Nhìn đôi tình nhân trẻ cõng nhau về nhà, Hải và Như Ý thầm mỉm cười
hạnh phúc thay cho nó. Như Ý quay lưng ra về, trong lòng cũng có chút
tủi thân…bởi bây giờ con bé đang FA mà. Hải chạy theo kéo tay Như Ý
lại :
-Ê, đi đâu thế?
-Đi về chứ còn đi đâu nữa.
-Đi chơi với tui đã.
Như Ý ngạc nhiên :
-Ông không đi với Uyên à? Đi với tôi làm chi.Chị đây không thích bị coi là kì đà cản mũi đâu.
Hải đẩy đầu nó một cái, nhăn mặt nói :
-Cái con này. Anh đây thấy cô mặt mũi buồn rầu, cô đơn một mình nên đã hi
sinh một ngày đi chơi với gấu để giúp cô khuây khỏa , cô lại còn không
biết trân trọng cơ hội. Thật là…-Hải lắc lắc đầu, biểu cảm như kiểu rất
thất vọng về thái độ của Như Ý.
Như Ý bĩu môi :
-Xí…Có mà hôm nay bị nàng bỏ rơi nên mới tìm tôi đi chơi cùng, chứ ông làm gì có chuyện tốt bụng đột xuất thế.
Bị con bé vạch mặt, Hải nhà ta cười ngượng ngùng:
-Hì hì, chỉ có cô hiểu anh.- Nói rồi cậu quàng tay lên vai con bé, gật gù
nói.- Đúng là hôm nay Uyên bận. Nhưng anh đây là thật lòng có ý tốt.
Thôi mình đi café đi.
Hai đứa kéo nhau vào Red Moon, dù sao cái
thẻ của Quang cho cũng không nên để phí, chúng nó phải tận dụng tối đa
mới được. Nhưng vừa mới tới cửa Như Ý chợt dừng lại, khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt đi.
Thấy bạn mình tự dưng đứng đần ra đó, Hải vỗ vỗ mặt con bé :
-Ê, gặp quỷ hả?
Như Ý bần thần ngước mắt lên nhìn Hải,nó kéo tay thằng bé :
-Hôm nay tao mệt, tao về trước nhé, mày cứ vào đi.
Hải chặn con bé lại, khó hiểu nhìn nó.Dường như cậu cảm nhận được Như Ý
đang muốn trốn tránh điều gì đó. Trốn ai?Tại sao sắc mặt con bé lại kém
như vậy? Hải lên tiếng hỏi Như Ý:
-Mày bị làm sao thế? Trong đó có ai hả?
-Không…không có gì hết.- Như Ý một mực lắc đầu phủ nhận.
Nhưng Như Ý càng làm vậy càng khiến Hải nghi ngờ. Hải túm chặt tay nó quát lên :
-Không có ai thì làm sao phải trốn tránh? Đi, theo tao vào?
-Không.-Như Ý cố giẫy giụa, giằng tay lại. Nước mắt nhỏ trào ra.-Làm ơn, tao không
vào đâu…Minh…Minh ở trong đó.Tao không đủ can đảm để vào đó.
Hải
nhíu chặt đôi lông mày. Nhìn Như Ý khóc vì một thằng con trai khác, cậu
cảm thấy vô cùng tức giận. Chơi với Như Ý bao năm nhưng cậu chỉ thấy con bé khóc hai lần. Lần đầu tiên là bị Minh đá, lần thứ hai là lúc này. Cả hai lần đều là vì tên khốn kia.Hải sôi máu, toàn thân run lên vì giận
và ghen tức.
-Cái gì mà không đủ can đảm. Chuyện của chúng mày đã kết thúc từ lâu rồi mà. Chẳng nhẽ cả đời này mày định trốn tránh, không dám đối diện với hắn hả?-Nói rồi Hải kéo tay Như Ý đi vào trong.-Vào
đây, theo tao vào.
Như Ý vùng vẫy, giằng tay lại :
-Không…tao sợ lắm.
-Không phải sợ. Đi theo tao.-Hải quả quyết nói.
Cậu kéo tay Như Ý vào trong quán, lướt qua chỗ Minh.Như Ý cúi gằm mặt, tới
thở mạnh cũng không dám, toàn thân căng cứng sợ sệt, bước đi cũng loạng
choạng. Khác với Như Ý, Hải rất thản nhiên đi vào, tay nắm chặt lấy bàn
tay bé nhỏ của bạn mình.Cậu cố ý quét mắt về phía Minh ,ánh mắt lạnh lẽo mang theo vẻ khinh miệt. Dường như phát hiện ra Như Ý và Hải, lại thấy
rõ biểu cảm trên mặt Như Ý, Minh khoác tay bạn gái mới lại gần chúng nó :
-Ố là la,xem ai đây. À, ra là Như Ý hả? Lâu rồi không gặp, em vẫn chẳng có gì thay đổi nhỉ?Vẫn tầm thường như thế.
