Gả Cho Lâm An Thâm

Chương 38



Phòng khách lập tức yên lặng, trên sô pha, một già một trẻ không ai chịu mở lời trước.

Cuối cùng, ông già cũng không chịu nổi mà mở miệng trước, bởi vì ông
biết rõ từ nhỏ Lâm An Thâm đã như vậy, không có ai có thể im lặng lâu
hơn anh.

“Công ty làm việc vẫn tốt chứ?”

“Tốt.”

“Anh cũng lớn rồi, bây giờ đã có gia đình, cũng nên nghĩ lại việc tiếp quản tập đoàn Trọng Mộc đi.”

“Tạm thời không phải lo lắng vấn đề này, nói sau đi.” Anh quyến luyến cuộc sống hiện tại, công việc với gia đình phân bố thời gian không có
gì rắc rối, chủ yếu là có thừa thời gian ở bên cạnh Giản Lộ. Căn bản anh không muốn thay đổi, cũng không tình nguyện đeo thêm chuyện để phá vỡ
cuộc sống hiện tại đang rất yên bình cùng ấm áp của hai người.

“Vậy khi nào thì mới lo lắng? Anh chờ đến 70 hay 80 tuổi mới lo tiếp
quản? Lâm An Thâm anh vẫn còn là trẻ con sao? Rốt cuộc có hiểu hai chữ
trách nhiệm như thế nào không!? Hay anh chỉ nghĩ đến mình anh? Vậy còn
tập đoàn Trọng Mộc lớn như vậy phải xử lý thế nào đây?” Ông già thực sự
tức giận.

Đối mặt với vẻ mặt giận dữ của ông nội, Lâm An Thâm vẫn giữ thái độ
cũ, không chút gợn sóng: “Lúc nào cũng có người chịu trách nhiệm, không
phải cháu cũng là người khác.” Luôn luôn như vậy, bởi vì anh mang họ Lâm sao, sao lúc nào cũng bắt anh phải hy sinh bản thân vì cái gọi là lợi
ích của gia tộc? Như vậy thì ai mới quan tâm đến hạnh phúc của anh? Từ
nhỏ đến giờ, anh luôn căm ghét cái ý nghĩ này. Hơn nữa, loại loại lợi
ích dơ bẩn này không đáng anh hy sinh một chút lợi ích mà theo đuổi.
Huống chi, bây giờ trừ bỏ hạnh phúc của anh còn liện lụy đến hạnh phúc
của một người khác nữa. Anh cũng không có dã tâm gì, anh chỉ cần quan
tâm tốt đến hạnh phúc của cô thì anh đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, “Cháu
không có ý định tiếp quản.”

Ông già nghe được liền phát hỏa, dùng sức đánh mạnh lên tay vịn sô
pha, một tiếng ba vang lên trong phòng khách: “Lâm An Thâm, anh có ý
gì?! Một mình tự quyết chuyện kết hôn tôi còn chưa tính với anh! Tôi
không phải đã nói với anh phải tìm một tiểu thư khuê các mà thành hôn
sao, anh không nghe lại chạy đi tìm tiểu nha đầu kia, được, anh yêu như
vậy anh tự kết hôn! Bây giờ anh lại nói ngay cả công ty anh cũng không
cần?! Con nhóc kia đã mê hoặc anh đến hồ đồ rồi! Rốt cuộc có phải muốn
tức chết tôi anh mới an tâm?! Nhà họ Lâm đã nuôi dưỡng anh như thế nào
–!” Nói xong, người đã tức giận, ngồi trên sô pha thở phì phò.

Lâm An Thâm nghe được ba chữ “con nhóc kia” tay đã nắm chặt đến nổi
cả gân xanh, nhưng anh vẫn đứng đấy nhìn chằm chằm vào ông nội. Cái gọi
là nhà họ Lâm đã khiến anh căm thù, anh không muốn nhớ lại cái lồng giam hoa lệ, lại càng không muốn người anh quý trọng nhất phải chịu nửa điểm ủy khuất.

