Ngày hôm sau, đang cưỡi ngựa trên đường, Eragon chợt hỏi:
– Biển trông như thế nào, hả ông?
– Chắc cháu từng nghe ai tả rồi chứ?
– Dạ, nhưng chính xác nó ra sao?
– Biển là hiện thân của cảm xúc. Biển yêu thương, căm ghét và than khóc. Biển thách thức những lời cám dỗ, chối bỏ mọi ràng buộc. Cháu còn nhớ ta nói các thần tiên tới đây từ biển cả chứ? Dù sau đó họ không còn sống gần những vùng duyên hải, họ vẫn giữ nguyên tấm lòng say mê, khao khát với đại dương. Tiếng sóng vỗ dào dạt, mùi muối mặn vẫn sâu đậm trong tâm hồn và những bài ca vô cùng duyên dáng của họ. Có một bài ca về mối tình với biển, cháu có muốn nghe không?
– Cháu muốn lắm.
– Ta sẽ cố dịch những lời ca bằng cổ ngữ. Không hoàn hảo lắm, nhưng để cháu hiểu phần nào lời chính.
Ông tằng hắng, im lặng một lúc rồi ngâm nga:
Ôi mặt nước óng vàng mênh mông quyến rũ dưới bầu trời xanh thẳm
Mi gọi ta gọi ta
Ta duổi dong mãi mãi cánh buồm
Chẳng dành cho một vì tiên nữ
Mi cứ gọi ta gọi ta.
Nàng đã trói ta bằng dải dây màu huệ trắng
Không bao giờ tan vỡ không khi nào chia lìa giữa rừng cây và sóng vỗ
Vì có biển nâng niu.
Lời ca vang vang trong đầu Eragon. Ông lão bảo:
– Bài ca Du Silbena Datia này còn dài. Nó kể nột chuyện tình buồn của Acallamh và Nuada.
– Bài ca đẹp quá.
Khi họ ngừng lại nghỉ, dãy núi Spine đã hiện ra mờ mờ nơi chân trời.
Tới chân núi, họ rẽ qua hướng nam. Eragon vui mừng lại được đến gần núi Spine, được bao bọc khỏi thế giới bên ngoài.
Ba ngày sau, khi tới một con đường rộng, hằn vết những bánh xe, ông Brom bảo:
– Đây là đường chính giữa thủ đô Uru’baen và Teirm. Các nhà buôn thường đi lại trên con đường này. Chúng ta phải hết sức thận trọng. Dù thời gian này không phải mùa buôn bán, nhưng vẫn có nhiều người qua lại nơi này.
Nhiều ngày qua thật nhanh, vì Eragon không có thời gian để chán nản, nó học cổ ngữ của thần tiên, cách săn sóc Saphira và luyện phép thuật. Nó cũng học cách săn bằng phép thuật, chỉ với một viên đá nhỏ, một cú búng tay, con mồi đã lăn quay trên mặt đất.
Những ngày làm việc không ngưng nghỉ đã tạo cho Eragon một thân hình rắn chắc, gọn gàng hơn.
Tới một đoạn đường bị dòng sông cắt ngang, ông Brom bảo:
– Đây là con sông Toark. Theo dòng sông này, chúng ta sẽ tới biển. Vì trên núi Spine có một hồ nước, hồ Woadark. Từ hai đầu hồ phát xuất hai dòng sông đi hai ngả. Cả hai đều được gọi là sông Toark. Một chảy về hướng nam. Một ra biển.
Hai hôm sau, đứng trên một mỏm đá cao, ông chỉ tay về phía xa xa, cắt nghĩa:
– Nơi hướng bắc kia chính là thành phố cổ Teirm. Người ta cho rằng, đó chính là nơi thần tiên đặt bước chân đầu tiên tới đế quốc Alagaesia này. Thành quách của nó không bao giờ sụp đổ, những chiến binh của thành phố chưa từng biết mùi chiến bại là gì.
Trưa hôm sau họ mới xuống đến chân núi bên kia, nơi có những cánh rừng bằng phẳng. Saphira bay là là và tìm những hố trũng, mỗi khi cần phải ẩn mình.
Qua khỏi khu rừng, cảnh đồng quê bắt đầu hiện ra. Mặt đất toàn cỏ và cây thạch thảo. Rong rêu phủ xanh rì những tảng đá ven dòng suối. Những vũng bùn lép nhép khắp mặt đường. Chẳng bao lâu cả ông Brom và Eragon đều lem nhem toàn bùn đất.
Buổi chiều, họ tìm nơi khô ráo để nghỉ ngơi. Vừa ăn, ông Brom vừa căn dặn:
– Có thể sẽ có người bắt gặp chúng ta từ núi ra, cháu phải cưỡi ngựa đi gần ông cho tới Teirm. Một ông già đi xa xôi một mình dễ gây thắc mắc, nghi ngờ.
– Mình dùng tên thật hả ông?
– Đối với ông bạn Jeod của ta thì không cần nói dối, nhưng với người khác ta sẽ là Neal, còn cháu là Evan. Có ai biết tên ta cũng không sao, nhưng không thể cho ai biết tên cháu được.