Falling For King's Fortune

Chương 12



“Em làm cái quái gì mà đập cửa nhà anh nửa đêm thế hả?” Adam đứng ở ngưỡng cửa, ngực trần, mặc quần pijama. Tóc anh rối bù vì đang ngủ và mắt anh tóe lửa điên tiết.

“Casey đi rồi.” Jackson đẩy anh trai mình ra, hiên ngang đi qua phòng giải trí thẳng đến phòng làm việc của Adam. “Em phải tìm được cô ấy và không biết phải tìm ở đâu.” Anh không quen sợ hãi, cũng không thích chút nào. Như là anh đang dần làm sáng tỏ mọi việc khi đứng trên bờ vực, nhưng lại không tác động được gì. “Em đến tìm bạn thân của cô ấy là Dani và chồng cô ta cho em biết em nên đến tìm anh.” Đối mặt ông anh cả, Jackson nói, “Nên? Anh biết gì nào?”

“Anh biết giờ đang là nửa đêm và anh rất mệt.” Adam bước qua anh đến bên quầy rượu, tự rót cho bản thân ly brandy và hỏi, “Muốn một ly không?”

“Không, em không cần thứ quái quỷ đó. Em muốn có Casey.” Anh xọc cả hai tay vào tóc và giật mạnh. “Em đang phí thời gian đứng đây. Em nên đi tìm cô ấy. Nhưng ở đâu đây?”

Adam hớp một ngụm brandy và tì một khuỷu tay lên quầy. Nghiên cứu em trai mình, anh nói, “Dù có ở đâu đi nữa, có lẽ cô ấy cũng không muốn bị tìm thấy.”

“Quá tệ,” Jackson đốp lại. Anh cảm giác như mình đang bị treo bên lề thế giới, thứ duy nhất giữ anh an toàn là một sợi dây rất nhanh bị tháo ra. “Em sẽ không để cô ấy bỏ em. Bỏ đi như thể những thứ chúng em có chẳng là gì.”

“Uh huh. Sao không?”

“Cái gì?” Anh bắn cho anh trai ánh mắt tóe lửa. “Điều đó có nghĩa quái gì?”

“Câu hỏi đơn giản thôi. Nếu em không yêu thì tại sao lại muốn cô ấy?”

Jackson gắt. “Casey nói chuyện với Gina à?”

“Có thể nói thế,” Adam đen tối thì thào. “Gina đã nhồi đẫy tai anh chuyện đó. Giờ cô ấy không yêu quý em lắm đâu.”

Gina không phải vấn đề của Jackson. Mà là Casey. “Em cầu hôn và cô ấy từ chối!” Anh gào lên như đã ninh nhừ những từ ngữ đó hàng ngày trời.

“Điều đó làm em ngạc nhiên à?” Adam cười mũi.

Sững sờ, anh nói. “Có như quỷ. Cô ấy đang có thai con em. Bọn em đã có một con gái. Cô ấy nên cưới em. Đó là cách giải quyết có lý nhất.”

Adam lắc đầu, băng ngang phòng để bật cây đèn đứng trước khi ngồi xuống. “Chúa tôi, em đúng là thằng đần.”

“Xin lỗi?”

“Gina đã gọi em mỗi ngày một lần trong khi anh cố bảo vệ em, nhưng giờ có thể thấy anh đã sai.”

“Sao em lại thành nhân vật phản diện thế?” Jackson hỏi, tự bảo vệ bản thân vì rõ ràng không ai định làm thế. “Em muốn cưới cô ấy.”

“Không phải vì yêu.”

“Yêu thì liên quan quái gì ở đây?” Jackson lảng vảng trong căn phòng tối, thi thoảng bắn ánh nhìn nóng cháy vào anh mình, kẻ đang quá thoải mái vì được ở nhà. “Tình yêu chỉ làm rối thêm. Anh sa chân vào đến mức không biết điều gì sẽ đặt dấu chấm hết. Thằng quái nào cần điều đó?”

“Mọi người,” Adam buồn cười, nhấp ngụm rượu.

Jackson dừng bước và chà hai tay lên mặt.

“Em muốn chuyện này thật đơn giản. Sống với Casey và con gái chúng em. Cùng nhau. Hạnh phúc.”

“Điều đó có ý nghĩa gì với em?”

“Không tốt.”

“Có cho em biết điều gì không?”

“Có,” Jackson đáp, rớt xuống cái ghế gần nhất.

