Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 57



Tiểu Cường bị tiếng kêu của Giản Lộ làm hoảng sợ, suy nghĩ dừng lại
một giây rồi sau đó như hiểu được cái gì liền quẫn: “ Chị Giản… chị hiểu nhầm ý của em rồi! Em chỉ muốn nói là muốn đi theo bên người kiến trúc
sư Lâm học tập, chính là bái sư làm đồ đệ thôi! Chị đừng hiểu nhầm em,
em có bạn gái rồi!”

Giản Lộ háy mắt, kiểm tra biểu tình của Tiểu Cường: “Chị biết có một thành ngữ là bịt tai trộm chuông.”

Tiểu Cường nhanh nhảu xua tay biểu thị trong sạch: “Có bạn gái là quan hệ nam nữ hàng thật giá thật! Trời đất chứng giám!”

Giản Lộ nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Cường sau đó mới nhớ đến cô
bạn gái rất “Đại cường” của cậu, cuối cùng mới tin lời của cậu: “Hứ, tạm thời tin lời cậu!”

Tiểu Cường lau mồ hôi trên trán: “Cám ơn… cám ơn chị….!”

Giản Lộ nhớ tới lời cậu vừa nói, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, bởi vì cô biết nguyên nhân Lâm An Thâm bỏ qua cậu thanh niên suất sắc này:
“Tiểu Cường, cậu về nhà trước đi, bây giờ muộn rồi… Không biết Lâm An
Thâm đến mấy giờ mới về…”

Tiểu Cường không đồng ý: “Không cần đuổi em đi, chị Giản… em nhịn nhiều ngày lắm rồi mới đến đây tìm anh Lâm…”

“Nhưng mà ở chỗ này mà chờ cũng không phải biện pháp!”

“Em chỉ có biện pháp này.”

Giản Lộ rất không đành lòng: “Nếu không như vậy thì để chị thay cậu chuyển lời được không?”

Tiểu Cường lắc đầu: “Em muốn tự mình nói với kiến trúc sư Lâm thành ý của em. Em thật sự sùng bái anh ấy!”

Giản Lộ nhìn thấy hào quang trong mắt Tiểu Cường, cảm thấy mị lực của con hồ ly Lâm An Thâm khiến người ta chạy theo như bị trúng tà… “Sư mẫu thay cậu chuyển lời cũng không được?”

Tiểu Cường lặng mất hai giây, nghe hiểu được những gì Giản Lộ nói, trong mắt lộ ra một mảnh sung sướng: “Chị Giản…! Chị… chị…!”

Giản Lộ không tự giác lui về phía sau từng bước: “Chị… chỉ phụ trách chuyển lời thôi mà…”

Tiểu Cường bất chấp tất cả, dù sao cậu cũng bắt lấy hai chữ sư mẫu
này! Kích động bắt lấy vai Giản Lộ: “Ừ! Chị Giản… không. Sư mẫu, con
thật sự cảm kích! Cuộc đời này của đồ đệ nguyện làm trâu làm ngựa báo
đáp người!”

Giản Lộ tiếp tục lùi về phía sau, nhưng mà Tiểu Cường kích động dùng
sức, tất cả lời nói đều phun lên mũi cô, hơn nữa ban đêm một trận gió
lớn thổi qua, nhìn không được hắt xì một cái.

Tiểu Cường vội vàng nói: “Sư mẫu bảo trọng, bảo trọng!” Sau đó nhanh
tay cởi áo khoác ra, khoác lên người Giản Lộ, đưa bé Tiểu Cường lanh lợi nghĩ rằng không nhịn bợ sư mẫu lúc này thì còn chờ đến khi nào!

Giản Lộ vội vàng muốn cởi áo khoác trả cho Tiểu Cường, nói giỡn,
không cẩn thận để Lâm An Thâm nhìn thấy thì toi! Giản Lộ biết rõ lúc này cần phải có khoảng cách: “Tiểu Cường, nếu cậu còn muốn nhìn thấy Lâm An Thâm thì nhanh cầm lại áo khoác của cậu đi!”

