Nụ hôn đến quá bất ngờ và gần như thô bạo vì những cảm xúc mãnh liệt cuộn xoáy trong anh. Não Casey như bị chập điện tóe lửa. Cô nên ngăn anh lại. Cô nên đẩy anh ra và nói cho anh biết anh không có quyền bảo ai được chạm vào cô. Rằng cô không cần anh trông nom mình. Cô nên nhắc anh nhớ rằng mối liên hệ duy nhất giữa họ là Mia. Cô nên nói rằng vì họ ngủ với nhau không có nghĩa anh sở hữu cô.
Cô không làm gì hết.
Thay vào đó, cô vòng tay quanh cổ anh và đầu hàng sự cám dỗ. Cái ôm của anh trên người cô rất dịu dàng, nhưng đầy sự cần kíp.
Hơi nóng bao bọc mọi nơi, tàn phá linh hồn và thân thể cô. Sự động chạm của anh khi anh siết chặt vòng tay quanh eo cô, ép cô sát vào mình đã đánh thức cơn sóng ham muốn trong cô. Đúng là cách mọi lần anh chạm vào cô. Từ đêm đầu tiên họ ở với nhau trong nhà anh, từ lần anh làm cách nào đó mà dần tách cô ra khỏi cuộc sống cô từng biết. Chỉ một cái chạm và cô thuộc về anh. Một nụ hôn và cô khao khát hơn nữa,
Bất chấp việc biết rằng đó là dấu chấm hết.
Cô không thể đừng mong muốn anh. Không muốn dừng.
Cuối cùng anh ngẩng đầu lên và cả hai đều thở gấp. Cô nhìn vào đôi mắt đen của anh và thấy cảm xúc nguyên thủy nhất trong cô đang nhìn lại chính mình.
“Hắn chạm vào em.” Anh vuốt má cô. Trong mắt anh có ánh lửa, hơn cả sức nóng tình dục, đó là kiểu sở hữu khiến Casey cảm động từ đáy lòng.
“Hắn đặt tay lên người em và trong cái não cặn bã đó còn tưởng tượng ra nhiều thứ hơn thế.”
“Anh không thể treo cổ người ta vì suy nghĩ được, Jackson,” cô chòng ghẹo, cảm giác được cơn bão đang tan dần.
“Không có nghĩa là anh không muốn làm.” Anh ôm lấy khuôn mặt cô trong tay mình, hơi nóng từ cái chạm ấy thấm vào tận xương tủy cô. “Em làm anh phát điên, em biết không?”
Khao khát muốn nghe anh nói ra tiếng yêu nhiều đến mức làm chính cô choáng váng. Và không nghe được điều đó khiến cô đau đớn theo một kiểu chưa từng biết trước đây. Rồi sự thật đánh cho cô một cú. Thật quái quỷ biết bao khi nhận ra, trong khi đang đứng giữa bãi đỗ xe của nhà hàng, rằng cô đang yêu lần đầu tiên trong đời. Cô yêu đơn phương, chắc chắn như vậy và nỗi đau trong tim dao động mạnh mẽ.
Cố tìm kiếm lý do, cố tìm lại sự cân bằng, cô thì thầm, “Jackson, chúng ta đang làm gì vậy?”
“Quỷ mới biết.” Anh lắc đầu, nhìn vào mắt cô và cô đọc thấy sự bối rối trong đó. Rốt cuộc nó cũng có chút ý nghĩa phải không?
Rồi anh bước lui lại, đập một tay lên chiếc SUV và nói, “Anh không thích em làm việc.”
“Ừ em biết mà,” cô trả lời, gần như phì cười bởi vẻ cứng đầu trong ánh mắt anh và cái miệng mím chặt.
Có lẽ tốt hơn là họ không nên nhắc đến điều còn chưa nói đang tồn tại giữa hai người. Như thế chắc chắn sẽ an toàn hơn đối với Casey. Cô không thể cho anh biết cô yêu anh mà không phải mạo hiểm nhìn thấy sự từ chối trong đôi mắt ấy. Mà không phải chịu đựng nỗi đau bị xa lánh.
