Em Sẽ Đến Dỗ Anh

Chương 4



11

Từ sau ngày hôm đó, Tô Dạng dường như bắt đầu tránh mặt tôi, trong lòng tôi rất buồn.

Tôi quyết định phải tìm anh để nói cho rõ ràng.

Lúc đi tới chỗ rẽ hành lang, tôi nhìn thấy bóng dáng của Tô Dạng, vừa định gọi anh lại, một giọng nói đã vang lên trước.

Tôi dừng lại, đứng ở góc đường.

Là một giọng nói cố ý nói nhỏ, mang cảm giác rụt rè: “Tô, bạn học Tô Dạng.”

Là Trần Khê.

Tô Dạng liếc nhìn cô ta: “Cô là ai?” Ánh mắt Tô Dạng lạnh lùng, căn bản không muốn nhìn cô ta một cái.

Trần Khê rất kinh ngạc vì Tô Dạng không nhận ra mình: “Bạn học Tô Dạng, cậu không nhớ tớ à? Là tớ đây, Trần Khê lớp 12-1, chúng ta từng gặp nhau hai lần rồi.”

Tô Dạng đánh giá cô ta trên dưới một cái.

Trần Khê nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Tô Dạng, cô ta thấy rất khó chịu, như là đang nhìn rác rưởi vậy.

Cô ta cúi đầu nhìn đôi giày cũ của mình, hai tay nắm chặt áo sơ mi trắng của mình, nhỏ giọng nói: “Cậu không nhớ ra tớ thật sao, học kỳ trước, tớ còn giúp cậu đưa thư tình cho Vũ Hòa…”

Trần Khê còn chưa nói xong, Tô Dạng đã mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Không nhớ.”

Nói xong, anh quay người bỏ đi.

Trần Khê có vẻ không cam tâm, đối mặt với bóng lưng của Tô Dạng căng thẳng nói: “Nhưng cậu vẫn đến tìm Vũ Hòa, không phải cậu không nhớ mà cậu chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi. Rõ ràng là Vũ Hòa đang đùa giỡn tình cảm của cậu, trong lòng cậu ta không muốn dính líu chút gì với cậu hết, chắc chắn là cậu ta chỉ muốn lợi dụng cậu thôi…”

Trần Khê đang định nói tiếp thì Tô Dạng đột nhiên xoay người lại túm lấy cổ cô ta.

Cô ta thở không ra hơi, thế nhưng Tô Dạng vẫn đang dùng sức, ánh mắt vô cùng hung dữ.

Trần Khê ra sức giãy dụa, cô ta sắp không thở nổi nữa rồi, mà trên mặt Tô Dạng lại tràn đầy sự hưng phấn.

Trần Khê hoảng sợ, anh thật sự muốn giết cô ta, một giây đó, sự sợ hãi xuất phát từ trong nội tâm của Trần Khê.

Cô ta hoàn toàn tỉnh ngộ, thiếu niên trước mắt này là Tô Dạng mà ai ai cũng sợ, cô ta lại tự rằng bản thân khác với những mọi người khi chỉ mới nói chuyện với anh được vài ba câu.

Lúc Trần Khê sắp ngất đi vì thiếu oxi thì Tô Dạng thả cô ta ra, cô ta ra sức hít thở, đó là bản năng khi vừa gặp tai nạn.

Giọng điệu Tô Dạng có chút tùy ý: “Thái độ của cô ấy với tôi ra sao không cần cô đến nhắc. Lần sau gặp lại, nhớ tránh xa ông đây ra.”

Trần Khê ngồi bệt trên mặt đất nhìn Tô Dạng rời đi, mãi vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Chờ cô ta sửa soạn lại xong tôi mới bước đến, tôi phải hỏi cho rõ ràng.

Tôi đi tới trước mặt cô ta, bình tĩnh nói: “Trần Khê.”

Tầm mắt của tôi và Trần Khê chạm nhau, ánh mắt của cô ta dừng trên đôi giày trắng của tôi, cô ta chợt chật vật quay mặt đi.

Tôi nhìn cô ta nghiêng đầu đi chỗ khác, hơi khó hiểu.

Tại sao lại có ánh mắt ấy? Hâm mộ và oán hận, như thể có gì đó bất công, lại có lẽ là ghen tị và không cam lòng.

“Có chuyện gì?” Giọng của cô ta rất lạnh lùng, có vẻ không muốn nói chuyện với tôi.

“Trước đây Tô Dạng nhờ cậu tìm tôi? Cậu nói thư tình…”

Tôi vẫn chưa nói hết câu, Trần Khê đã đứng dậy đẩy tôi ra, định bỏ đi.

