Mất đến sáu ngày.
Sáu ngày chôn chân trong cái quán trọ làng khiêm nhường. Sáu ngày ráng tự tìm thú tiêu khiển cho mình trong ngôi làng ở một miền quê bị cô lập trong cả tháng hai, khi mặt trời không tỏa sáng lấy một lần mà chỉ có cơn mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống đầu họ trong hầu hết thời gian họ quyết định bước chân ra khỏi cửa. Sáu ngày được hậu đãi và thăm viếng phần lớn thời gian trong ngày bởi một ngài Humphrey Dew hiếu khách và lúc nào cũng tươi cười. Sáu ngày quan sát những phản ứng của một ngôi làng nước Anh êm đềm trước cái tin sửng sốt là một người trong bọn họ vừa được thừa kế tước hiệu bá tước cùng đất đai và gia sản.
Sáu ngày của cảm giác tức giận bốc khói với sự sốt ruột để ra đi – hay của sự hờn dỗi mất kiên nhẫn nếu người ta cứ phải nghe lời lải nhải của George Bowen, người có lẽ là viên thư kí không vâng lời nhất mà không ai thuê được.
Sáu ngày khao khát Anna với sự nhức nhối cồn cào của nhục dục không được thỏa mãn.
Có cảm giác như nó là sáu tuần.
Hoặc sáu tháng.
Họ đến ngôi nhà tranh hai lần, nhưng lần nào họ cũng thấy mọi người quá bận bịu để chuẩn bị ra đi đến mức Elliott ghét phải làm họ chậm lại. Bá tước Merton trẻ đến thăm họ một lần ở quán trọ để đảm bảo với họ rằng gia đình cậu sẽ sẵn sàng trong chớp mắt.
Sáu ngày mà là chớp mắt?
Anh gặp Mrs. Dew nhiều hơn những người khác. Nhưng tất nhiên vì cô ở Rundle Park nhiều hơn ở ngôi nhà tranh của gia đình mình.
Không cần mất nhiều thời gian anh mới phát hiện ra cô sẽ là cái gai trong da thịt mình. Anh đã đoán thế vào buổi sáng trong chuyến viếng thăm đầu tiên của anh tới ngôi nhà tranh, tất nhiên, khi cô rõ ràng mếch lòng trước lời phản đối của anh với việc ba chị em sẽ đi cùng bá tước Merton mới đến Warren Hall mà không cho cậu cơ hội để ổn định trước và học hỏi vài điều về cuộc sống mới của cậu. Cô thực sự chẳng nói câu gì lúc ấy, nhưng vẻ mặt cô còn nói nhiều hơn. Có lẽ cô ta nghĩ cuộc hôn nhân với con trai thứ của một tòng nam tước nông thôn đã trang bị đầy đủ cho cô ta bước vào xã hội.
Cô ta không lặng lẽ như thế khi anh chạm mặt cô ba ngày sau.
Anh và George đang cưỡi ngựa đến Rundle Park để đáp lại một trong những lời mời ăn tối thì chợt thấy cô đang đi bộ về nhà, đoán chừng là từ ngôi nhà tranh. Elliot liền xuống ngựa, bảo George cứ đi trước và dắt theo con ngựa của anh, và rồi tự hỏi liệu anh chàng đó hay Mrs. Dew mới là người cảm kích sự ga lăng bất ngờ của anh. Họ đi bộ trong nhiều phút mà chẳng nói điều gì quan trọng hơn ngoài truyện thời tiết vẫn cứ lạnh như cũ, tình hình còn tồi tệ thêm bởi sự thiếu vắng hoàn toàn ánh mặt trời và sự dồi dào của gió, chúng luôn nhăm nhe thổi vào mặt người ta bất kể người ta quay về hướng nào. Cô vùi hai bàn tay trong đôi găng, và anh tự hỏi liệu bây giờ họ có chuyển sang dự báo cho kiểu thời tiết mùa hè mà có khả năng sẽ có – hoặc liệu họ có thêm một mùa hè ở đây nữa hay không.
Đó là kiểu đối thoại mà đủ để làm hai hàm răng anh nghiến vào nhau.
Không khí lạnh đã làm hai má cô đỏ hồng – và cả mũi nữa. Kết quả là trông cô khỏe khoắn theo kiểu thôn dã, anh miễn cưỡng thừa nhận, ngay cả khi cô ta chính xác là không hề xinh.
“Ngài phải hiểu,” cô nói, phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi, “rằng nỗi lo lắng của chúng tôi cũng nhiều như sự hân hoan.”
“Lo lắng?” Anh nhìn cô, lông mày nhướng lên.
“Lo lắng về Stephen,” cô nói.
“Tại sao cô lại lo về em trai mình?” anh hỏi. “Cậu ta vừa trở thành một người thừa kế mà đi kèm với nó là sự giàu sang vô kể cũng như địa vị và đất đai và uy tín.”
“Chính điều đó làm chúng tôi thấy lo,” cô nói. “Thằng bé sẽ ứng phó với tất cả như thế nào? Nó yêu cuộc sống và thích hoạt động. Nó cũng rất chú tâm tới việc học hành. Nó đang lao động miệt mài để hướng tới một thành quả ý nghĩa trong tương lai, vì lợi ích của nó và cả vì Meg, người đã hi sinh quá nhiều cho nó – như đã hi sinh vì tất cả chúng tôi. Nó còn trẻ và dễ xúc động. Tôi tự hỏi đây có phải là thời điểm hợp lí để chuyện này xảy ra với nó không.”