Thích thú với việc tự bảo vệ mình, nên cô cố gắng làm dịu mọi chuyện. “Nhưng em phải làm việc. Và em sẽ không thôi việc chỉ vì giờ đang sống trong nhà anh được.”
“Đúng thế.” Anh nghiến răng, nhìn xa xăm một chốc, rồi quay trở lại nhìn cô. “Nhưng nếu em đủ bận rộn với một khách hàng lớn, em sẽ không cần phải nhong nhong ngoài đường lôi kéo khách hàng đúng không?”
Cẩn trọng, cô nghiêng đầu nghiên cứu anh. “Anh đang nảy ra ý gì thế?”
“Trả lời câu hỏi đi đã.”
“Ok, đúng vậy.” Cô gật đầu khi nghĩ ngợi. “Nếu có khách hàng lớn, dĩ nhiên em sẽ cống hiến thời gian của mình cho anh ta – hay cô ta. Nhưng thực sự là em không có, nên phải tự quảng cáo thôi.”
“Đã hết rồi.”
“Jackson…” cô biết chuyện sẽ đi tới đâu. Dù phần nào đó trong cô đang hoan hô tưng bừng, thì phần còn lại, phần nhạy cảm hơn, đang cảnh báo cô đừng có bước chung con đường này với anh. Nếu dính dáng thêm tới Jackson, cuộc chia tay sau cùng sẽ trở nên khó khăn hơn, phải không? Nhưng dù nghĩ vậy, cô biết không có gì dính dáng nhiều hơn là yêu anh.
Rồi anh bắt đầu nói và Casey thấy phải bắt kịp kế hoạch của anh.
“Anh thực sự có ý định như lúc trước nói,” anh nói với cô, từ ngữ đổ xô ra như thể một nửa trong anh lo rằng nếu anh nói quá dài, cô sẽ bỏ đi. “Anh rất cần sách ảnh mới và danh thiếp, có thể cả Website – em có làm được Website không?”
“Có nhưng – ”
Anh bước lại gần, vuốt dọc tay cô và nở nụ cười nửa miệng mà cô đảm bảo là anh đang cố tỏ ra quyến rũ. Chúa cứu cô, nó rất quyến rũ.
“Nghĩ về điều đó, Casey. Làm việc cho King Jets và có thể hồi tưởng lại nó ở khắp mọi nơi. Dành nhiều thời gian hơn với Mia…”
“Gian lận.” cô chỉ ra.
Anh cười toe toét. “Và, anh muốn chỉ ra rằng King Vineyards cũng có một trang web phải thiết kế lại – tin anh đi, Travis không thể tự làm một mình còn Julie quá bận rộn với tiệm bánh, không thể lo hết mấy thứ như vậy. Rồi còn sách ảnh về vườn nho, menu nếm thử, thậm chí thông báo…” Anh dừng lại, rồi thêm vào, “Cả Julie nữa! Tiệm bánh mới ấy. Chị ấy có thể cần sự giúp đỡ của em khi quảng cáo cho tiệm bánh.”
Tâm trí cô bắt đầu chạy đua. Cô không thể ngừng được. Có thể liệt kê chuyện làm việc cho gia tộc King trong lý lịch tức là cô có thể mở rộng kinh doanh. Cô sẽ kiếm nhiều tiền hơn, và không cần phải gặp những kẻ như Mac Spencer nữa. Jackson đã đúng về gã đó, nhưng không đời nào cô thừa nhận.
Thêm vào đó, Jackson đã đúng về một điều khác. Nếu cô làm thế này, cô sẽ có nhiều thời gian hơn với Mia. Chưa kể đến khi sáu tháng ở chung qua đi, cô sẽ có cơ hội nuôi sống bản thân và con gái tốt hơn.
Bởi vì, dù thích hay không, sự thật là bất kể cái gì có giữa cô và Jackson cũng không tồn tại mãi mãi. Dù cô có dần quen với kiểu cách độc tài của anh đi nữa thì cũng không phải vấn đề. Dù phản ứng giữa hai người có vượt tầm kiểm soát cũng chẳng sao. Dù cô có yêu anh cũng chẳng sao.
