Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 17: Vừa hợp lý lại hợp pháp



Khi Minh Nhan tỉnh ngủ thì đã gần giữa trưa ngủ rất thoải mái a, lúc cô muốn duỗi hai tay chỉnh lại cái thắt lưng thì phát hiện không thể cử động. Hóa ra là Minh Hiên đang ôm chặt cô, đầu còn chôn ở cần cổ của cô. Cô bất đắc dĩ thở dài, Hiên Hiên khi bệnh thật giống một đứa bé, rất thích dính người ta.

Nâng tay sờ sờ người Minh Hiên, dường như đã hạ sốt. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, đã đến giữa trưa, hẳn là nên gọi hắn dậy ăn cơm trưa .

Vì thế nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn. “Hiên Hiên, Hiên Hiên, dậy, đã giữa trưa rồi, phải dậy làm cơm trưa thôi. Nếu không cậu buông ra để tôi đi làm cơm trưa còn cậu lại ngủ tiếp a.”

Minh Hiên lười nhác cọ cọ ở trên người cô. “Để tôi ôm một lát.” [NV: ách, tận dụng cơ hội a~~~]

Minh Nhan buồn cười mắng. “Tiểu tử thối xem tôi là gối ôm a, còn cho cậu ôm một lát nữa chứ.”

“Ôm gối làm sao thoải mái bằng ôm người a.” Minh Hiên tại cần cổ cô than thở.

Minh Nhan không nghe thấy hắn đang than thở cái gì, chỉ một lòng một dạ muốn bỏ tay hắn ra, mất cả nửa ngày mà tay hắn vẫn không chút sứt mẻ nào, vẫn đặt ở bên hông của cô.

“Dậy tiểu thử thối, tôi đây bữa sáng cũng chưa ăn, chết đói đến nơi rồi.” Minh Nhan nhụt chí vỗ nhẹ tay hắn, để hắn buông ra.

Minh Hiên vừa nghe, rốt cục không tình nguyện buông cô ra rồi ngồi dậy theo.

Minh Nhan vừa thấy hắn cũng ngồi dậy, nhanh nhảu khuyên nhủ. “Cậu nghỉ ngơi một lúc đi, tôi đi hâm lại cháo cho cậu. Chút nữa sẽ đem lại đây cho cậu ăn.”

Minh Hiên lắc đầu nói. “Không cần, tôi đỡ hơn nhiều rồi, cô cũng chưa ăn đó thôi! Chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ ăn đi, trong nhà hình như không có gì ăn.”

Minh Nhan lại sờ trán hắn một chút, không nóng, xem ra quả thật đã hết sốt. Lại trông hắn cũng rất có tinh thần, liền gật đầu đồng ý. Đến tủ quần áo của hắn chọn bộ quần áo dài tay để hắn thay. Hai người liền cùng đi siêu thị mua đồ ăn

Lúc hai người rinh một túi lớn chiến lợi phẩm trở về thì nhìn thấy ở xa có hai chiếc xe đang đứng dưới lầu. Minh Nhan mơ hồ cảm thấy xe kia nhìn quen quen, đến gần một chút lại thấy người đàn ông đứng ở bên cạnh xe cầm di động gọi điện thoại cũng vô cùng nhìn quen quen. Đó không phải là Nhâm Hạo bạn trai của cô sao!

Nguy rồi, cô đột nhiên nhớ lại hôm nay vốn đã hẹn là cùng Nhâm Hạo đi dã ngoại. Nhưng là bởi vì Hiên Hiên bị bệnh nên cô liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, cũng đã quên phải gọi điện thoại báo cho Nhâm Hạo một tiếng. Mình như thế nào lại hồ đồ như vậy a, liên lạc với cô không được nhất định anh ấy vội chết mất.

Minh Nhan ảo não dừng lại, cúi đầu đổi giọng. “Nhâm Hạo.”

Người đàn ông đứng bên cạnh xe đang lo lắng gọi điện thoại bỗng nghe được, quay đầu lại, thấy là cô, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Minh Hiên cũng dừng lại nhìn người đàn ông kia. Hắn biết anh ta, hắn từng đứng ở cửa sổ nhìn anh ta đưa Minh Nhan về.

