Forget Me Not

Chương 27: Cô bé say xỉn



Không biết đã bao ngày trôi qua, ngày nối tiếp ngày vùn vụt quay
bánh xe thời gian đưa mọi thứ đi thật xa. Bây giờ Lưu Ly đã không còn bị những
cơn ác mộng dày vò, cô đã quên đi được những gì đã xảy ra trong đêm tối kinh
hoàng ở quán bar đó. Cô đã không còn thấy ghê tởm bản thân mình. Nhưng chỉ có
nỗi đau là vẫn âm ĩ mãi không dứt được. Lưu Ly không cố quên nó nữa, vì cô biết
cô sẽ không làm được, hoặc chưa thể nào làm được. Cô cứ sống như vậy, âm thầm
lặng lẽ như một cái bóng, một cái xác rỗng không hồn, không cảm xúc, chỉ biết
đau và đau.

Cô không biết đã bao lâu rồi mình không ra khỏi phòng. Suốt ngày
cô chỉ ngồi lặng im bên cửa sổ nhìn bầu trời xanh ngắt xa xa. Chán thì đặt giá
vẽ, vẽ vài bức tranh nhìn ra từ cửa sổ. Tranh cô rất đẹp, những nét vẽ dường
như được thổi hồn, nếu đem dán nó lên tường người ta có thể hiểu nhầm là căn
phòng cô có rất nhiều cửa sổ. Linh Lan vẫn ở bên cạnh cô, cố gắng bắt chuyện và
chăm sóc cô. Dần dần cô cũng chịu mở miệng ra nói chuyện với chị, và dường như
trong nhà cô chỉ nói chuyện với một mình Linh Lan. Còn Thành Phong, mỗi lần
nhìn thấy ông cô đều thấy căm ghét và khinh bỉ. Từ khi về nhà cô chưa nói với
ông một câu nào, dù là trả lời hay hỏi chuyện. Không một câu.

Rồi cô cũng quên mất cách mỉm cười. Cô quên mất thế nào là vui.
Cô đã quên mất rất nhiều thứ. Chỉ duy nhất ánh mắt lạnh lẽo của ai đó. Nụ cười
tàn nhẫn của ai đó là vẫn ám ảnh mãi với cô, cả trong những giấc mơ chập chờn.
Những lúc như vậy cô chợt tỉnh giấc và nhận ra mặt cô ướt đẫm nước, gối cũng
ướt đẫm, khi đó Lưu Ly mới biết rằng mình đã khóc, khóc rất nhiều.

Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời. Lưu Ly ngủ dậy, nhưng cô không
có ý định ra khỏi phòng. Cô dựng giá bên cửa sổ và bắt đầu vẽ, những bức tranh
của cô rất giống nhau, luôn là bầu trời xanh lam nhìn qua khung cửa sổ, nhưng
ai tinh ý mới thấy vài điểm khác biệt trong đó, có thể là vị trí của những áng
mây, màu của những chiếc lá, hay sự xuất hiện của những chú chim sâu nhỏ bé.

– Em đang vẽ tranh sao?

Một tiếng nói ấm áp vang lên bên tai, có ba người vừa bước vào
phòng cô. Lưu Ly dừng lại chầm chậm quay sang. Hoa Thiên và Anh Thảo nhìn cô
mỉm cười, cô hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của họ. Anh Thảo lao đến ôm chặt lấy
cô.

– Lưu Ly, tớ nhớ cậu quá, cậu vẫn khỏe chứ?

– Tranh em vẽ ngày càng đẹp đó Lưu Ly, em có thể trở thành họa
sĩ nổi tiếng rồi. Hoa Thiên nhìn bức tranh trầm trồ.

Lưu Ly không trả lời. Anh Thảo và Hoa Thiên không thấy phật lòng
vì thái độ của cô, họ líu tíu kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trên trường,
chuyển cả thư của Kiến Văn, Gia Huy và Đức Duy gửi cho cô, vì cô không sử dụng
điện thoại họ không liên lạc với cô được.

Trường học bây giờ đã nghỉ hè. Anh Thảo đã về nhà được vài ngày,
khối 12 cũng vừa hoàn thành kì thi tốt nghiệp và có một tháng chuẩn bị để đi
tiếp vào kì thi đại học. Hoa Thiên thường xuyên liên lạc với Linh Lan, cậu
quyết định về thị trấn này một tháng để ôn thi. Linh Lan và Thành Phong đồng ý
cho cậu ở lại nhà mình trong thời gian này. Hoa Thiên muốn trở thành kĩ sư nông
nghiệp, mọi người đều cho rằng anh thừa sức vượt qua kì thi đại học.

Lưu Ly chăm chú nghe họ kể chuyện, nhưng từ đầu đến cuối vẫn
không mở miệng nói một lời. Lưu Ly đã bỏ một năm học, có thể năm sau cô phải
bắt đầu lại. Bị bạn bè bỏ lại phía sau, nhưng cô không cảm thấy buồn, không để
ý mình sẽ lạc lỏng hay cô đơn. Dường như cuộc sống này đã không còn gì khiến cô
phải lo lắng nữa.

