“Tzy! Cậu tới lâu chưa?” Soo Min chạy tới, miệng không ngừng thở, đưa tay nhấn sâu vùng bụng dưới. Chạy một chút thôi khiến cô rất mệt nếu không làm gì đó chắc chắn không chịu được
Tôi nhìn cô ấy cười một chút, tính tình trẻ con mãi không chịu đổi này thật sự nói không nỗi nữa, “Không sao, mình cũng vừa mới tới”
“Mình được đặc cách thêm vào Er.l… cậu có được thêm vào chung với mình luôn không?” ánh mắt nũng nịu, cô bĩu môi nhìn Tuyết Mạn
Từ Cảnh Nhiên hình như là chưa nói gì với cô ấy, nhân tiện tôi nói với cô ấy luôn cũng chẳng sao, “Được, mình cũng được vào, cậu không cần lo lắng sẽ cô đơn” tôi cười nói thân thiện, quan sát ánh mắt Soo Min một chút liền biết ngay được cái suy nghĩ trong đầu của cô ấy không phải dạng mềm yếu thì là lệch hướng với vị trí ban đầu, “Còn một thành viên nữa, nhưng tới nay vẫn chưa gặp qua mặt cô ấy, hôm nay có khả năng sẽ gặp”
“Ah cô ấy tính tình rất đáng ghét, lần thi diễn xuất mình lỡ đụng vào vai cô ta một chút thì bị cô ta chửi đến không còn mặt mũi” nói tới đây, ngữ khí có chút oán ghét. Nếu hôm đó có nhiều người ở đó chắc chắn sẽ làm cô mất mặt đến không dám nhìn người, “À, lúc đó cô ấy vội vội vàng vàng từ phía phòng thay đồ đi ra. Nhớ lại lúc đó mình cảm thấy lạnh sống lưng thật đấy. Bỏ qua đi” Soo Min lấy tay ôm lấy bắp tay run nhẹ, lần đầu tiên bị chửi mắng trong đời nên có chút không quen, tính tình lại nhát gan, quen biết mới dám chửi, không quen biết tới nói đến tên người ta cô cũng thấy sợ
Tôi nghe xong câu tiếp theo, não không chủ động mà suy nghĩ cô ta lúc đó tại sao lại đi ra từ phía đó, còn vội vàng lo lắng như vậy? Nhưng mà muốn hỏi cũng chẳng thể nào vì Soo Min cô ấy không muốn nói, có ép chỉ làm rõ ràng chuyện mình lo lắng mà thôi
…
Hai người chúng tôi đi vào trong, thay trang phục, Soo Min chuẩn bị xong liền một bước kéo tôi tới chỗ diễn ra buổi debut. Trong lòng tự giác có chút không yên, cánh phóng viên ở chỗ này khá nhiều, chỉ có vài phóng viên ngồi xuống ghế còn lại thì một đám đứng ngồi không yên, “Cậu thấy không Tzy, cậu đừng hồi hộp, có mình rồi… cậu đừng hồi hộp” bàn tay run rẩy nắm lấy bàn tay tôi, tôi có thể thấy bàn tay hơi ẩm ướt
“Mình thấy người căng thẳng là cậu, nhắm mắt lại từ từ hít thở, còn nữa đây đâu phải lần đầu cậu ra mắt trước nhiều người. Chẳng phải lúc thi cậu thể hiện rất tốt sao?” chỉ còn cách trong chờ vào cô ấy, cũng phải lần đầu tiên xuất hiện trước nơi đông người như vậy còn là người được người khác chú ý đến căn bản dù là người lạnh như một khối băng trong lòng vẫn có một chút cảm giác lâng lâng
“Tzy! Cậu không căng thẳng sao? Tzy… tớ phải làm sao, chân tớ sắp không cử động được rồi” Soo Min mắp mấy cánh môi, trán đổ đầy nước. Lần trước thi chỉ có bốn năm người nhìn, lần này là mấy chục người, nếu sau này lên sân khấu trước ngàn khán giả sẽ thế nào, quả thật không dám nghĩ nữa
Tôi cắn mép môi, mí mắt động một chút, nghĩ ra rồi… những lần lên sân khấu lúc còn học cấp hai cũng có cảm giác như vậy, nhưng mà nhờ có học trưởng mới có thể giữ được bình tĩnh, “Cậu hãy hình dung ra một cánh đồng hoa, nơi đó chỉ có cậu, hãy xem những bông hoa kia như những vị phóng viện dưới kia, hãy thể hiện mình trước nhưng bông hoa đó” tôi vừa nói thì ánh mắt Soo Min khép chặt, chân mày đột ngột chau lại, “Nếu chưa hình dung ra có thể ví dụ những bông hoa đó như người trong lòng cậu, hãy nhớ đến người đó”
“Trong lòng nhẹ hơn rồi, nhưng vẫn còn hơi run” cô ấy tốn hết năm mươi chính giây cuộc đời tôi mà vẫn còn cảm giác run, đúng là cái nỗi sợ này hết thuốc chữa rồi
“Kính chào tất cả các vị phóng viên có mặt tại đây! Tôi là Từ Cảnh Nhiên chủ tịch của công ty giải trí JR. Hôm nay đã làm phiền tất cả các bạn phóng viên đến đây. Tôi muốn thông báo sát nhập thêm ba thành viên mới vào Er.l đồng thời ba thành viên này cũng là tân binh mới được công ty nhận vào mấy hôm trước” Từ Cảnh Nhiên chỉnh micro, mặt không có biểu cảm thiện chí nào xuất hiện. Cái này có lẽ đã trở thành thói quen rồi, chỉ có ở trước mặt người anh tin tưởng anh mới có thể lộ bộ mặt thật của mình
“Chào chủ tịch Từ! Tôi là phóng viên của LW, tôi có một câu hỏi rất thắc mắc, tại sao chỉ tiếp nạp thêm ba thành viên, mà ba người họ vẫn chưa trãi qua khổ luyện nào như các tân binh khác?” phóng viên thi nhau hỏi, người nói một câu, rất lộn xộn
“Đúng vậy chủ tịch Từ mời anh trả lời”
“Chủ tịch Từ có phải là có lí do gì khác không?”
