Tống Tuy hướng mắt nhìn cô.
Lộ Ngôn Hề mỉm cười: “Là như thế này, không phải là nhà em cái gì cũng không có sao, em tính ngày mai sắp xếp thêm ít đồ. Em không có xe nên không tiện lắm, nếu như anh không bận, ngày mai có thể cùng em đi mua ít đồ không?”
Thấy Tống Tuy chỉ nhìn cô không nói gì, Lộ Ngôn Hề lại cười mà nói: “Anh Tuy, có được không?”
“Được.”
“Thế thì cứ thế nhé, sáng mai em sẽ gọi cho anh!”
Tống Tuy rút tay từ túi áo ra cầm lấy sợi dây, “Lệ Hoa, đi thôi! Chúng ta cùng đi dạo nào!” Lệ Hoa chạy về phía trước, Lộ Ngôn Hề liền chạy chậm theo sau.
Một lúc lâu không thấy Tống Tuy đi theo, cô quay đầu gọi: “Anh Tuy, mau đến đây!”
“.. Ừm.”
Hai người đi đến công viên nhỏ của khu, dắt theo chú chó đi chầm chậm, bỗng nhiên Tống Tuy hỏi: “Ngôn Ngôn, sau này em tính làm gì? Tìm việc ở một công ty sao?”
“Em tạm thời dự tính chưa đi làm vội, mấy năm nay bận học chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi, muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thời gian này em sẽ cùng với bạn của em cùng mở một tiệm bánh ngọt.”
“Nghỉ ngơi cùng tốt.” Im một hồi anh nói tiếp, “Nhưng, tại sao em lại muốn mở tiệm bánh ngọt?”
Lộ Ngôn Hề đuổi theo Lệ Hoa, bước nhanh hơn Tống Tuy vài bước, cô cần phải quay đầu lại thì mới nói chuyện được với Tống Tuy.
Dưới ánh đèn của công viên, một cô gái xinh đẹp với chiếc váy dài, một tay dắt chú chó, cười tươi nghiêng người quay đầu lại: “Em ở nước ngoài đã mất năm năm để đi học làm bánh ngọt, làm bánh ngọt là một trong những việc em biết làm, nên là mở một tiệm bánh nhỏ sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“Tại sao em lại muốn làm bánh ngọt? Anh nhớ là em không thích đồ ngọt cho lắm mà.”
Đúng vậy, cô của ngày trước không thích đồ ngọt một chút nào.
“Ngày trước không thích, nhưng sau khi ra nước ngoài em liền thích rồi.”
Nụ cười của cô rơi vào ánh mắt của Tống Tuy, Tống Tuy cứ như vậy nhìn cô, không nói gì.
Nếu như là tình huống này đối với người khác thì chắc chắn rất yên tĩnh, chủ yếu là do con người của Tống Tuy rất lạnh lùng. Nhưng đứng trước mặt anh không ai khác là Lộ Ngôn Hề, nên không khí có chút gì đó khác biệt.
Lộ Ngôn Hề dường như không bị dọa bởi sự lạnh lùng của anh.
“Đợi tiệm bánh ngọt của em khai trương, anh Tuy nhớ phải đến ủng hộ em nha!”
Tống Tuy vẫn là không nói gì, cũng không đi theo, Lộ Ngôn Hề dắt Lệ Hoa quay lại, hoạt bát nhảy đến trước mặt anh, nghiêng đầu mỉm cười nhẹ nhàng: “Anh Tuy, anh sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?”
“Không có.”
Lộ Ngôn Hề cười nói: “Vậy những lời em vừa nói lúc nãy, anh có nghe thấy không?”
“Ừm, đợi tiệm bánh của em khai trương, anh sẽ đến ủng hộ.”
“Quyết định vậy nhé, đến lúc đó em sẽ cho anh thưởng thức tay nghè của em.”
“Ừm.”
Hai người họ đi dạo hơn một tiếng đồng hồ, lúc quay trở về Tống Tuy trực tiếp đưa Lộ Ngôn Hề đến trước cửa nhà cô.
