Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 77: 15 Giờ 53 Phút



Cuối cùng cũng biết, em thật đặc biệt

……

Trong hai ca ngày tiếp theo, Giản Mộc Tư và Ôn Dương như đã đổi vị trí cho nhau, đổi thành Giản Mộc Tư chuẩn bị bữa ăn cho Ôn Dương.

Thứ Năm đi làm, Ôn Dương có thể cảm nhận rõ mình sắp hết ốm…!

Nhưng…

Có lẽ vì cởi áo khoác đồng phục ra khi làm nhiệm vụ, buổi chiều trở lại đơn vị làm việc, nàng lại lại lờ đờ như một quả cà tím héo.

Buổi tối, Ôn Quốc Đông trông bà ngoại trong viện, không thể chăm sóc Ôn Dương đang ở nhà nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Ôn Dương bị nhiệt độ xung quanh đánh thức.

Ngoài cảm giác nóng như rán cá xèo xèo, cái đầu nàng còn ong ong cùng cảm giác cả thế giới đều đang điên đảo hỗn loạn.

Ôn Dương sờ má, sờ trán mình…

Hình như bị sốt?

Không phải hình như, là rõ ràng bị sốt.

Nàng bám lên tường, lảo đảo đi ra phòng khách.

Rót một cốc nước ấm làm ẩm cổ họng, nhưng làm đủ mọi cách vẫn không thể nói ra tiếng.

“Khụ khụ~ khụ khụ~~”

Ho quá sức, cuối cùng tự làm mình bị nghẹn.

Nghĩ Ôn Quốc Đông không ở nhà, nghĩ ngày mai đi làm ca sáng, nghĩ thứ Bảy nhất định phải tham gia hôn lễ…

Người bị sốt bất chấp ra ngoài tìm hiệu thuốc 24/24 mua thuốc hạ sốt dù cho toàn thân có đang run lên bần bật.

Nàng phải khỏe lại sớm.

Ít nhất, phải khoẻ để đi dự đám cưới của bạn tốt.

Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ như vậy, chính suy nghĩ này đã thúc đẩy Ôn Dương đang sốt cao đi đến hiệu thuốc 24 giờ, vội vàng uống thuốc hạ sốt.

Nàng vẫn nhớ phải dán thêm miếng hạ sốt, thử mọi cách có thể mà nàng nghĩ ra.

……

Sáng sớm Ôn Dương mới phát sốt, lúc này vẫn có thể dậy, cố gắng khiến mình hạ sốt.

Vài giờ sau, khi đồng hồ báo thức ở nơi làm việc kêu điên cuồng đến phút thứ 6, Ôn Dương mới ti hí một khe hở từ đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.

Bây giờ ngay cả mắt và thái dương của nàng đều rất nhức và sưng tấy, đôi mắt vừa mở ra đã không thể chống cự được mà sập xuống.

Ôn Dương bắt taxi đến Cục Công an.

Mấy ngày nay, vì uống thuốc cảm, xe của nàng luôn để trong khuôn viên Cục Công an.

Chìa khóa xe cũng bị Giản Mộc Tư lấy đi một cách khó hiểu, đến hôm nay vẫn chưa trả lại.

Có lẽ vì sợ nàng không nghe lời, cô đã lén lút lái xe đi.

Đến nơi, tài xế taxi kiên nhẫn gọi rất nhiều lần mới có thể đánh thức hành khách đang chìm sâu trong cơn mê man dậy.

Ôn Dương mở cửa xe, bám lên cửa, một lúc lâu sau mới xuống được taxi.

Tài xế taxi để ý sắc mặt Ôn Dương đỏ bừng, biết ngay có lẽ cô gái này bị bệnh.

Cô tài xế tốt bụng lập tức xuống xe, đỡ Ôn Dương từ ngoài xe.

“Gái ơi, có phải bị sốt không? Để cô đưa đi bệnh viện nhé?”

Ôn Dương được cô tài xế dìu đến cửa căn tin, sắc mặt nàng tái nhợt, khua tay một cách yếu ớt.

Hiện tại nàng đang bị mất giọng, không thể nói, chỉ có thể dùng khẩu hình ra hiệu: “Không cần đâu, cám ơn cô.”

Cô tài xế bước đi, nghĩ bỏ thì thương, vương thì tội.

Nhưng vì lương tâm, vẫn không khỏi lo lắng cho cô gái này.

Cứ như vậy, Ôn Dương lần theo bức tường, chống đỡ đi vào căn tin.

Nàng không định đến cửa sổ căn tin nữa, nàng đã hoàn toàn không còn sức để xếp hàng, chỉ cố căng mắt ra nhìn những người trong căn tin, cố gắng hết sức tìm xem ai là Trương Lộ Chi.

Ôn Dương chầm chậm di chuyển đến bàn ăn nơi chỉ có một mình Trương Lộ Chi, sau đó gục xuống bàn.

Trương Lộ Chi đang gặm bánh bao thì bất ngờ bị người gục xuống làm giật mình.

Sau khi nhận ra đồng phục, nhận ra người đó, Trương Lộ Chi giãy nảy lên.

“Đại ca?”

“Đại ca chị có sao không?”

Trương Lộ Chi lo lắng, đẩy đẩy lưng Ôn Dương vài cái.

Cơ thể mềm oặt của Ôn Dương nửa dưới ngồi trên ghế, nửa trên gục xuống bàn ăn.

Nàng nghiêng đầu sang một bên, cái cau mày càng thêm nhăn.

Ôn Dương vươn tay giật giật mảnh áo gần nhất của Trương Lộ Chi, Trương Lộ Chi thật khó có thể hiểu ngay.

“Sao thế? Đại ca nói đi?”

