Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 117: Kế trúng kế (5)



La Khương bất mãn trừng mắt liếc nhìn Minh Hiên một cái, tên nhóc này không thể dịu dàng với Tân Vãn một chút sao. Xem bộ dáng Minh Nhan tựa hồ chưa nói cho hắn biết hắn đã làm ba ba, vì thế quyết định làm một việc nho nhỏ trả thù hắn ta một chút, cho hắn ta không hay biết gì luôn.

Sau khi La Khương hạ quyết tâm, tiểu ác ma nho nhỏ trong lòng đắc ý một chút. Sau đó cúi đầu nhìn cô gái đang ghé vào trong lòng hắn gào khóc, áo sơmi hắn xem ra lại phải trả giá rồi, món nợ này hắn cũng sẽ tìm Minh Hiên mà tính thật sòng phẳng mới được. Dù sao tên đầu sỏ hai lần đắc tội làm Tân Vãn khóc lớn đều là bà xã hắn ta, món nợ này không tìm hắn ta tính thì tìm ai tính a.

“Đừng khóc a.” La Khương một bên lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Tân Vãn giúp cô thuận khí, còn một bên thì dịu dàng an ủi. Nhưng phải nói mặc dù giọng điệu mà hắn tự cho là thực dịu dàng, đến khi vào tai những người khác, chỉ là hơi chút không lạnh nữa mà thôi.

“Oa……” Tân Vãn hiện tại căn bản cái gì cũng không nghe, thầm nghĩ dùng tiếng khóc lớn để phát tiết thần kinh khẩn trương một chút, vừa rồi cô thật sự bị dọa đến sợ h

“Đừng khóc, khóc nữa cô sẽ nấc ợ lên bây giờ.” La Khương kiên nhẫn khuyên giải.

“Ợ…… Ô ô……” Quả nhiên, La Khương vừa mới nói xong, Tân Vãn liền khóc đến nấc ợ lên.

“Ai……” La Khương thở dài, sau đó ghé vào bên tai Tân Vãn nhẹ giọng nói câu gì đó. Như kỳ tích, Tân Vãn thật sự dừng khóc, luống cuống tay chân rời khỏi lòng hắn, vừa nghẹn ngào vừa lau nước mắt, cho dù nước mắt đảo quanh ở trong đôi mắt cũng cố nén không cho nó rơi xuống.

Lần này Tân Vãn dễ dàng thu lại nước mắt như vậy, làm cho Minh Nhan cảm thấy thập phần khác lạ. Rốt cuộc La Khương đã ghé vào bên tai cô ấy nói gì mà có thể hữu dụng như vậy, lần sau Tân Vãn khóc mình cũng có thể dùng a.

“Cô không dùng được.” Trong mắt La Khương hiện lên tia mỉm cười, nghiêm trang hồi đáp, Tân Vãn nghe vậy trên mặt cũng đỏ lên, quệt miệng đứng ở một bên không nói lời nào. Thì ra Minh Nhan vừa nghĩ vừa nói, đã đem suy nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng.

Minh Nhan nhìn tới nhìn lui hai người trước mặt, rốt cuộc là cái phương pháp gì mà cô lại không dùng được, điều này khiến cô rất hiếu kì .

Minh Hiên bất đắc dĩ thở dài, nói với Tư Đồ Cẩn. “Cô, cô cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi. Minh Nhan để cháu chăm sóc là được rồi.”

Sau đó quay đầu nói với La Khương. “Cậu mang Tân Vãn về nhà cô tôi ở trước, tối nay tôi sẽ liên lạc với cậu.” Cũng là lúc nên phản kích rồi, vốn hắn không muốn làm như vậy, nhưng bọn họ lại chạm đến người không nên chạm nhất, bức hắn không thể không phản kích.

Ba người thấy Minh Nhan đã không còn gì đáng ngại, mà quả thật cũng mệt mỏi, liền gật gật đầu, Tư Đồ Cẩn dặn dò vài câu rồi ba người liền đi ra ngoài, để lại không gian cho đôi tiểu oan gia này.

Minh Nhan thấy bọn họ đều đi rồi, liền kéo Minh Hiên qua, hoang mang hỏi. “Rốt cuộc là phương pháp gì vậy, em thật là hiếu kì nga.”

Minh Hiên buồn cười nhìn cô, đã bệnh vậy rồi, còn có tâm tư đi chuyện người khác, thật sự là chịu thua cô, xem ra nếu chưa thỏa mãn lòng hiếu kì của cô thì cô vẫn không chịu ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Vì thế ghé vào bên tai bà xã đại nhân của hắn để giúp cô giải thích nghi hoặc. “Theo anh phân tích, hẳn là La Khương đã uy hiếp cô ấy, nếu cô ấy lại khóc nữa liền hôn cô ấy v.v…cho nên Tân Vãn sợ tới mức không dám khóc nữa.”

