(Phần 1)
Edit: Fuly.
“Thanh nương, lấy danh sách ra đây.”
“Lão phu nhân, người nên nghỉ ngơi một chút đi, chuyện này không vội được đâu.” Thanh nương khuyên nhủ.
Lão phu nhân sờ sờ cục u nơi cổ, vẻ mặt chán nản: “Thời gian của ta không còn nhiều.”
“Lão phu nhân ——” Thanh nương nghẹn ngào.
“Yên tâm đi, tạm thời ta còn chưa chết được, ta còn muốn nhìn Nhiên ca nhi cưới thê tử nữa. Lần này, Vân Châu đánh bại đại quân Đột Quyết, nhiều thì năm năm, ít thì ba năm, người Đột Quyết sẽ không dám tới xâm phạm, bọn người Nhiên ca nhi đã lập được công lớn rồi. Thăng quan là chuyện sớm muộn thôi.” Lão phu nhân vui vẻ nói, một năm trước Nhiên ca nhi đỡ giúp Tổng binh đại nhân một mũi tên, lần này trình công ban thưởng, vô luận thế nào, Tổng Binh Đại Nhân cũng sẽ không bạc đãi Nhiên ca nhi. Lúc trước là do không có cơ hội, lần này thời cơ tốt đã đặt sẵn ở trước mắt, ông ta mà còn không ngỏ lời, ngày sau liệu ai sẽ bán mạng vì ông ta nữa?
Nghe Lão phu nhân nói thế, Thanh nương cũng mừng rỡ: “Như vậy, cơ hội cho Nhị gia lựa chọn cũng sẽ nhiều hơn một chút rồi. Những người này suy tính đến tiền đồ của Nhị gia, có lẽ sẽ. . . .” Mấy chữ cuối, Thanh nương hạ giọng nói.
Lão phu nhân híp mắt cẩn thận nhìn danh sách, không để ý đến mấy chữ mơ hồ của Thanh nương. Tình trạng của lão Nhị thế nào, không có ai hiểu rõ hơn bà, chính vì vậy, bà mới càng thêm đau lòng, mới muốn giúp cho hắn ít nhiều trước khi bà xuống gặp mặt Lão Hầu gia.
******
” Trước Tết năm nay, chúng sẽ trở về.”
Dương Nghi nghi hoặc nhìn về phía hắn.
“Càng kéo dài, chỉ sợ hôn sự có biến. Lần này Vân Châu đại thắng, ý chỉ phong thưởng sẽ được ban xuống nhanh thôi, e rằng nương sẽ nhân cơ hội này mà an bài hôn sự cho ta.” Nhận được phong thưởng, cấp quan của hắn sẽ cao hơn một bậc, chắc chắn sẽ có không ít người thèm thuồng quan chức của hắn, cũng chẳng sợ tin đồn khắc thê kia nữa.
“Như vậy không phải rất tốt sao, Nhị gia chúng ta sẽ có không ít người tới của cầu hôn rồi.” Dương Nghi cười hắn.
Đồng Khoát Nhiên yên lặng nhìn nàng, cũng không phản bác. Dần dần, trên khuôn mặt tươi cười của Dương Nghi không nén được giận.
Đồng Khoát Nhiên cúi đầu cười, bàn tay trấn an vuốt ve sau lưng của nàng: ” Nha đầu khẩu thị tâm phi này! Yên tâm đi, ta sẽ không để nàng đi gieo họa cho người khác.”
Nếu kế hoạch đã định, Đồng Khoát Nhiên và Dương Nghi cũng không phải người hay lần lữa, chỉ hai ngày, liền thu thập xong mọi thứ. Chủ yếu là do chuẩn bị hai xe quà mừng năm mới cho mọi người, phải tốn không ít thời gian, bằng không, còn có thể nhanh hơn một chút. Trong đó có gần một nửa là Đồng Nhị gia chuẩn bị cho Dương gia.
Lần này, Vưu đại nương cũng theo về Thông Châu, dù sao ở nơi đó còn một trận chiến ác liệt phải đánh.
Đối với chuyện tốt của Dương Nghi và Đồng Khoát Nhiên, Vưu đại nương cảm thấy rất vui mừng, thật ra thì mấy năm nay, bà đã sớm chết tâm với việc cưới thê tử là thiên kim cho Nhiên ca nhi, bà chỉ mong có thể cưới được một cô nương tốt gia thế trong sạch. Sợ nhất là hắn quyết định cô độc cả đời, đây cũng không phải đe dọa, dù sao Nhiên ca nhi cũng đã hai mươi lăm rồi, lại còn có khuynh hướng độc thân, bà có thể không sợ sao?
