Falling For King's Fortune

Chương 1



“Tôi bị cho leo cây rồi.”

Jackson đóng điện thoại tách một tiếng. Đặt ly rượu rỗng không xuống mặt quầy bar bóng loáng, anh ra hiệu với bartender – Eddie, người đàn ông già dặn hơn với đôi mắt đầy hiểu biết, để đổ đầy ly.

“À,” Eddie nói, “Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên của cậu nhỉ? Mất phong độ rồi à?”

Jackson cười mũi và ngả ra phần lưng lót đệm của chiếc ghế quầy bar màu đỏ. Xoay nửa vòng, anh liếc qua căn phòng chiếu sáng mờ mờ đằng sau. Khách sạn Franklin, khách sạn năm sao duy nhất nằm giữa thị trấn Birkfield nhỏ xíu và Sacramento, kiêu hãnh nhờ có những quầy bar tuyệt nhất bang.

Nó cũng gần một cách tiện lợi với sân bay nhà King, nơi Jackson dành phần lớn thời gian. Anh giữ một phòng ở khách sạn cho những đêm quá mệt không thể tự lái xe về nhà, và coi quầy bar tinh tế này gần như văn phòng của mình.

“Khỉ thật, không. Chuyện đó không đời nào có đâu. Không cô nàng nào đá tôi hết, Eddie,” Jackson nhăn nhở.

“Đứa em họ Nathan hủy hẹn với tôi. Trợ lý của nó lái xe đến chỗ nó trên núi và gặp chuyện. Nathan phải tới giải cứu.”

“À.” Người bartender gật gù. “Thật vui được biết cậu vẫn tốt như xưa. Tôi tưởng đấy là dấu hiệu của ngày tận thế đấy.”

Anh đúng là có vận may với phụ nữ, Jackson nghĩ. Hoặc ít nhất, anh đã luôn như vậy. Rồi sẽ đến lúc tất cả mấy thứ đó qua đi. Anh cau mày trước ý nghĩ đó.

“Có chuyện gì à?” Người bartender hỏi.

Jackson nhìn anh ta. “Không phải chuyện tôi muốn đem ra bàn.”

“Đúng rồi. Thêm ly nữa. Tới liền đây.”

Trong khi chờ đợi, Jackson để ánh mắt mình quét quanh quầy bar được trang trí hết sức nhã nhặn. Căn phòng mờ mờ trong quầng sáng ấm áp bởi những chùm đèn giản dị được phản chiếu trên bức tường ốp gỗ, lẫn trên sàn đá cẩm thạch. Chính quầy bar bằng gỗ gụ này đã quây quanh căn phòng bằng đường cong uốn lượn gần như nghệ thuật của nó. Ghế ngồi quầy thật dài, với lưng ghế cao được bọc da đỏ, được bày ra cho khách ngồi nghỉ ngơi chốc lát. Mấy chiếc bàn tròn nho nhỏ rải rác trên sàn, mỗi bàn được điểm thêm ánh nến lung linh. Điệu Jazz nhẹ nhàng, lười biếng vang lên qua những cái loa.

Trong quầy bar này, một người đàn ông có thể thư giãn, một người phụ nữ cô độc có thể thưởng thức ly rượu yên ả mà không bị quấy rầy. Lúc này, nơi đây gần như vắng vẻ. Hai đôi uyên ương ngồi ở bàn họ và cuối quầy bar, một người phụ nữ ngồi một mình, giống Jackson. Theo bản năng, ánh mắt Jackson khóa chặt vào người phụ nữ tóc vàng ấy, và anh mỉm cười. Cô tặng anh cái nhìn ranh mãnh, thứ đốt cháy máu anh trước khi dời sự chú ý trở lại ly martini của mình.

“Cô nàng chỉ ngồi nhìn thôi,” Eddie thì thầm khi đổ đầy ly của Jackson bằng thứ whiskey Ireland anh yêu thích.

“Gì cơ?”