“Cô sợ rằng,” anh hỏi, “tất cả chuyện này sẽ làm cậu ta chếnh choáng? Cậu ta sẽ bỏ bê học tập và bê tha phóng túng? Và trở thành kẻ vô trách nhiệm? Tôi sẽ coi đó là nhiệm vụ của mình để trông chừng không cho chuyện gì như thế xảy ra, Mrs Dew. Một nền giáo dục tốt là thiết yếu cho bất cứ quý ông nào. Nó -“
“Tôi không sợ bất cứ điều gì như vậy,” cô nói, ngắt lời anh. “Bản tính của nó rất tốt và nền giáo dục của nó là hoàn chỉnh. Một chút bừa bãi sẽ không tác động tới nó đâu, tôi dám chắc. Ngay ở đây nó cũng đã đủ phóng túng rồi. Đó là một phần quá trình trưởng thành của một người đàn ông, dường như là thế.”
“Vậy đó là gì?” anh tò mò hỏi.
“Tôi sợ là,” cô nói, “là ngài sẽ cố biến nó thành người giống như ngài và có lẽ ngài sẽ thành công. Nó bị lóa mắt trước ngài, ngài biết mà.”
Well.
“Tôi không phải một hình mẫu đủ tốt cho cậu ta sao?” anh hỏi, đột ngột dừng chân lại để nhìn thẳng vào cô. Anh không đủ tốt đẹp với em trai cô ta, một chú bé nhà quê bỗng chốc trở thành bá tước? Sau tất cả những gì anh đã hi sinh trong suốt một năm qua và sẽ phải hi sinh trong thời gian sắp tới? Cơn giận xộc vào anh. “Và tại sao lại không, cho phép tôi hỏi?”
“Bởi vì,” cô nói, tránh nhìn thẳng vào mắt anh mặc dù anh đang cau có và thậm chí không thèm che dấu sự bực tức, “ngài kiêu ngạo và độc đoán. Bởi vì ngài khó chịu với tất cả những ai ở địa vị kém hơn ngài và có phần khinh người nữa. Ngài trông chờ người khác làm theo ý mình trong mọi việc và trở nên nổi cáu khi ngài không được toại ý – chỉ bởi vì ngài là ai. Ngài độc cau mày suốt và chưa bao giờ mỉm cười. Có lẽ tất cả quý tộc đều kiêu căng và khó tính. Có lẽ đó là sự ảnh hưởng không thể tránh khỏi của giàu sang và quyền lực. Nhưng tôi nghi ngờ điều đó. Chỉ có ngài thôi, mặc dù bây giờ ngài là người bảo trợ thực sự của Stephen bất kể Meg có nói gì. Ngài chính là người sẽ hướng dẫn nó cách trở thành một nhà quý tộc. Tôi không muốn nó trở nên giống như ngài. Tôi ghét tất cả những điều như vậy.”
Well.
Cú mổ nhẹ của nàng chuột đồng này chắc chắn là chưa nói chẻ hoe hết.
“Tôi xin thứ lỗi,” anh nói, cau mày thậm chí còn dữ tợn hơn khi tâm trạng của anh xấu đi. “Hình như tôi thấy chúng ta gặp nhau mới được vài ngày, ma’am. Hay tôi đã nhầm lẫn? Chúng ta có quen biết nhau từ trước, mà tôi đã chẳng may quên béng mất? Thưa cô, thực ra cô có biết tôi không?”
Cô ta chiến đấu không công bằng. Cô ta đã dùng cái cách khập khiễng nhất – và có lẽ là hiệu quả nhất trong tất cả. Cô trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi của cô ta.
“Và ngài có biết chúng tôi không?” cô hỏi. “Ngài có biết Meg hoặc Kate hoặc tôi? Ngài có hiểu chúng tôi đủ rõ để phán rằng chúng tôi sẽ là nỗi xấu hổ đối với ngài khi chúng tôi đồng hành với Stephen bước vào cuộc đời mới của nó?”
Anh hơi cúi người xuống cô, cánh mũi anh phập phồng.
“Tôi đã bỏ lỡ điều gì chăng, ma’am?” anh hỏi cô. “Tôi có từng nói – hay phán xét, như từ của cô – rằng các cô sẽ là nỗi xấu hổ với tôi hay bất cứ ai khác không?”
“Dĩ nhiên là có,” cô nói. “Giá tôi có thể nhớ chính xác câu nói của ngài, thì tôi sẽ trích dẫn cho ngài nghe. Nhưng hàm ý của nó thì tôi cũng nhớ rõ lắm. Chúng tôi sẽ phải được dạy dỗ và ăn mặc và ra mắt trước nữ hoàng và xã hội. Nó sẽ là một nhiệm vụ nặng nề.”
Anh trừng trừng nhìn cô đầy hung tợn. Đôi mắt cô ta to và sáng ngời vì trời lạnh hoặc vì ánh chiến đấu. Chúng nên rực sáng thường xuyên hơn – nhưng đừng có nhắm vào anh, hi vọng là thế. Cô ta đúng là một tạo vật thực sự đáng sợ.