Dương Nghi trừ gia cảnh bần hàn, cũng không có gì không tốt, ‘chí tình chí nghĩa’. Huống chi hai năm qua, bà đã dạy dỗ hết mọi thứ cho con bé, cũng chẳng kém gì khuê tú nhà người ta.
Khi lên đường, Đồng Khoát Nhiên chỉ mang theo một người, ra roi thúc ngựa chạy tới Thông Châu. Những người còn lại thì ngồi xe ngựa từ từ xuất phát.
Sau năm ngày, Đồng Khoát Nhiên đến nơi, đoạn đường này cho dù được cưỡi khoái mã cũng phải mất tới bảy tám ngày, như vậy có thể thấy được Nhị gia đang rất nóng lòng.
Về đến nhà, Đồng Nhị gia gặp qua mọi người một lần, hàn huyên mấy câu, liền bị lão phu nhân bảo trở về nghỉ ngơi. Đồng Khoát Nhiên quả thật cảm thấy mệt mỏi, cho nên cũng không từ chối.
Sáng ngày kế, Đồng Nhị gia đi thỉnh an lão phu nhân, gặp được nữ quyến của toàn gia.
“Nha, là Nhị gia tới. Tuyên ca nhi, đến, chào thúc công của con đi.” Từ thị vừa thấy Đồng Nhị gia liền trêu ghẹo nói: “Nhị gia đã nhiều năm chưa về, nhà chúng ta lại thêm mấy tiểu tử, đây là con trai của lão tam, năm nay vừa được hai tuổi.”
“Chào đại tẩu.”
“Nhị đệ không cần đa lễ.” Từ thị đưa tay nhét Tuyên ca nhi vào trong ngực Đồng Nhị gia. Đồng Nhị gia ôm chặt tiểu tử trong lòng, không biết nên làm thế nào cho phải. Vừa rồi hắn có thể tránh được, nhưng sợ đứa nhỏ này té nên không tránh.
Dáng vẻ lúng túng kia của Đồng Nhị gia chọc cho lão phu nhân bật cười, người chung quanh cũng đưa tay che miệng.
“Lão phu nhân, ngài nhìn xem, Tuyên ca nhi rất thân thiết với nhị thúc công của bé, bị ôm như vậy nhưng bé vẫn không khóc đấy.” Từ thị tiếp lời lão phu nhân, trêu ghẹo nói.
Lão phu nhân phụ họa: “Ừ, đứa nhỏ này gan lớn, ngày sau hẳn là người có tiền đồ.”
“Chỉ là, nhị đệ, ngươi cũng nên nhanh chóng hoàn thành chuyện lớn đi thôi, ngươi xem, đứa cháu nhỏ nhất của ngươi cũng đã có con trai, ngươi cũng nên tính đến chuyện này rồi.”
Đối với lời này của đại tẩu, hắn thật không biết đáp lại thế nào, chỉ đành phải đứng ở một bên không lên tiếng.
Lại nói thêm đôi ba câu, Từ thị liền dẫn mọi người rút lui: “Nhị đệ đã lâu chưa về đây, chắc hẳn có nhiều chuyện muốn nói với lão phu nhân, đi, ta cũng không ở đây cản trở mọi người nữa.”
Lão phu nhân cười mắng: “Cái người nhanh mồm nhanh miệng này, tốt xấu gì cũng nói được. Được rồi được rồi, mọi người lui xuống cả đi.”
Đợi tất cả mọi người đi hết rồi, Đồng Nhị gia mới mở lời: “Mẫu thân, con có việc muốn nói với người.” Vừa nói chuyện, hắn vừa quét mắt nhìn bốn phía một cái.
Lão phu nhân hiểu ý gật đầu, chỉ một lát, nô tài trong nhà đều lui xuống hết, chỉ còn lại Thanh nương – tâm phúc của lão phu nhân. Thanh nương tiến lên, cẩn thận đóng kỹ cửa lại.
“Nương, hài nhi có chuyện muốn nói với người.”
“Đúng lúc, ta cũng có chuyện cần thương lượng với con.”
“Nương, con muốn cưới Dương Nghi làm vợ.”
“Dương Nghi?”
“Chính là nha hoàn cùng về Vân Châu với hài nhi bốn năm trước.”
Lão phu nhân trầm ngâm hồi lâu: “Con xác định muốn cưới nàng? Làm vợ?”
Đồng Khoát Nhiên trịnh trọng gật đầu.