– Tối nay chúng ta đi dạo phố nhé Lưu Ly? Anh Thảo vừa ăn miếng
lê vừa dụi đầu vào vai cô như con mèo con.

– Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại thế này. Hôm nay chúng ta
phải đi quậy phá tưng bừng lên mới được. Hoa Thiên cũng nhìn cô bé hào hứng.

– Tối nay chúng ta đi dạo với họ nhé, Lưu Ly? Linh Lan vuốt nhẹ
mái tóc của cô.

Lưu Ly không trả lời, đôi mắt bình thản vẫn nhìn chăm chăm vào
bức tranh đang dang dỡ, bàn tay nhỏ khẽ quét nhẹ những dải màu lam. Linh Lan,
Anh Thảo và Hoa Thiên vẫn mỗi người một câu cố gắng làm cô vui, nhưng Lưu Ly
không trả lời họ, chỉ lặng im nghe họ nói.

Tối…

Dù không muốn đi nhưng Linh Lan vẫn kéo Lưu Ly rời khỏi phòng.
Cô bé đành miễn cưỡng theo họ ra thị trấn. Ban đêm thị trấn sáng rực ánh điện,
những gian hàng bán đồ lưu niệm và thổ cẩm nối nhau chạy dài thành hai dãy,
những ánh đèn màu thi nhau nhấp nháy tôn lên vẻ đẹp và lạ mắt của những mặt
hàng thủ công, những chiếc giỏ mây đan khéo léo cắm đầy hoa tươi đủ màu sắc,
những quả cầu thủy tinh có cá vàng tung tăng bơi lội bên trong, cũng có người
bày giấy bút vẽ tranh trên vỉa hè, nhưng những bức tranh này còn lâu mới có thể
sánh được với những bức tranh của Lưu Ly vẽ.

Lưu Ly nhìn mọi thứ bằng ánh mắt mơ hồ, phố xá đông vui nhộn
nhịp, nhưng nó khiến cô thấy phiền, đã từ lâu rồi Lưu Ly không thích đám đông,
cô thích tĩnh lặng và muốn ở một mình, cô nhìn mọi thứ một cách lãnh đạm. Anh
Thảo vẫn chưa quen với sự thay đổi này của Lưu Ly, cô bé vẫn lăng xăng khắp
nơi, thử hết món đồ này đến món đồ khác và cười lên sằng sặc trước những câu
nói vui đùa của mấy người bán hàng.

Lưu Ly đứng lặng im trên phố, mơ hồ đưa ánh mắt đến xa xăm. Những
người đi qua cô, những người dừng lại với cô, cô không quan tâm nữa. Cô đứng
im, cảm tưởng thời gian đã dừng lại rồi, mà đối với cô thời gian có lẽ đã dừng
lại rồi, vì cô bây giờ không hề sống, chỉ tồn tại vất vưởng như một cái bóng,
một xác chết di động, không mục đích, không cảm xúc, chỉ biết chịu đựng những
cơn đau. Đối với một người như cô có lẽ thời gian đã không còn ý nghĩa nữa.

– Em khát không, Lưu Ly? Chúng ta vào quán kia uống nước nhé?

Linh Lan hỏi và kéo cô vào một quán nước gần đó. Linh Lan và Hoa
Thiên gọi rượu nho cho mình, còn Lưu Ly và Anh Thảo thì uống sữa bắp.

Lưu Ly không uống, cô nhìn mơ hồ vào dòng người đang lướt nhanh
trên phố.

– Linh Lan! Cô đi với tôi một chút được không? Đang uống nước
thì Hoa Thiên quay sang Linh Lan hơi ấp úng.

– Đi đâu? Linh Lan đặt ly rượu xuống bàn mỉm cười.

– Đến gian hàng đằng kia.

Hoa Thiên nói và chỉ tay sang gian hàng giỏ mây có những bó hoa
tím dịu đẹp mắt. Linh Lan nhìn theo, nghĩ ngợi một chút rồi cũng gật đầu đứng
dậy.

– Anh Thảo! Cô quay sang cô bé bên cạnh khẽ cười.-Em ở đây với
Lưu Ly nhé.

– Anh chị cứ đi đi, đừng lo cho tụi em. Anh Thảo toe toét vẫy
vẫy tay.

***

– Xem ra Hoa Thiên đã quyết định tỏ tình với Linh Lan rồi.

Anh Thảo cứ thấp thỏm trên ghế sợ hai người kia sẽ đi đâu khỏi
tầm mắt, muốn chạy tới hóng hớt nhưng không dám bỏ Lưu Ly ở lại. Lưu Ly thở
dài, thấy bộ dạng tội nghiệp của nó thì không cầm lòng được phải lên tiếng.

– Anh Thảo, cậu muốn đi theo nghe lén thì cứ đi đi, không cần
ngồi đây với tớ đâu.

Anh Thảo quay sang nhìn cô đầy háo hức, đúng là không hổ danh
bạn thân của cô, cô muốn gì, thích gì Lưu Ly đều nhìn thấu hết. Cô nhóc này lập
tức đứng phắt dậy, chạy đi như bay.

– Nghe được gì tớ sẽ kể lại cho cậu.