“Và?” anh nói. “Cô đang không đồng ý với tôi, vì đã nói với các cô sự thật? Cô hình dung rằng cô và các chị em của cô đã sẵn sàng bước vào một xã hội lịch sự và đột chiếm nó? Cô nghĩ cô có thể xuất hiện trên phố Bond ở London trong một chiếc áo choàng đặc biệt và một chiếc mũ buộc dây mà không nhận thấy bản thân mình đang bị đối xử giống như một người hầu của ai đó? Có phải cô nghĩ rằng mình nghiễm nhiên chẳng cần mảy may chuẩn bị cái gì cho cuộc sống vì sẵn là chị gái của một bá tước rồi?”
“Tôi nghĩ,” cô nói, “là những vấn đề đó không phải việc ngài cần quan tâm, thưa ngài. Chúng tôi không phải là mối quan tâm của ngài, ngay cả Stephen thì có đi nữa. Tôi tin là các chị em của tôi và tôi có thể tin tưởng được khi học những điều cần thiết để hòa nhập vào xã hội và không làm Stephen mất mặt trong bất cứ phương diện nào. Thành thực mà nói, tôi không quan tâm nếu chúng tôi có làm ngài mất mặt. Và nếu như có, tôi dám chắc rằng ngài sẽ tận hưởng sự thỏa mãn từ việc nhìn dọc theo chiều dài chiếc mũi của ngài xuống chúng tôi và nhếch môi ngài lên và mọi người sẽ thương hại ngài vì đã vướng phải một lũ đần độn như thế.”
“Và cô định làm thế nào để hòa nhập vào xã hội?” anh hỏi cô, hạ thấp giọng một cách cố ý và nheo mắt lại. “Ai là người bảo trợ cho cô trong buổi ra mắt của cô ở cung điện? Ai sẽ gửi cho cô những lời mời? Và cô sẽ gửi những lời mời tới ai?”
Điều này đã làm cô nín lặng.
“Có lẽ, ma’am,” anh gợi ý, “chúng ta nên bắt đầu đi tiếp trước khi bữa tối bị nguội lạnh.”
Cô thở dài và họ bước tiếp về phía trước. Nhưng cô chưa chịu đầu hàng.
“Làm sao ngài thích nó được,” cô hỏi anh, “Nếu có một người đột ngột xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà ngài một ngày nào đó và làm cho thế giới của ngài đảo lộn.”
Nó đã xảy ra.
“Nếu người đó mở ra cho tôi một thế giới mới mẻ và tốt đẹp hơn,” anh nói, “thì tôi sẽ vui mừng.”
“Nhưng làm sao ngài biết,” cô hỏi, “là nó sẽ tốt đẹp hơn?”
“Tôi sẽ đi và tìm hiểu,” anh nói. “Và trong lúc chờ đợi tôi sẽ không rước lấy nỗi sợ hãi và nghi ngờ đối với người sứ giả đó.”
“Không ngay cả khi người đó khiến cho ngài cảm thấy mình giống như một con sâu dưới đôi ủng của anh ta?”
“Tôi sẽ không phỏng đoán để phán xét anh ta trước khi tôi biết anh ta rõ hơn,” anh nói.
“Và vì thế tôi bị trừng trị,” cô nói. “Ta hãy đi theo lối này. Nó sẽ dẫn chúng ta về nhà và về với bữa tối của chúng ta nhanh hơn. Tôi đã xúc phạm ngài phải không? Tôi xin lỗi nếu đã hấp tấp trong xét đoán của mình. Chỉ vì tôi rất lo cho Stephen. Nó luôn hiếu động và muốn điều gì đó phiêu lưu hơn trong cuộc sống mà nó không thể có hi vọng. Bây giờ đột nhiên nó có nhiều hơn gấp ngàn lần những thứ nó không dám mơ tới. Nhưng chẳng bao lâu nữa nó sẽ không biết nó là ai hoặc cuộc sống của nó phải như thế nào hay vị trí chính xác của nó trong thế giới mới. Và do đó nó sẽ quay về phía ngài như một hình mẫu và một người thầy giàu kinh nghiệm, nhất là khi nó lại ngưỡng mộ ngài. Tôi sợ thay cho nó nếu ngài cứ khăng khăng là nó phải trở nên -“
“Ngạo mạn hơn? Khó chịu hơn?” Anh gợi ý.
Cô phì cười đột ngột và bất ngờ, một âm thanh trong trẻo dễ chịu.
“Tôi đã gọi ngài như thế sao?” cô nói. “Tôi dám chắc ngài đã quen với thái độ khúm núm và tôn kính của những người có địa vị kém hơn ngài. Tôi đã quyết tâm ngay từ đầu là không được kính sợ ngài. Dường như làm thế thật quá ư ngớ ngẩn.”
“Hẳn cô sẽ rất hài lòng,” anh nói cụt lủn, “khi biết mình đã thành công rực rỡ.”
Lạy Chúa! Đó là một cơn giận thuần túy, điều mà anh chưa từng sa vào. Và anh vẫn còn nỗi cáu kỉnh của việc phải làm khách cả buổi tối nay ở nhà Sir Humphrey đang chờ phía trước.
“Làm một bá tước – hay một tử tước – là một công việc quan trọng, Mrs. Dew,” anh nói tiếp. “Nó hoàn toàn không phải việc khoe mình trước sự kính nể của người khác hay tiêu hàng đống tiền của người khác hay tươi cười thân ái trên sự bợ đỡ và lệ thuộc của người ta. Hay gieo rắc nỗi kính sợ vào họ. Mà là chịu trách nhiệm về họ.”
