6h sáng…
33 cuộc gọi nhỡ, 4 tin nhắn thông báo ngay trên màn hình cảm ứng, đều là của Hoàng.
“Phương nói với anh là em đã nhìn thấy cảnh đó trong khách sạn. Nhưng thật sự không có gì cả.”
“Em đừng bỏ đi như vậy, quay lại đi, anh ở nhà chờ em, anh sẽ giải thích.”
“Quỳnh… em đi thật sao?”
“Đừng hiểu lầm anh… về nhà đi em… anh không sống nổi mất…”
Quỳnh không trả lời bất cứ tin nhắn nào, cũng như không hề gọi lại. Cô không
muốn đối mặt với Hoàng nữa, cô sợ mình lại yếu đuối, lại gục ngã trước
cậu.
Khóc cả đêm rồi, mới chợp mắt được hai tiếng, vừa tỉnh dậy đã thấy bốn tin nhắn bi thảm như thế này, người bình thường chắc chắn
sẽ cảm động rồi khóc lóc thảm thiết, nhưng Quỳnh không khóc. Đơn giản,
làm gì còn nước mắt nữa…
“Sắc mặt em hôm nay không được tốt lắm. Sao vậy, hôm qua ngủ không ngon à?”
“Có…có lẽ em không quen…” Quỳnh ngập ngừng trả lời.
Ý cô ấy là đang quen ở nhà Hoàng rồi sao?
“Hôm nay chủ nhật, có muốn đi đâu chơi không?” Minh vội chuyển đề tài.
“Em…hôm nay em không có tâm trạng.”
“Gì chứ? Hôm nay anh đã rủ mọi người đi hát karaoke rồi, lẽ nào em định ở
nhà sao? Bà bạn thân của em cũng có mặt mà.” Tính trẻ con của Minh lại
quay trở lại, hay nói đúng hơn là trước mặt Quỳnh, cậu mới để lộ tính
trẻ con của mình.
“Thôi được. Dù sao mấy ngày nữa em cũng đi thử giọng ở Star Entertainment, luyện từ bây giờ cũng tốt.”
“Thật à? Vậy đi ngay và luôn thôi!”
Chiếc Lamborghini từ từ lăn bánh. Xe cứ đi như vậy cho đến quảng trường thì
bị một chiếc Mercedes chặn ngang. Cả ba người cùng xuống xe, mặt đối
mặt, khiến người đi đường không khỏi tò mò dừng lại xem. Ồ, toàn gương
mặt hay xuất hiện trên báo chí cả.
Khuôn mặt nặng nề của Hoàng
cứ nhìn chằm chằm vào Quỳnh. Đôi mắt màu café u buồn nhưng không kém
phần lạnh lùng, như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim khiến cô đau
nhói.
Hoàng từng bước chậm rãi tiến về phía cô, xung quanh yên
lặng đến ngạt thở, chờ mong được xem phim chuyện tình tay ba giữa những
người nổi tiếng giữa quảng trường.
“Tại sao lại không trả lời
tin nhắn của anh? Tại sao em lại đi với cậu ta? Chẳng lẽ em dọn đồ đến
nhà cậu ta? Quỳnh, anh đã nói rằng anh không có gì với Phương hết, em
làm như thế này có phải là đang trả đũa anh không?” Hoàng cười chua xót, một cơn gió thoáng qua thổi tung tóc mái của cậu, để lộ khuôn mặt cũng
mệt mỏi, nhợt nhạt không kém gì Quỳnh.
“Cậu có tư cách để hỏi
Quỳnh sai? Cậu nên suy nghĩ lại hành động của mình đi! Tốt nhất đừng có
lại gần cô ấy nữa! Cậu đã gây cho cô ấy quá nhiều đau khổ rồi!” Minh nói như hét, cậu không thể chịu đựng được nữa, Hoàng làm gì có tư cách để
hỏi cung người khác như vậy.