Bên kia Linh Lan và Hoa Thiên đang chầm chậm đi dạo qua những
gian hàng hoa tím dịu. Qua làn ánh sáng mờ ảo của ánh đèn đường, Linh Lan càng
trở nên xinh đẹp rạng rỡ hơn. Hoa Thiên cũng rất khôi ngô đẹp đẽ. Hai người
sánh bước bên nhau nhận được không ít lời trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người xung
quanh. Được một lúc thì Hoa Thiên rụt rè đưa tay khẽ nắm lấy tay Linh Lan. Linh
Lan có hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn không phản ứng gì. Anh Thảo đã len lén đi đến
gần đó. Nhỏ lấy một giỏ hoa lan trắng to lên che mặt và bám theo sau hai người.

Nhưng lúc này hình như
Hoa Thiên và Linh Lan không để ý đến mọi thứ xung quanh lắm. Hai người cứ đi
bên nhau, và dường như cũng không nói gì nữa.

Rồi cô thấy Hoa Thiên dừng lại, hai tay nắm chặt lấy tay Linh
Lan đưa lên, rồi anh nói gì đó. Tỏ tình sao? Ánh đèn sáng rực trên cao khiến cô
hơi lóa mắt, cô không thể nhìn thấy khuôn mặt họ cho đến lúc chị cô quay lưng
đi.

Hoa Thiên ở sau hơi bất ngờ, đứng đó bối rồi vài giây rồi cũng
vội chạy theo. Nhưng lần này không phải nắm tay chị hay đứng trước mặt chị ấp
úng mà ôm chặt lấy chị. Linh Lan lặng im, hai bàn tay trắng muốt cũng chầm chậm
đưa lên chạm nhẹ vào tay Hoa Thiên. Rồi cô thấy chị cô cười. Rất hạnh phúc.

Anh Thảo bên cạnh thì nhảy dựng lên phấn khích. Cô quay đi. Vậy
là câu chuyện của họ đã kết thúc. Một kết thúc có hậu.

Lưu Ly ngồi dựa thẳng lưng ra sau ghế, những dây đèn màu nhấp
nháy sáng rực trong đôi mắt trong veo của cô bé. Chúng trông như đom đóm.

Vài hình ảnh ẩn hiện mờ ảo trong đầu cô, một bầu trời sáng rực
ánh sao, chiếc thyền nhỏ như lá tre lướt nhẹ trên mặt sông, và người con trai
đã ôm chặt cô trong lòng. Lưu Ly lại thấy đau, cô thường vô thức nhớ lại những
thứ khiến cho mình bị đau. Cô cố quên đi, nhưng những kỉ niệm đó lại càng rõ
ràng hơn, cô tự hỏi phải chăng những thứ đó bây giờ chỉ còn lại trong trí nhớ
của cô?

Cô nhìn lên quầy, những chai rượu nho màu hồng phản chiếu ánh
điện sáng chói. Cô gọi ra hai chai và bắt đầu uống, cũng may lúc này không có
ai ở bên cạnh quản thúc cô nên cô có thể uống bao nhiêu cũng được.

Những ly rượu đầy tràn lần lượt đi vào cào xé cổ họng cô, cay
xè, chát đắng. Nhưng cô vẫn uống, cảm giác nó y như nước lã, cô không thấy cay,
không thấy đắng, có lẽ vì cảm giác của cô đã mất nên vị giác cũng không còn. Cô
đã uống nhiều hơn cô nghĩ, những chiếc chai thủy tinh rỗng xếp trên bàn cô
nhiều hơn. Những người khách trong quán đã bắt đầu chú ý đến cô, có vài lời
trêu chọc của mấy tên con trai đến tai cô. Cô không nghe, không đáp, thản nhiên
đưa ly rượu lên miệng.

Rồi mọi thứ trước mặt cô trở nên chập chờn, trắng xóa…

– Trẻ con thì không nên uống rượu, rượu không ngọt như sữa, nó rất
có hại cho cơ thể yếu ớt của em.

Một giọng nói ấm áp vang lên. Lưu Ly chậm chạp ngước lên, khuôn
mặt cô đỏ ửng vì rượu, mọi thứ trước mắt hơi nhập nhòa, nhưng Lưu Ly vẫn nhận
ra ai đã ngồi xuống trước mặt mình. Dương Vỹ nhìn cô, ánh mắt đen thẳm phức
tạp, đôi mày khẽ cau lại. Lưu Ly nhìn anh ta, không trả lời, tiếp tục đưa ly
rượu tràn đầy lên miệng. Dương Vỹ lặng im một chút, rồi cũng đưa tay rót cho
mình một ly.

– Có chuyện gì buồn sao? Nhìn em giống như một cái xác không hồn
vậy.

Lưu Ly nghe nói, chậm chậm đặt chiếc ly xuống khẽ cười, bây giờ
cô đã có thể cười, sau bao nhiêu ngày câm lặng như một con hến thì cô đã có thể
cười, nhưng nụ cười của cô thật cay đắng.

– Anh biết không? Cô bé khẽ cất tiếng.-Hổ Phách đã ném em cho
bọn đàn ông cưỡng bức.