Như Ý cúi đầu không đáp, cả người nép sát sau lưng Hải. Hải nâng mắt nhìn
thẳng vào Minh, bắn ra những ngọn lửa giận dữ. Hải bây giờ trông thật
đáng sợ, nhất là ánh mắt, như là muốn đem kẻ đối diện quăng vào hố băng ở Bắc Cực rồi sau đó đem chiên giòn dưới dung nham núi lửa.
Minh không nhận thấy ánh mắt giết người từ Hải, vẫn điềm nhiên giở giọng điệu chế giễu Như Ý. Hắn vừa nói vừa cười nham nhở :
– Ai đã mạnh miệng nói rằng rời khỏi tôi xong sẽ có khối người tới cửa
xin chết vì mình? Ha ha ha. Xem ra cũng chỉ là mạnh miệng thôi. Đến một
người cũng chẳng có.Thế mà cũng có dũng khí đi đến trước mặt tôi cơ đấy. Nếu là tôi á, tôi đã tìm cái hố nào đó chôn mình rồi.
Minh biết thừa là trong thời gian qua Như Ý vẫn chưa có đối tượng nào, mà hiện
giờ đi cùng Như Ý là bạn thân của con bé.Hắn không quên được ngữ khí cao ngạo của nhỏ lúc chia tay với hắn, mà điều đó khiến hắn tức giận. Hắn
muốn nhân cơ hội này trả thù một chút.Nhìn cái bộ mặt đểu cáng này của
hắn ai nghĩ hắn lại là học sinh giỏi toán ưu tú tại trường Như Ý chứ.
Trông giống lưu manh ngoài đường hơn.
Như Ý càng cúi sát hơn, hốc mắt con bé đã ửng đỏ, nước mắt chực trào ra ngoài.Nó vừa đau lòng , vừa tủi thân, xấu hổ. Hải đẩy Minh ra :
-Mù hả? Không thấy tôi
sao?Tôi là bạn trai của Như Ý,làm ơn tránh ra giùm cái. Đứng cản đường
người ta nói lảm nhảm không thấy chán à? Cứ như một thằng ngu đứng ba
hoa trước mặt người khác trong khi người ta không thèm để ý đến.- Hải cố ý châm chọc Minh.
Minh xông tới túm lấy cổ áo Hải, trợn trừng mắt, hung dữ nói:
-Ôn con ,mày nói gì?
-Điếc hay sao mà không nghe thấy? Giờ té ra cho bọn tôi đi, đứng lù lù như
cái thùng rác thế thì ai mà đi được.-Hải gạt tay Minh ra, khuôn mặt
không có nét gì biểu hiện sự sợ hãi mà lại bình tĩnh vô cùng.
Minh giơ nắm đấm lên trực tiếp giáng một cú đấm vào mặt Hải. Nhưng chưa chạm đến thì Hải đã nghiêng mặt tránh, túm lấy cánh tay Minh bẻ quặt ra sau, ghì hắn quỳ dưới sàn nhà. Minh cố gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Hải song hắn càng phản kháng Hải càng giữ chặt hơn, thậm chí
còn cố ý bẻ cong tay Minh . Mặt Minh tái đi vì đau đớn nhưng hắn không
cầu xin cậu tha cho hắn bởi lúc này đây hắn đã quá mất mặt rồi.
Hải gằn giọng :
-Biết điều thì phắn ngay, thằng này cũng không phải dễ động vào đâu. Nếu mày
còn dám ăn nói như vậy với Như Ý thì tao sẽ không để mày yên thân đâu.
Nói rồi Hải bỏ tay ra, đạp Minh ngã rạp xuống đất rồi kéo tay Như Ý đi. Như Ý cứ há hốc mồm ra nhìn Hải. Bình thường thấy Hải thư sinh, lại ghét
tập thể dục, ai ngờ lại khỏe như vậy , diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân hay quá xá. Bọn họ thu hút rất nhiều ánh nhìn từ các vị khách trong Red Moon, có người hâm mộ kẻ khinh bỉ. Nhưng dù thế nào thì hôm nay cha
Minh cũng đã bị thằng bé dìm cho nhục nhã.