Lão phu nhân hít sâu một hơi, hỏi: “Con cũng biết, ta đã viết một lá thư, chuẩn bị cầu hôn khuê nữ Mạc gia ở Kinh Thành, Mạc gia luôn giao hảo tốt với Đồng gia chúng ta. Lần này con lập được công ở Vân Châu, chờ ý chỉ phong thưởng được ban xuống, bọn họ ít nhiều cũng sẽ có cân nhắc. Có lẽ cầu hôn dòng chính nữ có chút khó khăn, nhưng nếu chúng ta hạ thấp một chút, cầu hôn thứ nữ, cũng là chuyện dễ thôi.”
“Mạc gia tuy là quan văn, Mạc lão ông dù không thể nói là môn sinh khắp nơi, nhưng Mạc gia cũng có căn cơ, nếu kết hôn, chỗ tốt thì không cần phải nói. Dù như vậy, quyết định của con vẫn không thay đổi sao?”
(Phần 2).
“Đúng vậy, mẫu thân.” Chuyện này nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ suy tính một chút, nhưng bây giờ hắn đã có người trong lòng, những thứ này chẳng là gì nữa.
Mặc dù nhà mẹ đẻ Dương Nghi không cường đại như Mạc gia, cũng không trợ lực được bao nhiêu cho hắn, nhưng hắn tin tưởng, Dương Nghi sẽ là một thê tử tốt, sẽ không cản trở hay gây phiền phức cho hắn. *”Công trận tiền trình”, hắn sẽ tự phấn đấu. Hắn thích cảm giác được ở bên cạnh, được sống cùng nàng, yên bình vui vẻ. Hắn cảm thấy như vậy là đủ rồi. Nghĩ tới đây, hắn khẽ mỉm cười.
*Tiền đồ, công trạng
Nhìn thấy hắn cười, lão phu nhân sửng sốt, phát hiện khóe mắt có chút ướt át, bà khẽ đưa tay: “Con về trước đi, hãy để cho ta suy nghĩ. Chuyện thành thân này, vài ngày nữa, bảo Dương Nghi tới gặp ta.” Lão phu nhân day day huyệt thái dương.
Lão phu nhân biết tính tình hắn quật cường, cố chấp giống như phụ thân của hắn vậy. Bình thường nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng một khi đã quyết định rồi, mười con trâu cũng kéo không lại.
“Vâng!” Cửa này sớm muộn cũng sẽ qua thôi, Đồng Khoát Nhiên không nhiều lời nữa.
Thái độ của hắn khiến lão phu nhân rất hài lòng.
“Lão phu nhân, ngài đây là?” Lão phu nhân sẽ không hồ đồ chứ? Mặc dù lão phu nhân không phải là người có tư tưởng bảo thủ, nhưng cũng không giống người dễ thỏa hiệp.
“Ai, chuyện này ta không thể không thận trọng suy tính. Những năm này, Nhiên ca nhi đều thờ ơ với mọi thứ, chưa từng mở miệng cầu xin cái gì, nhưng giờ lại kiên trì như vậy, người làm mẫu thân như ta đây, thật không đành lòng khiến đứa trẻ này thất vọng. Ngươi không phải không biết, sau năm ngoái, ta có bao nhiêu lo lắng, chỉ sợ chuyện như vậy lại tái diễn lần nữa, nó không chút nhớ thương, không có gì để lưu luyến, yên lặng mà rời đi.”
Thanh nương cũng biết chuyện này, lúc ấy, khi nhận được tin tức của cữu lão gia, lão phu nhân lo lắng đến mấy đêm không ngon giấc.
“Thanh nương, đã lâu rồi ta chưa thấy Nhiên ca nhi cười như vậy.” Lão phu nhân cảm thán. “Tuy thân phận của Dương Nghi hơi thấp chút, nhưng bây giờ đại ca của nàng cũng đã là tú tài, Dương gia cũng có thể được xem là một gia đình vừa làm ruộng vừa đi học rồi. Chỉ là chuyện nàng đã từng làm nha hoàn ở Đồng phủ chúng ta có chút phiền toái, xử lý không tốt, về sau sẽ trở thành nhược điểm bị người khác công kích .”
“Nhưng tất cả phải để nhìn thấy người rồi mới tính tiếp, nếu nàng không thể làm ta hài lòng, thì cho dù Nhiên nhi có kiên trì hơn nữa, ta cũng sẽ không đồng ý cho nàng vào cửa.”
******
“Nhị gia ——”
Đồng Khoát Nhiên vừa ra khỏi hậu viện của lão phu nhân liền nghe có người gọi, hắn xoay người, thấy một cô gái xa lạ.
