Em Là Vợ Của Anh

Chương 4



Hà Kiến Quốc và Tô Nhiên làm hòa, Hà Kiến Quốc đương nhiên sẽ không chuyển đi nữa, hai người thương lượng muốn đến cục dân chính đổi giấy ly hôn thành giấy chứng nhận kết hôn.

Chuyện duy nhất khiến Tô Nhiên lo lắng đó chính là bệnh tình của Hà Kiến Quốc. Bác sĩ nói nên sớm nhập viện, Tô Nhiên cũng muốn vậy, nhưng Tô Nhiên không biết nên nói với Hà Kiến Quốc thế nào, chỉ sợ Hà Kiến Quốc hiểu lầm cô là vì biết bệnh tình của anh mới quay lại với anh.

Tô Nhiên định chờ phục hôn, sổ xanh đổi thành sổ đỏ, Hà Kiến Quốc cũng phải bó tay thôi. Đến lúc đó, trên luật pháp họ đã là vợ chồng chính thức rồi.

Nhưng Tô Nhiên không có may mắn đó, chưa đợi được đến lần kết hôn thứ hai Hà Kiến Quốc đã phát hiện ra.

Tô Nhiên cho rằng cô giấu rất khá, Hà Kiến Quốc sẽ không lục đồ của cô cho nên cô còn cố tình giấu ở dưới một gói băng vệ sinh.

Nhưng Hà Kiến Quốc vẫn phát hiện ra. Tô Nhiên vừa trở về đã thấy Hà Kiến Quốc nghiêm túc ngồi trên ghế. Hà Kiến Quốc sẽ không phát giận với Tô Nhiên, ngay cả nói lớn tiếng cũng không, có một số người nhất định luôn có thể áp đảo người bên cạnh. Cho dù chưng, rán, rang, xào hay nấu, anh cũng hết cách với cô.

Cho nên, khi thấy Hà Kiến Quốc giống Bao công đen mặt ngồi đó, Tô Nhiên biết đại sự không ổn.

Hà Kiến Quốc không nói gì chỉ cầm bệnh án ném lên bàn, Tô Nhiên sợ chết khiếp.”Đây là cái gì?”

Tô Nhiên biết lúc này lảng tránh cũng vô dụng đành nói: “Bệnh án, của anh.”

“Được lắm.” Hà Kiến Quốc cũng không nói gì, “Hôm nay anh sẽ chuyển đi.”

“Ai cho anh chuyển đi? Em không đồng ý.” Tô Nhiên cắn răng.

Cuối cùng, Hà Kiến Quốc vẫn chuyển ra ngoài, nhưng không được an ổn bao lâu, Tô Nhiên đi theo Hà Kiến Quốc tới công ty anh ‘ngồi thiền’.

Hà Kiến Quốc đi làm, cô chờ trước cửa nhà xưởng, không nhúc nhích, đã ngồi là ngồi suốt cả một buổi sáng hoặc buổi chiều. Hà Kiến Quốc về ký túc xá, cô cũng đi theo, nhưng không vào nhà, chỉ ngồi ở cửa, đến khuya mới đi, vừa rạng sáng đã lại đến.

Tô Nhiên muốn ôm cây đợi thỏ, Hà Kiến Quốc chính là con thỏ của cô, đánh mất một lần, không nỡ đánh mất lần thứ hai.

Dần dà cũng khiến cho mọi người chú ý, bảo vệ đến hỏi Tô Nhiên, Tô Nhiên nói, Hà Kiến Quốc là chồng cô, anh ấy đang giận dỗi. Cấp trên cũng đến nói chuyện với Hà Kiến Quốc, bảo rằng: Nam tử hán đại trượng phu nên rộng lượng một chút, vợ chồng cãi nhau đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa.

Hà Kiến Quốc nổi giận đùng đùng lôi Tô Nhiên vào nhà nói: “Xằng bậy, anh và em đã ly hôn, sao có thể là vợ chồng?”

Tô Nhiên nói: “Anh và em có ‘quan hệ’ vợ chồng đấy.” Cảm giác giống như có một cái hố, cô biết sớm hay muộn sẽ có ngày này cho nên trước đó mới dụ dỗ Hà Kiến Quốc lên giường.

Hà Kiến Quốc tức không phản bác được, “Không tính. Là em bày mưu trước.”

Tô Nhiên vẫn mặt không đỏ tim không đập mạnh: “Được rồi, vậy em đến đồn công an tự thú, nói em xxx anh.”