“Nàng tóc vàng ấy.” Bartender liều nhìn qua thêm lần nữa. “Thấy cậu tia cô ta. Cô nàng ngồi đó một tiếng rồi, nhấm một ly rượu và tỏ ra đang chờ ai đó.”

“Hửm?” Jackson nhìn lâu hơn. Kể cả từ xa, có điều gì đó về cô gái đó khiến máu anh bắt đầu sôi lên. Anh bắt đầu nghĩ có khi Nathan không tới lại là điều rất hay.

“Không tưởng nổi ai lại cho nàng ta leo cây,” Eddie nói khi bỏ đi pha chế cho vị khách khác.

Jackson cũng không tưởng nổi. Đó là người phụ nữ đòi hỏi sự chú ý của đàn ông. Anh ngắm những ngón tay dài của cô trượt trên thân ly martini với những cái vuốt ve chậm rãi, cơ thể anh siết lại vì chăm chú như thể bàn tay cô đang di chuyển trên da anh vậy.

Cô ngước lên, ánh mắt dán vào anh. Anh không nhìn rõ mắt cô từ chỗ này, nhưng anh cảm giác rằng có một tia thấu hiểu trong đó. Cô ấy biết anh đang nhìn cô.

Có lẽ cô nàng làm tất cả cái trò vuốt vuốt ve ve cái ly nhằm thu hút sự chú ý của anh. Chúc mừng bé yêu, em làm được rồi.

Cầm ly rượu lên, Jackson ngẫu nhiên bước dọc chiều dài quầy bar, trườn ra khỏi ánh sáng những ngọn đèn để chìm vào bóng tối, ánh mắt không ngừng dán chặt vào người đẹp tóc vàng, đang nhìn anh đi đến. Khi lại gần, anh còn tán thưởng bộ dáng đó hơn nữa.

Cô mỉm cười, và thứ gì đó nóng bỏng gào thét trong anh. Anh đã không biết đến thứ cảm giác này trong…ừm, chưa bao giờ. Sức nóng tức thời. Kể cả từ khoảng cách xa, cô nàng cũng đã ảnh hưởng đến anh theo cách anh không hề mong đợi. Những khả năng mở ra trong tâm trí anh, trong khi anh đang khép lại khoảng cách giữa họ.

Cô xoay người trên ghế khi anh đến gần. Jackson chớp cơ hội đánh giá cô toàn diện. Cô không quá cao, có lẽ khoảng 5ft5[1], nhưng cô đang đi một đôi sandal cao gót màu xanh da trời pha đen, tăng thêm cho cô vài phân.

[1] Khoảng 1m67.

Mái tóc vàng nhạt của cô cắt ngắn, ôm lấy đầu, hai vòng vàng nhỏ trên tai cô tỏa sáng lấp lánh trong ánh đèn, khi cô ngẩng lên nhìn anh. Bộ váy màu xanh sapphire có tay dài, với chiếc váy ngắn và cổ chữ V đủ trễ để bày ra bộ ngực vừa đúng cỡ.

Đôi mắt to xanh của cô tập trung vào anh, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười mời mọc khi anh dừng lại kế bên.

“Chỗ này có ai chưa?”

“Giờ có rồi đấy,” cô nói, giọng nói chỉ là tiếng thì thầm nghe như nhiều đêm dài và buổi sáng biếng nhác.

Anh mở cổ áo sơ mi, nới chiếc cà vạt đỏ và trượt người vào chiếc ghế bên cô, “Anh là Jackson và em rất đẹp.”

Cô cười lớn và lắc đầu. “Kiểu này luôn có tác dụng à?”

Anh gật đầu hiểu biết với cô. “Thường là được hơn. Tối nay nó có tác dụng không?”

“Em sẽ cho anh biết sau khi anh gọi cho em thêm một ly.”