Điều duy nhất có sao là nhớ lấy rằng Jackson đã đưa ra biện pháp tạm thời này. Chỉ để hiểu con gái mình hơn.
Jackson vẫn đang nói, sưởi ấm chủ đề bản thân. “Cả Gina và mấy con ngựa của chị ấy. Chị ấy cũng có một trang web và liên tục phàn nàn rằng cập nhật nó vất vả đến thế nào khi vừa phải đối phó với Adam, Emma lẫn bầy ngựa…”
Nghe thật tuyệt, Casey nghĩ, nhưng tất cả những thứ này sẽ khiến cuộc chia tay sau cùng khó khăn thêm bao nhiêu nữa?
“Anh không thích ánh mắt hiện tại của em,” anh nhẹ giọng, ngón tay cái trượt theo xương gò má cô. “Trong chốc lát, em tỏ ra vô cùng thích thú, rồi bỗng dưng ánh sáng trong mắt em biến mất.”
Cô nặn ra nụ cười, mong nó sẽ có chút ánh sáng và buộc giọng nói của mình tươi vui hơn. Cô không nên cho anh lý do hối tiếc về khoảng thời gian họ bên nhau. Cô không nên để anh bắt đầu thương hại cô vì cô đã rơi vào lưới tình ở nơi không nên nhất.
“Em ổn mà Jackson,” cô nói, lắc đầu với anh.
“Dù em rất ghét phải thừa nhận việc này vì anh đã tự mãn không chịu được vì anh luôn luôn đúng…”
“Thế à? Thật hay khi mình đúng.” Lại nụ cười đó. Nụ cười khiến xương sống cô run rẩy.
Cô thở ra. Thực sự, làm sao cô có thể không yêu anh đây? “Anh biết anh thực sự bất khá chiến bại không?”
“Họ hay nói với anh thế.”
Casey thở dài vì sự tỉnh táo của bản thân, rời khỏi vòng tay anh và lịch sự giơ tay ra.
“Gì đây?”
“Thỏa thuận công việc,” cô đáp, mỉm cười trước vẻ bối rối của anh.
“Anh đề nghị em một công việc phải không?”
“Ừ.”
“Vậy nên em chấp nhận. Em sẽ làm cho King Jets, King Vineyards và King Gypsies nếu Travis và Gina thích – ”
“Họ sẽ thích,” Jackson hứa hẹn khi bọc tay cô trong những ngón tay dài, ấm áp của mình. Rồi chậm rãi, không gì lay chuyển được, anh kéo cô về phía mình. “Nhưng để đóng dấu thỏa thuận,” anh thì thầm khi cúi xuống, “anh thích đóng dấu bằng một nụ hôn hơn.”
“Dani, lúc anh ấy hôn mình, mình thề là tóc mình quăn tít lên, mà cậu biết thừa tóc mình quá ngắn có uốn được đâu.”
“Kể đi,” bạn cô yêu cầu, giọng nói hơi rè trên điện thoại.
“Bọn mình đang đứng trong bãi đỗ xe và anh ấy hoàn toàn phát cáu vì tên đó động vào mình -”
“Thằng đê tiện,” Dani chen vào.
“Chuẩn,” Casey đồng ý. “Đằng nào thì anh ấy – Jackson ấy, không phải thằng đê tiện đâu, anh ấy ôm mình, kéo mình vào lòng và hôn mình cực kỳ lâu, cực kỳ sâu. Mình khá chắc là mình cảm giác lưỡi anh ấy ở trong cổ họng mình.”
“Wow, ở đây có vẻ nóng bỏng quá ta?”
“Chó chết là ở đây cực nóng luôn,” Casey đáp.
“Anh ấy có ôm siết và giữ lấy cậu không?” Dani thở dài.
“Có chứ.”
“Chúa ôi, mình đã yêu khi Mike làm thế với mình, nhưng thường thì mình phải chọc anh ấy phát rồ lên để điều đó xảy ra.”
“Jackson cũng phát rồ.”
“Đáng mà, phải không?”