“Tôi đang cố bù đắp những tổn thương đã gây ra cho cô ấy. Cậu thì biết gì mà nói chứ?” Hoàng gào lên đau đớn.
“Vương Thiên Hoàng! Kiểu bù đắp giống như ở party hôm qua thì chắc chắn Quỳnh không cần đâu!”
Bỏ ngoài tai câu nói của Minh, Hoàng nắm lấy tay Quỳnh – người nãy giờ vẫn nín thinh “Đi với anh, chúng ta cần nói chuyện.”
Cô gạt phắt tay cậu ra, ngay chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi cô lại có thể mạnh mẽ như vậy.
“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, để tôi yên! Tôi ghét anh!”
Không chỉ Hoàng mà cả Minh cũng sững sờ trước câu nói của Quỳnh. Đây là cô gái yếu đuối ngày nào ư?
Khải Minh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, cậu buông ra một câu bâng quơ, nhưng có vẻ như cố tình để Hoàng nghe thấy:
“Iphone 6 anh tặng em hôm qua có thích không?”
Xung quanh mọi người bắt đầu xì xào, cô gái này chẳng lẽ ham vật chất thế ư? Nhìn mặt trông hiền lành vậy mà…haiz…
“Các vị, các vị nghĩ sai rồi. Thực ra tiểu thư đây là chúng tôi đang tranh giành nhau, chứ không phải cô ấy bám theo ai cả…”
Giải thích cái kiểu này chỉ có Minh mà thôi!!! Khóe môi Quỳnh giật giật liên tục.
Người ngoài cuộc xung quanh lại xì xào: à, ra là vậy, cô gái này thật may mắn!
Mặc dù câu nói kia chẳng liên quan đến câu chuyện đang nói nhưng đáng để
Hoàng phải suy nghĩ. Đúng vậy, là cậu quá vô tâm, ngay đến cái điện
thoại nhỏ nhặt như vậy cũng không mua được cho cô ấy… (này anh, anh đi
mua điện thoại anh có để ý giá tiền không vậy -_-, có biết Iphone 6 bao
nhiêu tiền không hả ==).
“Vương Thiên Hoàng, nếu cậu không ngại thì có thể đi cùng chúng tôi tới quán cũ – Angel Karaoke. Lần này tôi
thanh toán, cậu không cần lo việc tiền bạc.” Vế sau Khải Minh cố tình
nhấn mạnh để nói đến chuyện chiếc điện thoại.
“Tại sao lại không? Cậu về nước lẽ ra là tôi mời mới phải.”
Khải Minh, cậu đừng ép tôi phải đối đầu với cậu nữa!
Một vài tay phóng viên đi ngang qua thấy cảnh đông đúc như vậy liền vội
vàng mang đồ nghề chuẩn bị săn tin. Nhưng vừa mới giơ máy ảnh lên, họ đã kinh hoàng đến tột cùng, suýt chút nữa làm rơi cả máy khi mà trong ống
kính là hai “sát thủ” có thể khiến họ mất việc bất cứ lúc nào. Thế nên
đành phải ngậm đắng nuốt cay mà vứt miếng cơm đã dâng đến tận miệng.
*Angel Karaoke*
“Thế tóm lại là Hoàng hay Minh mời bọn tôi đến đây vậy?” Sau khi đồ ăn, đồ uống đã được gọi lên hết, Quân mở lời.
“Tất nhiên là tôi.” Cả Hoàng và Minh đều đồng thanh trả lời.
Khóe miệng Khánh Lâm không ngừng co giật. ==’
“Tôi mới về nước, coi như đây là buổi họp mặt của chúng ta, nên tôi mời.”
“Khải Minh là bạn chí cốt của tôi, lẽ nào tôi lại để cậu ấy mời?”
Dường như quả bom nào đó đã nổ tung rồi, giờ họ đã thành tình địch của nhau…
“Mỗi người trả một nửa, khỏi cãi nhau. Nào, cạn ly!” Lâm nói.
“1…2…3…dzô!”
“1…2…3…dzô!”