Dương Vỹ lặng im, không nói gì, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chăm
vào ly rượu màu đỏ trước mặt.

– Anh ấy đã đứng yên xem và cười rất hài lòng. Lưu Ly cười,
khuôn mặt cô đỏ bừng vì say.

Dương Vỹ đưa ly rượu lên môi, dáng vẻ bình thản, làm như điều cô
vừa nói đối với anh rất hiển nhiên, anh không bất ngờ, không tức giận hay vui
mừng, chỉ cảm thấy thật bình thường.

– Anh vui không? Điều anh cố gắng làm bấy lâu nay em trai anh đã
làm được rồi.

Lưu Ly cười, nhàn nhạt, cô thấy mọi thứ đều mờ ảo. Dương Vỹ trước
mặt cô cũng trở nên mờ ảo. Cô nhìn anh. Khuôn mặt đó, đôi mắt đó, vẻ lạnh lùng
cay nghiệt đó, sao mà giống Hổ Phách y hệt. Lưu Ly thấy tim mình nhói đau, cô
không biết ngồi trước mặt cô bây giờ là Dương Vỹ hay Hổ Phách? Hay người mà cô
muốn nhìn thấy là Dương Vỹ hay Hổ Phách? Mọi thứ quay cuồng trong đầu cô, dường
như cô đã say rồi. Lưu Ly đặt tay lên trán chống xuống bàn. Sao lạ vậy? Cô mới
uống có hai chai thôi mà.

– Nếu thời gian quay lại, em sẽ không gặp anh. Nếu thời gian
quay lại, em sẽ không gặp Hổ Phách.

Lưu Ly nói trong tiếng nấc, nhưng cô không khóc, mà cười. Lưu Ly
cười rất nhiều, nhưng như vậy người ta lại thấy cô bé đáng thương tội nghiệp
hơn. Dường như Lưu Ly đau đến nỗi không thể khóc được nữa rồi, hay nước mắt cô
đã khô cạn khiến cô giờ đây chỉ có thể cười. Mà điều này cũng không quan trọng,
dù khóc hay cười thì cũng không thể làm nỗi đau trong tim cô vơi bớt đi được,
vậy thì hãy cười đi, bởi bây giờ có khóc cũng chẳng còn ai lau nước mắt cho cô
nữa rồi.

Lưu Ly nấc, tiếp tục đưa ly rượu lên môi uống cạn, cái vị đắng
chát này, cái vị cay xè này cũng giống với nước mắt của cô lắm, nó khiến cô
không thể dừng lại được. Nó khiến mọi thứ trong đầu cô mờ ảo hơn, rối tung hơn.
Nhưng như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, cô sẽ quên đi được những thứ muốn quên, dịu đi
được nỗi đau đang âm ĩ. Lưu Ly nghĩ thế nên cố gắng uống thật nhiều. Dương Vỹ
cũng không cản cô, để mặc cô cười với cơn đau, uống những giọt nước mắt vào sâu
trong tim mình.

– Dương Vỹ, Hổ Phách… Em là kẻ ngu ngốc. Em đã yêu thương tin
tưởng hai người. Rốt cuộc là tự mình nhận lấy tổn thương. Lưu Ly nói qua tiếng
nấc, giọng nói cô ngắt quãng vì men rượu.- Em đã từng thấy có lỗi với hai anh.
Em đã từng mong sẽ hóa giải mọi ân oán với hai anh. Nhưng rồi em nhận ra là
mình đã nhầm. Em cứ nghĩ hai anh cũng yêu em giống như em yêu hai người, nhưng
em sai rồi, em đã sai rồi. Em chỉ là công cụ để hai người trả thù, để hai người
trút giận. Em thật ngu ngốc. Em thấy hối hận vì đã không đi cùng Thiên Dã, em
thấy hối hận vì ở lại tìm hai anh. Em thật ngu ngốc, quá ngu ngốc…

Lưu Ly vừa nói vừa cười qua tiếng nấc. Dương Vỹ vẫn ngồi im, lặng
lẽ đưa ly rượu lên môi uống cạn.

– Hổ Phách! Nếu thời gian quay lại em sẽ không gặp anh đâu, em
sẽ không yêu anh đâu. Nếu chúng ta là người xa lạ anh sẽ không thể làm em đau.
Không thể…

Lưu Ly vừa nói vừa rót rượu cho mình, nhưng vì quá say nên cô
không rót vào cốc mà đổ ào ào ra bàn, đến khi trong chai cạn queo cô mới mở to
mắt ra, đưa nó lên mặt dốc dốc ngược xuống. Nhưng chán chê, thất vọng, cô ném
cái chai xuống đất rồi nhìn Dương Vỹ cười ngu ngốc.

– Dương Vỹ khốn kiếp! Hổ Phách khốn kiếp! Hai người là đồ khốn
kiếp…

Tiếp theo đó là một tràng chửi thề.