Khi anh nghĩ tới công sức mình đã hao tổn trong cả năm qua. Cái ý tưởng anh sẽ ổn định cuộc sống và sẽ hoàn thành mọi chuyện vào năm nay khi anh chọn được một cô dâu và cưới cô ta có thể đẩy anh và hố sâu ảm đạm nhất. Chắc chắn anh không cần thêm một sự bực bội của việc thấy mình trở thành người bảo trợ của một cậu bé mười bảy tuổi, nhất là khi cậu ta tình cờ lại kéo theo ba người chị gái, không một ai trong số họ từng đi quá mười dặm khỏi Throckbridge, Shropshire trong cả đời họ nếu phán đoán của anh là chính xác. Đương nhiên cậu ta cũng chưa đi đâu bao giờ.
“Và một trong số những người ngài phải chịu trách nhiệm đó là Stephen?” cô hỏi nhẹ nhàng.
“Đúng thế,” anh nói.
“Chuyện đó xảy ra như thế nào?” cô hỏi.
“Ngài bá tước lớn tuổi là chú tôi,” anh giải thích. “Cha tôi đã được cử làm người bảo trợ cho cháu trai của ông, tức là em họ tôi và là người kế vị trước đây của em trai cô. Nhưng cha tôi đã mất hồi năm ngoái, chỉ hai năm sau cái chết của chú tôi.”
“À,” cô nói. “Vậy là ngài thừa kế nhiệm vụ người bảo trợ cũng như mọi thứ khác.”
“Phải,” anh nói. “Và rồi vài tháng trước đây em họ tôi chết và cuộc tìm kiếm em trai cô bắt đầu. Và rồi tôi phát hiện ra em trai cô cũng là một cậu bé. Có thể cậu ấy còn sống lâu. Có quá đủ cái chết trong gia đình đó để mà chịu đựng trong một thời gian rất dài.”
“Nếu ngài là anh họ,” cô lên tiếng, “Vậy tại sao -“
“Anh họ về bên ngoại,” anh giải thích mà không cần chờ cô hỏi hết câu. “Mẹ tôi và mẹ Jonathan là hai chị em.”
“Jonathan, cậu bé tội nghiệp,” cô thở dài. “Nhưng giờ tôi có thể hiểu tôi đã làm điều bất công với ngài, phẫn nộ với ngài trong khi tất cả những việc ngài đang làm chỉ là bổn phận ngài nhận lấy từ cha mình. Hẳn ngài rất thất vọng khi biết Stephen còn quá trẻ.”
Có lẽ đó là một cách nói xin lỗi. Nhưng anh không nguôi giận. Người phụ nữ này có cái lưỡi sắc bén và gây gổ.
Nhưng dù sao chăng nữa chính anh đã tự đặt mình vào tình huống này? Anh đã có thể chỉ cần chạm tay vào vành mũ khi anh phóng ngựa qua cô ta, lịch sự hỏi thăm sức khỏe cô, và tiếp tục cưỡi ngựa đi với Geoge.
Anh quay đầu để nhìn cô và thấy cô cũng quay về phía anh đúng lúc đó để nhìn anh. Cô cắn môi lại khi mắt họ gặp nhau, và đôi mắt cô ngập tràn sự vui vẻ.
“Tôi đã dám cãi cọ với một tử tước,” cô nói, “chuyện này sẽ được viết trên mộ chí của tôi, ngài có nghĩ vậy không?”
“Chỉ khi,” anh nói, “cô khoe nó với gia đình mình và không bao giờ cho họ quên điều đó cho đến ngày cô xuống suối vàng.”
Cô bật cười vang và quay đầu về phía trước lần nữa.
“Ngài thấy chưa?” cô nói. “Chúng ta sắp về tới nhà rồi này. Tôi chắc cả hai chúng ta cùng biết ơn vì điều đó.”
“Amen,” anh nói, và cô lại cười.
Có lẽ, anh nghĩ khi họ kết thúc cuộc đi bộ mà không nói thêm câu nào, cô ta sẽ suy nghĩ lại về quyết định chuyển đến Warren Hall với gia đình dưới ánh sáng của cuộc trò chuyện này và quan điểm của cô về anh. Có lẽ cô sẽ quyết định ở lại Rundle Park, nơi cô sẽ không phải chịu đựng sự kiêu ngạo và khinh miệt và tính khí tồi tệ của anh. Sir Humphrey không phải là một người tinh tế phi thường gì, nhưng không thể chối cãi là ông rất tốt bụng và rõ ràng ông yêu quý con dâu mình cũng ngang với các cô con gái của ông. Hẳn là cô thấy thoải mái ở đây.
Anh thiết tha hi vọng là cô ta sẽ nghĩ lại.
Nhưng hiển nhiên là cô ta đã không làm thế.