“Cho em biết em đang gặp rắc rối lớn ở đây. Bố khỉ, em đã gặp rắc rối lớn từ hôm Casey bước vào quầy bar khách sạn và cười với em. Em biết ngay. Em đã chống lại. Đêm nay chỉ tiến thêm một bước thôi. Em bước vào nhà và cô ấy đã đi, em thấy mình như chết rồi. Như không còn không khí trên thế gian nữa.”

“Xin chúc mừng,” Adam nói nhẹ. “Em đang yêu.”

“Khỉ thật.” Jackson nhìn anh trai. “Em không định yêu cô ấy, anh biết mà.”

“Phải gió thật, chẳng ai trong chúng ta định thế hết,” Adam đáp, trao anh nụ cười thấu hiểu. “Nhưng em nên biết… cô ấy không bỏ đi chỉ vì em.”

“Còn xảy ra chuyện gì?” Jackson hít sâu. Còn chuyện gì có thể xảy ra trong vài ngày ngắn ngủi ấy?

“Một ngày sau khi em bay đi Paris, Marian đến gặp cô ấy ở chỗ em.”

“A Chúa ơi. Cô ta đã làm gì? Cô ta nói gì?” Jackson nhảy dựng lên.

“Anh nghe tất cả từ Gina nhé,” Adam thở dài. “Và để anh cảnh báo em trước, không một phụ nữ nào nhà mình hâm mộ em cho lắm đâu.”

“Tuyệt.”

“Có vẻ Marian đã cố mua chuộc Casey. Rõ ràng cô ả đề nghị cho Casey hẳn một ổ trứng nho nhỏ nếu cô ấy rời đi và đồng ý không cưới em.”

“Em lẽ ra nên ở đó. Không nên bỏ đi. Em chỉ muốn cô ấy suy nghĩ. Nhớ em. Phản tác dụng phần lớn thời gian. Em mới là người nhớ cô ấy.” Jackson để vuột tiếng thở dài. “Em luôn biết cô ấy sẽ không nhận tiền.”

Adam lườm anh. “Chó chết là đúng thế. Theo như Gina nói, Casey đã bảo Marian điều cô ta làm được với mớ tiền đó, nói em và Marian xứng đáng với nhau và cô ấy sẽ không là vấn đề nữa.”

“Bọn em xứng đáng với nhau? Cái chó… tại sao cô ấy – làm sao – ”

Jackson chưa bao giờ điên tiết hơn. Hay vô vọng hơn. Mọi chuyện đang xảy ra. Vượt tầm kiểm soát của anh. Vượt khỏi khả năng sửa chữa của anh. Sắp xếp sự vụ vào đúng chỗ. Cái chó má gì đang xảy ra với thế giới của anh thế này?”

“Anh lẽ ra nên gọi cho em.”

“Casey không muốn bọn anh làm thế.”

“Anh là anh em cơ mà.”

“Và anh phải sống với vợ anh, người hoàn toàn đứng về phía Casey trong toàn bộ chuyện này, nên thôi, cảm ơn chú.”

Dù vậy Jackson gần như không nghe ra lời anh trai nói nữa. Tâm trí anh quá bận bịu, chạy theo những hướng khác nhau, cố tìm con đường dẫn anh đến với Casey. Cố tìm hiểu làm sao mà anh có thể đào bản thân ra khỏi mớ bòng bong đang vướng phải. Cô đã đi, nhưng đi đâu? Cô ấy nói thích bờ biển phải không? Nên anh bắt đầu từ đó. Mặc dầu vậy có rất nhiều bãi biển trên đất nước này. Điều này mất chút thời gian.

“Em phải tìm cô ấy. Giải thích. Nói chuyện. Có lẽ là sân bay ở Sacramento. Có thể cô ấy không muốn ở quanh đây và nhà cũ của cô ấy đã trả rồi. Cô ấy không ở với Dani, nên cô ấy có thể đến một nơi nào đó mới mẻ. Nơi nào đó cô ấy nghĩ em không thể tìm được. Nơi nào đó trên bờ biển.”

“Thu hẹp được nhiều đấy.”

“Phải bắt đầu ở đâu đó thôi.”

“Không dễ đâu.”

Jackson nhìn anh trai và mỉm cười dứt khoát.

“Chẳng có gì về Casey mà dễ dàng cả. Anh biết không? Dễ dàng là nói quá rồi. Em sẽ tìm cô ấy. Anh có thể cá điều đó. Và khi làm được, em sẽ lôi cô ấy về nhà với mình. Nơi cô ấy thuộc về.”

Anh đi được nửa đường ra khỏi phòng giải trí khi tiếng nói của Adam ngăn lại. “Jackson.”