Lưu Ly bây giờ y như một tên say rượu mất trí, lại vừa giống một
đứa trẻ đang giận dỗi, khua chân múa tay, miệng lảm nhảm chửi bới lung tung. Dương
Vỹ biết cô đã say nên không chấp, anh cứ ngồi im uống rượu và nghe cô bé mắng
mình. Đôi mắt đen thẳm nhìn cô, đôi lúc ánh lên vẻ đau đớn thê lương. Mắng chửi
chán, thấy hơi mệt, Lưu Ly cầm chiếc ly gõ cốc cốc xuống mặt bàn cười cười,
khuôn mặt đỏ bừng.

– Dương Vỹ! Sao anh không mở miệng ra mắng lại em? Sao không
đánh vào mông em như trước kia? Mới uống nhầm thuốc hay bị chó dại cắn mà hiền
khô vậy hả? Dương Vỹ khốn kiếp! Em đang chửi anh đó. Không tức hả? Mọi khi anh
dữ dằn lắm mà. À, em quên mất, anh đâu còn là Dương Vỹ của em nữa đâu. Anh bây
giờ là kẻ thù của em, em quên mất, hahaha…

Nụ cười khô khốc chất chứa bao nhiêu đau đớn tủi hờn. Mọi thứ mờ
ảo trước mắt Lưu Ly. Cô cười, cô nói, Dương Vỹ vẫn không trả lời, cô thấy anh
cứ ngồi im như một tảng đá, không giận cô, không ghét cô, không quan tâm đến
cô. Lưu Ly nhìn anh ta một chút muốn nổi khùng. Cô không hiểu vì thế quái nào
mà mình lại bị hai kẻ khốn kiếp đó làm tổn thương? Tại sao cô lại ngốc nghếch
đến mức để cho họ làm mình tổn thương?

Dương Vỹ vẫn ngồi im lặng nhìn cô bé, mọi người trong quán dán
chặt mắt vào hai người, tất cả đều trố mắt kinh ngạc khi thấy Lưu Ly vừa uống
rượu vừa sỉ vả Dương Vỹ không tiếc lời, thế mà Dương Vỹ vẫn ngồi lặng im không
nói lại tiếng nào, cũng không nổi giận hay phật lòng. Họ không biết vị ác vương
đáng sợ nhất trong thị trấn lại có lúc chịu hạ mình trước một cô bé như vậy. Không
gian trở nên tĩnh lặng, không ai dám ho he với nhau câu gì, có vài người vội
thanh toán và bỏ đi để không bị vạ lây.

– Cút đi Dương Vỹ! Em không muốn thấy anh nữa, anh cút đi.

Lưu Ly nhìn anh căm ghét. Dương Vỹ lặng im, vẫn ngồi nhìn cô
không trả lời, không đứng dậy, chỉ bình thản uống rượu. Lưu Ly tức lắm, cô
không biết mình nói quá nhỏ hay tai anh đã có vấn đề rồi. Cô nhắc lại, Dương Vỹ
vẫn cứ ngồi im. Đến lúc này thì Lưu Ly không chịu được nữa, cô đứng dậy lảo đảo
rời khỏi quán. Dương Vỹ không có lòng tự trọng, cô đã đuổi đi mà còn không chịu
đứng dậy bỏ đi. Đã vậy thì thôi, anh ta không đi thì cô sẽ đi.

Lưu Ly bước đi trên phố, loạng choạng thành hình chữ S. Đường
phố về đêm vắng tanh.

– Trời nắng…trời nắng, thỏ đi tắm nắng. Trời mưa…trời mưa, thỏ
đi tắm mưa…

Lưu Ly vừa đi vừa lảm nhảm hát. Vẫn chưa hết nấc cụt. Hai chân
xiêu xiêu vẹo vẹo vướng vào nhau rồi va vào một cái thùng rác ngã lăn xuống
đất. Lưu Ly loạng choạng bò dậy, đúng lúc này có một con chó ở đâu nghe tiếng
động chạy ra cắn loạn xạ. Lưu Ly đưa tay gãi gãi đầu. Nhìn nó vài giây rồi bước
đi tiếp. Vẫn cái dáng đi hình chữ S thay đổi liên tục.

Con chó cứ lao theo cô mà sủa loạn lên, nó thật là ồn ào, nó
khiến cô bực mình, giờ cô mới biết tại sao mấy tên bợm nhậu lại thích nhắm rượu
với thịt chó. Cô đưa tay xua xua nó rồi bước đi tiếp. Nhưng con chó vẫn sủa
loạn lên, Lưu Ly bực bội dậm chân quát nó, nhưng nó không sợ, ngược lại cô mất
đà ngã uỵch xuống đất. Con chó lại nhìn cô với vẻ coi thường. Lưu Ly bị ánh mắt
của nó chọc cho tức điên lên, cô tháo một bên giầy ra nhằm nó ném mạnh. Nhưng trật
lất.

Con chó nhìn cô, nhìn chiếc giày của cô một chút rồi chạy lại
ngậm chiếc giày phóng đi mất. Lưu Ly ngẩn ngơ nhìn nó một chút rồi chống tay đứng
dậy đi tìm nó đòi chiếc giầy. Nhưng cô không gặp lại con chó mà gặp vài con
khác.

– Em nào thế này? Sao đêm hôm mà lại đi một mình thế?