Nhưng mà Tiểu Cường không hiểu ngay được ý của Giản Lộ, chỉ cho rằng
Giản Lộ đang khách khí: “Sư mẫu, người không cần khách khí, người nghĩ
con còn là người ngoài sao?! Đại ân đại đức của người đời này Tiểu Cường sao báo đáp nổi! Người để con góp chút sức mọn!”

Giản Lộ kiên quyết muốn cậu cầm lại áo, cảm thấy khó xử lại không
biết nói như thế nào để giải thích mặc quần áo của cậu so với cảm mạo,
phát sốt còn nguy hiển hơn. “Tri ân không cần báo, cầm lại áo của cậu
đi!”

“Tri ân chớ báo!!”

“Tri ân chớ nhớ!!!”

“Chịu ân chớ!!!”

“Không cần hồi báo –!!!”

“Một ơn, trăm báo –!!!!!!”

“….!!!!!”

“Sức mọn cũng cố hết sức!!”

“…” Tiểu Cường, cậu có thể đổi nghề làm giáo viên được rồi…

“Hai người đang làm cái gì?” Bỗng nhiên có người lớn tiếng hỏi.

Cả hai người đều bị dọa.

Tiểu Cường quay lại nhìn người vừa tới.

Giản Lộ lập tức cởi áo khoác trả lại Tiểu Cường. Nhưng mà lúc xoau người lại cũng đã thấy ánh mắt phi dao của Lâm An Thâm.

Tiểu Cường chưa từng trứng kiến loại từ trường kinh khủng này của Lâm An Thâm, rốt cuộc, dưới cái nhìn lạnh như băng của Lâm An Thâm, nói gì
cũng không thoải mái được: “Kiến trúc sư Lâm… em ở đây chờ anh.”

“Có chuyện gì?” Lâm An Thâm ném ánh mắt trở lại phía Giản Lộ, ý bảo cô trở lại phía bên anh.

Bị ánh mắt như vậy của Lâm An Thâm đảo qua, Giản Lộ biết vậy nên cánh tay nổi một tầng da gà, vừa run vừa chạy lại phía sau Lâm An Thâm.

Lâm An Thâm nhìn thẳng vào Tiểu Cường: “Có chuyện gì?”

Gáy Tiểu Cường đổ một tầng mồ hôi lạnh: “Em, em muốn xin anh chuyển
công tác, em… em hy vọng có thể tiếp tục ở cạnh anh học tập…!”

Lâm An Thâm thu hồi lại ánh mắt, cảm giác được Giản Lộ ở bên cạnh
cung đang chờ đợi nhìn anh. Mắt anh lại lạnh xuống: “Anh không phụ trách việc điều động nhân lực trong công ty, có gì cậu báo cáo vời phòng nhân sự.”

Mặt Tiểu Cường lập tức xịu xuống, nghe được ý từ chối trong lời của Lâm An Thâm.

Giản Lộ cũng không đành lòng, nhưng mà sự tình lửa cháy đổ thêm dầu này cô cũng không có gan làm, đành phải chịu đựng.

Mắt Lâm An Thâm không có ý muốn mùa xuân quay về: “Còn có việc gì sao?”

Tiểu Cường cúi đầu: “Không ạ…”

Lâm An Thâm còn tiếp tục cảnh cáo: “Từ sau không cần tùy tiện đến đây quấy rầy anh cùng người nhà anh.” Dứt lời, liền mang theo Giản Lộ xoay
người bước đi, vừa đi vừa dùng áo khoác của mình khoác lên người Giản
Lộ, sau đó ôm sát lấy cô.

Tiểu Cường đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng Lâm An Thâm dần khuất xa, lẳng lặng rùng mình một cái…

Trong nhà chỉ mở một cái đèn tường mờ mờ.