“Em sẽ gọi cho anh trên đường Adam. Em đang phí thời gian ở đây.”

“Jackson, dừng lại.”

Anh dừng thật. Khi nhìn anh trai mình qua vai, Jackson lần đầu cảm nhận được sự vẫy gọi yếu ớt của hy vọng trong mình. “Anh biết cô ấy ở đây.”

Adam thở dài. “Em mà làm loạn lên Gina sẽ giết anh vì dám nói cho em biết.”

“Em sẽ giết anh nếu không nói.”

“Anh đoán đàn ông chúng ta thi thoảng phải sát cánh bên nhau đấy nhỉ,” Adam nói với nụ cười nửa miệng. Rồi anh hất ngón cái về phía cầu thang. “Gina để Casey ở phòng cũ của em trên tầng hai.”

Jackson còn không dừng lại đủ lâu để nói cảm ơn. Anh lao lên cầu thang bằng cú chạy chết người, xuyên qua bóng tối chỉ bằng ký ức. Anh đã lớn lên trong ngôi nhà ở trang trại. Anh có thể tìm đường khi bị bịt mắt. Và giờ, biết Casey đang chờ mình, anh biết không một thứ gì có thể ngăn bước chân anh.

Bên ngoài căn phòng cũ, anh dừng lại, hít một hơi rời rạc và để nó trượt vào phổi trong nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh. Nhưng anh đã bình tĩnh đủ rồi, nên anh liền xoay tay nắm và chầm chậm mở cửa.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ thành từng vệt ánh sáng bạc xiên xiên, rọi lên người phụ nữ ngủ say trên giường. Mái tóc vàng cắt ngắn của cô rối bù, tấm chăn đỏ trượt xuống eo và anh mỉm cười khi để ý thấy cô đang mặc một trong số mấy chiếc áo của anh đi ngủ.

Có thể vẫn còn hy vọng. Có thể cô vẫn còn yêu anh. Có thể anh sẽ cứu được chính mình khỏi bờ vực anh đã mù quáng bước tới.

Băng qua phòng bằng những bước chân yên lặng, anh lắng nghe hơi thở của cô và cảm thấy sự êm ả trong anh cũng bắt đầu hòa vào của cô. Cô ở đây. Cô an toàn. Và anh đang yêu lần đầu kiêm lần cuối trong cuộc đời.

Casey đã mơ về anh trong giấc mơ đó, cô ngửi thấy mùi hương của anh và hít lấy thật sâu. Khi anh gọi tên cô, cô quay về phía anh, thậm chí cả trong giấc ngủ, với về phía anh.

Rồi anh hôn cô và giấc mơ trở nên quá chân thật, cô nếm dược anh, nhấm nháp mùi vị đôi môi anh trên môi cô. Thật ấm, thật mềm mại, thật… Mắt cô vụt mở và cô thở dốc. “Jackson? Làm sao anh – ”

Anh ngồi bên mép giường khi ôm lấy cô, trước khi cô kịp lùi lại và trốn mất, anh kéo cô vào lòng và ôm cô bằng cả hai tay. Cô biết mình không nên dựa vào anh, nhưng cô nhớ anh quá nhiều, khao khát anh sâu sắc đến mức chỉ cảm nhận được nhịp tim của anh chạy đua cùng lúc với nhịp tim của mình cũng quá mức chịu đựng.

“Tối nay em làm anh mất mười năm tuổi thọ,” anh thì thầm. “Khi anh về nhà mà em không ở đó…”

“Em phải đi,” cô nói và nhớ đến lý do đã cho cô sức mạnh đẩy tay anh ra cũng như bò trở lại giường. Anh khoanh tay trước ngực và siết chặt. Trái tim cô đau đớn vì anh. Một giọng nói trong tâm trí cô thì thào, nhắc nhở cô phải mạnh mẽ. Để không thỏa hiệp với điều gì ít hơn tình yêu.

“Anh biết.” Jackkson vươn tay, vuốt tóc cô, rồi để đầu ngón tay trượt theo góc cạnh khuôn mặt cô, bằng cái chạm nhẹ đến mức có thể cô vẫn đang nằm mơ.

Anh hít một hơi, nhìn quanh phòng và hỏi, “Mia đâu rồi?”

“Đang ngủ trong phòng Emma.”

“Tốt,” anh nói. “Tốt.”