– Say rượu sao? Có chuyện gì buồn à?

– Để bọn anh giúp em giải sầu nhé?

Lưu Ly ngước lên mỉm cười đầy hạnh phúc. Trước mặt cô là một đàn
đười ươi. Nhưng sao tụi này giống nhau thế, nhìn kĩ lại thì ra chỉ có ba con
thôi. Con bên trái mập ú, con bên phải gầy nhom, còn con ở giữa biến dị.

Tụi nó nhìn cô, đang lải nhải cái gì đó. Lưu Ly nghe không rõ,
cô không hiểu, có lẽ vì cô không cùng đồng loại với chúng nên không thể hiểu,
có phải chúng bị lạc? Đây đâu phải rừng, hay chúng đói bụng? Lưu Ly nhìn bọn nó
cười thích thú.

Đám đười ươi thấy cô cười với chúng thì có vẻ ngạc nhiên lắm,
một con đi lên phía trước cợt nhã.

– Cười gì thế em? Có gì vui sao, kể bọn anh nghe với.

Lưu Ly nhìn nó đầy phấn khích.- Nghe nói bọn đười ươi đã tuyệt chủng
hết bên châu Phi rồi, ai ngờ hôm nay lại có cơ may gặp được chúng ở đây, không
phải một con mà những ba con…

Lưu Ly cười, không dấu được vẻ phấn khích khi tìm ra mẫu vật có
một không hai. Nhưng rồi cô hơi ngờ ngợ. Hình như con đười ươi mới nói chuyện với
cô, chúng hiểu tiếng người, lại biết nói, nhìn kĩ thì thấy chúng còn biết mặc
quần áo của con người nữa, giống đười ươi trước giờ đều thông minh như vậy sao?

Ba con đười ươi nhìn cô nổi điên lên. Giống đười ươi rất dễ nổi
điên, Lưu Ly có thể hiểu.

– Con ranh này, mới nói gì đó hả?

– Có tin anh mày xử mày ngay ở đây luôn không?

– Đừng nóng! Lưu Ly vỗ vỗ lên đầu một con gần đó nhất.- Tao biết
tụi mày đang đói, về nhà tao đi. Chỉ cần tụi mày làm mẫu vẽ cho tao, tao hứa sẽ
cho tụi mày một ngày ba bữa ăn no nê chuối.

Đám đười ươi đã bị cô bé chọc cho nổi điên lên. Chúng xông lại
nắm lấy vai cô thô bạo. Lưu Ly đang say rượu nên không có cảm giác đau.

– Con ranh này, mày chán sống rồi hả?

– Ê mày, con nhỏ này nhìn kĩ hình như là con bé Lưu Ly đó, không
phải nó là con gái Thành Phong sao? Một tên quay sang nói với đồng bạn.

– Ừ, đúng là nó rồi. Một tên khác cười nhạt. -Tên cáo già đó
thường làm khó anh em tụi mình, sao không nhân cơ hội này mà chơi con gái lão
một trận cho bõ tức.

– Như vậy có được không? Nó mà biết sẽ giết cả nhà chúng ta đó.

– Sợ gì chứ? Con nhỏ này say bét nhè thì biết được gì, hơn nữa
tụi mình là thuộc hạ của Dương Vỹ, sẽ không sao đâu.

Lưu Ly nhìn tụi nó cười cười, mấy con đười ươi đang họp ý, chắc
muốn đòi gấp đôi số chuối. Mấy tên du côn kia quay sang nhìn cô đầy ác ý. Lưu
Ly thấy tụi nó hơi lạ, cô đang định lên tiếng nói gì thì ba tên này sững người,
rồi tên đang giữ cô run run, chúng vội buông cô ra bỏ chạy mất.

– Này! Mẫu vẽ….

Lưu Ly nhìn theo chúng tiếc ngẩn ngơ, gật gà gật gù í ới gọi theo,
nhưng tụi nó vẫn không đứng lại, vài giây sau thì biến đi mất dạng. Lưu Ly thở
dài khó hiểu. Không lẽ lũ này gặp ma?

Rồi cô chầm chậm quay lại phía sau…

Ngọn đèn đường chênh chếch chiếu xuống khiến cô thấy một bóng
trắng mờ mờ. Lưu Ly không nhìn rõ, có lẽ vì men rượu, cô dụi mắt, vẫn không
nhìn rõ. Nhưng sao cô thấy tim mình đau thế này? Nó đập mạnh, nó nhức nhối như
muốn vỡ tung ra. Là ma sao? Bóng ma trong quá khứ của cô?

Mọi thứ quay cuồng trong đầu Lưu Ly, cô nhớ lại, dường như cô đã
gặp bóng ma này rồi, trước đây rất thường hay gặp, trong những giấc mơ hằng đêm.
Nơi đó là một cánh đồng hoang tàn, hoàng hôn phủ ánh nắng đỏ rực khắp mọi nơi,
cô thấy người đó, đi ngược hướng ánh sáng, rồi xa dần, xa dần…

Trái tim Lưu Ly đau thắt lại, cô loạng choạng dựa vào bức tường
sau lưng, bàn tay nhỏ đưa lên ôm chặt ngực, mấy ngón tay bé nhỏ cố ấn sâu vào
da thịt để làm dịu đi cơn đau đang ngày một cào xé, nhưng không được. Mặt cô
ướt đẫm, cô không biết nước mắt mình đang rơi.