Lâm An Thâm kéo caravat, ngồi xuống sô pha nhắm mắt.

Giản Lộ thức thời, chạy đến phòng bếp rót cốc nước ấm mang đến bên cạnh Lâm An Thâm: “Chồng à, uống nước.”

Lâm An Thâm vẫn không nhúc nhích, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Giản Lộ ngửi được mùi rượu trên người anh, nhíu mày. Đau lòng. Tuy
rằng xã giao mà không uống rượu là thiếu lịch sự, nhưng mà Lâm An Thâm
vẫn chỉ uống nước lọc, cái gì ngọt một chút, mặt một chút anh đều không
thích uống, huống gì là cái loại chất kích thích như rượu này. Nay vì xã giao lại muốn uống rượu, thật sự là làm khó anh… Nghĩ như vậy, Giản Lộ
lại cố để giọng mình nhẹ thêm chút nữa: “Có phải khó chịu chỗ nào không, để em đi lấy cái khăn ấm đến.” Dứt lời liền muốn đứng lên đi vào phòng
tắm.

Lâm An Thâm dùng một tay bắt lấy tay cô. Tay Giản Lộ còn cầm cốc
nước, mà anh kéo cũng không nhẹ, cả cốc nước hắt cả lên hai người.

“Này! Ướt cả rồi!” Giản Lộ mắng, muốn đi lấy khăn mặt để lau nước,
nhưng tay Lâm An Thâm còn nhanh hơn, bắt lấy cô không cho rời đi.

“Sao em lại cùng Tiểu Cường nói chuyện ở dưới lầu?” Lâm An Thâm kéo Giản Lộ đến trước ngực mình.

Giản Lộ biết anh không thể bỏ qua vấn đề này nhanh như vậy, suy nghĩ
rồi mới trả lời: “Cậu ấy đến chờ anh, em đứng ở ban công thì nhìn thấy
cậu ấy, sau đó em xuống lầu hỏi tại sao cậu ấy lại đến. Sau đó thì anh
xuất hiện.”

“Xuống lầu hết bao lâu?” Lâm An Thâm nhìn chằm chằm vào Giản Lộ.

“Một lúc thôi, nói chuyện mới được vài câu thì nhìn thấy anh.” Cổ tay Giản Lộ bị anh nắm hơi đau, giằng ra một chút anh lại giữ lại.

“Nói cái gì.” Lâm An Thâm cảm thấy Giản Lộ đang cố ý tránh đi ý của mình, lại cố kéo cô lại thêm chút nữa.

Giản Lộ không cố gắng giãy dụa nữa, đành thuật lại từ đầu đến cuối những gì đã nói vời Tiểu Cường.

Bây giờ Lâm An Thâm mới buông cô tay Giản Lộ ra.

Giản Lộ tủi thân, xoa xoa cổ tay của mình, trên đó còn in một vòng đo đỏ.

Lâm An Thâm nhìn vẻ mặt đó của cô, tức giận trong lòng đều tan hết,
nhẹ nhàng xoa xoa cái vết đỏ ửng kia, rồi nhẹ giọng: “Xin lỗi… Đau lắm
không?”

Giản Lộ biết đây là cơ hội cho giai cấp nông dân vùng lên, lập tức
oán: “Lâm An Thâm, tay anh là thép hay sao vậy? Giống như cái kìm kẹp
thịt vậy, sao lại không đau!”

Lâm An Thâm nâng tay Giản Lộ lên miệng, hôn một cái: “Xin lỗi.”

Cánh môi mềm lạnh đặt lên cổ tay, tâm Giản Lộ đều mềm nhũn. Mỗi khi
anh dịu dàng như vậy, đều khiến cô thần hồn điên dảo. Cô ghé vào trong
lòng anh: “Bây giờ thì không đau nữa rồi…”

Lâm An Thâm nắm bàn tay cô trong tay anh, rồi sau đó hôn lên môi cô, một chút, một chút nhẹ nhàng, dỗ dành.