“Mau nghỉ ngơi sớm đi.” Anh nói với Lộ Ngôn Hề.
“Ừm, Anh Tuy, ngày mai gặp!” Lộ Ngôn Hề đưa sợi dây dắt Lệ Hoa trong tay cho Tống Tuy.
“Ngày mai gặp.”
Lộ Ngôn Hề đang định bước vào sân, lại bị anh gọi lại: “Ngôn Ngôn.”
Lộ Ngôn Hề quay đầu: “Dạ?”
Trước cửa nhà, dưới ánh đèn, người đeo kính gọng vàng này cho dù nhìn ngư thế nào cũng rất đẹp mắt.
“Anh Tuy, có chuyện gì sao?”
“.. Không có gì, ngủ ngon.”
Nói rồi Tống Tuy quay người bước đi.
Nhìn hình bóng anh đã đi xa, trong lòng Lộ Ngôn Hề thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy quả thực có thể đoán ra lời mà Tống Tuy định nói. Không nói đến Tống Tuy, từ khi trở về đến một chữ cô ấy cũng không hỏi đến Tống Hoài, tính cách có sự thay đổi rất lớn, dường như biến thành một người khác, có thể khiến cho Chú Tống dì Trịnh và An Hân cảm thấy rất kì lạ.
Cô không nhắc đến Tống Hoài, không có nghĩa là cô buông bỏ Tống Hoài, chỉ là không muốn Tống Tuy khó chịu khi nhắc đến Tống Hoài trước mặt anh.
Tống Tuy rất để ý Tống Hoài, không phải là vì đứa em trai này của anh khiến anh không hài lòng, ngược lại, là một người anh, Tống Tuy chưa bao giờ đối xử tệ với đứa em Tống Hoài của mình.
Tống Tuy để ý đến đó là chuyện cô thích Tống Hoài, hoặc là nói, để ý đến tình đầu ý hợp giữa cô và Tống Hoài.
Tình đầu ý hợp?
Lộ Ngôn Hề cười nhạt, hay cho câu tình đầu ý hợp!
Quay người đi về phía nhà, đầu cô bỗng nghĩ về chuyện kiếp trước.
Ở kiếp trước sau khi tốt nghiệp cấp ba năm mười tám tuổi, cô là vì sao mà ra nước ngoài?
Chính là do thanh mai trúc mã đã cùng cô lớn lên, từ tiểu học đến cấp ba đều học cùng lớp, trong mắt mọi người anh ấy với cô là một đôi, cô đã thích anh rất nhiều năm, nghĩ rằng sẽ cùng nhau thi vào cùng trường đại học, sau đó là họ sẽ đến với nhau một cách tự nhiên và cuối cùng là kết hôn chung sống cả đời với nhị thiếu gia Tống Gia – Tống Hoài, nhưng đột nhiên anh có bạn gái, cô quá buồn bã nên đã chọn ra nước ngoài.
Trong khi Tống Hoài chưa bao giờ phủ nhận lời nói của người khác rằng họ rất xứng đôi, anh ấy luôn mỉm cười và chấp nhận khi người khác nói về điều đó, mặt khác lại đi yêu đương với người khác.
Sau khi ra nước ngoài thì sẽ như thế nào?
Cô không hề bỏ bê việc học nhưng lại bỏ bê chính bản thân mình.
Cô học cách hút thuốc uống rượu, thường xuyên lui tới quán bar và những địa điểm giải trí hỗn loạn, từ đó cuộc sông của cô trở nên hỗn loạn. Qua một khoảng thời gian dài, sức khỏe của cô cũng suy sụp
Đi nhiều.
Ở kiếp trước cô nói đi nước ngoài liền đi năm năm, định sẽ không quay trở lại nơi khiến cô đau lòng này, là do ông bà ngoại muốn biết tình hình của cô, bắt cô phải về nước để chăm sóc sức khỏe, cô mới miễn cưỡng về nước.
Sau khi về nước thì có đã trải qua như thế nào?