Ồ. Anh phải nhớ cảm ơn Nathan vì đã cho anh leo cây tối nay. Xoay người, anh ra hiệu cho Eddie rót thêm, rồi quay lại nhìn cô. Khi đến gần, đôi mắt cô cũng xanh thẳm như màu sapphire của chiếc váy. Cái miệng hồng hồng còn đôi môi thì gợi cảm, đầy đặn, cám dỗ anh chạm vào và chiếm đoạt những gì anh muốn.

Nhưng anh có thể chờ. Chờ đợi là một nửa trò vui.

“Vậy thì, anh có phải biết tên em không ấy nhỉ?”

“Casey. Anh cứ gọi em là Casey.”

“Tên đẹp đấy.”

“Không hẳn” cô nhún vai. “Tên đầy đủ của em là Cassiopeia.”

Jackson cười toe. “Còn dễ thương hơn.”

Cô mỉm cười đáp lại và Jackson có thể thề rằng anh cảm giác được máu trong người sôi lên. Người phụ nữ này túm gọn cả địa ngục lại chỉ trong nụ cười đó.

“Không, thực sự là không hay đâu. Không phải khi anh mới mười tuổi và các bạn anh thì có mấy cái tên kiểu như Tiffany hay Brittney hay Amber…”

“Thế là em cho ra đời kiểu rút gọn.”

Cô liếc Eddie và thì thầm cảm ơn khi người bartender mang tới ly Appletini xanh nhạt. “Đúng vậy.” cô nói. “Và phải cảm ơn cha em vì điều đó. Mẹ em mê mẩn thần thoại Hy Lạp đặt tên em. Cha thích bóng chày. Đặt nickname.”

Jackson nháy mắt rồi cười phá ra, ngay lập tức tìm ra sự liên hệ. “Casey Stengel?[2]”

[2] Cầu thủ, huấn luyện viên bóng chày nổi tiếng của đội New York Yankees.

Nỗi ngạc nhiên nhá lên trong mắt cô. “Em ấn tượng vì anh biết cái tên đấy. Phần lớn thế hệ chúng ta không biết đâu.”

Jackson thả mình vào cuộc tán gẫu, nhận ra mình đang vui vẻ. Hơn cả khiêu chiến về mặt tình dục, anh cũng đang thích thú được tán gẫu với cô. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng điều tương tự xảy ra.

“Làm ơn đi. Em đang nói chuyện với người vẫn còn cả mấy xe tải đựng thẻ bóng chày, nhét cẩn thận vào kho đấy.”

Cô nâng ly, chạm môi quanh mép và uống. Jackson cứng như đá ngay tức thì. Miệng anh khô rang, nhịp tim đập bình bịch trong tai. Anh không chắc liệu cô nàng có cố ý khiêu khích hay không, nhưng dù có hay không thì kết quả cũng như nhau cả.

Trong lúc anh ngắm nhìn thì cô bắt chéo chân, một bên chân đi sandal bắt đầu đu đưa. Một tay ôm lấy thân chiếc ly thủy tinh, còn tay kia vuốt phần đế thủy tinh như trước.

Giờ anh chắc chắn cô ta cố tình làm thế. Bởi đôi mắt xanh thẫm kia khóa chặt mắt anh như đang đánh giá phản ứng. Anh đã chơi trò này lâu rồi. Cô ta sẽ thấy những gì anh muốn cô ta thấy và không gì khác.

Khi đặt ly xuống, cô liếm môt trên như muốn tìm những giọt rượu rơi rớt. Ánh mắt Jackson dán vào cử chỉ đó và bên trong anh xoắn lại chặt hơn nữa. Chó chết, cô ta giỏi thật.

“Casey này,” anh hỏi vu vơ, “kế hoạch tối nay của em là gì?”

“Không có gì cả,” cô thừa nhận. “Anh thì sao?”

Ánh mắt anh lướt từ mặt cô xuống bộ ngực rồi quay trở lại.

“Không có gì đặc biệt cho tới vài phút trước. Giờ anh có vài ý tưởng nhảy ra khỏi đầu đây.”