Sự chờ đợi dài dằng dặc cuối cùng cũng chấm dứt. Cậu Merton đến quá trọ vào buổi tối thứ năm để thông báo rằng cậu và các chị gái – cả ba người chị, than ôi – sẽ sẵn sàng ra đi vào ngày mai, và buổi sáng hôm sau họ đã có mặt đúng như lời hứa. Hoặc gần như thế. Khi Elliott và George cưỡi hai con ngựa họ thuê chạy dọc đường làng đến ngôi nhà tranh của gia đình Huxtable, đã trả phòng trọ xong xuôi, thì cả bốn người lữ hành đã ở ngoài cửa, mặc quần áo đi đường. Chiếc xe ngựa chở hành lí George đã thuê chất đầy hành lí của họ. Cỗ xe đi đường của Elliott chạy lên trước cổng ngôi nhà tranh, cửa xe mở toang, những bậc thang đã hạ xuống sẵn sàng đón các quý cô lên.
Nhưng có sự trì hoãn. Không chỉ có ba chị em Huxtable và Mrs. Dew đứng bên ngoài cửa và tụ tập trước ngôi nhà tranh. Mà chắc chắn có mặt tất cả người dân còn lại của làng Throckbridge – và lũ chó của họ.
Miss Huxtable đứng ở lối đi trong vườn, ôm hôn bà quản gia, người vẫn ở lại ngôi nhà tranh. Miss Katherine Huxtable ở bên ngoài cổng, ôm một người làng lạ mặt. Merton đang bắt tay ông cha xứ trong khi tay trái của cậu vỗ vỗ lên vai một cô gái trẻ đang khóc nức nở – người đã cười khúc khích suổi bữa tiệc Valentine mới một tuần trước. Và Mrs. Dew đang ở trong vòng tay Sir Humphrey, trong khi những người còn lại trong gia đình ông xúm xít xung quanh họ, khăn mùi xoa trong tay, trông ai cũng sầu thảm. Những giọt nước mắt không biết xấu hổ chảy lã chã xuống đôi má ngài tòng nam tước.
Những người khác có vẻ đang chờ đợi đến lượt mình nói lời tạm biệt với bốn chị em.
Một con chó sục, một con chó Ê cốt, và một con chó không rõ giống gì đang chạy tớn lên khắp nơi, sủa vang và cãi cọ nhau với sự sung sướng và thỉnh thoảng lại chạy ra gặp nhau và sục mũi hít ngửi.
“Sẽ là điều kì diệu,” Elliott khô khan nói khi dừng ngựa lại cách sự kiện rôm rả kia một quãng, “nếu còn một người làng nào chịu ở trong nhà mình sáng nay.”
“Một cảnh tượng xúc động,” George tán thành, “và là bằng chứng của tình làng nghĩa xóm trong một ngôi làng nhỏ.”
Một cậu trai làng đang giữ đầu con ngựa mà Merton đã mua từ tàu ngựa ở Rundle, Elliott có thể thấy, và đang ngập tràn hãnh diện khi hai đứa bạn kém may mắn hơn của cậu ta nhìn chằm chằm đầy ghen tị.
Điên rồ, Elliott đã mong đợi phi ngựa tới ngôi nhà tranh, hộ tống các quý cô vào trong xe ngựa, và khởi hành trên con đường vắng vẻ không chần chừ thêm nữa. Sáu ngày ở Throckbridge đáng lẽ phải cảnh báo cho anh rằng việc lên đường đâu có đơn giản đến thế. Sự thật về cậu Stephen Huxtable trẻ tuổi giờ đây là bá tước Merton đã đủ là tin tức chấn động, nhưng một sự thật nữa thêm vào là cậu và các chị gái chuẩn bị rời khỏi Throckbridge, có lẽ là mãi mãi, còn đáng chú ý hơn.
Lady Dew đã bước qua cổng vườn để trao đổi vài lời với Miss Huxtable, và rồi cả hai người ôm chầm lấy nhau. Một trong hai cô con gái nhà Dew thì đang khóc ầm ĩ trên vai Mrs. Dew.
Đó là một cảnh tượng vượt trội hơn hẳn các trích đoạn kịch ủy mị nhất trên bất cứ sân khấu nào ở London.
“Chúng ta đã thay đổi cuộc đời của họ mãi mãi,” George nhận xét, “người ta chỉ có thể hi vọng nó sang trang mới tốt đẹp hơn.”
“Chúng ta thay đổi cuộc đời của họ sao? Tôi chẳng thể làm gì với cái chết của Jonathan Huxtable, George. Anh cũng không, hi vọng là vậy. Và không phải tôi là người đồng ý làm nhà bảo trợ cho một thằng bé không bao giờ trở thành người lớn được – và rồi tới một thằng bé khác, người sẽ không đạt tới tuổi trưởng thành trong bốn năm nữa. Mà đó là cha tôi.”
Elliott tìm cái tay cầm của chiếc kính một mắt bên trong áo khoác và đưa lên mắt nình. Không, Mrs. Dew không rơi lệ, nhưng có một vẻ đau buồn và yêu mến sâu sắc trên mặt cô. Hiển nhiên không dễ dàng gì với cô khi nói lời tạm biệt với gia đình nhà chồng. Thế thì vì cái quái gì cô ta lại làm thế? Cô mặc một chiếc áo choàng xám và đội mũ. Chiếc váy màu oải hương thấp thoáng bên trong áo choàng. Cô ta vẫn phần nào để tang sau hơn một năm. Có lẽ cô rất yêu thương anh chàng Dew bị lao phổi mà cô đã kết hôn. Có lẽ cô đã lấy anh ta không chỉ vì thương hại hay từ sự khao khát muốn gia nhập vào gia đình của một tòng nam tước.