Tô Nhiên là kiếp nạn cả đời Hà Kiến Quốc, tốt hay xấu cũng đành phải chịu.

Sau đó Tô Nhiên dứt khoát từ chức, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Ngày nào Hà Kiến Quốc còn không về cùng cô, ngày ấy cô sẽ không quay đầu lại. Nhưng khi bắt đầu tính ngày, Tô Nhiên cũng sợ bệnh của Hà Kiến Quốc chuyển biến xấu.

Cuối cùng, cô dứt khoát cả ngày không đi. Anh nghĩ sớm hay muộn cô sẽ chịu không nổi. Ngày đó tuyết rơi rất lớn, Tô Nhiên đứng ở trong tuyết, nhớ về lần đầu tiên cô gặp Hà Kiến Quốc. Lúc té xỉu, cô nghĩ: Thật khéo.

Hậu quả là tác dụng phụ quá lớn, Hà Kiến Quốc chuyển thẳng vào khách sạn ở. Tô Nhiên nhìn khách sạn, nghĩ về Hà Kiến Quốc: Bây giờ anh đối xử với em như vậy, sớm hay muộn em cũng sẽ trả thù, về sau cho anh gánh chịu hậu quả.

Ngày ngày, Tô Nhiên đều gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, đưa bệnh án của Hà Kiến Quốc ra, nói: “Nếu không muốn Hà Kiến Quốc về sau chết ở trong khách sạn, tốt nhất lập tức bắt anh trả phòng.”

Khách sạn Hà Kiến Quốc ở cũng khéo léo rút lui. Ban đầu Hà Kiến Quốc còn không hiểu, nhưng khi thấy Tô Nhiên anh cũng hiểu ra. Cuối cùng, Hà Kiến Quốc cũng chuyển về nhà Tô Nhiên, nhưng vẫn không thèm để ý đến Tô Nhiên, phòng của anh luôn luôn khóa trái, chỉ sợ Tô Nhiên đi vào.

Tô Nhiên nghĩ, tương lai còn dài mà, không sợ anh trốn em.

Hà Kiến Quốc đến bệnh viện, lấy thuốc, nhưng không nhập viện. Tô Nhiên cũng không vội, nghĩ, chớ sợ chớ sợ, anh ấy còn đang ở cạnh cô.

Tô Nhiên online mỗi ngày, hỏi thăm khắp nơi về cách trị liệu suy kiệt thận, thực ra vẫn có thể chữa, tìm được thận thích hợp là ổn. Nhưng kinh phí là vấn đề lớn. Tô Nhiên cầm sổ tiết kiệm đếm tiền, cái này đối với Tô Nhiên không phải vấn đề, hai mươi, ba mươi vạn, Tô Nhiên có thể chi trả được.

Tô Nhiên mỗi ngày nghiên cứu thực đơn, muốn thực liệu [3]. Sáng sớm mỗi ngày cô rời giường, ra chợ mua nguyên liệu tươi mới nhất, sau đó tốn cả buổi sáng hoặc buổi chiều hầm cách thủy.

[3] Thực liệu, còn gọi là thực trị (dietetic therapy), là phương pháp căn cứ theo lý luận của y học cổ truyền tiến hành lựa chọn các thực phẩm phù hợp (đơn thuần hoặc phối ngũ với các vị thuốc) để gia công chế biến thành các đồ ăn thức uống, hướng dẫn rèn luyện thói quen và nếp vệ sinh ăn uống hợp lý nhằm mục đích phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khỏe.

Hà Kiến Quốc không ăn, nhưng Tô Nhiên có rất nhiều cách để trị anh. Hà Kiến Quốc không ăn đồ cô nấu, cô cũng nhất quyết không ăn gì. Một ngày, hai ngày, xem ai hơn ai. Nhịn một ngày, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay của Tô Nhiên đã trắng bệch, không còn chút máu nào rồi.

Cuối cùng Hà Kiến Quốc vẫn nhận thua, là do anh làm hư, Tô Nhiên luôn luôn do anh làm hư.

Tô Nhiên không tranh cãi với Hà Kiến Quốc, dăm ba ngày anh không nói nửa câu với cô cũng không sao, cô chờ được. Nhưng buổi tối, nằm trong chăn, cô luôn khóc một mình. Khóc xong, ngày hôm sau vẫn như vậy.

Cô nói với bạn mình, cô nợ Hà Kiến Quốc hơn nửa đời, dùng nửa đời sau để trả.