Đôi mắt Minh Nhan sáng lên, có chút không xác định hỏi. “Thật sự? Làm sao mà anh biết được?” Không phải không tin hắn, chỉ là loại uy hiếp này thật sự không giống lời mà khối băng lớn như La Khương có thể nói ra.

Minh Hiên bất đắc dĩ bĩu môi, thận trọng giải thích. “Đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, nhẹ giọng an ủi cũng không được, ngoại trừ việc uy hiếp là sẽ hôn cô ấy ra, em nói La Khương còn có thể làm gì bây giờ. Hơn nữa phương pháp này quả thật là em không dùng được a, phụ nữ sao có thể hôn phụ nữ, vả lại em không thấy sau khi Tân Vãn nghe cậu ta nói xong liền xấu hổ đến mặt cũng đỏ lên đó sao? Phụ nữ a, đều thật phiền toái!” Cuối cùng Minh Hiên còn nho nhỏ oán giận một chút.

“Nói như vậy em cũng thật phiền toái sao.” Minh Nhan bất mãn nheo mắt lại.

“Ha ha, bà xã của anh là trường hợp đặc biệt, em là phiền toái ngọt ngào của anh, anh rất vui vẻ chịu đựng a.” Thấy bà xã mất hứng, Minh Hiên nhanh nhảu cười nhìn sắc mặt cô.

“Hừ……” Minh Nhan không quá vừa lòng hừ hắn một tiếng, nếu cô là phiền toái lớn như hắn nói, thì trong bụng này chính là phiền toái nhỏ, dám nói cô vậy, cô sẽ không nói cho hắn còn tồn tại một phiền toái nhỏ này. Minh Nhan tìm cái lý do đường hoàng cho việc cố ý giấu diếm của mình.

“Bà xã đừng tức giận a, phải nghỉ ngơi cho tốt một chút, trước tiên em muốn ăn gì hay không, anh đi mua cho em a.” Thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, hắn không khỏi lại là một trận đau lòng.

“Ân, không muốn ăn gì cả.” Minh Nhan suy nghĩ xong, lắc lắc đầu, bây giờ còn chưa đói bụng. Nhưng lập tức lại nghĩ tới gì đó, sắc mặt trầm trọng hỏi. “Đúng rồi, anh tính đối phó với bọn họ như thế nào?”

“Ân……” Nghe vậy Minh Hiên cũng giận tái mặt, mặt lộ vẻ khó xử, đối phó bọn họ thực dễ dàng, chỉ là hắn lo lắng bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu mà gây bất lợi cho Minh Nhan. Thông qua chuyện lần này, hắn bi bọn họ đã đoán được Minh Nhan là tử huyệt của hắn, cho nên mọi chiêu đều nhằm vào Minh Nhan. Tuy rằng hắn tin tưởng có thể bảo hộ Minh Nhan, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hắn không dám lấy vạn nhất của Minh Nhan làm tiền đặt cược, cho nên từ khi bắt đầu làm, đã khắp nơi đều thấy bị bó buộc.

Minh Nhan nhìn ra khó xử của hắn, cũng biết hắn cố kị cái gì, vì thế nói. “Nếu không, lần này chúng ta tương kế tựu kế đi, như thế nào?”

“Tương kế tựu kế, ý em là?” Đôi mắt Minh Hiên sáng lên, đây quả thật là chủ ý tốt, bất quá cũng thực mạo hiểm.

“Ân.” Minh Nhan thấy hắn đã hiểu, gật đầu thật mạnh. Cô khi dễ Hiên Hiên sao cũng được, có điều không thể để cho người khác khi dễ hắn, dám gài bẫy người nhà Tư Đồ bọn họ như vậy thì phải trả giá rất đắt. Cô tuy rằng đối với chuyện tình cảm trì độn một chút, nhưng đối với loại chuyện báo thù này lại biết rất rõ phải làm như thế nào.

Nhìn nụ cười xấu xa trên khóe miệng của Minh Nhan, Minh Hiên cảm thấy một trận uất ức. Cô vẫn không thay đổi, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, một khi hắn bị khi dễ, cô luôn xông ra phía trước để bảo hộ hắn, tuy rằng sau khi lớn lên hắn đã mạnh đến không cần người ta bảo hộ, nhưng ôn lại một chút cảm giác được quý trọng này vẫn là không tồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.