“Cơ hội đời người đấy,” Casey nói, khoanh chân ngồi trên bệ cửa sổ phòng ngủ. “Nhưng ngay lúc đó mình nhận ra, mình gặp rắc rối to rồi.”
“Cậu biết rồi phải không?” Dani thở dài. “Cậu đã yêu anh ấy.”
Casey quay đầu nhìn ra cơn bão mùa xuân. Ánh chớp lóe lên sau những đám mây đen, mưa đập vào ô kính cửa sổ. Thế giới ngoài kia là một màu sắc nhòe nhoẹt cực kỳ hợp với tâm trạng tuyệt vọng tột cùng của Casey. Mia đang ngủ trưa dưới nhà và Jackson có cuộc họp đâu đó, cô có thể cho phép vũng lầy cảm xúc khuấy lên trong mình.
“Ừ,” cô nói, lấy làm mừng vì có ai đó để thú nhận. “Mình đã làm thế. Mình yêu anh ấy.”
“Chúa ơi.” Giọng Dani rơi xuống thành sự cảm thông và Casey lại được nhắc nhở rằng thật tốt biết bao khi có một người bạn thấu hiểu mọi thứ.
“Nói cho anh ấy chưa?”
“Mình có điên đâu?”
Tiếng cười ngắn ngủi thoát ra khỏi cổ Dani. “Anh ấy cảm thấy thế nào?”
“Mình không biết.” Casey thở dài, ngắm cơn mưa rơi xuống thành những dòng nho nhỏ trên ô kính cho tới khi ngôi nhà đang rơi lệ. “Cậu biết mình không thể hỏi chính xác mà?”
“Hoàn toàn không thể,” Dani đồng ý, rồi che ống nghe điện thoại và yêu cầu, “Mikey, mẹ nói tắm cho chó sau mà. Đừng phun nước rửa bát vào nó nữa.”
Casey khúc khích và cảm giác tốt lên. Cô đã rất cần tâm sự với Dani. Trong khoảng thời gian sống trong nhà Jackson, cô bị cuốn vào giữa anh và Mia, và dành thời gian cho công việc, đến mức không có thời gian gọi điện thoại cho cô bạn thân như lẽ ra phải làm. Dani có thể đã cho cô những lời khuyên đủ hay để ngăn cô khỏi rơi vào lưới tình với sai người.
Nhưng có nghĩ thế, cô cũng biết không gì có thể thay đổi tình hình hiện tại. Cái gì xảy ra thì đã xảy ra rồi. Jackson nói gì khi lần đầu tiên đưa cô lên giường nhỉ? Ngay từ đêm đầu tiên, chúng ta đã được định sẵn? À, “Đây là chuyện phải xảy ra vì số phận,” Có thể Casey cũng được định sẵn là yêu anh. Chính là cảm giác đó. Như thể cuối cùng cũng tìm được điều cô đã tìm kiếm suốt cả cuộc đời.
Vì tất cả những gì tốt đẹp nó mang đến.
“Cậu định làm gì?”
“Mình làm được gì nào?” cô phản đối, trượt một ngón tay trên khung cửa, lần theo dòng chảy của giọt mưa. “Mình đồng ý với sáu tháng. Nếu thử bỏ đi sớm, anh ấy sẽ cướp lấy Mia.”
Sự choáng váng xuất hiện trong giọng nói của Dani. “Cậu nghĩ anh ấy vẫn sẽ làm thế?”
Có thể không, cô trầm mặc. Nhưng sao cô dám chắc chắn? “Mình đoán là không chắc lắm, nhưng mình có thể mạo hiểm không?”
“Thế kế hoạch là gì?”
“Hỏi hay lắm. Có vẻ mình chỉ có thể rút ra một câu trả lời.”
“Câu nào?”
“Tận hưởng những gì mình đang có,” cô kiên định nói. “Mình có thể không có anh ấy mãi mãi, nhưng có thể tận hưởng cảm giác này, khoảng thời gian này ở bên anh chừng nào có thể, phải không?”