“…”
“Dzô” cho nó có khí thế chứ chẳng ai dám uống nhiều, vì lát nữa họ còn phải
lái xe. Hai cô gái ngồi cạnh nhau chỉ dám uống…nước cam…
Quân một khi đã nổi hứng là y như rằng…
“Hát đi! Hát đi! Khải Minh, ông hát trước đi!”
“Được. Vẫn là ngẫu nhiên à?”
Lâm ngó sang cái màn hình cảm ứng.
“Ừ. Bài của Hàn Quốc, ông có biết tiếng Hàn không?”
“Mấy năm ở Nhật ngoài tiếng Nhật ra tôi cũng có học tiếng Hàn, nếu bài này tôi nghe rồi thì có thể hát.”
“To The Butterfly – Ji Chang Wook, có hát được không?” Ngôi sáng ca nhạc
lên tiếng, không khỏi cười thầm trong đầu, cậu ta mà không hát được thì
lần này có thể dìm cho cậu ta không ngóc đầu lên nổi rồi.
“Được. Bắt đầu đi.”
Nhạc dạo vang lên. Trên màn hình bắt đầu xuất hiện lời và vietsub, Minh lại thể hiện giọng ca mạnh mẽ của mình.
Em có thấy anh là người luôn hướng về em không, người ơi?
Tình yêu của anh có lẽ em không cảm nhận được hết
Nếu anh nắm lấy đôi tay ấy, liệu em sẽ tiếp tục ở bên anh chứ?
Trái tim anh đang khô héo từng ngày vì phải rời xa người
Em không thể tiếp tục ở bên dẫu tình yêu anh luôn dành cho em sao?
Chỉ một ngày nữa thôi cũng không được sao?
Tình yêu của anh chắc là khiến em khổ tâm lắm?
Anh xin lỗi vì anh đã yêu em mất rồi
Nếu anh giữ em lại, liệu em sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh chứ?
Trái tim anh đang đau nhói từng ngày vì phải rời xa em
Em không thể tiếp tục ở bên anh đẫu trái tim này luôn hướng về em sao?
Chỉ một ngày nữa thôi cũng không được sao?
Tình yêu của anh chắc khiến em khổ tâm lắm?
Anh xin lỗi vì anh đã yêu em mất rồi
Bởi vì em chính là người mà anh hằng mong nhớ
Em không thể tiếp tục bên anh dẫu trái tim này luôn hướng về em sao?
Em không thể đáp lại tình cảm ấy dẫu trái tim anh luôn hướng về em sao?
Bởi tình yêu dành cho người, trái tim này đang khóc trong vô vọng
Vậy thì xin em, đừng bao giờ rời xa anh một lần nữa.
Quỳnh cúi gằm mặt. Minh về chỗ lúc nào cô cũng không biết…
“Quỳnh, em hát chứ? Em nói là luyện giọng mà?”
Trên màn hình xuất hiện dòng thông báo: Bài hát tiếp theo là “Just once”.
Khóe miệng Quỳnh không ngừng co giật.==’
“Em…không thạo tiếng Hàn cho lắm…mà cái máy kia làm sao ấy, nó cứ tiếng Hàn mãi thế.”
“Không sao, không ai cười kẻ không biết, em cứ hát đi.” Mình đưa micro cho Quỳnh.
Hoàng nãy giờ cứ nhìn chăm chăm vào cô, thực sự là không thể tự nhiên mà hát
được, lời bài hát lại còn… Nhưng cuối cùng, cô vẫn hát, nhưng mắt chỉ
dám nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám liếc lung tung.
Anh chạm nhẹ vào bàn tay em rồi biến mất
Khi em tưởng mình đã giữ được anh
Giống như một cơn gió tàn nhẫn bay xa em mất rồi
Mỗi khi đêm đến, em lặng lẽ ôm lấy trái tim mình và bật khóc
Cuộc sống của em cứ thế trôi qua trong bóng tối và nỗi đau
Cố xóa đi hình bóng anh vậy mà lại vẽ ra anh một lần nữa
Những kí ức bi thương chỉ làm tình yêu đôi ta thêm đau đớn
Dù em có trốn tránh, hình bóng anh vẫn đong đầy trong đáy mắt của em
Nỗi khao khát dâng trào như những giọt lệ cay
Em phải làm thế nào đây?