Cuối cùng, Hà Kiến Quốc cũng cảm động, bạn của Tô Nhiên nói với anh: “Kiến Quốc, tôi không biết giữa anh và Tô Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi biết anh không để ý đến cô ấy là vì muốn tốt cho cô ấy, nhưng anh thật sự cảm thấy như vậy là tốt cho cô ấy sao? Mấy năm nay cô ấy đã trải qua những gì, chính cô ấy biết, cô biết cái gì tốt cho mình, cái gì không tốt. Lúc còn trẻ hành động theo cảm tính ly hôn với anh, sau đó cũng đã hẹn hò với người khác, đã đi đến mức nói đến chuyện cưới xin rồi, chức vị cũng cao như vậy, tiền cũng không ít, danh lợi song thu. Nhưng cô ấy luôn nói. Cô nói anh là người đời này cô ấy không thể buông ra nhất, người cô ấy muốn bồi thường nhất cũng là anh. Tôi biết anh sợ, không may mình xảy ra chuyện sẽ khiến cô ấy chịu tổn thương lớn hơn. Nhưng anh nhầm rồi. Tô Nhiên không phải đứa bé mới mười mấy tuổi, so với anh cô ấy còn hiểu cảm giác đối mặt với sinh lão bệnh tử hơn. Cô ấy sợ hãi tiếc nuối, sợ hãi không may anh đi rồi cô ấy còn rất nhiều chuyện, rất nhiều lời, rất nhiều bồi thường chưa cho anh. Chẳng lẽ anh cũng hi vọng, cả đời cô ấy mang theo những tiếc nuối này già đi sao? Chúng ta đều hiểu cô ấy, nếu để cho vướng mắc này tồn tại trong lòng, cả đời này cô ấy càng không thể chấp nhận ai khác mà sống cuộc sống anh hi vọng. Chỉ khi anh khiến cô ấy cảm thấy không uổng, cô ấy mới có thể yên tâm thoải mái bắt đầu một cuộc sống mới, sau đó quên anh.”

Về nhà, Tô Nhiên lại đang hầm cách thủy, cô thông minh không gọi Hà Kiến Quốc, chỉ dọn sẵn bát đũa, chờ Hà Kiến Quốc. Hà Kiến Quốc ăn một miếng cô ăn một miếng, Hà Kiến Quốc ăn hai miếng cô cũng ăn hai miếng, Hà Kiến Quốc buông đũa xuống cô cũng buông. Không sai, Hà Kiến Quốc cảm thấy cô ấy nói quá đúng, Tô Nhiên là người chưa đụng đầu vào tường thì không chịu quay đầu. Anh cầm đũa tiếp tục ăn, Tô Nhiên cũng cầm lấy đũa gắp thức ăn vào miệng.

Đêm đó, Hà Kiến Quốc không khóa cửa phòng. Sau khi Tô Nhiên nói chuyện điện thoại với bạn, cô thử đi mở cửa. Cô hi vọng Hà Kiến Quốc suy nghĩ cẩn thận, như vậy tâm huyết của cô mới không uổng phí. Tay đặt lên tay cầm, tay Tô Nhiên run rẩy không ngừng.

Run run rẩy rẩy mở cửa phòng, Hà Kiến Quốc nằm trên giường lớn. Cô đóng cửa, ôm gối lần mò trèo lên giường, nằm sát vào Hà Kiến Quốc, tay vắt ngang thắt lưng anh, ngực áp vào sau lưng anh, mặt vùi vào lưng anh.

Thật lâu sau tiếng nói của Hà Kiến Quốc vang lên “Nhiên nhiên, làm gì vậy?” Câu nói này chứa đầy phiền muộn. Tô Nhiên khóc, lau nước mắt lên áo anh, nói một tiếng: “Em vui.”

Tất cả đều rất tốt, Tô Nhiên nghĩ, còn thiếu cái gì không đây? Còn thiếu Hà Kiến Quốc một đứa con, đúng! Một đứa con.

Hà Kiến Quốc có bệnh không thể sinh hoạt vợ chồng nhiều. Tô Nhiên đến bệnh viện một lần, xét nghiệm chính xác thời kỳ rụng trứng, chỉ cần một lần là được, cô sẽ không quá tham lam.

Đêm đó, Tô Nhiên chủ động, Hà Kiến Quốc không chịu nổi, cởi quần áo Tô Nhiên, cầm lấy áo mưa, lại bị Tô Nhiên ngăn cản.

