Edit: Fuly
Ngày hôm đó, sau khi đi dạo, Dương Nghi cùng An Tiểu Nhu trở về phủ. An Tiểu Nhu hưng phấn huyên thuyên suốt dọc đường, còn Dương Nghi mua được hai tấm da thỏ. Hai tấm da này chỉ tốn 800 văn tiền, vô cùng có lời, vậy nên tâm tình của nàng rất tốt, một đường không ngừng nở nụ cười.
Lúc đi qua nơi ở của An gia, không từ chối được thỉnh cầu An Tiểu Nhu, Dương Nghi bèn vào cửa nghỉ chân, thuận tiện uống chén canh đậu xanh.
“Nương, chúng con về rồi.” Đi dạo hơn một canh giờ, nàng mệt sắp chết rồi.
An đại nương múc thêm cho mỗi người một chén canh đậu xanh: “Đi đạo cả một buổi chiều, chỉ mua được những thứ này à?”
“Nương, tấm da thỏ này là Dương tỷ tỷ bảo con mua, được rồi, tặng cho người đó.” Nói xong, An Tiểu Nhu quay đầu muốn đi chơi với vài món đồ ngày hôm nay nàng mua được.
An đại nương đen mặt nhìn những thứ trên bàn, một cây trâm gỗ, được làm tinh tế, hoa văn cũng khá, nhưng còn con diều này là thế nào? Xét lại thì chỉ có tấm da thỏ này xem như tạm được thôi.
Lại nhìn sang Dương nha đầu nhà người ta, chẳng có chút đồ linh tinh nào ngoài hai tấm da. Bằng vào nhãn lực nhiều năm của bà, đều là loại thượng hạng. Nhưng cũng may, nữ nhi chưa quá đần, còn biết mua được một tấm. Chỉ là nhìn bộ dạng không lưu tâm của nữ nhi với món đồ này, chẳng cần nghĩ cũng biết ắt hẳn là do Dương nha đầu khuyên mới mua. An đại nương thấy nàng có đồ tốt cũng không quên cô ngốc nhà mình, vì vậy, hảo cảm với Dương Nghi lại tăng lên hai phần.
“Dương nha đầu, cháu muốn uống thêm không? Trong nồi vẫn còn nữa, để đại nương múc cho.”
“Cám ơn đại nương, không cần, nếu ăn thêm chén nữa, sợ bụng sẽ khôn chứa nổi mất.” Dương Nghi cười. Nàng không nói là, vì đậu xanh có tính hàn quá mạnh nên không ăn, canh này thỉnh thoảng ăn còn được, nhưng nhiều quá sẽ không tốt với nữ nhân, mặc dù bây giờ nàng còn chưa phải là nữ nhân.
Ngồi thêm một lát, Dương Nghi liền cáo từ.
Cơm nước no nê, Thẩm Thanh vui vẻ đặt đũa xuống, cười nói, “Nha đầu, hai ngày nữa Thanh thúc sẽ về Thông Châu, cháu có gì muốn gửi về cho phụ thân và nương không?”
Lúc này trở về Thông châu? Dương Nghi kinh ngạc nhìn Thanh thúc một cái, nhưng vẫn không hỏi nhiều: “Có ạ, tối nay cháu lại qua tìm Thanh thúc.” Nhưng, trong nội tâm khẽ động, vài thứ kia, có thể nhờ Thanh thúc mang về không?
“Ngươi về lúc này, là vì việc thu mua lương thực mới à?” Vưu đại nương thân là nhũ mẫu của Nhị gia, nên ít nhiều cũng biết được một chút.
“Đúng vậy, nghe nói năm nay không ít địa phương gặp lũ lụt, mấy thôn trang của Nhị gia cũng tạm ổn. Nhưng tình thế bây giờ không yên, không tự mình đi một chuyến ta không an lòng.”
Vưu đại nương gật đầu.
Dương Nghi nghe xong, liền hiểu được vài phần.
Nàng ở Vân Châu mấy tháng, cộng thêm những điều nghe được từ kiếp trước, tự nhiên hiểu Vân Châu là nơi thế nào, chẳng trách bọn họ lại thận trọng như vậy.
