Roran đứng trên boong Trăn đỏ, khoanh tay trước ngực, hai chân dang rộng, giữ thăng bằng trên chiếc xà lan chao đảo. Gió biển lồng lộng thổi râu tóc anh rối bù.
Đứng bên anh, Clovis đang điều khiển bánh lái. Người thủy thủ dạn dày nắng gió chỉ tay về phía bờ, bóng những con hải âu phủ đầy đỉnh đá trên ngọn đồi thoai thoải đổ xuống biển.
– Teirm ở ngay đằng sau đỉnh đá đó.
Eragon nheo mắt trước ánh ngắng chiều hắt lên từ mặt nước:
– Vậy thì chúng tan phải ngừng lại đây.
– Anh chưa muốn vào thẳng thành phố sao?
– Chúng tôi sẽ không đi tất cả một lần. Bảo Torson và Flint cho xà lan ghé vào bờ kia. Trông có vẻ cắm trại được dấy.
Clovis nhăn mặt:
– Hy vọng tối nay có chút đồ ăn nóng.
Roran thông cảm với ông ta: đồ ăn tươi đem theo từ Narda đã hết từ lâu, chỉ còn toàn thịt, rau, cá muối.Thỉnh thoảng dân làng làm thịt một con vật hiếm hoi còn sống lại, hay săn được khi ghé đất liền.
Giọng ồ ề của Clovis vang vang trên mặt nước, gào sang thuyền trưởng của ahi xà lan kia. Khi lại gần nhau, ông ta ra lệnh ghé bờ. Tiếng phàn nàn rầm rầm nổi lên, vì từ thuyền trưởng tới thuỷ thủ đều mong sớm đến Teirm trong ngày, tiêu xài cho đã số lương mới lãnh trong thành phố sầm uất rực rỡ đó.
Sau khi ba xà lan cặp bãi, Roran len lỏi trong đám đông giúp dân làng dựng lều bạt, chuyển đồ, lấy nước từ con suối nhỏ…Khi tất cả ổn định, anh tới nói mấy lời đồng viên Morn và Tara, vì thấy họ có vẻ chán nản thất vọng. từ khi rời thung lũng Palancar, vợ chồng ông chủ quán rượu này dường như né tránh Roran. Còn hầu hết dân làng tình trạng đều khá hơn khi mới tới Narda rồi bị nhồi nhét lên mấy chiếc xà lan này. Nhưng những lo âu và hoàn cảnh khắc nghiệt làm họ chưa thể hoàn toàn hồi phục tốt như Roran mong muốn.
Thane tiến lại Roran hỏi:
– Cây-búa, mời anh dùng bữa tối với chúng tôi, được chứ?
Roran vui vẻ nhận lời. Anh vừa quay đi, đụng đầu ngay với Felda Chị là vợ của Byra, người đã bị lão Sloan ám sát.
Felda hấp tấp cúi đầu chào, rồi nói:
– Tôi nói chuyện với cậu được không, Roran?
– Chị biết là tôi luôn sẵn sàng mà.
Mấy ngón tay vê vê những sợi rua khăn choàng, lén nhìn về căn lều của mình, Felda ngập ngừng:
– Cám ơn cậu. Tôi muốn nhờ cậu một việc. Đó là…chuyện thằng Mendel nhà tôi…
Mandel là con trai lớn của Felda, Roran đã chọn nó cùng đi trong chuyến đi định mệnh – lần anh đã phải giết hai người lính gác tại Narda. Thằng nhỏ tỏ ra rất dễ thương, cũng như trong suốt mấy tuần lễ trên chiếc Edeline, nó đã học hỏi về cách điều khiển xà lan.
Felda tiếp:
– Càng ngày nó càng thân thiết với đám thuỷ thủ, lại còn đổ đốn bài bạc nữa. Nó đánh xúc xắc với cái đám vô kỷ luật đó. Không chơi bằng tiền đâu, vì chúng tôi làm gì có tiền, nhưng bằng những đồ lặt vặt. Toàn những thứ cần thiết.
– Chị cấm nó chưa?