Em có thể gặp anh trong giấc mơ không?
Nếu cứ mòn mỏi đợi chờ, em sẽ gặp được anh chứ?
Em đã nguyện cầu dưới ánh trăng cô độc kia
Rằng một lần, dù một lần nữa thôi…
Lời nguyện ước trong nỗi cô đơn hòa cũng nước mắt nghẹn ngào
Cố xóa đi hình bóng anh vậy mà lại vẽ ra anh một lần nữa
Những kí ức bi thương chỉ làm tình yêu đôi ta thêm đau đớn
Dù em có trốn tránh, hình bóng anh vẫn đong đầy trong đáy mắt của em
Nỗi khao khát dâng trào như những giọt lệ cay
Em phải làm thế nào đây?
Anh chỉ đến với em trong những giấc mơ buồn
Em biết, dù em có biết…nhưng em không thể để anh ra đi…
“A…lúc nãy tôi chọn nhầm sang bài hát tiếng Hàn, giờ chỉnh lại được rồi, có ai hát không?” Quân bối rối gãi đầu.
Lập tức, năm cặp mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Thật sự xin lỗi…xin lỗi mà…” Ngửi thấy mùi sát khí, Quân bắt đầu ngồi dịch ra xa…
“Lý Minh Quân! Lần này cậu chết chắc rồi!”
Trong phút chốc, không khí sôi nổi hẳn lên, sáu người bọn họ lại trở về với
thời cấp 3 hồn nhiên, trong sáng, không chút thù hằn, và không hề coi
nhau là tình địch…
*
2h chiều, sau khi cuộc họp mặt ồn ào kia kết thúc…
Bản nhạc không lời “Kiss the rain” vang lên nhè nhẹ trong chiếc Mercedes,
từng nốt nhạc, từng phím đàn piano vang lên chầm chậm, giai điệu buồn
như chủ nhân của chiếc xe vậy.
Kít…t…t…
Xe phanh gấp. Con nhỏ chết tiệt nào sang đường mà không để ý gì cả. Khoan đã…nhìn có vẻ quen quen…
“Này cô kia, đi đứng kiểu gì thế?” Hoàng xuống xe, đóng cửa đánh rầm một
cái. Cậu đã bực mình từ lúc ở quán karaoke khi thấy Quỳnh với Minh anh
anh em em lắm rồi.
Khi cô gái ngoảnh mặt lại, Hoàng như không
tin vào mắt mình. Cậu gặp ma giữa ban ngày ư? Chẳng phải năm năm trước,
chính cậu đã chôn cất cô gái này trong im lặng sao?
“Ngọc Lan…là cậu sao? Là cậu đúng không?” Cậu bước đến, nắm lấy vai cô lắc mạnh.
“Anh bị điên hả? Ngọc Lan nào?”
“Cậu chứ ai nữa? Đúng là cậu rồi!”
“Tôi không phải Ngọc Lan! Tôi là Kiều Vy, tôi với anh thì quen biết gì? Tôi sắp muộn giờ rồi, đừng có làm phiền tôi!”
“Em đi đâu?” Đúng là cô gái này trông rất giống Ngọc Lan, nhưng các đường nét có vẻ ngây thơ và trẻ con hơn.
“Tham gia cuộc thi Người mẫu. Mà làm sao tôi lại phải nói với anh nhỉ? Anh chở tôi đi chắc?”
“Ừ…lên xe đi!”
Kiều Vy không ngờ rằng chỉ một câu vô ý của cô mà hắn ta lại tưởng thật.
Trông hắn ta quen quen, hình như cô gặp ở đâu rồi. Hay là tội phạm truy
nã chuyên buôn bán phụ nữ?