Tính tôi vốn mềm mỏng nhưng mà một khi đã cố chấp là không gì ngăn nổi.

Tôi ngăn không cho cô ta đi, theo sát cô ta, lúc sắp tới nhà cô ta, cô ta bị tôi làm cho khó chịu, xoay người nói cho tôi biết chuyện học kì 1 năm lớp 10 Tô Dạng đưa thư tình cho tôi.

Hóa ra khai giảng học kì 1 lớp 10 chưa được bao lâu thì Tô Dạng tới tìm tôi.

Lúc đó anh rất lo lắng, không dám gặp tôi.

Anh đưa thư tình cho Trần Khê đang định đi vào lớp, cố giả bộ thờ ơ bảo cô ta đưa cho tôi.

Nhưng Trần Khê không đưa cho tôi, cô ta cũng thích Tô Dạng, chưa được sự cho phép của tôi mà cô ta đã nói với Tô Dạng rất nhiều câu khó nghe.

Cô ta nói với Tô Dạng: Nhìn thấy anh làm tôi chán ghét, tôi và anh căn bản không phải người cùng một thế giới.

Trần Khê bảo với anh rằng đây là những gì tôi nhờ cô ta chuyển lời tới anh.

Lòng kiêu hãnh của Tô Dạng bị đập cho vỡ vụn, sắc mặt anh âm trầm.

Anh nói anh sẽ không bao giờ tới làm phiền tôi nữa, tôi xem thường anh thì anh cũng không muốn bị coi thường, anh sẽ không động đến chuyện này nữa.

Tô Dạng nói: “Chuyện viết thư tình ngu ngốc này, ông đây sẽ không làm lại lần hai. Tôi không muốn Vũ Hòa đồng ý ngay là cũng tự mình biết mình, tôi biết tôi kém cô ấy nhường nào. Ha, chuyện ông đây căng thẳng cả đêm đúng là một trò hề. Cô về nói với Vũ Hòa, nếu cô ấy sạch sẽ như vậy, vậy ông đây sẽ không làm bẩn mắt cô ấy.”

Sau khi tôi nghe hết mọi chuyện từ miệng Trần Khê, tôi đau lòng gần chết.

Thì ra anh đã biết tôi từ lâu, cho nên lúc tôi trở thành thư kí đặc biệt của anh, anh mới có địch ý với tôi như thế.

Đời trước tôi vẫn cảm thấy anh rất kỳ cục, hóa ra tôi không hề hay biết, anh đã nhận được lời từ chối như vậy, mà người làm anh tổn thương lại chính là tôi.

Tình yêu mãnh liệt của thiếu niên bị chối bỏ hoàn toàn.

12

Lần đầu tiên tôi tức giận nhìn một người như vậy.

Trần Khê liếc nhìn biểu cảm của tôi, mỉm cười: “Cô đừng nhìn tôi như vậy, cô căn bản không xứng với Tô Dạng.”

“Trần Khê, nếu thích ai đó thì hãy thoải mái công khai, cô làm như vậy sẽ chỉ khiến người khác nhìn ra là cô tự ti.”

Lời tôi nói k1ch thích cô ta, cô ta trở nên hơi kích động.

“Cô thì biết cái gì? Cô vốn dĩ không biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, trước đây cậu ấy đã làm gì, cậu ấy là người như thế nào? Chỉ có tôi mới có thể hiểu được hoàn cảnh của cậu ấy, bây giờ cô đến dạy dỗ tôi, đợi đến khi cô biết chuyện trước đây của Tô Dạng, cô vẫn còn có thể đứng chung một chỗ với cậu ấy không? Cô có biết là cậu ấy…”

Tôi không chờ cô ta nói xong đã xoay người rời đi.

Tôi không biết trước đây Tô Dạng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng chuyện liên quan đến anh tôi hy vọng có thể biết được từ chính miệng anh chứ không phải là do người khác nói cho tôi biết.

Tôi không biết trước kia anh là loại người gì á? Không, tôi biết anh là người như thế nào, anh là người sẵn sàng cứu một mạng người dưới đống đổ nát.

Tôi muốn cẩn thận tìm hiểu Tô Dạng, nhưng anh cứ tránh mặt tôi, tôi không tìm được anh.

Tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ anh, thì đã gặp phải sự bất công đầu tiên từ sau khi sống lại.

Mà tôi không thể chấp nhận được là chuyện không công bằng này thế mà lại xảy ra trong trường học.

Kỳ thi tháng tiếp theo, đúng như dự đoán tôi đã giành được vị trí đầu, nhà trường sẽ đề cử một người tham gia chương trình đào tạo trẻ quốc gia.