Lúc này, Giản Lộ đang ngồi trên giường ở trong phòng, nghe được tiếng vang từ bên ngoài, lập tức chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ,
đi ra liền thấy hình ảnh một già một trẻ đang trừng mắt nhìn nhau. Chỉ
thấy mặt mày Lâm An Thâm đen đến cực điểm, mà mặt ông nội hết xanh rồi
lại trắng thật khiến người ta lo lắng.

Giản Lộ chạy nhanh đến phía sau Lâm An Thâm, kéo nhẹ áo anh.

Nhưng mà lại nghe anh nói: “Cháu quyết định rồi.”

Ông già nghe xong liền trợn trừng mắt, chỉ vào cái mũi của Lâm An
Thâm mà mắng: “Đồ bất hiếu, anh vừa nói cái gì?! Anh dám nhắc lại lần
nữa!”

“Việc tiếp quản Trọng Mộc cùng cháu không quan hệ.”

“Đồ bất hiếu! Nhà họ Lâm đã tạo nhiệt gì mà lại dưỡng con sói như anh!! Anh–”

Giản Lộ sợ hãi kêu: “Ông nội –!”

Chỉ thấy ông già nói xong thì khí tức công tâm, nói được một nửa rồi
dừng, khó khăn ôm ngực thở từng hơi đứt quãng, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Hanh lang dài, bệnh viện tỉnh Y.

Cũng may mà ông nội được đưa đến cấp cứu kịp thời, nếu không thì sức khỏe của ông không chịu được kích thích như vậy.

Viện trưởng nói như vậy.

Căng thẳng qua đi, tâm cũng mềm nhũn. Giản Lộ cùng Lâm An Thâm dựa vào nhau.

Đêm khuya, không khí yên tĩnh. Chỉ nghe tiếng máy đo nhịp tim phát ra những tiếng đều đều.

Lâm An Thâm ôm lấy bả vai của Giản Lộ, lấy nhiệt độ cơ thể mình
truyền xang cho cô: “Thật xin lỗi… Làm cho em phải lo lắng,” Anh đặt bàn tay lạnh lẽo của cô vào trong tay mình, “Anh đưa em về nhà trước được
không?”

Giản Lộ lắc đầu, vùi mặt vào trong lòng Lâm An Thâm: “Không cần, em muốn ở cùng anh.”

Lâm An Thâm lại ôm cô càng chặt hơn. Hai người ngồi ở ngoài phòng bệnh, không nói chuyện.

Giản Lộ lắng nghe từng tiếng tim anh đập, nhìn bề ngoài thì có vẻ anh đang rất bình tĩnh, nhưng Giản Lộ biết bây giờ anh đang rất lo lắng
cùng hỗn loạn. Từ nhỏ, Giản Lộ đã sống trong môi trường rất đơn giản,
cuộc sống cũng chỉ phải lo về tương cà dưa muối, vô cùng nhỏ nhặt. Nhưng mà từ khi quen Lâm An Thâm, gia cảnh của anh khiến cho Giản Lộ hiểu ra, thì ra cuộc sống cũng có thể khiến số phận một con người bế tắc, rối
rắm như vậy.

Cô không hối hận khi ở cùng anh, chỉ là đau lòng thay anh.

Trong đầu nhớ lại lời viện trưởng nói với Lâm An Thâm: “An Thâm, tính tình của ông Lâm cần phải quan tâm, cậu làm người dưới cũng nên nhịn
một chút, ông ấy cũng không còn trẻ nữa, không thể chịu một lần kích
động như vậy nữa. Có một số việc có thể theo được thì cứ thuận theo ông
ấy.”

Giản Lộ trộm nhìn biểu tình của Lâm An Thâm, nhưng mà không nhìn ra
cảm xúc trên mặt anh. Lâm An Thâm chỉ lễ phép trả lời: “Vất vả cho bác
sĩ.”