Cô cắn môi trên như đột nhiên thấy lo lắng, nhưng anh sẽ không sa vào. Tiến trình của cô rất trơn tru. Cô ta quá chắc chắn về bản thân mình. Cô định cám dỗ anh và đã bày ra cả đống trò quỷ.

Thường thì Jackson thích làm người chủ động hơn. Nhưng tối nay, anh sẵn lòng cho một ngoại lệ. Chủ yếu vì thỏa thuận đã xong và anh muốn cô hơn cả hít thở.

“Sao không để anh mời em ăn tối trong nhà hàng của khách sạn này nhỉ? Chúng ta có thể tìm hiểu nhau hơn.”

Cô cười, nhưng lòng thì không đặt ở đó. Liếc xung quanh để đảm bảo hai người họ được tách riêng trong bóng tối, tận cuối quầy bar, cô nhìn lại anh và nói, “Em thật lòng không có tâm trạng ăn tối, cảm ơn anh.”

“Thật à?” Bị kích thích khiến anh hỏi, “Rồi sao?”

“Thực ra, em đã muốn hôn anh từ lần đầu thấy anh rồi.”

Giỏi. Cô nàng còn thẳng thắn hơn cả anh dự tính.

“Anh là người ủng hộ trung thành những mong muốn của em.”

“Em cá là vậy,” cô thầm thì.

Giọng nói của cô hổn hển và anh có thể thấy được sự căng thẳng trong không khí. Sự căng thẳng mà anh cũng có phần. Tất cả những gì Jackson nghĩ được là hôn cô ấy. Quên bữa tối đi. Mùi vị duy nhất anh muốn có trong miệng mình lúc này chỉ có cô.

Ôi trời, anh quả thực nợ Nathan rồi.

“Câu hỏi là,” Jackson nhẹ nhàng nói, ánh mắt dính lấy ánh mắt cô, thách cô dám quay đi, ” liệu em có tin vào việc làm chính xác cái em muốn hay không thôi.”

“Sao chúng ta không thử tìm hiểu xem?”

Cô nghiêng về phía anh và anh gặp cô giữa chừng, còn hơn cả thèm khát được nếm mùi vị người phụ nữ này. Chỉ vài phút ngắn ngủi, cô đã đẩy anh đến mép vực ham muốn nguyên thủy nhất, giống điều gì đó mà anh chưa từng biết tới.

Môi họ chạm vào nhau và ngay tức thì, tia lửa điện nảy ra giữa họ. Không còn cách miêu tả nào khác. Jackson cảm nhận sự cháy bỏng, vội vã, và buông bản thân trôi đi. Trong bóng tối đó, miệng anh di chuyển trên miệng cô, máu chảy rần rật tỏng tĩnh mạch.

Mùi hương của cô – mùi oải hương – ngập tràn trong anh và bao phủ tâm trí. Tất cả những điều anh có thể tập trung được vào chỉ còn là cảm xúc phi thường khi miệng cô ở trên mình, thậm chí khi anh tự nhủ phải lui lại. Đừng đẩy mọi chuyện đi quá xa và quá nhanh. Đây là điều anh muốn tận hưởng. Thích thú. Và để làm thế, họ cần một nơi riêng tư hơn góc khuất cuối quầy bar xa hoa này.

Nhưng khi anh rời ra dừng nụ hôn, cô với lên, lùa tay qua tóc anh và giữ lại. Miệng anh mở ra cho anh, mời gọi một nụ hôn sâu hơn, mặc cho những ngón tay cô kéo tóc anh đủ mạnh để giật ra vài sợi.

Anh giật lại,cười cười, “Ow.”

Cô đỏ mặt, cắn cắn môi dưới và buông tay khỏi đầu anh. “Xin lỗi,” cô nói, giọng điệu thầm thì đó xoắn lại trong anh. “Chắc anh đã lôi ra phần hoang dã trong em đấy.”

