Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 8: Coi rẻ pháp luật và kỷ luật quốc gia



Hai đứa trẻ đang ăn thì chợt nghe một tiếng ‘phanh’ từ bên ngoài, sau đó là tiếng ‘phanh’ đóng cửa, tiếp theo là tiếng gào khóc của một phụ nữ vọng vào. Chỉ thấy cô chị đang chăm cho em trai ăn nhẹ đứng lên, sau đó khóc lớn nhào vào trong lòng người phụ nữ, hai người ôm nhau khóc rống. Mọi người toàn cục cảnh sát ngây ngẩn cả người, đây, đây là cái gì đang diễn ra a! Vừa rồi vẫn còn tốt, giờ là làm sao vậy, nhà ai có người chết a.

Theo sau từ ngoài cửa đi vào là một người đàn ông anh tuấn cương nghị, tìm kiếm khắp nơi, tựa hồ thở phào, sau đó buồn cười nhìn hai người phụ nữ ôm nhau khóc rống. Một chút cũng không có ý tứ tiến lên đánh gãy, trầm ổn đến nỗi một chút cũng nhìn không ra vừa rồi đã vội vàng một đường lái xe đến đây. Nếu không phải bị dép lê dưới chân bán đứng là trong lòng hắn đang kích động thì dù là ai cũng không tin người đàn ông tao nhã trước mắt là người vừa mới lái xe rất nhanh đến đây.

Hai người gắt gao ôm nhau rốt cục cũng khóc đủ, người phụ nữ lớn tuổi hơn hơi buông lỏng cô bé đang ôm trong lòng ra, giận trừng mắt cô bé, sau đó nức nở vào đề nói. “Nhan nhan……, giải thích một chút…… cho cô, tờ giấy này…… có ý tứ gì.”

Nguy rồi vẫn là bị phát hiện, cô bé trong lòng vụng trộm thè lưỡi, sau đó đáng thương hề hề nói với người phụ nữ. “Cô, cô, cô xem mặt người ta rất đau, chính là bị người kia đánh cho.” Sau đó ngón tay vừa chỉ hướng gã đàn ông béo mập ngồi bên cạnh. Gã đàn ông béo mập vừa nghe, như thế nào lại là tao, còn không để yên sao! Tao hôm nay cũng chả hay ho gì rồi, vô duyên vô cớ bị oan uổng mà ghép tội buôn lậu, giải thích như thế nào cũng không ai tin tưởng, đều là mày làm hại. Càng nghĩ càng tức giận, liền hung ác trừng mắt nhìn lại.

Minh Nhan làm bộ như sợ hãi hướng trong lòng cô cọ cọ, tiếp theo nói. “Ông ta còn lừa bán em trai của cháu, còn ý đồ lừa bán cháu, nếu không nhờ mấy chú cảnh sát này vừa anh dũng lại có năng lực đã kịp thời cứu chúng cháu, chỉ sợ cô cũng sẽ không còn được gặp lại chúng cháu. Ô ô……” Sau khi nói xong, còn không quên thương tâm khóc ở trong lòng c

Làm cô của cô – Tư Đồ Cẩn, đau lòng đến rớt nước mắt. Sau đó hai mắt đẫm lệ nhìn về phía ông xã mình, anh anh gọi. “Ông xã.”

Ông xã cô – Tiếu Thư Cách vừa nghe tiếng kêu mị hoặc của bà xã liền mềm lòng, cười trêu ghẹo cô. “Như thế nào bây giờ đã biết gọi ‘Ông xã’, không phải mới vừa rồi còn nói muốn thôi anh sao! Ân?”

“Ông xã……” Người phụ nữ ngượng ngùng cúi đầu, lại ngượng ngùng gọi một tiếng.

Xem khí chất cùng dáng người, người phụ nữ này hẳn cũng là một đại mỹ nữ, chính là giờ phút này một đầu tóc bay rối hơn nữa còn khóc bù lu bù loa, áo ngủ mặc trên người còn rất nhiều nếp nhăn.

Dù là ai cũng không cảm thấy cô đẹp, nhưng người đàn ông của cô vẫn là bị biểu tình ngượng ngùng của cô làm cho giống như bị một trận điện giật đến tê dại, đầu hàng gật đầu. “Đã biết, đã biết, anh sẽ giải quyết. Nhan Nhan, muốn dượng xử lý thế nào đây?” Trấn an xong người phụ nữ của mình, lập tức ôn nhu hỏi cô bé còn đang dáng vẻ đáng thương kia.

“Dượng, cái kia, liền tra xem ông ta có bằng chứng phạm tội nào khác hay không là được, nếu có thì làm cho ông ta nhận tội rồi đền tội. Nếu không có, thì nhẹ nhàng xử lý là được rồi, niệm tình ông ấy là vi phạm lần đầu cũng đừng phạt quá nặng, giúp người ta hối cải để có cơ hội làm lại con người mới tốt hơn.”

Lời nói của cô bé giống như rất hiểu lí lẽ làm cảm động phần đông cảnh sát, lại âm thầm hạ quyết tâm không thể dễ dàng buông tha cho kẻ buôn lậu kia.