– Từ khi cha nó chết nó chẳng coi tôi ra gì, không như trước kia đâu. Càng ngày nó càng cứng đầu cứng cổ, liều lĩnh…
“Tất cả chúng ta đều liều lĩnh mát rồi”. Roran thầm nghĩ, nhẹ nhàng hỏi:
– Chị muốn tôi làm gì?
– Cậu luôn tốt với Mandel, nó rất quý cậu. Nếu cậu nói, chắc nó sẽ nghe.
– Được, tôi sẽ thử bảo nó xem sao. Nó đã thua những gì rồi?
– Toàn là thực phẩm. Nhưng…có lần nó liều đến nỗi đổi cả sợi dây chuyền của bà ngoại, lấy một con thỏ để đặt cửa xúc xắc
– Cứ yên tâm đi, chị Felda. Tôi sẽ thu xếp sớm chuyện này.
– Cám ơn cậu nhiều lắm.
Felda cúi chào, rồi len lỏi qua mấy cái lều, để Roran đứng lại ngẫm nghĩ những lời chị vừa nói.
Lơ đãng gãi bộ râu rậm rì, Roran vừa bước đi vừa suy tính. Phải tách rời thằng Mandel khỏi đám thuỷ thủ. Anh còn quan tâm đến một điều: suốt chuyến đi, một thuỷ thủ trên tàu Torson là Frewin tỏ ra rất thân thiết với Odele- bạn của Katrina. Những khi mình không ở gần Clovis, rất có thể ông ta và đám thuỷ thủ dò la chuyện từ Odele.
Không muốn để mọi người chú ý, Roran lẳng lặng bảo những người tin cẩn nhất, theo anh tới lều của chú Horst.
Trước mặt họ, anh lên tiếng:
– Năm ngượi đã đwojc chọn sẽ lên đường ngay, khong chần chừ thêm được nữa. Chú Horst sẽ thay tôi, khi tôi vắng mặt. Phải nhớ, việc quan trọng nhất của các vị là bảo đảm sao Clovis không bỏ đi với mấy xà lan hoặc làm hư hỏng chúng. Đó là phương tiện duy nhất để chúng ta đến được Surda.
Orval góp ý:
– Ngoài ra, phải thật thận trọng, đừng để chúng ta bị phát hiện
– Chính xác. Nếu không một ai trong chúng tôi trở lại, coi như chúng tôi đã bị bắt. Hãy lên xà lan, giong buồm tới thẳng Surda. Không được ngừng lại Kuasta mua bán gì hết; rất có thể quân triều đình phục kích chúng ta tại đó.
Khi mọi người sửa soạn, Roran lên Trăn đỏ, vào buồng của Clovis, cho ông ta biết kế hoạch. Nghe Roran nói xong, Clovis hỏi:
– Chỉ có năm người đi thôi sao?
Roran trừng trừng nhìn cho đến khi làm ông chủ tàu bối rối rồi mới trả lời:
– Đúng vậy. và tôi mong, khi trở lại, tôi còn thấy nguyên vẹn ba chiếc xà lan và các người của ông tại đây.
– Sau khi thương lượng với nhau, anh còn nghi ngờ bụng dạ tôi sao?
– Tôi không nghi ngờ gì hết, chỉ cho ông biết tôi muốn gì thôi. Tiền thưởng quá lớn, nhưng nếu ông phản bộ chúng tôi, là đồng nghĩa với việc ông đã đẩy tất cả dân làng vào chỗ chết.
– Tôi biết điều đó mà
Clovis lẩm bẩm, tránh ánh mắt Roran
– Trong khi tôi vắng mặt, người của tôi sẽ tự bảo vệ họ. Còn một hơi thở, họ vẫn không để bị bắt, bị lừa hay bị bỏ rơi đâu. Nếu chẳng may, điều bất hạnh đổ xuống đầu họ, tôi sẽ báo thù, dù phải lội bộ hàng ngàn dặm để chiến ddaasu với chính Galbatorix. Hãy lưu ý đến lời tôi, ông Clovis, vì tôi chỉ nói bằng sự thật.