Cô nàng cũng y như anh. Quên bữa tối. Quên luôn mục làm quen. Mọi thứ anh muốn ngay lúc này là có cô bên dưới anh. Bao quanh anh. Anh chưa từng thèm muốn bất cứ người phụ nữ nào nhiều như anh có với người này. Và Jackson không phải kiểu người từ chối bản thân.

“Anh thích hoang dã,” anh nói và đặt một tay lên đầu gối cô, ngón tay kín đáo trượt dưới viền chiếc váy kiều diễm, để chạm vào làn da trần của cô. “Chúng ta nói về hoang dã đến mức nào ấy nhỉ?”

Cô hít vào, tóm lấy ví cầm tay để trên quầy bar và cho tay vào đó như đang lục tìm. Rồi cô đóng ví lại và ngẩng lên nhìn anh, “Um, em nghĩ chuyện này có thể là sai lầm.”

“Anh nghĩ em sai rồi.” Anh cười thầm khi cô nhảy lên trước sự đụng chạm của đầu ngón tay anh trên đùi mình. “Anh nghĩ em đang cảm thấy hoang dã đêm nay. Và anh biết mình cũng vậy.”

“Jackson…”

“Hôn anh lần nữa.”

“Có nhiều người ở đây.” Cô nhắc anh nhớ.

“Một giây trước có phiền gì em đâu.”

“Giờ thì có.” Cô đáp.

“Bơ họ đi,” anh dỗ ngọt.

Không phải mẫu người thích có khán thính giả, anh không thể bất cẩn trước nhúm người ở quầy bar. Anh không muốn vô ý làm giảm nhiệt của cô, khiến cô lấy lại lý trí. Anh cần được hôn cô lần nữa. Để nhắc cô nhớ thứ đã lóe lên giữa họ. Vả lại, ánh đèn quá mờ, anh và Casey lại quá xa những người khác, dù sao có thể họ cũng đang được riêng tư. Vào lúc này, thế là đủ tốt rồi.

Ánh mắt cô ngước lên và khi nhìn vào mắt cô, anh thấy sự do dự. Đủ tốt. Nghiêng lại gần cô, anh giữ một tay ở nguyên trên chân cô, để đầu ngón tay trượt lên cao hơn trên đùi cô kể cả khi anh tóm lấy miệng cô lần nữa.

Cô hít vào một hơi bén nhọn và thật sâu trước sự đụng chạm của môi anh và ngay sau đó, tính kiềm chế của cô bay ra ngoài cửa sổ, đúng như anh hy vọng. Lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, và khi anh dựa vào gần hơi, trượt tay mình lên cao hơn, cô thở dài trong miệng anh và run rẩy dưới cái chạm đó.

“Ra khỏi đây thôi,” anh thầm thì lúc xoay xở rời ra khỏi miệng cô.

“Em không thể.”

“Chúng ta có thể,” anh đáp, những ngón tay lên cao hơn, cao hơn nữa trên đùi cô. Cô ngọ ngoạy theo bản năng, và anh biết cô cũng đang cảm nhận cùng một ngọn lửa như anh. “Anh có phòng trên lầu.”

“Ôi…” cô hít vào, thở mạnh ra và lắc đầu. “Có lẽ không phải ý hay đâu.”

“Tin anh đi, đó là ý hay nhất anh nghĩ ra suốt cả ngày nay đấy.” Jackson bất ngờ với lấy ví và ném tờ 100$ xuống quầy, nhét cái ví lại vào túi và nắm lấy tay cô. “Đi với anh.”

Cô ngước lên nhìn anh, và thậm chí cả trong quầng sáng mờ ảo, Jackson vẫn thấy được thứ gì đó lấp lánh, nóng bỏng và cần thiết trong đôi mắt ấy. Cô sẽ không từ chối anh. Lát sau, cô chứng minh rằng anh đúng.

Đứng dậy, cô cầm theo ví của mình trên quầy bar và để anh dẫn ra khỏi phòng. Anh bước nhanh, muốn ra tới thang máy trước khi cô đổi ý. Cô bắt kịp anh, tiếng đôi giày cao gót tạo nên giai điệu rất nhanh trên sàn nhà, tựa như tiếng tim đập điên cuồng.