Sẽ tốt cho cô ta nếu cô ta chấm dứt việc để tang. Những màu sắc đó – nếu chúng có thể được coi là có màu sắc – chẳng làm được gì cho cô. Thực ra trông chúng thật gớm ghiếc trên người cô ta.
Và tại sao anh lại để cho một người phụ nữ không có kì vọng về sắc đẹp hay cung cách cư xử quấy rầy tâm trạng của anh.
Anh nhìn xung quanh mình một cách nôn nóng.
Sự có mặt của anh đã được chú ý, anh bớt căng thẳng khi nhận ra, và những lời chào tạm biệt đang được nói một cách vội vã. Miss Huxtable gật đầu mạnh mẽ với anh, Miss Katherine Huxtable mỉm cười và giơ tay lên chào, và Merton sải bước xuôi theo con đường đến bắt tay từng người một, đôi mắt cậu rực lên với ngọn lửa bên trong.
“Chúng tôi đã sẵn sàng,” cậu bảo họ. “Nhưng còn vài lời tạm biệt nữa cần nói, như các ngài có thể thấy.”
Cậu ta quay lại với đám đông. Và chỉ trong vài phút, cậu đỡ chị cả và cô chị thứ ba vào xe ngựa, trong lúc Sir Humphrey thực hiện cử chỉ lịch thiệp ấy với Mrs. Dew, vỗ vỗ vào bàn tay cô và giúi một cuộn gì đó nom giống cuộn tiền vào hai lòng bàn tay cô khi ông làm thế. Rồi ông lùi lại, rút ra một chiếc khăn mùi xoa khổng lồ từ trong túi, và hỉ mũi ầm ĩ.
Và cuối cùng và kì diệu thay họ đã ở trên đường chỉ muộn tầm một tiếng rưỡi đồng hồ so với kế hoạch của Elliott – hoặc là muộn hơn năm ngày, xét đến dự tính ban đầu của anh.
Anh đã cho rằng tất cả chuyện này sẽ tương đối dễ dàng – một chuyến đi xuống Throckbridge trong hai ngày, một ngày ở lại để báo tin và chuẩn bị cho cậu bé – một chuyến hành trình dài hai ngày về Warren Hall với tân bá tước Merton, và rồi là một chương trình huấn luyện cấp tốc và tập trung để cậu ta có thể thích ứng với vai trò mới trước khi mùa hè sang.
Nhưng các kế hoạch của anh đã bị phá sản, đáng lẽ anh phải sớm nghĩ ra khi biết có phụ nữ dính vào. Bản thân anh cũng có các chị em gái để biết rằng họ có thể làm phức tạp các kế hoạch đơn giản nhất một cách vô phương cứu chữa. Thay vì để cho em trai đi cùng anh và George và ổn định cuộc sống trước đã rồi hãy nghĩ đến chuyện ở cùng cậu ta, ba cô chị lại quyết định đi cùng cậu ta ngay lúc này. Bao gồm cả Mrs. Nessie Dew.
Anh đã quên luôn rằng chính cậu Merton mới là người khăng khăng đòi họ đi Warren Hall với mình.
Anh chỉ biết chắc một điều là giờ đây anh phải chịu trách nhiệm cho Merton và ba người chị của cậu ta, tất cả đều là cháu gái của một bá tước, nhưng không một ai được nuôi dạy cho cuộc đời mà giờ đây họ phải sống. Họ đã sống cả đời ở cái làng này, vì Chúa, những đứa con của một ông cha xứ quá cố. Cho đến hôm nay họ đã ở trong một ngôi nhà tranh vừa bằng đúng cổng chính của Warren Hall. Họ mặc những bộ quần áo mà hiển nhiên do chính họ may – và vá víu. Cô em gái út đang dạy học ở ngôi trường làng. Cô chị cả thì làm công việc nhà nhiều y như bà quản gia. Còn người thiếu phụ thì – chà, càng ít nói về cô ta càng tốt.
Nhưng có thể nói một điều về cô ta đó là cô ta ngờ nghệch không thể tưởng. Tất cả bọn họ sẽ phải được dạy dỗ cho tử tế, và việc đó không hề dễ dàng. Bọn họ cũng không thể làm chuyện đó một mình mà không có người giúp đỡ.
Họ sẽ cần phải lấy chồng, và những ông chồng đó sẽ phải là những quý ông trong xã hội vì giờ đây họ đã là những chị gái của một bá tước. Để kiếm được những ông chồng đúng đắn trong giới quý tộc, họ sẽ phải được chính thức giới thiệu trước xã hội. Họ sẽ cần một hoặc hai mùa ra mắt tại London. Và để được giới thiệu và được rước đi trong mùa vũ hội, họ sẽ cần một người bảo trợ.
Một người bảo trợ các quý cô.
Họ không thể làm điều đó một mình.
Và anh không thể làm điều đó. Anh không thể đưa cả ba quý cô đến London với mình và bắt đầu tháp tùng họ tới tất cả các bữa tiệc và vũ hội có nhan nhản trong mùa ra mắt. Chuyện đó không thể thực hiện được. Nó sẽ là một vụ xì căng đan – mặc dù anh có thể bị dụ dỗ nếu Mrs. Dew là cô chị gái duy nhất.
Anh đã nói về tình huống đó đến phát ngán với George trong suốt bảy ngày vừa qua. Xét cho cùng đó chẳng phải là vì họ không có nhiều việc khác để làm cho đầu óc sao lãng sao.