Minh Nhan đưa hết đồ cầm trong tay cho Minh Hiên, bảo hắn đi lên trước, rồi nói lát nữa mình sẽ lên. Minh Hiên nhận lấy các thứ, nhìn cô một cái, lại nhìn Nhâm Hạo liếc mắt một cái, không nói gì, lướt qua xe trực tiếp đi lên lầu.

Minh Nhan chậm rãi đi đến bên người Nhâm Hạo, cúi đầu giống như một cô bé mắc lỗi, trong tay còn cuốn góc áo mình. “Cái kia, Nhâm Hạo a, thực xin lỗi, sáng nay Hiên Hiên phát sốt , em vội vàng chăm sóc nó, quên việc đã hẹn với anh, thực xin lỗi a.” Cô nhỏ giọng giải thích.

Nhâm Hạo mạnh kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm cô, dịu dàng nói ở bên tai cô. “Không sao, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi, lúc sáng không thấy em ở địa điểm đã hẹn, gọi điện thoại lại không có người bắt, làm anh sợ muốn chết, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

Anh một chút ý tứ trách cô cũng không có, hoàn toàn chỉ là quan tâm đến an nguy của cô, làm cho trong lòng Minh Nhan nóng lên, cảm thấy giữa mình cùng anh ấy lại gần thêm một bước.

“Anh Hạo, xong chưa ? Khi nào chúng ta về a?” Đang định nói cái gì nữa thì trong xe đột nhiên truyền ra giọng nói đánh gãy cô

Nhâm Hạo buông cô ra, hai người cùng hướng về phía cửa xe. Lúc này trong xe đi ra một cô gái kiều diễm, hai mốt, hai hai tuổi, không kiên nhẫn bĩu môi, thần thái cử chỉ vừa thấy đã biết là một tiểu thư xinh đẹp được cưng chiều.

“Xán Xán đợi lát nữa a, chút nữa là được.” Nhâm Hạo an ủi vị tiểu thư xinh đẹp không kiên nhẫn một chút.

“Cô ấy là con gái của bác anh, nghe nói anh muốn đi dã ngoại nên muốn đi, trên đường anh muốn tới tìm em nên cô ấy cũng đi theo.” Nhâm Hạo giải thích thân phận vị tiểu thư xinh đẹp kia với Minh Nhan một chút. Sau đó nói tiếp. “Em đã không có việc gì thì anh an tâm rồi, giờ anh phải chạy trở về ngay, bọn họ còn đang chờ anh, em ở lại chăm sóc em trai tốt đi. Lần sau nếu có cơ hội chúng ta lại cùng đi chơi với nhau.”

Minh Nhan gật gật đầu, cảm động nói. “Nhâm Hạo cảm ơn anh.” Nói xong kiễng mũi chân ở trên mặt hắn nhẹ hôn một cái, sau đó thẹn thùng chạy lên lầu .

Nhâm Hạo ngây ngốc một chút, mãi đến khi Xán Xán bất mãn gọi hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại, lập tức nhìn phương hướng Minh Nhan biến mất, xả ra một trận tươi cười. Đây là lần đầu tiên Minh Nhan chủ động hôn hắn. Ha ha……

Nghe được tiếng kêu của Xán Xán trở lại vào xe ngồi, tâm tình sung sướng nên ca hát suốt chặng đường đi dã ngoại.

Lộ Xán Xán không quen nhìn hắn vì một cô gái khác mà bộ dạng ngốc nghếch, mặt mày hớn hở nên mở miệng chửi bới. “Chủ động hôn một người con trai ngay bên đường, thật không biết xấu hổ a.”

Nhâm Hạo vừa nghe thấy thì không vui ra mặt nói. “Minh Nhan là bạn gái anh, hôn anh là vừa hợp pháp lại hợp lý, anh không muốn lại nghe em nói cô ấy như vậy một lần nữa, bằng không em lập tức xuống xe, tự mình về nhà đi.”

Lộ Xán Xán bực mình bĩu môi, nói thầm một câu “Bạn gái thì hay lắm sao a! Hừ” một tiếng, xoay người đi chỗ khác, không để ý tới hắn, Nhâm Hạo thấy cô lại giở tính tiểu thư, cũng không để ý. Tâm tình hắn bây giờ đang bay bổng, không rảnh đi so đo với con nít


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.