Jackson không phí chút thời gian nào. Cánh cửa thang máy kêu lên và trượt mở. Anh đẩy người phụ nữ bí ẩn của mình vào trong. Trước khi nó kịp đóng lại, anh đã ấn cô vào tường và hôn. Lưỡi anh quét qua, quấn lấy lưỡi cô và cảm giác được sự đầu hàng trước cả khi cô vòng hai tay lên ôm cổ anh. Cô kéo anh đến gần, dán mình vào anh khi anh ấn người vào cô mạnh hơn nữa.

Hết lần này đến lần khác, anh tàn phá miệng cô, một bàn tay trượt từ eo lên và bao phủ lấy ngực cô. Bất chấp lớp vải lụa màu xanh sapphire, anh vẫn nhận ra nhũ hoa của cô thẳng đứng. Anh trượt ngón cái trên bề mặt yếu ớt đó, lắng nghe tiếng rên của cô và để cho âm thanh êm dịu đó nuôi dưỡng cảm xúc của bản thân.

Cửa trượt mở khi đến tầng áp mái và Jackson bất đắc dĩ lùi ra khỏi cô. Tóc cô rối tung hoang dại, đôi mắt đờ đẫn với cái miệng ngon lành mềm mại và bị nụ hôn của anh đánh cắp. Anh khao khát cô điên dại.

Đi xuống hành lang, anh mở cửa căn phòng mình giữ, đẩy cô vào trong rồi đóng sập và khóa chặt cửa lại. Ngay tức khắc, cô trở lại trong vòng tay anh.

Không do dự, không ngại ngần, họ đến bên nhau như thể họ đã chạm vào nhau vĩnh viễn. Không vờn đuổi, chỉ cần thiết. Không xấu hổ, chỉ khao khát. Không bàn lùi, chỉ có một cảm xúc cuồng loạn phồng lên trong không khí.

Jackson giật mạnh khóa kéo trên váy cô và trượt tay áo xuống. Anh tạ ơn bất cứ vị thánh nào chịu lắng nghe về vụ cô không mặc áo lót. Bộ ngực cô tuyệt đẹp, vừa đúng cỡ và rất cám dỗ, anh không chờ thêm chút nào nữa.

Bao phủ chúng bằng tay mình, anh kéo và xoắn hai núm vú cương cứng, lắng nghe tiếng rên nhẹ và thì thầm của Casey như thể đó là thứ âm nhạc ngọt ngào nhất từng được sáng tác. Anh cúi đầu nếm nụ hoa nhỏ cứng ngắc đầu tiên, rồi đến bên kia, rồi nhận ra rằng mình phải có cô nhiều hơn.

Tay cô trên vai anh siết chặt, giữ anh trong cô, kể cả khi cô xoay người tránh những cử chỉ thúc ép của anh.

“Nhiều hơn,” anh lầm bầm, đầu lưỡi xoay tròn quanh núm vú cô.

“Tất cả.”

Và rồi anh đẩy cả phần còn lại của chiếc váy xuống sàn. Nó rơi xuống thành một đống màu sapphire dưới chân cô, anh giúp cô bước ra. Ngón tay cô giờ đang ở trên áo khoác của anh, cởi nó ra, rồi nới lỏng cà vạt lẫn cởi từng nút trên áo sơ mi anh. Tay anh lang thang khắp thân hình tuyệt diệu của cô, trượt trên làn da mát lạnh mùi oải hương hết lần này tới lần khác, tựa như đang cố gắng ghi nhớ mọi nét, mỗi đường cong.

Sau đó lòng bàn tay cô chống trên bộ ngực trần của anh. Anh cảm thấy luồng nhiệt nóng hổi xoắn lại trong anh. Rất nhanh nhẹn, anh tống khứ nốt bộ quần áo của mình, nâng Casey lên và mang cô đến mặt phẳng gần nhất. Anh sẽ không đợi thêm phút nào nữa. Anh buộc phải có cô. Ở trong cô. Buộc phải biết cảm giác được hơi ấm của cô bao bọc là như thế nào.