“Thôi khỏi.”
“Tôi đáng sợ thế à?”
“Không…” Thôi, lên thì lên, dù gì cô cũng học Karate mà.
“Em mồ côi cha mẹ?” Trong lúc đưa Vy đi, Hoàng hỏi. Mặc dù cậu biết rõ câu hỏi có vẻ hơi vô duyên ==!
“Anh rủa tôi à? Tôi vẫn còn mẹ, chỉ mồ côi bố thôi.” Vy cúi mặt.
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
“Nhà em ở đâu?”
“Khu ổ chuột. Nhìn anh chắc cũng lắm tiền nhiều của nhỉ. Anh có phải tên
buôn bán… không?” Cô đã trong tư thế sẵn sàng đối phó nếu hắn ta là một
tên buôn thịt bán người…
Mắt Hoàng tối sầm lại, khóe miệng cậu không ngừng co giật…
“Cả thành phố này chỉ có một khu ổ chuột… Em ở nhà nào?”
“Ngôi nhà cuối cùng, cửa màu cánh gián. Đến tống tiền tôi? Nhà tôi nghèo lắm. Cái mặt anh như vậy là có ý gì?”
Mặt cậu như vậy là có ý gì? ==’
“Đến nơi rồi.”
“Cảm ơn.”
Vy xuống xe, chuẩn bị đi vào cửa thì Hoàng gọi giật lại.
“Kiều Vy!”
“Sao?”
“À…thi tốt nhé! Tôi sẽ là fan của em!”
Đôi mắt màu café hơi nheo lại. Ngọc Lan, dù gì nhờ cậu tớ mới giữ được cái
mạng này, tớ sẽ bù đắp với cậu qua cô bé Kiều Vy này nhé, được không?
Lan, tớ vẫn luôn coi cậu là bạn thân…
“Vương Chủ tịch! Ngài cũng quan tâm đến giới người mẫu ư? Khà khà khà…tôi hiểu…đàn ông mà…”
“Tôi đưa một người bạn đến đây thôi.” Hoàng hạ cửa kính xe thấp hơn chút nữa để dễ dàng nói chuyện với tay quản lí.
“Vậy ngài không muốn xem người đó thi như thế nào sao?”
Cậu do dự. Khi Lan đi thi, cậu cũng vào xem. Hôm nay, Vy lại rất giống Lan, liệu có chuyện gì xảy ra không?
Bên trong đã vang lên tiếng bàn tán, có vẻ rất huyên náo.
“Được rồi.”
Quản lí mỉm cười. Biết ngay, đàn ông là thế mà! Vương Thiên Hoàng mà tới
xem, thế nào cũng lôi kéo được đông đảo chị em phụ nữ tham gia.
Vừa bước vào trong, đôi mắt màu café đã thấy ngay bóng dáng quen thuộc đang đừng trước bàn quản lí hồ sơ cá nhân, quay lưng về phía cậu.
“Ngọc Lan cái gì chứ? Tôi là Phạm Kiều Vy mà.”
“Có thật cô không phải người mẫi Ngọc Lan không? Hay cô đi phẫu thuật? Chỗ chúng tôi không tuyển người mẫu đã qua dao kéo.”
“Cái gì?” Vy trợn tròn mắt. Rõ ràng cô không phải mà, sao ai cũng nói như thế vậy?
“Người giống người là chuyện bình thường, tôi làm chứng cho cô ấy.” Hoàng bước lại gần.
“Vương Chủ tịch…nếu…nếu ngài đã nói như vậy thì…Phạm…Phạm Kiều Vy, cô được duyệt hồ sơ.”
“Cảm…ơn…” Cái tên này là Vương Thiên Hoàng của tập đoàn Wonderland nổi tiếng đó ư?
“Hôm nay là sơ tuyển, chỉ đến nộp hồ sơ và phỏng vấn, mời cô sang phòng bên chờ đến lượt.”