Hà Kiến Quốc dỗ cô, vẫn cố ý lấy. Tô Nhiên bất đắc dĩ nói: “Kiến Quốc, chúng ta sinh một đứa đi!”

Bùm một tiếng, Hà Kiến Quốc như bị rót nước lạnh, tỉnh táo lại không ít, thu hồi dục vọng, nhìn Tô Nhiên.

Sau đó, nằm qua một bên, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Tô Nhiên không chịu, kề bên anh, không ngừng cố gắng châm ngòi.

Không thành công, cô liền khóc. Bộ dáng tội nghiệp khiến Hà Kiến Quốc không đành lòng, lại ôm lấy cô. Đây chính là hiệu quả Tô Nhiên muốn, sau đó cô liền hùa theo Hà Kiến Quốc. Thấy chuyện sắp thành công, Hà Kiến Quốc lại cầm lấy đôi tay không an phận của Tô Nhiên, hôn lên mặt Tô Nhiên: “Nhiên Nhiên, ngoan, ngủ đi! Chúng ta không làm, bảo bối.”

Tô Nhiên nhất định không chịu, Hà Kiến Quốc chỉ đành dịu dàng khuyên bảo.”Nhiên Nhiên, em nghĩ lại xem, nếu chẳng may anh mất, một mình em làm sao nuôi con? Đến lúc đó, em lớn tuổi, ly hôn một lần, còn có con, ai dám lấy.”

Lời này chạm đến nỗi đau của Tô Nhiên, chết, cho tới bây giờ cô cũng không dám nhắc đến.”Ai nói em muốn tái hôn?”

“Em không tái hôn thì phải làm sao? Chẳng may anh đi, vậy em sẽ chỉ còn lại một mình?”

Tô Nhiên lắc đầu, “Anh sẽ không chết, sẽ không chết.”

Hà Kiến Quốc quyết định thừa dịp đêm nay nói cho rõ ràng.”Nhiên Nhiên, chúng ta không cãi nhau, chỉ cẩn thận suy nghĩ một chút. Làm một người trưởng thành, bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ hiện tại và tương lai, đừng vì hiện tại nhất thời hồ đồ mà làm chuyện khiến mình hối hận cả đời.”

Tô Nhiên phản đối, đời này cô nghĩ còn chưa đủ nhiều sao? Cái gì cũng nghĩ, cuối cùng mới phát hiện ra đều là suy nghĩ quá nhiều, nghĩ vô ích. Bắt lấy Hà Kiến Quốc mới là việc quan trọng nhất trong cuộc đời này.

“Chúng ta giả thiết thôi không được, chỉ giả thiết thôi. Chẳng may anh không qua khỏi, chết đi, đứa bé còn chưa được sinh ra, em cũng không có người thân chăm sóc, em đã từ chức, anh sinh bệnh nằm viện còn có thể phải tốn một khoản tiền lớn, không để lại được cho em cái gì. Đến lúc đó em vừa phải chăm sóc con vừa phải tìm việc, em nghĩ lại xem sẽ vất vả đến mức nào?”

“Không, anh sẽ không chết, anh chết em cũng sẽ chết theo anh.”

Bốp một tiếng, một cái vang dội đánh lên mặt Tô Nhiên, năm dấu ngón tay hiện lên mặt cô. Tô Nhiên lại nín khóc, Hà Kiến Quốc lúc ấy mới chợt nhận ra mình vừa làm gì. Nhưng anh sợ nhất là Tô Nhiên nói câu này, Tô Nhiên đã không còn là thiếu nữ mười mấy tuổi, vì sao phụ nữ ba mươi mấy tuổi lại vẫn có thể nói những lời như vậy?

Hà Kiến Quốc giang tay ôm Tô Nhiên vào trong ngực, Tô Nhiên lại òa khóc, nghẹn ngào nói: “Hà Kiến Quốc, em muốn có con với anh.”

Cuối cùng, vẫn thành công, yêu cầu duy nhất của Hà Kiến Quốc là không mang thai, một lần sẽ không mang thai ngay được.

Hà Kiến Quốc nằm viện, Tô Nhiên ở trong bệnh viện cùng anh nửa bước không dời, hai người thường xuyên nằm ở trên giường thủ thỉ.

Cuối cùng, Hà Kiến Quốc có thể phẫu thuật.

Ngày đó thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời xán lạn.

Tô Nhiên nhìn Hà Kiến Quốc được đẩy vào phòng mổ, vuốt bụng nghĩ: “Hà Kiến Quốc, em là vợ của anh!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.