“Có chuyện gì?”
Hồ Hạnh cắn môi nói: “Nhị gia không nhớ ta sao? Ta tên là Hồ Hạnh, bốn năm trước từng làm nha hoàn ở An Viên.”
Nghe nàng nói như thế, trong đầu Đồng Khoát Nhiên thoáng qua chút ấn tượng. Cô nương kia chính là người đã từng hầu hạ ở An Viên với nha đầu năm đó, nhưng hắn nhớ, hình như là được Bân ca nhi mang đi.
“Ngươi gọi ta có chuyện gì không?”
“Không có gì, ta chỉ muốn biết mấy năm nay Dương Nghi sống có tốt hay không?”
“Nàng rất tốt, cảm ơn ngươi đã hỏi thăm. Không có việc gì, ta đi trước.” Nói xong, Đồng Nhị gia quay người, không quan tâm biểu tình ngập ngừng trên mặt nàng.
Hồ Hạnh thất thần nhìn bóng lưng Đồng Nhị gia dần xa, thật ra thì những năm này nàng sống không tốt chút nào. Trong viện của Tam thiếu gia đầy “hoa hồng liễu lục”, càng đấu càng hung tàn, mà tam thiếu phu nhân lại là một nhân vật lợi hại, nếu không phải có Tam thiếu gia che chở, cộng thêm nàng coi như cơ trí, sợ sớm đã “Thi Cốt không còn” rồi. Nhưng cũng chính vì được Tam thiếu gia che chở, khiến nàng trở thành “cái đinh trong mắt, cái gái trong thịt” của chúng nữ nhân nơi hậu viện, hận không thể nhanh chóng trừ khử. Hôm nay cuộc sống của nàng luôn ngập tràn hung hiểm, nàng rất nhớ những ngày tháng ở An viên trước kia, mặc dù bình thản, nhưng không có nhiều tranh đấu thế này, đó mới là cuộc sống của con người. Đáng tiếc, nàng còn có thể trở về sao?
******
Một đường xốc nảy, mười hai ngày sau mấy người Dương Nghi cũng về đến Thông châu. Dương Nghi về nhà trước, dỡ hành lý xuống, Vưu đại nương khéo léo từ chối mời mời của nàng, lại hàn huyên đôi ba câu, mới ngồi xe ngựa đi về Đồng phủ.
Lúc này Lâm thị đang nấu cơm, nghe bên ngoài có tiếng động, đưa tay lau qua loa lên tạp dề mấy cái, bước ra sân nhìn.
“Đại nữ nhi?” Lâm thị chần chờ kêu một tiếng.
“Tỷ tỷ, là tỷ sao?”
“Nương, nhị nha đầu, là con, con đã trở về.” Dương Nghi cười nhìn người nhà.
“Tốt rồi, về là tốt rồi. Nghi nhi nhà chúng ta đã trở thành đại cô nương, nương cũng sắp không nhận ra rồi.” Đôi môi Lâm thị run rẩy, không dám tiến lên, một thân xiêm y này, chắc là rất quý đi? Đừng nên bị dây bẩn thì hơn.
“Nương, những thứ này đều là quà con mang về tặng mọi người, mau gọi phụ thân cùng đại ca ra giúp con một tay đi!” Dương Nghi tiến lên, thân thiết kéo tay mẫu thân, chỉ vào đống đồ kia, cười nói.
“Tốt —— tốt ——” Lâm thị vui mừng đến rơi lệ.
Nhị nha đầu nhanh trí, thừa lúc họ còn đang nói chuyện, chạy vào nhà gọi Dương Đại Dũng và Dương Uy.
“Phụ thân, đại ca, Tiểu Tứ.”
Tiểu Tứ vừa được bốn tuổi, lúc này, bé nắm ống quần Dương Uy mở đôi mắt to tò mò nhìn Dương Nghi. Dương Nghi khom lưng, ôm bé lên, “Phụ thân, nương, chúng ta mau mang đồ vào nhà thôi? Bên ngoài trời rét, đừng nên để Tiểu Tứ bị cảm lạnh.”
Phu thê Lâm Đại Dũng đồng ý, không bao lâu sau, mọi thứ đã chuyển vào phòng của phu thê Lâm thị. Lâm thị đi nấu cơm, những người khác ngồi trong nhà nói chuyện phiếm.
Dương Nghi biết đại ca đã đậu tú tài, rất vui mừng, đây là chuyện mà kiếp trước không có.