“Jackson – ”

“Không, để anh nói trước nhé?” Anh leo lên giường, thoải mái hơn, nhưng không với tới cô nữa và Casey không chắc phải nghĩ sao về hành động đó. “Anh nghĩ khi anh đi,” anh nói nhỏ, “rằng em sẽ nhớ anh đến mức phải chịu thua và kết hôn với anh. Anh nhận ra anh sẽ cho em được một bài học.” Anh cười một chút, nhưng trong đó không có chút ấm áp nào. “Hóa ra, anh mới là người nhận được bài học.”

Cô bò lui, dựa lên cao hơn vào đống gối. Giữ anh mắt dán chặt vào Jackson, Casey tuyệt vọng không để bong bóng hy vọng nhỏ nào lớn lên, nhỡ chúng nổ sẽ giết cô mất.

“Anh nhớ em. Anh nhớ việc nhìn em, nghe em cười với Mia. Anh không ngủ nổi,” anh thêm vào với cái lắc đầu, “vì em không ở đó mà kéo chăn nữa.”

“Em không – ”

“Khi nhắm mắt lại, anh thấy em. Khi bước đi trên đường phố Paris, tất cả những gì anh nghĩ được là, ước gì em ở đó.”

Như thể không chịu đựng thêm được nữa, anh đứng bật dậy khỏi giường, đi ngang căn phòng cũ đến đứng bên cửa sổ. Ánh trăng rơi trên người anh, và Casey không thể dời mắt đi.

Anh quay đầu nhìn cô. “Anh không muốn yêu, Casey. Không bao giờ định thế. Không bao giờ quan tâm. Tình yêu khiến cuộc đời rối tung. Cho người em yêu quá nhiều ảnh hưởng đến em.”

Cô nín thở, chờ đợi, hy vọng.

“Vấn đề là,” anh nói, “đằng nào anh cũng vướng lưới tình rồi. Em chơi trốn tìm với anh. Em nhảy vào đời anh, xới tung lên, và đúng là cú sốc cho anh khi nhận ra anh thích kiểu đó hơn. Anh không muốn quay lại cuộc sống cũ, Casey. Anh muốn cuộc đời mới với em. Với Mia và đứa con sắp tới của chúng ta.”

Niềm vui sủi bọt trong cô với sức mạnh đáng kinh ngạc, trong chốc lát Casey nghĩ mình chắc vẫn đang mơ. Chắc chắn hạnh phúc đến mức nào là bất khả thi rồi. Có được mọi thứ cô mong muốn ngay trước mặt.

Bước về phía cô, Jackson chìm xuống mép giường bên cạnh cô và nhìn sâu vào mắt cô.

“Cưới anh nhé, Casey. Đây không phải vụ liên kết nào cả – Anh không cố tìm vận may ở đây. Em, Mia và đứa bé là vận may của anh. Vận may duy nhất anh cần.”

“Jackson…”

“Cũng không phải tiện ích gì hết,” anh nói, nhanh hơn vì muốn nói được tất cả. “Đây là yêu Casey. Anh không thể sống cuộc đời thiếu em. Nên có lẽ nó rất đơn giản thôi. Anh yêu em. Anh cần em. Nếu em không cưới anh…”

“Anh sẽ làm sao?” cô hỏi, đã vươn đến chỗ anh rồi, nụ cười hiện lên trong mắt cô.

“Anh sẽ… cầu hôn tiếp. Anh sẽ nói anh yêu em hàng ngày. Đến khi em phát chán ngấy vì phải nghe thế và sẽ cưới anh để khâu miệng anh lại.”

“Em sẽ chẳng bao giờ chán hết,” cô đảm bảo, trườn vào lòng anh, vòng tay quanh cổ anh, vạch ngón tay theo mái tóc dày mềm mại. “Nói lại đi.”

“Anh yêu em.”

“Lần nữa.”

Anh vùi mặt vào đường cong nơi cổ cô. “Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh Jackson. Cực kỳ rất nhiều.”

Anh ôm cô mãnh liệt, siết chặt đến khi cô ngạt thở và không thèm quan tâm liệu có bao giờ thở được trở lại không.

“Thế là vâng phải không?” Anh đòi hỏi.

“Là vâng, Jackson.” Cô nhăn nhở với anh, trái tim cô lành lặn, tâm hồn ca hát. Mọi thứ đúng như nó nên thế. Cô trong vòng tay Jackson và tương lai dường như thật tương sáng.

“Dĩ nhiên là vâng rồi. Em yêu anh.”

“Ơn Chúa,” anh thì thầm, ôm cô chặt hơn nữa.

“Mừng anh về nhà Jackson,” Casey nói, đánh mất bản thân vì sự kỳ diệu của tình yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.