Hổ Phách đứng nhìn cô một chút rồi chầm chậm đi lại gần, đôi mắt
đen thẳm hơi nhói lên khi thấy cơ thể bé nhỏ đang run rẫy. Cô bé đang ôm chặt
ngực, dường như đang đau, rồi cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo như mặt
nước, những giọt nước mắt nóng hổi cứ tuôn rơi, tuôn rơi một cách vô thức, tuôn
rơi khi chính Lưu Ly không biết mình đang khóc. Cậu đưa tay lên, ý định gạt đi
giọt nước mắt trên mặt cô.

-Lưu Ly…

Bàn tay ấm áp đó đang đưa đến trước mặt cô, gần, rất gần…

Chỉ một chút nữa thôi…

– Đủ rồi đó, Hổ Phách!

Một cánh tay chụp lấy tay Hổ Phách, khiến nó dừng lại ở không
trung ngay trước mặt Lưu Ly, khoảng cách từ tay anh đến khuôn mặt cô bé rất gần
rồi, nhưng không thể chạm vào được, cái này chính là thứ người ta hay gọi là số
phận hay sao? Lưu Ly vẫn mở to đôi mắt trong veo mà nhìn anh.

– Cậu khiến con bé trở nên như vậy còn thấy chưa hài lòng sao?
Hoa Thiên tức giận xô cậu ra.

– Lưu Ly! Em sao rồi? Sao lại nồng nặc mùi rượu thế này? Em đã
uống rượu sao?

Linh Lan đi đến đỡ Lưu Ly, cô bé lập tức đổ ập vào người cô,
nhưng rồi lại gượng dậy nhìn cô cười ngu ngốc.

– Em đâu có say, em có thể uống nữa mà…

– Lưu Ly! Em say rồi. Mau về nhà thôi! Linh Lan quàng tay qua ôm
lấy cô, để cô dựa vào người mình dìu đi, Lưu Ly vẫn vừa cười vừa lải nhải:

– Chị ơi…mẫu vẽ của em vừa chạy mất rồi, chị đi bắt lại cho em
đi.

– Ừ! Chị sẽ bắt nó cho em, giờ thì về nhà đã.

– Chị ơi…khi nãy em nhìn thấy một hồn ma, không hiểu sao nó làm
em đau lắm, ngực em đau đến chết mất, may mà có chị tới.

Lưu Ly và Linh Lan đi rồi, Hoa Thiên cũng quay đi.

Chỉ còn một mình Hổ Phách đứng đó nhìn theo bóng hình bé nhỏ
đang xa dần. Trái tim cậu cũng đau thắt lại, bóng đèn vàng trên cao rọi xuống
càng khiến bóng dáng cậu trở nên cô độc hơn.

Lưu Ly về nhà, dường như rượu là chất kích thích thay đổi toàn
bộ con người ta, cô cười rất nhiều, nói rất nhiều, nhưng chủ yếu là những lời
lảm nhảm vô nghĩa. Đám người giúp việc trong nhà bị cô hù cho một phen đứng tim
khi cô nổi hứng lấy súng của mấy tay vệ sĩ tập bắn. Cả đám xô nhau chạy loạn
lên, ai cũng cố tìm cho mình một chổ trốn thật an toàn để tránh bị Lưu Ly đem
ra làm bia ngắm.

Không có ai chơi cùng mình, Lưu Ly chán nản ngắm vào mấy chiếc
dĩa men xanh đồ cổ của Thành Phong mà bắn. Cô bắn rất chính xác, mổi viên đạn
bay ra là một món đồ trị giá mấy tỉ đồng của ông ta vỡ nát. Nhưng cũng chẳng ai
dám đến gần cản cô lại. Lưu Ly cứ thế cười sằng sặc tự tán dương tài thiện xạ
của mình, nhưng chơi chưa được bao lâu thì khẩu súng hết đạn, đang định đi tìm
vài ổ đạn lắp vào chơi tiếp thì cô bị Linh Lan giành mất khẩu súng, cô nhóc
khóc toáng lên ăn vạ, nhưng Linh Lan nhất định không trả lại cho cô. Đúng là ỷ
lớn ăn hiếp nhỏ mà. Cô nhìn chị oán trách.

Thành Phong thấy con gái mình như vậy thì cau mày, ông không
giận cô vì đã phá gần hết bộ sưu tập đồ cổ của ông, ông biết Lưu Ly đang rất
buồn, cô bé đã chịu một vết thương trong tâm hồn rất lớn, mà Lưu Ly như vậy đều
hoàn toàn là lỗi tại ông. Ông nhìn cô đau xót, rồi chậm chậm đi lại ôm cô vào
lòng dỗ dành.

– Lưu Ly ngoan! Con gái của ba, nín đi nào!

– Tôi không phải con của ông. Tránh ra!