Từ sau khi viện trưởng rời đi, thái dương của Lâm An Thâm vẫn chưa buông lỏng.

Giản Lộ cầm lấy tay anh, trong vấn đề phức tạp của gia đình, cô cũng
không thể giúp đỡ gì cho anh, nhưng cô muốn anh biết, cho dù anh lựa
chọn cách gì để xử lý, thì cô để ở đằng sau cổ vũ cho anh, cùng anh.

Bởi vì anh, không phải chỉ có một người.

Bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn phá sự tĩnh lặng của
hành lang dài. Giản Lộ ngẩng đầu thì thấy một đám người từ xa đang tiến
lại đây.

Đám người càng đến gần, bên cạnh lại nghe được tiếng của viện trưởng đang nói về bệnh tình của người bệnh.

Hai người họ đứng dậy, đón mấy người kia. Người đi đầu là một người
đàn ông trung niên khí thế bất phàm, bên cạnh là một người phụ nữ trung
niên khí chất xuất sắc, Giản Lộ nhận ra người kia chính là mẹ Lâm An
Thâm. Phía sau còn vài người mặc tây trang cao ngất.

Vài giây sau, tiếng bước chân dừng lại, mọi người đứng trước mặt Lâm
An Thâm. Lúc này, giọng viện trưởng cũng đã im, trong khoảng thời gian
ngắn, không có ai mở miệng, hành lang vốn yên tĩnh lại một lần nữa trầm
mặc.

Chỉ thấy Lâm An Thâm cùng người đàn ông trung niên kia cao thấp không kém nhau là mấy, mặt mày cùng khí thế cũng không khác nhau lắm, nhưng
hai người bây giờ chỉ im lặng nhìn nhau.

Cuối cùng mẹ Lâm An Thâm ra mặt hòa giải: “An Thâm, đứa nhỏ này càng
lớn càng hay quên, sao nhìn thấy bố cũng không giới thiệu Tiểu Lộ.”

Lâm An Thâm thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng của
Giản Lộ, anh nắm chặt tay cô, rồi lại nhìn về phía người đàn ông: “Bố,
đây là Giản Lộ, vợ con.”

Bây giờ bố Lâm An Thâm mới đặt ánh mắt lên người Giản Lộ.

Giản Lộ không rõ tại sao người nhà họ Lâm đều có ánh mắt khiến người
ta có áp lực rất lớn, nhưng mà cô cố gắng lấy dũng khí chào bố Lâm An
Thâm: “Bố, bố khỏe chứ.”

Bố Lâm An Thâm hơi vuốt cằm.

Giản Lộ nhìn sang Lâm mẹ, nhìn đến ánh mắt dịu dàng của Lâm mẹ mới thả lỏng được một chút: “Mẹ, đã lâu không gặp.”

Lâm mẹ gật đầu: “Bé ngoan.”

Giản Lộ không nhịn được nhìn lại Lâm bố, phát hiện bây giờ ông vẫn
đang nhìn mình, lại tiếp tục căng thẳng, cái lưng cũng không tự giác
thẳng lên.

Mà lúc này, Lâm bố mở miệng nói: “Con cũng mệt rồi, để cho Lâm An Thâm đưa con về nghỉ ngơi đi. Nghỉ cho khỏe rồi lại đến.”

Giản Lộ có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng mà cô muốn ở lại, cô biết
bây giờ khẳng định Lâm An Thâm không muốn rời bệnh viện. Nhưng mà không
biết từ chối Lâm bố có thích hợp hay không. Cô có chút vô thố nhìn về
phía Lâm An Thâm.

Còn không kịp chạm đến tầm mắt của Lâm An Thâm thì phòng bệnh lại mở
cửa. Người canh giữ ở bên trong đi ra, cung kính báo cáo với Lâm bố:
“Lâm lão gia đã tỉnh.” Nói đến đây, anh ta liếc mắt nhìn Lâm An Thâm một cái, “… Nhưng lão gia dặn, trừ bỏ Lâm thiếu gia, nghững người khác đều
có thể đi vào…”

Nghe đến đây, tim Giản Lộ rơi xuống lộp bộp. Nhìn phía Lâm An Thâm, chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn không lộ chút cảm xúc như vừa nãy.