Vài cái hôn nhẹ nhàng như vậy đã làm cô trầm mê mất phương hướng,
trong hơi thở anh có mùi rượu thanh thanh. Cô cũng không thích mùi rượu
cho lắm, nhưng ngửi được mùi rượu của Lâm An Thâm bây giờ, chỉ cảm thấy
như hương cam dịu nhẹ, lưu luyến…

Đèn tường chiếu ra sắc vàng mỏng manh, chiếu lên gương mặt hồng hồng
của Giản Lộ, những lúc khuôn mặt cô như vậy luôn khiến Lâm An Thâm không kìm lòng được. Anh nhẹ nhàng vỗ về cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Quần
áo anh hơi ẩm, để anh đi thay. Ở phòng chờ anh, anh tắm xong rồi sẽ
vào.”

Sắc hồng trên khuôn mặt Giản Lộ lan đến tận mang tai, cúi đầu sau đó bước thấp bước cao tiến về phòng.

Bóng đêm, triền miên.

Ngay từ sáng sớm, hai người cùng tình lại một lúc. Lâm An Thâm là vì
tự nhiên tỉnh, còn Giản Lộ là bị mặt trời làm cho tỉnh. Cô còn buồn ngủ, đá đá vào chân Lâm An Thâm: “Chồng à… kéo rèm lại đi…”

Lâm An Thâm buồn cười, hôn lên cái mũi đang nhăn lại của cô, đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại. Lúc xoay người trở lại giường thì Giản Lộ đã lại
quấn chăn ngủ tiếp.

Lâm An Thâm phát hiện cô gái nhỏ này càng ngày càng dính lấy cái giường.

Thường ngày anh thường để cô lại, một mình rời giường, tắm xong, lại
làm bữa sáng rồi mới gọi cô dậy. Nhưng mà hôm nay anh lại muốn cùng ở
lại với cô. Lâm An Thâm kéo kéo Giản Lộ đang ở tỏng chăn, lưu loát lại
chui vào ổ chăn sau đó ôm cô vào lòng. Anh hít vào một hơi thật sâu,
sáng sớm tràn ngập hương vị ngọt ngào của cô. Tay nhịn không được, vuốt
ve cái lưng bóng láng của cô, cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc khiến anh
thoải mái thở ra.

Cái gì Lâm An Thâm cũng không để ý, anh chỉ cầu từng sáng sớm tỉnh
lại, thứ đầu tiên anh thấy là khuôn mặt cô, hít vào lại thấy được hương
vị của cô, đầu ngón tay chàm lên da thịt cô. Quan trọng nhất là, hình
ảnh động lòng người của cô… chỉ là của anh…

“Này, này, Lâm tiên sinh, sáng tinh mơ lại chiếm tiện nghi của em, em có nói là trong sạch của mình đang giảm giá sao?” Giản Lộ mơ hồ trách
cứ.

Lâm An Thâm cười, càng ôm chặt lấy cô: “Đây là nhà của anh. Không cần giảm giá, anh muốn chiếm liền chiếm.”

Giản Lộ làm sao mà để tất cả đều bị Lâm An Thâm chiếm sạch, nhanh tay sờ soạng ở thắt lưng của anh.

Lâm An Thâm vất vả lắm mới bắt được đôi tay cô, dùng ánh mắt cảnh cáo cẩn thận không anh phát hỏa, nhất là buổi sáng.

Giản Lộ vẫn còn chút mơ hồ, chưa tỉnh ngủ, không hiểu được ánh mắt
của Lâm An Thâm: “Ôi chao, đậu hũ này là của nhà em, anh dựa vào cái gì
mà không cho em ăn một chút!” Nói xong, không giằng ra được cánh tay
đang bị anh nắm, lại dùng tay kia tiếp tục sờ loạn trên người anh. Cô
thích nhất là chạm vào chỗ giữa thắt lưng và sườn của anh, rất cơ bắp,
nhìn ngoài tưởng anh gầy gò nhã nhặn, nhưng kì thật khắp nơi trên cơ thể anh đều rất cường tráng.