Lưu Ly nhìn ông căm ghét. Cô cố xô ông ra, nhưng sức cô quá yếu,
lại đang say xỉn nên không làm gì được. Thành Phong vẫn ôm cô cố dỗ dành.

– Lưu Ly ngoan! Con mau về phòng ngủ đi! Đã khuya lắm rồi. Ba
đưa con về phòng nhé?

– Tôi nói ông tránh ra!!! Ông không phải ba tôi.

Lưu Ly gào lên rồi vùng ra, cô tuột ra khỏi tay Thành Phong và
va mạnh vào chiếc tủ phía sau. Trên tủ có để mấy chiếc lục bình khá lớn, chiếc
tủ bị va trúng lung lay rồi đổ ụp xuống.

– Ba, Lưu Ly!!! Linh Lan hét lên sợ hãi.

Chiếc tủ đổ xuống. Thành Phong đã kịp lao tới ôm chặt lấy Lưu Ly
che chắn cho cô, kệ tủ đổ lên người ông, không đau lắm, nhưng chiếc lục bình
rơi từ trên cao xuống đầu ông vỡ nát, vài mảnh vỡ cứa vào trán ông, máu chảy ra
khắp mặt, nhuốm đỏ cả chiếc áo ông đang mặc trên người. Hoa Thiên vội lao đến
lật chiếc tủ lại và xem xét tình hình của hai người, mấy người giúp việc cũng
xôn xao đi lấy hộp cứu thương.

– Ba, ba sao rồi? Linh Lan gọi ông lo lắng.

Thành Phong gạt một giọt máu vương trên mắt mình xuống rồi buông
Lưu Ly ra.

– Ba không sao, con xem Lưu Ly có bị thương chổ nào không?

Mọi người quay sang, Lưu Ly không bị thương, cô đang ngồi cười
ngu ngốc một mình, khuôn mặt vẫn đỏ bừng bừng vì men rượu. Thành Phong nhìn cô
bé nhắm mắt thở dài. Tội lỗi ông gây ra bao nhiêu năm qua, bây giờ thì con gái
ông phải gánh chịu. Đây đúng là một sự trừng phạt đau đớn dành cho ông.

Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khiến Lưu Ly khó chịu, cô không
cười nữa, quay sang Thành Phong nhìn những giọt máu đỏ tươi đang nhuộm đỏ áo
ông, đôi mắt trong veo mơ hồ. Rồi những hình ảnh kì lạ lại quay cuồng trong đầu
cô, ánh mắt lạnh lẽo ấy, nụ cười tàn nhẫn ấy, bóng ma cô độc ấy…

Một giọt nước mắt trong veo rơi xuống sàn. Mọi người quay sang
nhìn cô bé ngạc nhiên.

– Hổ…Phách…

Đó là tất cả những gì cô còn nhớ được. Nước mắt lại thi nhau
tuôn rơi. Cô không biết mình sẽ đau như vậy cho đến khi nào nữa. Tại sao bao
nhiêu thứ cô không nhớ? Bao nhiêu người đã lướt qua đời cô, cô không nhớ, sao
lại nhớ người này? Tại sao cô đã quên đi tất cả mà vẫn nhớ lại người này?

Đêm hôm đó.

– Cậu chủ, xin tha cho tôi!!!

Tiếng la hét đau đớn vang lên trong đêm tối. Trong sân tòa lâu
đài cổ kính, ba người thanh niên đang nằm la liệt dưới đất hấp hối, máu mũi,
máu miệng chúng nhuộm đỏ mặt, hai tay bị đánh cho dập nát, cả người đầy thương
tích.

Người thanh niên trẻ vẫn lạnh lùng giáng những cú đá vào chúng
một cách tàn nhẫn. Cậu đánh chúng, đến khi thấy tay chân mình mỏi rã rời mới
chịu dừng lại, lúc này ba tên xấu số chỉ như những cái xác chết, nằm bẹp dưới
đất rên rỉ đau đớn. Đây chính là ba con đười ươi, mẫu vẽ hiếm hoi của Lưu Ly.

– Hổ Phách! Tụi nó đã làm gì chọc giận em vậy? Sao lại nặng tay
thế?

Dương Vỹ ở trong nhà đi ra nhìn cậu thắc mắc. Hổ Phách không trả
lời, liếc đôi mắt đen thẳm sắc lẻm về chúng vẫn chưa hết tức giận.

– Em trai à! Anh không biết bọn chúng đã làm gì khiến em bực
mình, nhưng nông trại của chúng ta đang thiếu nhân công, vì vậy đừng tùy tiện
giết thuộc hạ của anh chứ. Dương Vỹ đến và vắt một chiếc khăn lên đầu cho cậu
lau mồ hôi.-Khuya lắm rồi. Vào nhà tắm rồi đi ngủ đi.

Hổ Phách vẫn không trả lời, đưa tay kéo chiếc khăn xuống vắt
ngang cổ rồi đi vào nhà. Lúc này ba con đười ươi mới thở phào nhẹ nhỏm vì biết
mình đã được tha chết. Dương Vỹ nhìn theo bóng dáng cô độc của cậu, ánh mắt đen
thẳm thoáng buồn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.