Lúc này, cảm giác phía sau có người vỗ vào vai mình, Giản Lộ quay đầu thấy Lâm mẹ. Chỉ nghe bà nói: “Tiểu Lộ, lại đây với mẹ, để cho Lâm An
Thâm đi vào. Tính cách của ông nội nó là như vậy. Cho ông ấy nghĩ lại
một chút, nói chuyện xong thì để Lâm An Thâm đưa con về ngủ một chút.
Đêm nay đã vất vả rồi.”

Giọng nói ấm áp khiến cho Giản Lộ được an ủi, nhưng cô vẫn lo lắng nhìn về phía Lâm An Thâm.

Lâm An Thâm im lặng một chút rồi gật đầu nói: “Em ở đây chờ anh một chút.” Dứt lời liền mở cửa đi vào phòng bệnh.

Giản Lộ đi theo Lâm mẹ ngồi ở trên ghế bên ngoài phòng bệnh. Nhìn Lâm bố, ông đã ngồi trên ghế chợp mắt từ lúc nào. Mà nhìn lại Lâm mẹ, cũng
là gương mặt mệt mỏi, nhưng mà lúc này lại đang cười rất dịu dàng với
cô.

Một nỗi cảm động dâng lên trong lòng Giản Lộ. Cô hiểu được hai người họ đang cố gắng để cô không thấy áp lực.

“Bố, mẹ, hai người đi máy bay đều đã mệt rồi, để con mua chút gì nóng về.”

Lâm mẹ nắm lấy tay Giản Lộ: “Bé ngoan, con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi
chút, vừa rồi viện trưởng có nói với chúng ta chỉ cần ông nội nó tỉnh,
thì có thể an tâm được rồi, con có thể nghỉ một lát đi.”

Lúc này, Lâm bố mở mắt, quay đầu phân phó vài câu với thủ hạ bên
cạnh. Người nọ nhận lệnh mà đi, một lúc sau quay lại với hai chiếc áo
lông. Một cái của nam, một cái của nữ. Chỉ thấy anh ta đưa chiếc của nam cho Lâm bố, sau đó lại đến trước mặt Giản Lộ đưa chiếc áo còn lại cho
cô.

Giản Lộ vẫn đang kinh ngạc, thì thấy Lâm bố quàng chiếc áo của nam
lên người Lâm mẹ, Lâm mẹ rất tự nhiên nhận sự quan tâm của Lâm bố, chỉnh lại quần áo song liền cười một nụ cười mềm mại với ông, mà Lâm bố không nói nhiều, chỉ ăn ý gật đầu.

Lâm mẹ quay đầu, nhìn thấy Giản Lộ vẫn chưa mặc áo khoác vào: “Con ăn mặc phong phanh như vậy, nhanh khoác áo khoác vào đi.”

Giản Lộ từ chối chính là làm kiêu, cô mặc áo khoác vào, chân thành nói: “Cám ơn bố mẹ.”

Lâm mẹ cười: “Đứa nhỏ này thật khách khí, đều là người một nhà cả. Về sau đứa nhỏ Lâm An Thâm kia còn phải nhờ con quan tâm nhiều, không cần
nhìn bộ dáng cẩn thận của nó hằng ngày, thật ra nó rất chểnh mảng trong
việc chăm sóc bản thân.”

Giản Lộ cũng cười, Lâm mẹ nói rất đúng, nhớ tới những ngày ở chung
cùng với Lâm An Thâm, quả thật anh rất quan tâm đến cô, chăm sóc cô tỉ
mỉ từ đầu đến chân, nhưng mà chẳng quan tâm gì đến bản thân mình. Chẳng
hạn như mấy ngày lạnh đột ngột này, Lâm An Thâm rất nhớ ra khỏi nhà phải mang túi chườm cho cô, phải thay giày, nhưng mà chính mình vẫn chỉ đi
loại giày da bình thường rồi ra khỏi nhà.

