-Cậu chủ, có Hạ thiếu gia đến chơi!- tiếng của một nữ hầu từ dưới lầu vọng lên.
-Bảo cậu ta chờ tôi 5 phút!Tôi xuống liền.
Tuyết là người mới đén cho nên về vị khách kia, nó cũng không rõ cho lắm, nói cho cùng là không quan tâm, chỉ là lúc này nó phải đi đổ rác nên có lẽ sẽ phải gặp vị khách tên HẠ kia,…vận bộ y phúc nữ hầu chỉnh chu, bím tóc được tết hai bên gọn gàng, vài sợi nhỏ tước trán lăn tăn trong làn nắng ấm, trông thật giống kiểu nữ hầu trẻ con…
Nó bước qua tên đó giả vờ không thấy hắn. Đổ rác xong, chả hiểu mắt mũi tên đó thế nào mà va phải nó, khiến chiếc điện thoại trong túi rơi bụp xuống đất…là hắn cố ý muốn trêu tức nó đây mà…nó cố nhịn, cố nhịn, coi như không có chuyện gì xảy ra.. cả hai cùng cúi xuống nhặt.. chỉ khác là hắn nói tiếng xin lỗi hoài, còn nó đang có vẻ mặt cực kì, cực kì bực tức,…hắn nhặt chiếc điện thoại lên cho nó, hai người vẻ mặt đối diện nhau, hắn vì bất ngờ quá, mà hô lên:
-Là cô!!
Nó nhăn mặt, đáp trả:
-Anh biết tôi.
-Tất nhiên cô đã gặp tôi vào ngày đầu đến lớp mà.( giải thích..bla..bla..)
-Thì ra là anh…. xem ra Hà nội nhỏ quá nhỉ…!- Nó lạnh nhạt nói một câu
Còn hắn lại chả hiểu tâm trạng của nó tẹo nào, cười tươi như một vị hoàng tử mặt trời bước ra từ câu chuyện cổ tích, đẹp dưới nắng khiến cho những cô gái qua đường phải chết mê, chết mệt…:
-Là định mệnh đó.. xem ra Thượng đế muốn ghép đôi cho chũng ta!
Hừ… Ghép đôi cái con khỉ… bà mày méo quan tâm mấy lời nhảm nhí,…trong lòng nó thầm mắng….cơ mà dù gì cũng được coi là có quen biết nên nó cố nặn ra một nụ cười thật tươi:
-Ừ! Nói xong rồi thì tôi đi nhé!
Nó chả thèm để ý đến phản ứng của tên đó, thẳng thừng bỏ đi,… hắn đơ mặt ra kéo tay nó lại khiến nó chưa gì… đã ngã vào vòng tay hắn…
cái hành động bất ngờ này… trớ trêu thay đã lọt vào mắt của Phong,…hắn mặt tái mép, Tuyết và Hạ, một người là người mà hăn yêu suốt 10 năm, một người là bạn thân của hắn, cả hai dám ngang nhiên âu ếm ngay trước mắt hắn, cả hai thật không bieets trời cao đất dày là gì , ánh mắt của hắn đầy lửa giận, không yên phận mà nhanh chân bước đến gần hai người kia ngang nhiên giật cánh tay của Tuyết lại, ôm vào lòng, nói rõ ràng rành mạch với HẠ:
-Cô ấy là của tao… đừng làm trò ngu ngốc ấy trước mắt tao một làn nào nữa…nếu không thỳ….
Hắn không nói nữa quay mặt bỏ đi, câu cuối cunngf mà hắn bỏ lại thật như muốn giết người:
-tao sẽ từ mày.
Hắn dắt tay Tuyết đi thẳng vào phòng mình để mặc Hạ đứng đơ người ra ở đó.. còn nó vì sợ hắn hay sao mà không hề nói lời nào, không thể tin được chỉ vì nó mà hanwslaij tực giận đến như vậy, sao hắn lại có thể bá đạo đến thế kia chứ… hắn vứt nó xuống giường ghì nó xuống ,ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng mặt nó, khiến nó toát mồ hôi lạnh:
-Đừng qua lại với bất kì người con trai nào ngoài anh!
Hăn snois giọng nhẹ nhàng nhưng lại tựa như kẻ lệnh với nó, giống như một kẻ điều khiện mọi thế giới của nó…..gì vậy chứ người mà nó hằng biết ơn thì ra là một con quỷ… một tên ác ma, nó hìn lầm người thật rồi, nó không thể tin được điều đang xảy ra trước mắt nữa bất quá mà cười lạnh một tiếng:
-Đó không phải việc của cậu!
Nó trỗi dậy, chuẩn bị ra khỏi phòng, thỳ bị hắn lôi lại, nó quay đầu nhìn lại hắn, … lạnh nhạt rút tay ra, bước ra cửa đống sầm cửa lại……
Hắn tựa như kẻ bất lực cắn răng, đấm mạnh tay vào bức tường đối diện , cảm thấy trái tim đau thắt lại, trong đầu không khỏi suy nghĩ:
-Yêu anh khó đến vậy sao? – nhìn tay đang đầm đìa chảy máu, hắn chọt nghĩ chẳng lẽ, tinh yêu của hắn và nó thật sự đã kết thục
Còn nó vừa bước ra khỏi căn phòng diễm lệ đó, nước mắt trực tuôn trào, nó khóc khóc thật nhiều, nó vì sao chứ vì sao lại tin tưởng một con dã thú như hắn,… tim của nó cũng rất đau, đau lắm chứ,… bầu trời như sụp đổ, không muốn ai thấy bộ mặt đau khổ của mình nó lau lau nước mắt chạy ào vào phòng đóng cửa lại mà thổn thức….
( chương này không phải tác giả viết con này được sự cho phép của tác giả mà vô đây viết)