“Rõ là vậy,” Dani nói, một lần nữa giành lấy danh hiệu Bạn Thân Nhất. “Vậy thì, mình có xơ múi được tí chi tiết đen tối không?”
Casey bật cười, cảm thấy nỗi đau nho nhỏ trong tim được cất đi. “Dĩ nhiên, cậu muốn bao nhiêu?”
“Cậu có bao nhiêu?”
“Cả trăm thứ,” Casey thừa nhận, da cô nóng ran chỉ vì nhớ lại những lúc cô và Jackson bên nhau.
“Ôi em yêu. Đổ rồi kìa.”
“Anh có cái gì cơ?”
“Con gái,” Jackson nói, nhìn đôi mắt nâu của Marian nheo lại. Anh biết chuyện này sẽ không dễ dàng gì, nhưng anh đã nhờ Anna lập cuộc hẹn này với Marian vì đó là chuyện bắt buộc. Anh đã tránh nói cho cô sự thật quá lâu rồi. “Anh có một cô con gái.”
Khi anh giải thích chuyện gì đã xảy ra dạo gần đây, kể cho Marian chuyện Casey và Mia đã đến sống cùng anh, cô đứng đó nhìn anh, choáng váng như thể anh đã cưỡi một con lạc đà đi vào nhà vậy. Mái tóc nâu của cô quét trên vai theo một kiểu rất mềm mại, rủ xuống, và khi cô lắc đầu không tin nổi, anh thấy mái tóc đó bay bay, rồi rơi trở lại cực kỳ đúng vị trí cũ.
Anh thở dài và quay người, bước vài bước đến bên cửa sổ nhìn ra khu vườn sang trọng. Những hàng rào được cắt tỉa, cây cối xoắn theo kiểu nghệ thuật vốn có của nó, những bông hoa cứng nhắc hợp nhau đến mức tất cả chúng trông như một đội tiểu đội lính vậy. Trời ạ, ngay cả mưa ở đây trông cũng có vẻ gọn gàng hơn ở bất cứ nơi nào khác.
Chẳng có gì là thoái mái hay dễ chịu ở nhà Cornice hết. Nội thất thì cứng nhắc không thể chịu nổi hệt như khu vườn. Ở đây, vẻ oai vệ cổ kính ngự trị hết thảy. Những chiếc ghế khó chịu, những chiếc bản mảnh khảnh với đồ trang trí thủy tinh trông có vẻ quá mức dễ vỡ, chỉ bước chân vào phòng cũng khiến người ta khó ở.
Jackson quay đầu lại nhìn người phụ nữ anh định cưới và cố nhớ ra tại sao việc đó có vẻ là ý hay lúc trước. Nhưng anh không thể. Vì nhìn Marian phục trang bằng mớ quần áo được thiết kế và thân hình như cái que của cô lại làm anh nhớ đến Casey với những đường cong đáng ham muốn trong chiếc quần jeans bó và áo T-shirt ngoại cỡ.
Anh đang mất trí rồi đây.
“Tên con bé là Mia,” anh nói. Marian không vui vẻ với tin tức này cho lắm, nhưng anh cũng chẳng mong cô được thế. Sao cô phải làm thế cơ chứ? “Con bé được mười tháng rồi, anh có ảnh đây nếu -”
Marian giơ một bàn tay cắt tỉa xinh đẹp lên. “Không. Cảm ơn anh. Em không hứng thú với đứa con hoang của anh.”
Anh nổi giận, cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình và tự nhủ cô có đủ quyền để cảm thấy bị xúc phạm.
Anh đã trì hoãn việc thông báo cho Marian về Mia quá lâu, anh biết thế. Anh lẽ ra nên thẳng thắn với cô về những thay đổi trong cuộc đời anh ngay từ đầu. Nhưng sự thật là, anh không mong chờ cuộc nói chuyện này vì một số lý do. Một trong số đó là anh biết Marian sẽ phản ứng như thế nào – không phải anh sẽ trách cô, thứ hai, anh cũng không muốn thừa nhận rằng có một phần trong cuộc sống của anh không bao gồm Mia và Casey.