Chỉ có dượng của cô bé là hiểu được, người đàn ông béo mập kia tám phần là đã động đến lông chân của vị tiểu tổ tông này, tiểu tổ tông muốn hắn tra bằng chứng phạm tội, lấy năng lực của hắn, phỏng chừng ngay cả điểm thi của người này ở trường có tốt hay không đều có thể tra rõ mồn một.

Nếu từng chút từng chút tra rõ cũng không là vấn đề, nhưng là cũng có chút mệt, cho dù một người mà bình thường mọi người vẫn cho rằng là người tốt, đều có lúc mắc lỗi.

Vài tội danh, tỷ như: hút thuốc, là nguy hại người khác; Gian lận trong thi cử, là coi rẻ pháp luật và kỷ luật quốc gia; Nói chuyện lớn tiếng một chút, là ý đồ đe dọa; Đánh nhau một trận nhỏ, là tổ chức bang phái gây gổ; v.v…. Tóm lại, chỉ cần điều tra chút ít thì tám phần đời còn lại của người này đều có nơi lo cơm ăn cho rồi.

Tiếu Thư Cách hơi gật đầu với cô bé, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại, vừa đi một bên trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình ‘Đắc tội ai cũng không được đắc tội phụ nữ của nhà Tư Đồ, một người so với một người còn phúc hắc hơn.’ Thực không khéo là hắn lại không có mắt mà trêu chọc vào một vị, nhưng lại bị ăn gắt gao. [NV: thấy hơi hứng thú với chuyện của cô với dượng của Nhan Nhan a *hắc hắc*; BN: mụi cũng zậy a~~~ ^.^ ]

Gọi vài cuộc điện thoại, đơn giản mà giao phó vài câu, cũng uyển chuyển nói cho bọn họ,‘Nhan Nhan tiểu thư mà bọn họ sủng ái nhất bị tên kia tát cho một bạt tai.’ ngẫm lại tiếng nghiến răng nghiến lợi khi mấy người kia nghe cái tin tức này tin chắc không cần hắn nói thêm cái gì cũng tự nhiên sẽ có người xử lý gã đàn ông béo mập kia.

Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là mang bà xã đại nhân cùng cô bé kia về nhà, sau đó nghĩ biện pháp đem ý niệm muốn tìm cái chết trong đầu của cô bé kia làm cho biến mất, nếu cô bé thực sự xảy ra chuyện gì, bà xã đại nhân còn không thật sự sẽ thôi hắn sao.

Tuy rằng bà xã khó đối phó một chút, nhưng buổi tối ôm ngủ đặc biệt thoải mái, thoải mái đến làm cho hắn nghiện, đến nay còn không có dự định thay đổi, cho nên phải thật tốt mà củng cố địa vị của mình.

Trở lại cục cảnh sát, chợt nghe điện thoại bên trong reo không ngừng, hiệu suất của đám người này quả thật rất nhanh.

Còn ở nơi này – Sở trưởng đại nhân liên tục tiếp vài cuộc điện thoại, sau đó liền sai người nhốt người đàn ông béo mập này lại, tội danh rất nhiều, tỷ như. “Kẻ khả nghi lừa đảo, lừa bán, buôn lậu thuốc phiện, hít thuốc phiện, giết người cướp của v.v….” Chỉ cần chứng thật một tội trong đó thôi đều đủ cho hắn ăn cơm tù cả đời. Dù sao cũng đều là kẻ khả nghi, tìm không thấy chứng cớ cũng không quan trọng, giữ lại từ từ mà tra cũng được!

Sau đó sở trưởng đại nhân tự mình bảo bọn họ chỉ cần để lại phương thức liên hệ là có thể rời khỏi, thái độ cung kính a! Trên cơ bản hầu hết cảnh sát viên đều suy nghĩ. “Mấy người này rốt cuộc có thân phận gì? Mới sáng sớm đã có thể làm phiền cục trưởng đại nhân tự mình gọi điện thoại đến hỏi thăm cái địa phương nhỏ này của bọn họ. Hơn nữa còn giống như có một đại nhân vật khác quan tâm đến vụ án này. Lại nhìn cách ăn mặc, nói năng của những người này, đương nhiên ngoại trừ người phụ nữ mặc áo ngủ nhiều nếp nhăn cùng cậu bé vết thương đầy người kia, khẳng định còn lại là lai lịch không nhỏ.”

“Cháu muốn mang theo em trai cùng đi.” Minh Nhan kéo cậu bé, sau đó gắt gao ôm vào trong ngực, quật cường ngẩng cằm nhìn về phía cô.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Sở trưởng đại nhân bên cạnh vội vàng gật đầu đáp ứng, nghĩ rằng tôi cũng không dám giam các người, mấy người trước mặt này nói không chừng là đại tôn phật đây.

Nói xong mới phát hiện cô bé căn bản không có nhìn hắn, cũng không phải nói với hắn. Xấu hổ chà chà tay, chỉ có thể hắc hắc ngây ngô mà cười, làm bộ như vừa rồi chưa có nói chuyện.

——————–

Lời tác giả: Cám ơn lời đề nghị của các bạn, tôi đã sửa lại một chút, hiện tại đã tốt hơn rồi phải không, tôi thật sự đã sắp xếp hơi không được ổn trình tự xuất hiện trong trí nhớ này. Nếu vẫn chưa tốt tôi tiếp tục sửa a. Hắc hắc……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.