– Chúng tôi không quá tha thiết với Galbatorix như các anh tưởng đâu.
Roran vui vẻ cười:
– Con người ta ai cũng tìm mọi cách để bảo vệ vợ con gia đình mình, phải không ông Clovis
Roran vui vẻ cười:
– Con người ta ai cũng tìm mọi cách để bảo vệ vợ con gia đình mình, phải không ông Clovis
Roran vừa nâng chốt cửa, Clovis bỗng hỏi:
– Khi tới được Surda rồi anh sẽ làm gì?
– Chúng tôi sẽ…
– Không pảhi chúng tôi. Anh kìa, anh sẽ làm gì, Roran? Tôi đã nghe về anh. Dường như anh cũng là người đàng hoàng, tôi không quan tâm đến những gì anh đã đối xử với tôi đâu. Nhưng tôi vẫn băn khoăn, chẳng lẽ tới Surda, anh sẽ buông cây búa để cầm lại tay cày?
Bàn tay Roran nắm mạnh chốt cửa đến trắng nhợt:
– Sau khi đưa dân làng an toàn đến Surda, tôi sẽ…đi săn…
– A ha! Đi săn lùng người đẹp tóc đỏ của anh? Tôi đã nghe loáng thoáng chuyện này. Nhưng…
Roran bước ra, sạp mạnh cửa. Để cơn giận bùng lên trong thoáng chốc – và anh cảm thấy thích thú cảm giác đó – rồi dằn xuốgn, bước tới lều cảu Felda.
Mandel đang phóng con dao săn vào một thân cây. “Felda nói ddungs, phải có người kèm cặp ông nhóc này”, Roran nghĩ rồi lên tiếng:
– em chỉ tốn thì giờ vô ích thôi, Mandel
Chú nhóc giật mình quay lại:
– Vì sao?
– Vì trong tác chiến thật sự, thay vì làm kẻ thù bị thương, không chừng em bị lòi con mắ. Phải nắm chính xác khoảng cách từ mình tới mục tiêu chứ…
Roran nhún vai tiếp:
– Tốt hơn là nên tập bằng sỏi trước.
Chú nhóc bướng bỉnh cãi:
– Gunnar kể với em , một tay ở Cithrí, có thể phóng dao hạ ngon ơ một con quạ đang bay. Mười lần trúng tam.
– Còn hai lần kia để giết em. Trong chiến trận, không ai ngu đến nỗi phóng vũ khí của mình đi, nếu không thật sự cần thiết. Thôi ây giờ thu dọn đồ đạc của em, mười lăm phút nữa đến gặp tôi trên đồi, bên kia con suối. Tôi đã quyết định cho em đi cùng tới Teirm.
– Tuân lệnh.
Mandel toét miệng cười, hí hởn chạy vội đi thu xếp hành lý. Roran vừa quay ra, gặp Felda bế đứa con gái út bước vào. Chị nhìn Roran, nhìn Mandel đang rối rít trong lều, nói nhỏ:
– Trông nom nó giùm tôi, Cây-búa.
Đặt con gái xuống đất, chị chạy vào lều, phụ với Mandel.
Roran là người dầu tiên lên đồi. Ngồi trên tảng đá, nhìn xuống biển, anh tính toán những việc trước mắt phải làm. Khi Loring, Gertrude, Birgit và câu con trai Nolfavrell tới nơi, Roran nhảy xuống khỏi tảng đá, bảo:
– Còn chờ Mandel nữa, nó cũng đi với chúng mình.
Loring hỏi ngay:
– Để làm gì?
Birgit cũng nhăn nhó:
– Đã quyết định chỉ có năm người rồi. Nhất là Mandel đã bị biết mặt ở Narda. Cậu và Gertrude đã đủ nguy hiểm, thêm thằng Mandel chỉ tổ làm cho người ta dễ phát hiện thôi.
Roran nhìn từng người:
– Tôi đành liều vậy, vì nó cần phải đi.
Sau khi nghe anh cắt nghĩa, mọi người đều đồng ý và thêm Mandel, sau người tiến hướng nam để tới thành Teirm.