Đó là cách làm vô cùng nguy hiểm đối với người như anh. Anh chưa bao giờ muốn gắn bó với bất kỳ ai hay bất kỳ cái gì. Nhưng giờ không thể quay lại được nữa.
“Và anh nói cái thứ đó và mẹ nó – ”
“Mẹ con bé -” Còn lâu Mia mới phải bị coi là “cái thứ đó”.
” – đang lù lù trong nhà anh?”
“Đúng, họ đang sống ở đó với anh.” Anh quay trở lại chỗ cô và khi lại gần, anh chú ý thấy cô mím chặt môi. Cô chỉ tức giận, hay bị tổn thương? Anh không muốn làm tổn thương Marian. Chết tiệt, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương bất cứ người phụ nữ liên quan đến mình. Không có lý do gì để anh có thể phá hủy trái tim của mọi người. Anh tạo dựng mối quan hệ, anh phải vui vẻ cùng nhau hết cỡ, rồi như hai người trưởng thành, anh chia tay. Không có chút khó khăn. Không chút hối hận.
Thứ gì đó trượt qua tâm trí anh và anh tự hỏi chia tay Casey sẽ như thế nào. Cô đã khắc sâu vào trong máu, vào tâm trí anh, cô là người phụ nữ duy nhất từ chối không rời khỏi suy nghĩ của anh. Cô ám ảnh anh suốt ngày đêm. Trong một phút kỳ quặc nào đó, hình ảnh cô sẽ nhảy vào đầu óc anh để trêu đùa, chế giễu, nhắc nhở anh muốn cô đến thế nào.
Ví dụ như bây giờ.
Anh ngắt ngang mớ suy nghĩ đó và tự bảo bản thân rằng nghĩ đến một người phụ nữ khi đang ở bên một phụ nữ khác là không khôn ngoan.
“Anh cần chút thời gian với Mia – con gái anh ấy,” anh nói.
“Anh đã bỏ lỡ quá nhiều và không muốn bỏ lỡ thêm nữa. Anh phải có thêm thời gian, để biết bọn anh sẽ liên quan đến cuộc sống của nhau ra sao.”
“Em hiểu,” Marian đáp và bước về phía tủ ly, nơi cô tự rót lấy một ly brandy và tống hết xuống họng như uống thuốc. “Còn người mẹ?”
“Dĩ nhiên cô ấy cũng chuyển vào, anh không thể chia cắt mẹ con họ đúng không?” Hoàn toàn phát hỏa, vì có vẻ cô ta rõ ràng là đang làm cho mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. Jackson nói. “Chỉ sáu tháng thôi.”
“Và anh muốn chúng ta hoãn đám cưới cho tới khi họ đi.”
Đi. Trời đất. Anh không hề nghĩ đến. Anh sẽ sống thế quái nào trong ngôi nhà đó, đi ngang qua phòng Mia và biết con bé không có trong đó? Làm sao anh có thể bước xuống hành lang mà không thấy Casey dán mình vào tường và thì thầm đầy khêu gợi?
Chết tiệt, chuyện này trở nên hỗn loạn rồi. Nhưng, từng vấn đề một đã.
“Marian, anh biết chúng ta đã có thỏa thuận – ”
“Đúng thế,” cô đáp, quay lại đối mặt với anh, một bàn tay nhợt nhạt đặt trên cái cổ cong của bình rượu pha lê Baccarat. “Một thỏa thuận mà em hoàn toàn có ý định thực hiện. Câu hỏi là, anh có định làm thế không?”
Hỏi hay lắm, anh nghĩ. Anh đến đây chiều nay với ý định sục sôi rằng sẽ giải quyết được mối liên hôn này – tất cả những gì anh muốn là đợi sáu tháng. Giờ, anh không chắc chắn nữa. Thực ra, càng nghĩ lại bao nhiêu, anh lại càng ít sẵn lòng thực hiện thỏa ước của họ hơn, cái thỏa ước như thuộc về một cuộc sống khác. Nhưng anh đã đặt Marian vào chỗ khó sáng nay. Không phải một thôi là đủ rồi sao?