“Ngay,” cô thầm thì khi nằm xuống chiếc ghế sofa dự phòng trong phòng khách. Cô mở rộng chân mình cho anh, với tay lên và trong quầng sáng nhạt từ chiếc đèn vàng, đôi mắt cô cháy bỏng một màu xanh băng giá. “Ngay lập tức, Jackson. Em cần…”

“Anh cũng thế,” anh thừa nhận, sẵn sàng để cô biết cô gây ảnh hưởng tới anh ra sao. Không đùa cợt. Không bí mật. Với người phụ nữ này, giây phút này, anh đã muốn cô từ giây đầu tiên cô mỉm cười với mình ngang qua phòng, anh đã đau đớn vì điều này.

Cuộc trò chuyện kết thúc, tất cã những gì còn lại đều được nói lên bằng cơ thể họ. Anh tiến vào trong cô với cú thúc mạnh khiến cô thở dốc, uốn cong người trong lòng anh, thầm yêu cầu anh vào sâu hơn, cứng rắn hơn, nhanh hơn.

Anh đáp ứng.

Mỗi cử động của cô chỉ để thỏa mãn nhu cầu của anh. Mỗi sự đáp trả càng đẩy nhanh ngọn lửa trong họ. Mỗi cái chạm, mỗi cái trượt của da trên da, mỗi tiếng thở dốc, rên rỉ và thở dài hòa vào nhau lại càng đẩy anh lên cao hơn hơn bất cứ khi nào trước đây. Và Jackson muốn nhiều nữa.

Anh nhìn sâu vào mắt cô, biết rằng cực khoái của cô đang đến gần. Anh ngắm cô khi sự thỏa mãn sáng lên trên gương mặt ấy. Anh lắng nghe cô thở dốc, cảm nhận sự run rẩy của cơ thể cô. Rồi cô khóa hai chân quanh hông anh, giữ lấy anh chặt hơn ngay cả lúc cô lắc hông mình và khóc thét lên tên anh.

Điều gì đó sâu thẳm trong Jackson bật mở và vài giây sau, cơ thể anh bùng nổ, đẩy anh theo cô vào mợt cơn bão hoang dại, mãnh liệt.

***

Casey thức dậy lúc nửa đêm. Cô thấy người mình đau nhức, cứng ngắc và, thầm thừa nhận rằng, tuyệt diệu. Đã rất lâu rồi cô mới có quan hệ với ai đó. Cô gần như quên mất chuyện đó làm mình dễ chịu đến thế nào.

Cho tới khi cảm giác tội lỗi xuất hiện.

Cô không phải kiểu người tình một đêm. Cô chưa bao giờ làm điều gì thế này trong đời và, cô vẫn đang cố níu lấy sự thật rằng giờ thì mình đã làm rồi.

Ánh trăng tràn vào giường qua cánh cửa kiểu Pháp, dẫn ra một chỗ mà cô đoán là ban công. Cô đã không có cơ hội tử tế nào để khám phá căn phòng. Cô đã đi từ ghế sofa tới giường ngủ, bản tóm tắt “chuyến du lịch” của cô chỉ có vậy.

Chúa ơi Casey, mày đã làm gì thế?

Quay đầu trên gối, cô nhìn người đàn ông đang ngủ kế bên. Anh nằm sấp, tấm phủ lụa kéo lên chỉ qua hông. Một tay anh duỗi về phía cô, và Casey buộc phải nắm chặt tay lại để khỏi với ra, vuốt ve mái tóc đen lòa xòa trước trán anh. Trong khi ngủ, Jackson trông tí nguy hiểm hơn, hầu như dễ bị tổn thương.