Cô không đi tìm công việc, ông bà ngoại bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, Tống Hoài biết được cô đã về nước, bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô.
Tống Hoài nói anh ấy hối hận rồi; Nói rằng anh đã thích cô rất nhiều năm; Nói anh ấy không nên vì gan nhỏ mà không dám bày tỏ tình cảm với cô liền mang đoạn tình cảm đấy lên người con gái có ngoại hình gần giống cô; Anh ấy nói anh không hề có chút tình cảm nào với người con gái kia, chỉ là do cấp ba áp lực học tập quá lớn cùng với tình cảm anh dành cho cô nhiều năm được giấu trong lòng khiến anh ấy không chịu được, trong giây phút nóng nảy anh đã đi tìm người thay thế để bày tỏ tình cảm của anh với cô; Nói rằng anh ấy với cô gái kia sớm đã chia tay, nên mong muốn cô cho anh một cơ hội..
Khi đó cô có phản ứng như thế nào?
Đương nhiên là trong tim cảm thấy khó mà chấp nhận, cô quyết định từ chối anh ấy.
Sự từ chối của cô lại không khiến Tống Hoài bỏ cuộc, anh theo đuổi cô ròng rã một năm trời, dù gặp bao nhiêu khó khăn anh vẫn chân thành với cô, sự chân thành của anh khiến cho cả ông bà ngoại của cô cũng cảm động, thêm nữa là cô căn bản chưa bao giờ thực sự buông bỏ tình cảm của mình với anh..
Cuối cùng thì cô cũng đã đồng ý sự theo đuổi của Tống Hoài.
Họ bên nhau được một năm, họ không nói mối quan hệ của họ rất nồng cháy, nhưng tình cảm vẫn coi như ổn định. Tống Hoài cầu hôn cô, sau khi do dự chuẩn bị gật đầu chấp nhận, thì người thay thế kia đã tìm đến.
Cô ta đã mắc bệnh, căn bệnh thiếu máu nghiêm trọng, cần tiến hành ghép tủy, nên đã tìm đến sự giúp đỡ của Tống Hoài, giúp cô tìm tủy sống tương thích mới mình.
Ngay tại buổi cầu hôn, Tống Hoài thế mà đi theo người thay thế kia, đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Ngày hôm đó một mình cô ở bên ngoài rất lâu, ngay tối hôm đó liền gọi điện cho Tống Hoài nói chia tay. Tống Hoài tất nhiên không đồng ý, nghĩ rất nhiều cách mong cô tha thứ và hứa với cô nhiều thứ, cuối cùng thì cô vẫn mềm lòng định cho anh thêm một cơ hội nữa.
Sau khi làm lành, an phận được vài ngày, người thay thế lại tìm đến.
Bọn họ hẹn nhau đi xem phim, người thay thế gọi điện thoại đến nói cô ta cảm thấy không được khỏe, Tống Hoài liền nói xin lỗi với cô rồi để mặc cô ở lại rạp phim; Bọn họ cùng nhau đi ăn cơm, người thay thế lại gọi điện đến nói cảm thấy không khỏe muốn đi bệnh viện kiểm tra, Tống Hoài nói xin lỗi cô rồi cũng rời đi để lại cô một mình ở quán ăn; Sức khỏe của cô sau năm năm bị cô bỏ bê thì đã yếu đi nhiều, mắc bệnh triền miên, đi khám là chuyện thường xuyên xảy ra, hôm đó cô bị sốt cao phải đi viện, Tống Hoài vừa đưa cô đến bệnh viện khám, người thay thế lại lần nữa gọi điện đến, nói rằng cô ta vừa từ phòng cấp cứu ra, Tống Hoài lại bỏ cô lại..
Hai tháng cứ như vậy, cô và Tống Hoài luôn ở trong vòng lặp chia tay rồi làm hòa, sau khi nằm một mình trong bệnh viện truyền dịch để hạ sốt, làn này cô với Tống Hoài đã kết thúc hoàn toàn.