“Chúng ta sẽ bàn lại trong sáu tháng tới,” anh nhẹ nhàng, không trả lời chính xác câu hỏi.
Cô nhìn chằm chằm vào vào anh một lát, Jackson chắc chắn mình đang thấy cuối cùng cô cũng mất bình tĩnh. Cuối cùng cũng thấy chút cảm xúc thực sự từ người phụ nữ này. Nhưng đúng theo hình mẫu, cô lùi lại, thầm đếm đến mười và làm dịu bản thân.
“Em không thích chuyện này Jackson.”
Anh gật. “Anh hiểu. Nhưng không có cách nào xung quanh tình cảnh này.” Anh cho cả hai tay vào túi và đề nghị, “Nói thật, anh sẽ hiểu nếu em muốn hủy bỏ mọi thứ.”
Điều gì đó lóe lên trong mắt cô, nhưng biến mất trước khi anh kịp nhận diện. “Dĩ nhiên không,” cô nói. “Chúng ta đã đạt được thỏa thuận và em chắc chắn sẽ làm phần của mình để hoàn thành nó. Như anh nói đấy, chúng ta sẽ bàn lại trong sáu tháng tới.”
Sẽ dễ dàng hơn cho tất cả nếu cô chỉ đơn giản là kết thúc thỏa thuận của họ. Nhưng có lẽ cô muốn chút không gian để làm mọi chuyện theo cchs của mình. Nếu đó là điều cô cần, Jackson sẽ trao nó cho cô.
Đối với anh, sự nhẹ nhõm xuất hiện và chảy tràn trong anh khi ý nghĩ được trì hoãn cuộc hôn nhân với Marian Cornice đủ để cho anh biết khi họ gặp nhau lần tới, nếu cô không hủy bỏ thỏa thuận, anh sẽ làm.
Hôn nhân dựa trên lợi ích không phải lúc nào cũng có tác dụng, anh tự nhủ, bất chấp bao thứ tốt đẹp đã đến với các anh trai anh. Nhờ có sự hiện diện của Mia và Casey trong cuộc đời, anh sẽ có cách thoát khỏi cuộc hôn nhân mà giờ anh nhìn nhận là điều bất hạnh vô cùng.
Sẽ không có sự hợp nhất với các sân bay nhà Cornice nữa, và anh không sao hết. King Jets đã làm tốt đến bây giờ và sẽ tiếp tục làm thế.
“Được thôi. Giờ, anh xin phép.” Jackson quay người định đi. Anh mới đi được vài bước khi giọng nói của Marian ngăn anh lại.
“Anh có ngủ với cô ta không?”
“Đừng làm thế,” anh nói, xoay người nhìn cô. “Với cả hai chúng ta.”
“Chỉ là câu hỏi thôi Jackson.”
“Câu hỏi anh sẽ không trả lời.” Anh không định thảo luận chuyện này với Marian. Thắng thắn mà nói, vì họ không còn hứa hôn với nhau, ai nằm trên giường anh không phải việc của cô ta.
“Anh vừa trả lời rồi,” cô chỉ ra.
“Marian,” anh lên tiếng, nghĩ rằng có lẽ giờ là thời điểm kết thúc tất cả. Sao phải kéo dài thêm sáu tháng làm gì? Hãy chia tay gọn ghẽ, anh tự nhủ. Rời đi như một người đàn ông tự do.
Nét mặt cô trầm lặng như thủy tinh. “Đừng bận tâm Jackson. Quên chuyện em hỏi đi. Giờ xin phép anh, em muốn được ở một mình.”
Anh muốn nói gì đó nhưng biết nói cái quái gì đây? Anh chưa phá hoại đủ hay sao? Anh đi ra cửa trước và nhẹ nhàng đóng cảnh cửa sau lưng. Cơn mưa rơi túi bụi lên anh, nhưng cảm giác tuyệt đến chết được sau khi phải chịu đựng ngôi nhà nóng phát điên nhưng cũng lạnh như âm phủ đó.
Anh dừng bước trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, để cơn mưa rửa sạch khuôn mặt, anh thề là anh gần như nghe rõ tiếng leng keng của pha lê vỡ.