Mẹ của Elliott là một lựa chọn hiển nhiên cho vai trò người bảo trợ. Bà có kinh nghiệm trong việc trang bị cho các quý cô trước khi ra mắt và trong việc tìm những người chồng phù hợp cho họ. Bà đã làm việc đó với hai cô chị gái của anh. Nhưng rắc rối ở chỗ vẫn còn Cecil để trình diện – trong năm nay, sự thực là thế.
Mẹ anh không thể bị chất thêm gánh nặng với ba phụ nữ nữa, người trẻ nhất trong đó đã hai mươi tuổi, họ hoàn toàn không có kinh nghiệm gì về xã hội và thậm chí chẳng có quan hệ với bà. Cecily đã đủ là mối phiền phức với quyền lợi của bản thân nó rồi.
Và chắc chắn bà cũng không thấy cảm kích với chuyện đó.
Còn có hai cô em gái đã kết hôn của anh, nhưng Jessica đang trong tình trạng tế nhị một lần nữa, và Averil, ở tuổi hai mươi mốt, khó mà đủ tuổi để bảo trợ cho mấy chị em Huxtable, hai người trong số họ còn già hơn cô
Còn lại hai người cô của Elliott, nhưng ai cũng có khả năng làm anh nhăn nhó. Cô Fanny, người cô lớn hơn, lúc nào cũng tuôn ra cả một bài kinh cầu nguyện về các tệ nạn mới cũng như cũ mỗi khi anh gặp bà, và nói bằng giọng mũi than van không ngừng nghỉ, trong khi cô Roberta, người cô trẻ hơn, đã chệch khỏi thiên chức của mình – hay giới tính của mình – và nên trở thành một thượng sĩ mới đúng. Về mặt đó thì bà xuất sắc.
Dù anh có bực mình với nhà Huxtable bao nhiêu. Anh cũng không hoàn toàn cảm thấy mình có thể bắt ai trong hai bà cô đó chịu đựng họ – ngay cả khi hai người sẵn lòng chấp nhận cái trách nhiệm đáng nản ấy. Cô Fanny đã mất năm mùa vũ hội mệt lử để ra mắt cô con gái của bà, còn cô Roberta thì quanh năm bận rộn rèn giũa đàn con nghịch trời gầm – tất cả đều là con trai – để chúng đứng vào lằn ranh của sự đứng đắn.
“Tôi chỉ không thể để mặc họ tự xoay sở lấy ở Warren Hall trong khi tôi bảo trợ cho em trai họ, đúng không?” Anh đã nói sau bữa ăn có món thịt bò nướng dai nhách vào một tối nọ. “Phải mất nhiều năm nữa cậu ta mới có thể tự mình lo cho họ, và tới lúc đó thì cả ba người đã khá lớn tuổi không thể cứu vãn được. Hai người chị lớn hẳn đã quá tuổi hai lăm. Cái cô góa phụ, tất nhiên, hoàn toàn không thuộc trách nhiệm của tôi, mặc dù tôi cho rằng cô ta vẫn sẽ phải ra mắt trước xã hội. Nó tùy thuộc vào việc cô ta có muốn tái hôn hay không – nếu như có người nào muốn lấy cô ta. Cô ta chẳng có nét nào giống với diện mạo của hai người kia còn gì?”
“Có chút không công bằng rồi, anh bạn già,” George đã nói. “Cô ấy trông khá quyến rũ mỗi khi mỉm cười và đầy sức sống – vào mọi lúc. Hình như chồng cô ấy là một người đẹp trai lạ thường và đã chọn cô ấy theo ý muốn của mình. Đó là một cuộc hôn nhân vì tình yêu.”
Khó mà tin được. Elliott khịt mũi.
“Điều anh phải làm,” George nói vào một hôm khác, khi họ cưỡi ngựa dọc theo những con đường làng để giãn gân cốt và bị lạnh cóng dưới màn mưa bụi, “là kết hôn sớm, thậm chí là sớm hơn anh dự định kia. Vợ anh có thể bảo trợ cho các chị gái của Merton.”
“Cái gì?” Elliott hỏi, quay phắt đầu còn hơn cả mức đột ngột và gây ra một cơn mưa nước lạnh chảy từ vành mũ xuống người. “Ý anh là không có thời gian để cân nhắc ư?”
Anh còn chưa có một ứng viên nào cho vị trí cô dâu trong đầu, mặc dù chắc chắn số lượng các quý cô trẻ phù hợp nhất đã được mẹ anh đếm hết cả mười đầu ngón tay. Nhưng anh vẫn chưa cần nghĩ đến chuyện đó trong vài tháng nữa.
George nhún vai. “Chẳng phải việc thuyết phục phụ nữ nói ‘vâng’ đối với anh không thành vấn đề sao. Ngược lại là khác. Có thể anh phải chặn tất cả họ lại bằng một cây sào khi họ biết anh sẽ làm một cuộc mua sắm ở thị trường hôn nhân năm nay. Nhưng anh có thể đẩy lui tất cả bằng cách kết hôn trước khi tin tức lan rộng.”
“Quỷ tha ma bắt,” Elliott phẫn nộ nói, “đến nước này rồi sao? Tôi phải chịu nhún trước một trong những quyết định hệ trọng nhất đời mình – nếu không phải là quan trọng nhất – vì một trách nhiệm không tưởng với ba phụ nữ mà tôi còn không quen biết mấy? Thật phi lý.”