Khí hậu Vân Châu khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi, trong một năm có gần nửa thời gian là bão cát hoành hành, trừ bỏ một phần năm diện tích có thể trồng trọt, thu hoạch một năm một lần ra, còn lại đều là thảo nguyên, cho nên vật tư cực kỳ thiếu thốn. Nhưng một phần năm diện tích đất canh tác với dân chúng ở nơi này mà nói, cũng rất quan trọng. Cho dù vất vả, cần cù làm việc chân tay quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có thể đủ no bụng mà thôi. Nhưng so với nhiều người ăn không đủ no mặc không đủ ấm mà nói, bọn họ đã rất mãn nguyện rồi.
Cũng chính vì như thế, vật giá ở Vân Châu cực cao. Chỉ nói tới gạo thôi, kinh thành chỉ bán chừng sáu văn tiền một cân, nhưng ở đây, lại bán đến tám chín văn tiền một cân, có lúc 10 văn tiền còn không mua được.
Mà chi tiêu trong phủ nếu như dựa hết vào bổng lộc Nhị gia thôi, quả thật sẽ rất khó khăn. May mà lão phu nhân thương con, trước khi đi Vân Châu, đã phân chia cửa hàng cho hai huynh đệ, dĩ nhiên là Đồng đại gia được phần nhiều. Nhưng, lão phu nhân cũng bí mật dùng đồ cưới trợ cấp cho Nhị gia không ít. Vì vậy, ngoài mặt, Đồng gia vẫn còn là một chỉnh thể. Nhưng trên thực tế, trong lòng Đồng đại gia cùng Nhị gia đều hiểu, đây đã coi như là phân nhà. Mà từ nay, tất cả những chuyện ở Đồng gia sẽ không còn liên quan gì đến Nhị gia nữa.
Trong đó, Nhị gia được bốn thôn trang, ba cửa hàng, cộng thêm một ít điền sản. Những thứ này ước chừng chỉ chiếm ba phần sản nghiệp của Đồng phủ, còn đa số vẫn ở trong tay Đồng đại gia.
Những sản nghiệp này ở Thông Châu mà nói cũng xem như là hết sức giàu có rồi, ai bảo Nhị gia chỉ là lão Nhị đâu chứ, tự nhiên sẽ không thể so với người thừa kế Đồng phủ. Hiếm có là, Đồng đại gia cũng không bất mãn. Phải biết, dù Đồng đại gia chỉ cấp một hai thôn trang rồi đuổi Nhị gia ra ngoài, thì nhiều lắm cũng chỉ bị người ta nói thủ đoạn lợi hại mà thôi.
Nếu hoa màu, lương thực thu được trong trang đều đổi thành bạc đưa tới Vân Châu, thì dễ dàng hơn nhưng lại không có lợi, trung gian sẽ tổn thất một số tiền lớn. Vì vậy, trong một năm sẽ có hai lần vận chuyển như thế này.
Rửa bát đũa xong, Dương Nghi trở về phòng, kéo chiếc rương gỗ được sơn đỏ dưới giường ra. Bên trong đều là da lông thú, được xếp lại gọn gàng. Trên nhất là một tấm da chồn, tiếp đó là hai tấm da thỏ, dưới cùng chính là bốn tấm da sóc. Da chồn tương đối đáng tiền, da thỏ thứ hai, còn rẻ nhất là da sóc.
Những tấm da này đều mua được lúc nàng ra ngoài đi dạo, phải biết, đồ tốt có thể gặp nhưng không thể cầu. Sau mấy lần, công phu trả giá của nàng cũng tăng lên đáng kể, thường thường “chém” cho những người bán hàng rong phải kêu cha gọi mẹ, đau lòng không dứt. Nhưng mà, mấy tấm da này cũng tiêu hết vốn liếng nàng tích cóp được.
Bây giờ, tiền lương mỗi tháng của Dương Nghi đã rất cao. Hiện tại là 500 văn, ngày lễ ngày tết hoặc khi có việc mừng còn được thêm mấy phong bao đỏ. Ở nơi này hơn nửa năm, trừ đi một chút chi tiêu thường ngày, nàng cũng tích cóp được mấy lượng bạc, chỉ là tất cả đều đã biến thành da thú cả rồi. Nhưng Dương Nghi cũng không đau lòng, nếu mang được mấy tấm da này về Thông châu trước tết, bán hết đi, ít nhất cũng có thể kiếm được hai ba mươi lượng.