Đâu đây vẫn còn sự vững chãi và sức mạnh quấn quanh anh, cả trong lúc ngủ. Người đàn ông này là quyền lực của tự nhiên. Cô đang nằm đó, khỏa thân và thoải mái trên giường của anh như thể phép thử cho cái sự thật đó.

Cô không định ngủ với anh.

Dẫu vậy, thứ họ đã chia sẻ khó mà coi là tình dục đơn thuần. Tình dục chỉ là chức năng sinh học. Ít nhất thì nó từng như vậy trước đêm qua. Nhưng thứ cô chia sẻ với Jackson vượt quá những gì cô từng trải qua. Ngay cả bây giờ, hàng tiếng đồng hồ sau cái chạm cuối cùng của anh, cơ thể cô vẫn rạo rực. Và đó không phải chuyện tốt.

Vì cô không tìm kiếm một mối quan hệ. Khỉ thật, cô đã có thứ mình muốn khi họ ở quầy bar. Làm sao cô lại cho phép bản thân mình kết thúc trên giường anh là điều cô vẫn không chắc chắn lắm.

Điều duy nhất cô đảm bảo là, đã quá thời điểm cô phải rời đi rồi. Tốt nhất cô nên đi trước khi anh tỉnh dậy và ngăn cản. Yên lặng, lén lút, cô trượt khỏi chiếc giường khổn lồ. Khí lạnh trong phòng quét lên làn da trần.

Ánh trăng xiên xiên trên chiếc giường phủ chăn, chiếu sáng tấm lưng trần to rộng và rám nắng của Jackson bằng quầng sáng vàng. Anh cựa quậy khi ngủ, và tấm chăn trượt xuống để lộ mảng da thịt nhạt màu ngay dưới eo. Casey hít một hơi và bắt bản thân quay đi. Cô không muốn bị cám dỗ mà ở lại. Chuyện này không có trong kế hoạch. Cô đã đi quá xa rồi. Cho phép hormone và nhu cầu cuốn trôi lý trí.

Nhón chân ngang qua phòng như tên trộm khỏa thân, cô mau chóng bước vào phòng khách của căn phòng xa hoa và trong ánh tối mờ, mất vài phút tìm quần áo. Nhưng cô không dám bật đèn. Cô không muốn gây nguy cơ đánh thức anh. Không muốn mạo hiểm để anh quyến rũ cô trở vào vòng tay. Vào giường.

“Mày đúng là con ngốc,” cô thì thầm, khó có thể tin nổi mình lại đẩy bản thân vào tình huống này. Thường thì cô cẩn thận hơn nhiều. Kiềm chế, thực thế.

Khi nhìn thấy chiếc váy bị vứt bỏ, Casey nhặt lên, nhồi người vào váy và vụng về loay hoay với cái khóa lưng. Sao thứ này không ở bên sườn nhỉ? Cuối cùng, ít nhất cô đã mặc xong đồ – trừ cái quần lót có vẻ đã mất tích. Cô nhặt đôi sandal lên và tìm túi xách. Tìm được nó trên sàn, thò ra dưới chiếc ghế nơi cô và Jackson lần đầu tiên đến với nhau. Nuốt khan, cô tránh nhìn lên ghế, kéo ví ra và đi ra cửa.

Cô cẩn thận xoay tay nắm, mở cửa và để ánh sáng ngoài hành lang chảy vào trong phòng thành một khe hẹp màu vàng. Mặc dù vậy, trước khi bước qua ngưỡng cửa, Casey quay đầu nhìn lại lần cuối. Cô chưa bao giờ ở trong một khách sạn nào tinh tế thế này. Chưa từng ở cùng với người đàn ông nào như Jackson. Thật ra, căn phòng này, người đàn ông này, cách quá xa cuộc sống thật của cô, nó làm cô cảm giác mình hệt như Lọ Lem khi mọi chuyện kết thúc. Phép thuật tan biến. Câu thần chú đã hết.

Cô bước ra hành lang, đóng cửa và gần như chạy vào thang máy.

Đến lúc quay lại thế giới thực rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.