“Chủ tịch Từ mời anh trả lời”
“Chủ tịch—“
“Ba tân binh được tôi đặc cách không phải chỉ đơn giản là như vậy, họ thật sự nổi bật trong mấy ngàn người đăng ký” Từ Cảnh Nhiên sau một hồi đau đầu thì phun ra một câu trả lời rành rẽ
Đám phóng viên xầm xì qua lại, Từ Cảnh Nhiên nhìn thấy liền thở dài “Hôm nay cũng là ngày debut của ba người họ và sự xuất hiện cùng Er.l sẽ không còn xa nữa”
Một người đàn ông mặc tây phục bước ra sau hậu trường, tiến lại gần Soo Min và Tuyết Mạn, còn một người nữa ngồi ở góc khuất đằng kia khẽ xoay người nhìn lại, “Mời các vị ra buổi debut. Chủ tịch căn dặn không được trả lời các câu hỏi của phóng viên, lần này chỉ đơn giản là ra mắt”
Tôi nắm lấy tay Soo Min kéo ra ngoài, người lên đầu tiên chính là tôi, tiếp theo là cô gái có tên SS đó và Soo Min ở cuối. Đám phóng viên ồ ạt chụp hình, ánh đèn flat cũng thật là chói mắt làm tôi như muốn ngã xuống vậy, “Mong các vị phóng viên có mặt tại đây sẽ viết nhưng trang giấy thật có ích cho cuộc sống và cho sự phát triển của ngành”
Sau một lát, bàn tay tôi nắm chặt bàn tay Soo Min, cô ấy có vẻ đã quen dần với việc đứng trước mọi người rồi. Nét cười rất tự nhiên, có lẽ là năng khiếu…
“Chủ tịch Từ, có phải vì Er.l thành lập bao lâu nay mà vẫn chưa tạo được hiệu ứng trong giới trẻ nên mới tiếp thêm thành viên để cứu vãn?”
“Đó là một phần! Tôi còn việc bận, thật sự cảm ơn các vị phóng viên đã đến đây dự buổi debut tân binh. Buổi debut kết thúc” Từ Cảnh Nhiên dứt khoác nói một câu, đám phóng viên lắc đầu, lần nào ra mắt cũng đều như vậy, anh chỉ vỏn vẹn trả lời và không nói gì thêm, có thể nói câu cuối này chính là đuổi bọn họ
“Chủ tịch Từ–“ đám phóng viên thiếu một chút nữa đã vây quanh Từ Cảnh Nhiên nhưng may mà anh có bảo vệ đi quanh không thì thật sự sẽ không thở nổi
Phựt
Tiếng tắt TV nghe cũng đầy tâm trạng, một tướng ngồi đầy kinh diễm, “Đáng ghét, chủ tịch thật quá đáng, những tân binh đó toàn bộ điều mang một vẻ mặt hồ ly”
“Jenny cậu nói gì vậy! Họ là thành viên mới của nhóm chúng ta, nếu họ nghe thấy sẽ cảm thấy buồn” trưởng nhóm Er.l lên tiếng, cô vốn là người hiền lành chưa từng mắng chửi hay nói sau lưng người khác, luôn biết lo lắng cho họ
“Na Yoel cậu cứ nhân từ như vậy sẽ gặp rắc rối với mấy thành viên mới đó”
“Jenny! Na Yoel nói đúng, cậu thôi gây phiền phức cho người khác và giảm cái thói kiêu căng sắc xược của mình đi, cậu cứ thể hiện mình một cách thái hoá như vậy đừng mong sẽ có thêm fan, đến lúc đó anti fan còn nhiều hơn”
“Lucifer tôi chưa nói đến cậu, cậu có cần nói nhiều đến vậy không?” Jenny cáu gắt mắng Lucifer, cô gái này tính cách ngang ngược, không nhìn mặt mũi người khác
“Cậu—“