Buổi trưa, cả nhà vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên. Tiếp đó, không ngừng có người tới cửa nhà Dương gia thăm hỏi, đều là vài người họ hàng, cùng với hàng xóm chung quanh. Cũng may Dương Nghi mang về rất nhiều đồ, trong đó có vài thứ đặc sản của Vân Châu, nàng nói Lâm thị mang một ít ra tặng mọi người, tránh thất lễ.
Mọi người thấy Dương Nghi trưởng thành xinh đẹp, không ít người động lòng muốn kết thân hoặc làm mai.
Cứ như vậy, Dương Nghi ở lại nhà hai ngày, ngày đầu tiên tiếp đón hương thân, ngày thứ hai đi theo Lâm thị về thăm nhà ngoại. Trước khi đi biếu hai lão nhân gia mỗi người một bao lì xì đựng hai lượng bạc, nàng không dám để quá nhiều. Mấy lượng bạc, đủ dùng là được rồi, vẫn không nên khiến người ta chanh chấp, soi mói thì tốt hơn.
Tối hôm từ nhà ngoại về, Dương Nghi liền lấy ra hai mươi lượng bạc, để phụ thân cùng nương sửa sang lại phòng ốc.
“Những thứ con mang về kia, không tốn kém quá chứ? Hàng năm còn sai người mang nhiều bạc về cho chúng ta như vậy ——”
“Đại nữ nhi, con nói thật với chúng ta đi, bạc này là do con kiếm được sao?”
Mặc dù Dương Nghi chỉ mới về nhà có hai ngày, nhưng cũng có nghe qua tin đồn trong thôn, nói bạc của nàng không đàng hoàng. Nàng bực mình, những người này thật đúng là không muốn ai sống tốt hơn họ.
Đối mặt với vấn đề của phụ thân và nương, Dương Nghi thở dài, quyết định vẫn nên giải thích một chút: “Phụ thân, nương, này bạc đúng là do con kiếm được.”
Thấy hai người không tin, nàng chỉ phải tiếp tục: “Năm trước, mấy tấm da lông con nhờ người mang về, hai người bán được bao nhiêu bạc?”
“Tất cả đều giữ lại cho con, chúng ta không nỡ bán!” Lâm thị chen miệng, vừa nói, bà vừa nghĩ đến lai lịch của mấy tấm da lông kia.
Dương Nghi sờ sờ chúng: “Những thứ này ở Vân Châu giá bao nhiêu tiền, hai người biết không? Chỉ tính khối da Chồn này thôi mà nói, ở Vân Châu là 100 văn, nhưng ở Thông Châu thì sao? Ít nhất cũng phải ba bốn trăm văn tiền. Một tấm da chồn nho nhỏ như vậy, đã có giá chênh lệch cao thế, đừng nói tới những tấm da lông quý giá hơn. Hàng năm, con ở Vân Châu góp nhặt không ít da lông, sau đó nhân mỗi lần Thanh thúc về Thông Châu lại nhờ ông bán giúp, cứ kinh doanh như vậy, những năm này con cũng kiếm được không ít.” Nàng tránh nặng tìm nhẹ, giải thích sơ lược qua những thứ đặc sản mang về kia. Bây giờ, tâm tư của lão phu nhân ở Đồng gia thế nào còn chưa biết, nàng không muốn khiến người nhà lo lắng.
Phu thê Dương thị nghe đến trợn mắt há miệng, bọn họ thật không nghĩ tới nữ nhi nhà mình lại có năng lực như vậy.
“Ông nó, tôi đã nói là không nên nghe lời người ngoài nghi ngờ nữ nhi của mình mà.”
“Tôi biết rồi.” Dương Đại Dũng ý vị nhận sai: “Đều tại tôi tai mềm, tin lời nói khốn kiếp của người khác, Nghi nhi, con tha thứ cho phụ thân chứ?”
Dương Nghi bật cười, “Phụ thân, việc này đâu có nghiêm trọng đến thế, hai người cũng là quan tâm con thôi mà. Đúng rồi, số bạc này hai người nhất định phải nhận lấy, nhà mình cũng nên sửa sang lại rồi.”
Lần này phu thê Dương thị không từ chối nữa, đây là bạc do nữ nhi bọn họ đường đường chính chính kiếm được, bọn họ cũng yên tâm.
Ngày thứ ba, Dương Nghi chào người nhà, mướn một chiếc xe ngựa đi về hướng Đồng phủ. Đồng Nhị gia có nói sẽ cho xe qua đón nàng, nhưng bị nàng từ chối, bây giờ là thời điểm quan trọng, nàng không muốn phô trương quá mức.