Tôi nghĩ sẽ là tôi, vì yêu cầu trên là dựa vào kết quả học tập của học sinh từ khi vào trường.

Kết quả học tập chiếm 80%, sở trường cá nhân chiếm 15%, 5% còn lại là điểm giới thiệu của giáo viên, dựa theo tỉ lệ này để xếp hạng thì người đứng đầu sẽ được chọn.

Nhưng cuối cùng người được đề cử đi lại là một học sinh nghệ thuật, cô ta rất xinh, chơi violin rất hay.

Tôi không thể nào ngờ được là phần điểm số lớn nhất là kết quả học tập lại bị đẩy xuống thấp nhất, và kết quả quyết định cuối cùng lại là 5% điểm giới thiệu của giáo viên.

Đời trước cũng có một chỉ tiêu như này, nhưng trường học đã âm thầm quyết định là cô ta, mà đời này, lại vì bảo đảm tính công bằng lại phải thông qua một xếp hạng giả dối để quyết định.

Nhưng công bằng ở đâu?

Cô ta là một học sinh nghệ thuật, muốn đi du học tại một trường âm nhạc nổi tiếng ở nước ngoài, mà cô ta cũng không muốn tham gia lần đào tạo đặc biệt của quốc gia này, chẳng qua cô ta muốn sơ yếu lý lịch của mình trông hoàn hảo thêm một chút mà thôi.

Cô ta kiêu ngạo nói với người khác: “Kết quả học tập tốt thì đã sao? Tôi muốn có được vị trí này thì chỉ cần bố tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể nhận được rồi. Không có gì mà tiền không giải quyết được cả. Cậu nhìn đi, chỉ cần chút tiền là chủ nhiệm khóa cũng phải đưa suất này cho tôi.”

Lúc tôi nghe thấy những lời này thì rất tức giận, tôi vốn dĩ đã định chấp nhận rồi, nhưng những lời này khiến cho tôi vốn không bao giờ tranh giành phải giận dữ đi đến văn phòng của chủ nhiệm khóa.

Tôi bướng bỉnh chất vấn chủ nhiệm khóa, muốn đòi sự công bằng.

Nhưng tôi vẫn không nhận được gì.

Thầy ta còn ra vẻ đạo đức giáo dục tôi, thầy ta nói, tôi là học sinh tốt, sao lại chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình như thế, tôi không nên ích kỷ như vậy.

Mắt tôi đỏ hoe, không biết nên giải thích cho mình như thế nào, đây là trường học mà.

Xế chiều hôm đó, tôi bị chủ nhiệm khóa nói đến phát khóc đã truyền ra toàn trường.

Buổi chiều tan học, tôi không vội về, trạng thái bây giờ của tôi không ổn, tôi sợ tôi về sẽ làm bố mẹ lo lắng.

Vậy nên tôi ngồi lại làm đề kiểm tra, cho đến khi sắc trời tối đen.

Đột nhiên, chiếc ghế trước mặt tôi bị người nào đó kéo ra, có người theo đó ngồi xuống.

Tôi ngẩng đầu, vừa đối diện với Tô Dạng thì nước mắt đã không khống chế được rơi xuống.

Tôi nức nở gọi anh: “Tô Dạng.”

Tô Dạng nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, tôi ở đây.”

Tôi không nhịn được nữa, khóc lóc kể cho anh nghe những gì mà hôm nay chủ nhiệm khóa đã nói với tôi.

Tôi khóc nấc lên, hai mắt đỏ hoe, theo như lời Tô Dạng thì lúc đó tôi giống như một con mèo con bị thương.

Tô Dạng im lặng nghe tôi nói.

“Nhưng mà, nhưng mà thầy ta là giáo viên, sao lại bất công như vậy, đây rõ ràng là trường học mà?”

Cơ thể Tô Dạng nghiêng về trước, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi.

Nhưng nước mắt lại giống như hạt cườm vậy, lau hết giọt này thì lại có giọt tiếp, dù thế nào cũng không ngừng được.

Tôi thật sự rất đau lòng.

Giọng nói của Tô Dạng rất nhẹ, chứa dịu dàng khó mà phát hiện: “Đừng khóc, cậu khóc làm lòng tôi đau lắm.”

Sau đó, anh cầm cặp sách của tôi, ngồi xổm trước mặt tôi: “Lên đi, tôi đưa cậu về nhà.”

Tôi khóc lóc ôm cổ Tô Dạng: “Sao cậu lại tới đây?” Không phải đang trốn tránh tôi sao?

“Tôi vẫn luôn chờ cậu ở chân cầu thang, nhưng cậu không xuống.”

“À.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.