Lâm bố cũng nói chuyện: “Nghe nói hai đưa nghỉ tuần trăng mật ở Hà Lan?”

Giản Lộ thành thực trả lời: “Đúng ạ.”

Vẻ mặt của Lâm bố có chút đăm chiêu: “Hà Lan cũng là nơi rất tốt.
Trước kia Lâm An Thâm cũng từng sống ở đó vài năm, nó rất thích nơi đó.
Con thấy ở đó thế nào?”

Giản Lộ không hiểu tại sao tự dưng Lâm bố lại nhắc đến chuyện này: “… Rất tốt, con cũng rất thích nơi đó.” Bởi vì anh thích, nên cô cũng
nguyện ý thích nơi đó.

Lâm bố khẽ gật đầu: “Thích là tốt rồi, cũng nên lo lắng một chút về nơi định cư.”

Lâm mẹ sờ sờ đầu Giản Lộ đang không hiểu gì: “Như thế nào mà tốt, có con ở bên cạnh Lâm An Thâm, nơi nào nó cũng vui vẻ.”

Mặt Giản Lộ trộm hồng lên.

Lâm mẹ cười ra tiếng: “Xem con dâu ta rất biết thẹn, nói hai câu mặt
liền hồng, không giống tiểu tử Lâm An Thâm kia, nói gì cũng lạnh, thật
chẳng hay ho chút nào, giống hệt bố nó!”

Giản Lộ nhớ tới gương mặt trước kia của Lâm An Thâm, lại chẳng khác
mấy so với khuôn mặt của Lâm bố, quả thật giống với lời Lâm mẹ, sau đó
cũng không nhịn được, cười trộm.

Tiếng Lâm mẹ tiếp tục truyền đến: “Tiểu Lộ, một tuần nữa là đại thọ
của ông nội Lâm An Thâm. Mấy ngày trước ông nội nó tự gọi điện gọi Lâm
An Thâm về, nhưng mà nó không chịu mới khiến cho ông nội nó tức giận mà
ngồi máy bay đường dài qua đây tìm hai đứa. Lúc hai người ở nhà hẳn đã
ầm ỹ dọa đến con rồi?”

Bây giờ Giản Lộ mới hiểu hết sự việc.

“Nói thế nào cũng không được, đấy là thọ yến của ông nội hai đứa, hậu bối là không thể vắng mặt.” Lâm mẹ nói bằng giọng nghiêm túc. Giản Lộ
nghĩ nghĩ, biết ý của Lâm mẹ là mình là người quyết định. Cân nhắc trước sau, cuối cùng Giản Lộ nắm tay Lâm mẹ, nhìn thẳng vào mắt bà cam đoan
nói: “Con biết rồi, mẹ, chúng con sẽ về nhà tham gia thọ yến. Mặc kệ thế nào, chung quy vẫn là người một nhà.”

Nói hết lời, liền thấy Lâm mẹ cười với cô. Mà Lâm bố cũng nhìn sang cô với một ánh mắt rất thâm sâu.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra từ bên trong, Lâm An Thâm bước ra. Giản Lộ quan sát gương mặt anh, vẫn là gương mặt lạnh tanh như mọi khi.

Lâm An Thâm không hiểu, liếc mắt nhìn bố mẹ anh một cái, lại nhìn áo
khoác trên người Giản Lộ, vẫy tay, ý bảo Giản Lộ lai đây cùng anh rời
đi.

Giản Lộ xấu hổ, có người nào lại lãnh đạm như vậy với bố mẹ mình
không. Cô chỉ cố gắng nói vài lời lễ phép với Lâm bố và Lâm mẹ, sau đó
bước đến bên người Lâm An Thâm, theo anh rời bệnh viện.

Lâm An Thâm nói: Em cảm thấy vui lắm phải không…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.