“Như thế thời gian anh được sống hạnh phúc mãi mãi về sau sẽ nhiều hơn đấy thôi,” George nói.
“Thế thì vì cái quỷ gì,” Elliott nói, “mà anh vẫn còn độc thân? Và từ khi nào nó lại trở thành một trong những nhiệm vụ của thư ký để khuyên nhủ ông chủ của mình bao giờ thì phải kết hôn hả?”
Nhưng bạn anh, anh thấy khi quay đầu lại lần nữa, lại đang cười toe toét. Anh ta thật sự thích thú với tất cả chuyện này. Giá mà anh được như thế. Anh đã có thể bỏ lại văn phòng của mình tại Finchley Park để chu du khắp đất nước, khi mà không có một trách nhiệm nào đè lên đôi vai của Elliott.
Và những phụ nữ đó – mẹ kiếp – là trách nhiệm của anh, Ellott nghĩ khi giờ đây cỗ xe đang chở họ rời khỏi cánh cổng ngôi nhà tranh và dân làng đang vẫy tay và khăn mùi xoa chào tạm biệt.
Những ý nghĩ của anh bị cắt đứt khi Merton thúc ngựa chen vào giữa hai con ngựa của George và anh.
“Chúng tôi đã sống ở đây cả đời,” cậu nói như một lời xin lỗi vì sự chậm trễ. “Ra đi thật là khó khăn – đối với những người mà chúng tôi bỏ lại và với cả chúng tôi nữa.”
“Tôi hiểu mà, chàng trai,” George cam đoan với cậu. “Ngay cả khi sự thay đổi trong hoàn cảnh của cậu là để tốt hơn, nó vẫn không dễ dàng khi bỏ lại phía sau tất cả những gì quen thuộc và thân thương.”
Nhưng cậu bé tươi tỉnh lên khi họ cưỡi ngựa rời hẳn khỏi làng, những cỗ xe đi phía trước họ.
“Tôi đã nghĩ,” cậu nói, “là tôi sẽ phải chờ cho đến khi học xong đại học và bắt đầu tạo dựng sự nghiệp trước khi tôi có thể làm gì đó cho các chị gái để báo đáp họ và làm cho cuộc sống của họ thoải mái hơn vì những gì họ đã làm cho tôi. Nhưng bây giờ tôi không phải chờ nữa. Tôi sẽ có thể trao cho họ một cuộc sống mà họ xứng đáng nhưng chỉ có thể mơ ước cho đến bây giờ.”
Hoặc là chính anh sẽ, Elliott mỉa mai nghĩ ngay cả khi Merton mới là người thanh toán các hóa đơn. Và anh nhớ tới một chuyện khác George đã nói trong buổi chiều cưỡi ngựa ẩm ướt ấy. Tất nhiên anh ta nói đùa thôi, nhưng những lời đó lại mắc kẹt trong ký ức của Elliott như con thiêu thân mắc kẹt trong cây đèn.
“Dĩ nhiên,” anh ta đã nói, “lúc nào anh cũng có thể kết hôn với Miss Huxtable, Elliott à, và để cô ấy bảo trợ cho các em gái cô ấy với tư cách là vợ anh. Như thế là giải quyết được rất nhiều vấn đề. Và cô ấy có một sắc đẹp ấn tượng để chiêm ngưỡng. Tôi chỉ ngạc nhiên là cô ấy vẫn chưa kết hôn.”
Những bổn phận, giờ đây Elliott lại quyết định khi mà anh đã quyết định cả tá lần từ lúc có câu nói kia, có những giới hạn của nó. Tại sao anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với Miss Huxtable không những xinh đẹp mà còn nghiêm trang chỉ vì nó sẽ thuận tiện cho tất cả mọi người trừ anh ra?
Ngoại trừ truyện anh có ý định tìm một người vợ. Và trong nhiều phương án thì nó sẽ là một phương án khả thi. Xét cho cùng thì cô ấy là chị gái một bá tước. Và cô ta sẽ chẳng dại gì từ chối trước một món hời như thế.
Quỷ tha ma bắt, tới lúc những chuyện này kết thúc có thể anh sẽ phải vào nhà thương điên. Mặc dù anh chưa từng chịu một cơn đau đầu nào, hình như đối với anh lúc nào cũng có một cơn đau kinh khủng đã lượn lờ trên đầu anh như một vầng sương mù trong suốt sáu ngày qua.
Anh nghĩ một cách nuối tiếc về mẹ mình và cô em gái đang mang bầu và nghĩ một cách rầu rĩ về hai bà cô, và tự hỏi liệu trong hai bên thì bên nào đỡ tệ hơn.
Nhưng biết đâu mẹ anh sẽ cho anh vài lời khuyên chí lí ngay cả khi bà không thể trông mong gì sẽ là người giúp đỡ.
Tại sao cha anh không thể sống thêm tầm ba mươi năm nữa?
Thì lúc này anh có thể đang ở London, chè chén với bạn bè và dành mọi đêm trong vòng tay mời gọi của Anna Bromley-Hayes. Anh có thể chẳng cần quan tâm gì đến thế giới. Anh có thể…
Nhưng anh không thể…
Đơn giản thế thôi.