gia cũng không thể vào được mắt biểu muội. Nghĩ đến tính tình cao ngạo tự phụ của Thẩm Hàm Ngọc, sợ là biểu muội này của nàng chỉ là không cam lòng, ắt hẳn qua một thời gian sẽ quên thôi.

Lại nói, dù cho Hàm Ngọc có thật tâm thích Đồng Nhị gia thì sao chứ? Nếu là lúc trước, biểu muội có ý định này, cũng không phải không thể thành toàn. Nhưng hôm nay, Đồng Nhị gia đã có thê tử, là tỳ nữ thân cận bên cạnh hắn. Biểu muội là con cháu thuộc dòng chính nữ của Thẩm gia, phụ thân nàng ấy là Ngũ Phẩm Điển nghi, chức quan không lớn, nhưng cũng không thể để nàng gả cho Đồng Nhị gia làm thiếp, dù là bình thê cũng không được.

Không nói đến biểu muội nàng, dù là những người khác, cũng rất không có khả năng. Thật ra thì, thứ nữ trong nhà quan lại, làm thiếp làm kế thất cho người ta cũng là việc bình thường, nhưng còn phải tùy vào đối tượng. Trường hợp của Đồng Nhị gia, đoán chừng không có mấy nhà nguyện ý đưa nữ nhi đến làm thiếp cho hắn, dù là bình thê, cũng là chuyện khó xảy ra. Nguyên nhân chủ yếu cũng do thân phận Dương Nghi quá thấp, là bình thê với một chủ mẫu xuất thân từ nô tỳ, hoặc là thiếp thất dưới một chủ mẫu xuất thân từ nô tỳ, chuyện này nói sao cũng thấy khó nghe?

Trừ phi, Dương Nghi bị *hạ đường! Nhưng là, điều này có thể sao? Lúc trước, Đồng Nhị gia không màng đến sự phản đối của người khác, dù có phải ra riêng, cũng muốn cưới nha đầu này, đủ biết hắn nặng tình cỡ nào với thê tử, chắc chắn hắn sẽ không để nàng ta phải hạ đường. Hơn nữa, bây giờ còn đang trong thời gian tân hôn đấy.

*Thân phận thấp xuống, thành bình thê hoặc thiếp.

Còn có chức quan Chính ngũ phẩm không trên không dưới cùng tiền đồ chưa biết thế nào kia nữa. Ở trong chốn quan trường đầy rẫy mưu kế này xem ra, cũng không phải là một đối tượng đáng giá để đầu tư. Đi Khâm Châu khai hoang, là chuyện nói dễ hơn làm.

Dĩ nhiên, về sau nếu có người “đầu tư” cũng là chuyện dễ hiểu. Dù sao đưa một thứ nữ không chút địa vị trong nhà qua đó, cũng chẳng phải là việc đáng kể gì. Nếu như đánh cuộc thắng, vậy thì phát tài rồi. Ý nghĩ của bọn họ là tốt, nhưng thực tế lại rất tàn khốc. Vừa đề xuất ý định đưa nữ nhi đến làm thiếp cho Đồng đại nhân, liền bị cự tuyệt thẳng thừng. Nhưng, đây đều là chuyện sau này.

Nghĩ thấu đáo rồi, Lâm Phương Huệ vỗ vỗ vai Thẩm Hàm Ngọc: “Trở về thôi, đừng nhìn nữa.” Tuyết càng lúc càng lớn rồi. . . . . .

“Biểu tỷ, ta ——” Ánh mắt thấu hiểu của Lâm Phương Huệ khiến mũi Thẩm Hàm Ngọc có chút chua xót, để mặc cho nàng kéo mình đi về phía cửa lớn.

“Muội chỉ là không cam lòng mà thôi, qua một thời gian ngắn sẽ tốt lên.”

Thẩm Hàm Ngọc biết, mình không đơn giản chỉ là không cam lòng, mà trong đó còn xen lẫn một chút cảm xúc khác nữa. Chuyện trên đời này thường kì quái như vậy, rõ ràng nàng thích những thứ tốt đẹp, nhưng vì sao lại cứ lưu tâm với một người diện mạo như vậy đây? Nàng quay đầu nhìn Đồng Khoát Nhiên lần cuối, giờ phút này, hắn đang chuyên chú dặn dò cái gì đó, căn bản chẳng có tâm trí nhìn về nơi khác.

“Gió lớn rồi, nàng nhanh về đi, chúng ta cũng phải lên đường đây.”

“Ừ.”

Dương Nghi dẫn bọn hạ nhân lui qua một bên, lẳng lặng nhìn bọn họ tập kết, chờ lệnh xuất phát.

Đồng Nhị gia quay đầu lại nhìn nàng lần cuối, sau đó giơ roi lên: “Giá ——” bạch mã cất vó phóng đi.

“Đồng Nhị phu nhân, bên ngoài rất lạnh, có muốn vào ngồi uống ly trà không?” Phu nhân Lâm Hoán Chi, Hà thị tiến lên hỏi.

