“Không có chuyện đó đâu!” Một giọng nói khác vang ngay sau tiếng súng “Đoàng!”.
Tay ông chú của Hoàng ứa máu, khẩu súng trên tay rơi xuống đất.
“Khải Minh, sao ông biết bọn tôi ở đây?” Hoàng thắc mắc.
“Tôi không thấy ai trong phòng bệnh cả. Xuống sân sau tìm thì nhặt được danh thiếp của Ngọc Lan, đằng sau có ghi địa chỉ nơi này.”
Minh vừa khống chế ông trùm, vừa giải thích cho Hoàng hiểu.
“Cẩn thận! Đằng sau…”
Đoàng!!
Tên đang định đánh lén Minh ngã nhào xuống đất.
“Chúng tôi đã bao vây toàn bộ khu vực này. Vương Thiên Hải, ông bị bắt vì tội
sử dụng súng trái phép, tàng trữ và buôn bán ma túy, buôn hàng bất hợp
pháp. Giơ tay đầu hàng mau!!!”
“Hahaha…tưởng bắt được tao dễ
lắm hả? Vương Thiên Hải này không dễ đầu hàng đâu. Tao sẽ bắn chết thằng nhãi Thiên Hoàng này, để ông anh trai yêu quý của ta không có con nối
dõi. Hahaha…”
Không khó gì với hắn để có thể lấy được khẩu súng dưới đất chỉ trong một giây, nhờ vào lực tác động và không khí. Hắn
chĩa khẩu súng vào Hoàng một lần nữa.
“Chú, sao chú lại làm như vậy? Ba cháu rất tốt với chú đấy thôi!”
“Tốt ư?” Thiên Hải nhếch môi “Từ bé, cái gì hắn cũng giỏi giang hơn ta, hắn
được cha quý và nuông chiều hết mực. Còn ta, như một đứa trẻ bị bỏ rơi,
bị hắt hủi, chia tài sản cũng chỉ được một phần nhỏ. Nếu không làm
chuyện phi pháp chắc ta cũng không có ngày hôm nay. Tất cả là do ba của
mày!”
“Nhưng…ba cháu đã cố gắng bù đắp cho chú rồi mà!”
“Bù đắp ư? Ta không cần ai thương hại hết!”
Thiên Hải gầm lên như một con thú dữ, kéo theo một tiếng súng nổ rất lớn.
Những giọt mồ hôi trên mặt Hoàng đang hòa với máu của…ông chú Thiên Hải.
Ông ta đã tự bắn vào đầu mình. Ông ta đã tự sát.
“Chú!!! Ai đó làm ơn gọi xe cứu thương giúp tôi với!!!
oOo
Các bệnh nhân sau khi được đưa vào bệnh viện Sunshine đã được vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Thiên Hải do xe cấp cứu không đến kịp nên đã tử vong
ngay tại chỗ. Sự thật thì chính ông chú này phải để Hoàng mai táng mới
phải.
“Quỳnh! Bà nhất định không được có chuyện gì nha! Đừng bỏ mặc tui nha!” Thư, sau khi nghe tin đã vội chạy ngay đến Sunshine đứng
đón, hiện giờ nhìn thấy Quỳnh thì òa khóc nức nở.
“Không sao đâu, Quỳnh mạng lớn lắm, sẽ không có chuyện gì đâu!” Quân ôm Thư vào lòng, vỗ về.
Lâm ngồi lặng yên, không nói nửa lời. Cậu cúi gằm mặt xuống, một bức man
đen u ám đang vây quanh lấy cậu. Phải chi lúc đó, cậu không nên nghĩ
rằng Quỳnh đã khỏe lại mà bỏ đi diễn show, phải chi lúc đó cậu có thể ở
lại bên cô…
Không biết đã bao lâu trôi qua…
Đèn phía bên trên cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, cửa mở. Bác sĩ bước ra, vẻ mặt đượm chút buồn.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Bác sĩ! Tại sao lại như vậy?” Quân lên tiếng trước.
“Cô Đỗ chỉ là cơ thể vẫn yếu, cần điều trị lại vai vì lực tác động mạnh nên vết thương lại rách. Điều này chúng tôi đã cứu vãn được. Nhưng cô Phạm
thì…”
“…”
“Có thể sẽ sống như người thực vật suốt đời.”
“Người thực vật sao?” Hoàng, sau khi được sơ cứu với một dải băng quấn quanh đầu đã vội chạy ngay đến đây.
“Tỉ lệ thành công chỉ là 50% nếu phẫu thuật. Tôi cũng nói thật là phẫu
thuật hay không phẫu thuật cũng rất nguy hiểm. Viên đạn làm đứt dây thần kinh vận động của cô ấy, nếu phẫu thuật nối dây e rằng rất nguy hiểm.
Chúng tôi cần ý kiến của người nhà.”
Cha mẹ Lan mất khi cô mười
ba tuổi. Cô được ba má Hoàng nhận nuôi, vì dù sao hai nhà cũng thân
thiết. Họ thuê cho cô một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, hàng
tháng vẫn chu cấp cho cô đầy đủ. Khi mười lăm tuổi, Lan đăng kí làm
người mẫu cho tạp chí teen, rồi sau đó thu nhập ổn định nên không phải
dựa dẫm ba má Hoàng nữa. Những thủ đoạn dẫm đạp lên nhau mà sống trong
làng giải trí đã khiến cô từ một con người thuẩn khiết trở thành một con người hiếu thắng, phải tranh giành bằng mọi giá trong công việc cũng
như ngoài xã hội. Lan đã tin tưởng một con cáo già, Thiên Hải, để suýt
chút nữa hại chết người mình yêu thương nhất. Chứ thật ra cô không xấu
xa chút nào.
“Tôi sẽ trả lời sớm nhất có thể, cảm ơn bác sĩ!” Không chút cảm xúc, Hoàng nói.
“Trong ngày hôm nay thôi! Tôi rất tiếc nhưng có lẽ bệnh nhân chỉ cầm cự được
ngày hôm nay nếu như không được phẫu thuật, chúng tôi cũng đang xác nhận lại một vài điều… Bệnh nhân sẽ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt,
lát nữa mọi người có thể vào thăm.”
“Chào bác sĩ.”
Không khí càng trở nên căng thẳng. Hoàng không thể mạo hiểm đưa ra quyết định này. Phần muốn cô phẫu thuật, phần không, cậu đang rất bối rối. “Chỉ
cầm cự được hôm nay” nghĩa là cô sẽ chết sao? Hay là người thực vật?
Chẳng lẽ còn việc gì khác?
“Liệu có nên để Lan phẫu thuật không?” Quân – chàng trai luôn phá tan mọi sự im lặng, lên tiếng.
“Tỉ lệ thành công chỉ có 50%…”
“Vào thăm Quỳnh đi!” Thư có vẻ hờ hững trước tình hình hiện giờ của Lan. Mắt cô vô hồn nhưng đôi chân vẫn bước đi. Buông thả. Có lẽ, cô còn chưa xác định được phương hướng chứ nói gì đến đi đến phòng chăm học đặc biệt.
“Thư, để mình đi cùng với cậu! Trông cậu có vẻ không ổn.” Quân lo lắng.
“Tớ không sao…” Một tiếng thở dài khe khẽ, rất khó có thể nghe thấy “…tớ ổn mà.”
“Mình sẽ đi cùng cậu!”
Thư gật đầu. Chưa bao giờ Quân thấy Thư thất thần như vậy. Cô gái nhí nhảnh, đáng yêu thường ngày giờ đã như người mất hồn.