Sáng sớm, thân thể Lâm An Thâm cứ khô nóng như vậy. Anh mạnh mẽ chặn lại Giản Lộ.

Giản Lộ kinh ngạc: “Làm…làm sao?! Mới có sờ vài cái đã ngượng quá
thành giận rồi! Mới sáng sớm anh đừng đe dọa tiểu cô nương là em, em
biết gọi cho cảnh sát đấy nhé!”

Lâm An Thâm nhếch khóe miệng: “Gọi. Nhưng trước khi gọi cho cảnh sát
thì gọi cứu hỏa trước.” Dứt lời một cái liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn
còn đang kích động của người dưới thân.

“A…” Giản Lộ giãy dụa không có hiệu quả.

Lửa này lan nhanh, sét đanh không kịp bịt tai, nháy mắt đã lan từ
người anh ra toàn thân cô. Động tình chi hỏa, có thể làm lửa cháy ra
toàn đồng cỏ. Trong phòng nùng tình cuồn cuộn.

Lửa này sợ là đội cứu hỏa cũng không dập được…

Qua một phen ép buộc, vợ chồng Lâm thị dĩ nhiên đi làm muộn. Trên xe. Lâm phu nhân ngáp liên tục vài cái, Lâm tiên sinh là tinh thần sảng
khoái. Trong lòng u oán.

Đèn giao thông phía trước vừa chuyển đỏ, đến 80 giây. Lâm An Thâm
cũng không gấp, tự tại dừng xe chờ đèn xanh. Tay phải buông tay lái,
ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng gõ đều đều lên vô lăng, trên miệng còn tiếng cười nho nhỏ.

Giản Lộ biết tâm tình anh đang rất tốt: “Chồng à, đồ án với Phú Hòa có phải vội không?”

Lâm An Thâm đáp lời: “Ừ.” Nếu không phải đồ án bên Phú Hòa cần gấp
thì tuyệt đối hôm nay anh phải ở nhà để hưởng nhiều ôn hương nhuyễn
ngọc.

Giản Lộ lập tức nắm chặt cơ hội: “Vậy để Tiểu Cường trở lại làm trợ
lý của anh đi, thằng bé kia rất ngoan, hơn nữa cũng siêu sùng bái anh.
Không phải anh cũng từng nói ý tưởng của nó cũng rất nhiều sao?” Riêng
ba chữ “thằng bé kia” còn được nhấn mạnh.

Nhưng mong mãi cũng không thấy đối phương đáp lại.

Giản Lộ lắc lắc tay anh: “Chồng à?”

Giản Lộ vẫy vẫy tay trước mắt anh: “Có người ở đây không?”

Lâm An Thâm cúi mắt, bắt lấy tay cô: “Vì cậu ta trẻ tuổi, có chí
hướng của mình, cũng thích hợp làm thiết kế, nhưng mà không đủ kinh
nghiệm, không thể làm việc lớn. Anh sẽ để người ta an bài cho cậu ấy đến nước ngoài rèn luyện một chút.”

Giản Lộ ngẩn người. Thì ra trong lòng anh đã tính sẵn cho Tiểu Cường rồi.

Đèn xanh bật sáng. Lâm An Thâm buông tay Giản Lộ, nắm lấy tay lái, không hề lên tiếng lái xe về phía công ty.

Giản Lộ cũng không tiếp tục quấn quýt lấy Lâm An Thâm nữa, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình.

Quên đi, có thể xuất ngoại tiếp thu kiến thức là sắp xếp tốt nhất với Tiểu Cường…

Lâm An Thâm nói: … Vợ à…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.