Thật ra thì ấn tượng của Lâm phu nhân với Dương Nghi cũng không tốt mấy, trong suy nghĩ của nàng, Dương Nghi chính là một hồ ly tinh quyến rũ chủ. Ỷ sủng mà kiêu, khiến Đồng Nhị gia vì nàng ta mà ầm ĩ ra riêng, ngay cả huynh trưởng ruột thịt cũng không cần, lại chẳng lên tiếng can ngăn. Nếu Dương thị này thật lòng suy nghĩ cho Đồng Nhị gia, thì nên lui một bước, làm thiếp mới đúng. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng nàng mà thôi, chuyện nhà người khác, bản thân nàng cũng không nên xen vào.

Dù nàng có không muốn gặp Dương Nghi thế nào, giờ phút này thân phận của nàng ta cũng đã là đồng Nhị phu nhân rồi. Hôm nay Đồng Khoát Nhiên là thủ hạ dưới trướng của phu quân nàng, là phu nhân cấp trên, sao có thể không giữ phong thái được? Ít nhất không nên gây khúc mắc trong mối quan hệ này. Hơn nữa, Đồng Khoát Nhiên cũng chỉ thấp hơn phu quân của nàng nửa cấp mà thôi, nên không thể không cẩn thận.

Dương Nghi biết đây chỉ là lời nói xã giao, mấy nữ nhân bọn họ vừa đưa tiễn trượng phu, tâm tình có thể không xấu, nhưng tuyệt đối cũng chẳng tốt, nàng vẫn nên thức thời một chút.

“Cảm ơn ý tốt của Lâm phu nhân, chỉ là trong nhà còn có chút chuyện phải xử lý, thật sự là ——” Dương Nghi bày ra biểu tình xin lỗi.

Không có “được đằng chân lân đằng đầu”, sự thức thời của nàng khiến ấn tượng trong lòng Lâm phu nhân tốt hơn đôi chút.

“Vậy thì thật đáng tiếc.” Trong thanh âm của Lâm phu nhân tràn đầy tiếc nuối, “Vũ Mai, cô nói có đúng không?”

Vũ Mai là khuê danh của thê tử Tôn Thành Ích, Tạ thị phụ họa gật đầu.

Dương Nghi cúi mắt, Lâm phu nhân cùng Tôn phu nhân, tình cảm rất tốt thì phải.

“Đúng vậy, đành để ngày khác tới cửa bái phỏng thôi.” Dương Nghi khách khí nói.

Dù gì, hôm nay nàng đã là Đồng Nhị phu nhân, vì Nhị gia nhà nàng, nói thế nào, giao tình của nàng và Lâm phu nhân cũng không thể xảy ra khúc mắc. Nhưng là, trước khi thăm dò được tính tình của Lâm phu nhân, nàng vẫn nên tuân theo quy củ thì tốt hơn. “Dục tốc bất đạt”, thay vì quá mức nóng lòng “biến khéo thành vụng”, chẳng thà cứ tính từ từ.

“Cũng tốt.”

“Vậy, Lâm phu nhân, Tôn phu nhân, ta cáo từ trước.”

“Ừ.”

Dưới sự dìu đỡ của nha hoàn, Dương Nghi leo lên xe ngựa, đi về trạch viện nhà nàng.

Thấy xe ngựa đi xa, Lâm phu nhân cùng Tôn phu nhân mới đi vào: “Vũ Mai, cô thấy Dương thị này thế nào?”

“Khó mà nói được.” Tôn phu nhân cười nhạt.

“Đúng vậy, cũng chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi.” Thời gian sau này còn dài.

Chỉ là Lâm phu nhân âm thầm nhắc nhở mình, không được coi thường Dương thị, có thể khiến Đồng Nhị gia vì nàng mà bỏ ra nhiều như vậy, nếu nói không có chút bản lãnh thì nàng không tin. Nếu thật chỉ là như vậy, nàng ta cũng chẳng đáng để nhắc tới.

Mấu chốt là nàng mới vừa muốn mời, Dương thị liền thức thời cự tuyệt. Chỉ tính ở hai phương diện biết nhìn sắc mặt cùng am hiểu tiến lùi này, cũng đã là hiếm có. Người biết nhìn sắc mặt không ít, nhưng sau khi thành công mà vẫn có thể giữ vững tỉnh táo thì lại chẳng nhiều. Mà Dương thị, vừa lúc là một trong số đó.

Nàng đã gặp qua nhiều, cũng thấy không ít nha hoàn hoặc người có xuất thân thấp hèn vừa đắc thế, liền thay đổi trở nên phô trương kiêu ngạo, hoàn toàn mất hết vẻ sắc xảo trước đó, cuối cùng tự diệt vong.

Dương thị này, là một người thông minh. Lâm phu nhân vừa nghĩ vừa quay người bước vào nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.