Dương Nghi cũng không phải là một nha đầu mới mười hai tuổi, vừa tới nơi này không lâu nàng liền nhận thấy, da lông ở Vân Châu rẻ hơn ở Thông Châu rất nhiều. Mà gạo, lúa mì và các loại lương thực ở đây lại mắc hơn vài văn tiền so với Thông Châu. Nếu mua đi bán lại giữa hai nơi, tiền kiếm được chắc chắn không phải là con số nhỏ. Nếu có thể nhờ người mang một ít da lông trở về, phụ thân và nương cũng sẽ không còn rầu rĩ vì tìm kế sinh nhai. Sau khi nghĩ như vậy, nàng bắt đầu có ý tưởng tích cóp da lông.
Còn bốn tấm da sóc là Dương Nghi cố ý mua cho phụ thân cùng nương nàng, cũng không quá đắt. Nàng biết tính tình của hai vị thân sinh nhà mình, nếu là vật gì có giá trị phỏng chừng không phải cất đi, thì chính là mang bán, căn bản là không nỡ lấy ra dùng cho mình. Cũng may, tấm da sóc này mặc dù không quá đẹp mắt, nhưng cũng rất ấm.
Dương Nghi viết một phong thơ, xếp gọn những tấm đa kia lại rồi đi tìm Thanh thúc.
Thẩm Thanh kinh ngạc nhìn bọc đồ lớn trong tay Dương Nghi: “Dương nha đầu, cháu muốn nhờ ta đưa hết những thứ này về nhà hả?”
Nghĩ đến việc làm phiền người khác như vậy, Dương Nghi ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Thẩm Thanh lật đi lật lại, hài lòng nghĩ, những tấm da này chất lượng cũng không tệ, không ngờ Dương nha đầu tuổi còn nhỏ, lại có nhãn lực như vậy.
“Thanh thúc, mấy thứ này nhờ thúc mang về giúp, để cho phụ thân, nương cùng ca ca muội muội làm quần áo chống lạnh trước khi đông đến.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Thanh vuốt vốt râu, đồng ý. Thật ra, lần này ông cũng áp tải một chuyến hàng da lông đến kinh thành, sau đó sẽ qua Thông Châu thu lương thực mang về. Cũng may Thông Châu gần kinh thành, nên không quá khó khăn.
Dương Nghi có thể nhận ra được vấn đề khác biệt về vật giá ở Vân Châu, Đồng Nhị gia làm sao có thể không nhận ra đây. Vậy nên, không lâu sau khi hắn tới Vân Châu, liền cho người bắt tay vào thu mua da lông ở nơi này. Tiếp đó hợp tác với biểu ca Triển Hoành Đào của mình mở một cửa hàng tiêu thụ da lông ở kinh thành. Hôm nay, cửa hàng này có danh thu rất khá, mỗi năm đều mang về cho Nhị gia không ít bạc.
“Dương nha đầu, lần này Thanh thúc giúp cháu, nhưng đừng nên nói gì nhiều với người khác.”
Nghe lời này của Thanh thúc, Dương Nghi hơi lo lắng, chẳng lẽ làm như vậy là không được phép?
“Ha ha, Dương nha đầu, nếu cháu gặp được mấy tấm da tốt, thì nên tích góp dần tới sang năm, lúc đó Nhị gia sẽ khai ân giúp cháu mang về Thông Châu .” Ở trong phạm vi nhất định, Nhị gia sẽ không ngăn cản bọn họ kiếm chút tiền, bất quá số da lông mỗi hộ đưa ra không thể vượt quá số lượng quy định. Nhưng cái ông không ngờ chính là, Dương Nghi lại cơ trí như vậy, mới đến Vân Châu không lâu, liền nghĩ đến cách này rồi.
Dương Nghi sững sờ nhìn Thanh thúc, còn có việc như vậy sao?
“Về cách chọn đa thú tốt, cháu có thể đi nhờ An đại thúc chỉ bảo thêm, ông ta rất có kinh nghiệm đấy, hàng năm đều đưa không ít da về Thông Châu .”
Khó trách, quần áo, vật dụng ở An gia dù không quá phô trương, nhưng còn tốt hơn gia nô ở Đồng gia mấy phần.