Ôn Dương dồn toàn bộ sức lực, thều thào vài chữ:

“Giúp chị gọi cơm.”

Lúc này Trương Lộ Chi mới hiểu.

Đại ca Ôn là đang càng lúc ốm càng nặng, nói không ra hơi.

Dù Trương Lộ Chi có ngố như thế nào cũng không thể không nhận ra tình hình hiện tại của Ôn Dương, chưa kể đại ca của cậu lại là một cô gái.

“Đại ca, hay là em giúp chị đổi ca với sư phụ Lý? Chị đã ốm thế này, sư phụ Lý nhất định sẽ giúp.”

Ôn Dương ra sức kéo áo Trương Lộ Chi:

“An An.”

Ôn Dương nhắc nhở như vậy, Trương Lộ Chi hay quên mới nhớ ra.

Đúng rồi, hôm nay sư phụ Lý dẫn con gái An An đi tham gia cuộc thi đánh đàn, đâu có thể đổi ca đột ngột?

“Hay là em giúp chị xin nghỉ phép với chi đội trưởng, chắc chắn chú ấy sẽ giúp chị tìm cách thu xếp.”

Ôn Dương mở mắt lườm Trương Lộ Chi, càng cảm thấy trong lòng khó chịu.

Có lẽ do nhận được hàm ý chán ghét trong mắt Ôn Dương, Trương Lộ Chi ngậm miệng, xoay người tiến vào xếp hàng mua bữa sáng.

Ôn Dương lại nhắm mắt lại, giơ tay lên lau đi nước muối si.nh lý tích tụ ở khóe mắt.

Giờ phút này nàng quá mệt mỏi, thật sự không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác.

……

Ba thành viên của đội cấp cứu, Trần Phi và Lưu Dịch đi phía trước đang định hỏi sáng nay Giản Mộc Tư ăn gì, vừa quay đầu lại đã phát hiện không thấy Giản Mộc Tư đâu nữa.

Chớp mắt cái đã không thấy người vừa đi theo hai người họ?

Hai người tìm kiếm trong căn tin hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy Giản Mộc Tư trong biển người.

Trần Phi kêu Lưu Dịch đi xếp hàng trước, còn cậu đến chỗ Giản Mộc Tư hỏi chị cậu muốn ăn gì cho bữa sáng.

……

Giản Mộc Tư vừa bước vào căn tin, một trực giác kỳ lạ nào đó đã khiến cô nhìn vào khu vực ăn uống.

Chỉ cần lướt thoáng qua, cô đã chắc chắn 100% rằng người mà nửa thân trên đang nằm trên bàn chính là người mà cô đang nghĩ đến.

Giản Mộc Tư tiếp tục bước đi, thậm chí còn càng lúc càng tăng tốc hơn.

Càng gần càng gấp, càng gấp càng chắc chắn.

Trước khi đến gần bàn ăn, Giản Mộc Tư đã vô thức nói: “Ôn Dương?”

Cô gấp gáp đến gần vài bước, vỗ nhẹ lưng Ôn Dương:

“Ôn Dương?”

“Ôn Dương?”

Ôn Dương quay đầu lại, khuôn mặt nàng lọt vào trong tầm mắt cô…

Giản Mộc Tư đặt tay phải lên trán Ôn Dương kiểm tra nhiệt độ.

Nóng đến kinh ngạc!

Tay phải của Giản Mộc Tư run lên dữ dội:

“Em bị sốt!”

Ôn Dương híp mắt, không trả lời được, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Nàng chỉ vào cổ họng mình, Giản Mộc Tư vừa nhìn đã hiểu: “Không thể nói chuyện?”

Lại là một cái gật đầu nhẹ.

Giản Mộc Tư ngồi bên cạnh Ôn Dương, một người lên tiếng, một người im lặng.

Bác sĩ trao đổi vài câu cùng bệnh nhân, Giản Mộc Tư đã hiểu đại khái tình huống của Ôn Dương.

“Có lẽ là cảm cúm.”

Người nằm trên bàn vừa nghe nói là cảm cúm, lập tức chuyển sang ngồi bên cạnh.

Giản Mộc Tư ngồi cách nàng quá gần!

Cảm cúm không như những bệnh cảm thông thường đâu!

“Em đừng động đậy nữa.”

“Em không!”

Ôn Dương nhăn mày, nói ra hai chữ the thé.

Giản Mộc Tư không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi ra, che miệng và mũi của mình lại.

“Chị đeo khẩu trang, đã được chưa?”

Ôn Dương cố hết sức mở mắt ra, thấy Giản Mộc Tư thật sự đeo khẩu trang mới ngừng giãy giụa.

Giản Mộc Tư nhanh chóng bóc gói khăn giấy trong túi.

Mặt đối phương đầy mồ hôi, trái tim cô không khỏi thắt lại.

Lần cuối cùng cô có cảm giác này, dường như đã là rất nhiều năm về trước…

Đó là lúc bà ngoại cô mất.

……

Đến gần bàn ăn, Trần Phi nhận ra người nằm gục trên bàn là đại ca Ôn, thảo nào chị cậu lại nói chuyện với người này.

Cậu tưởng Ôn Dương chỉ đang ngủ một giấc trên bàn:

“Chị, đại ca, các chị ăn gì?”

Chỉ sau khi đến gần hơn, cậu mới nhận ra chị gái cậu đang đeo khẩu trang y tế trong căn tin.

Trần Phi đầy nghi ngờ:

“Chị, sao tự dưng chị lại đeo khẩu trang?”

“Trần Phi, đi lấy nhiệt kế trong xe, càng nhanh càng tốt.”

Nhiệt kế?

Thấy Giản Mộc Tư luôn tập trung vào đại ca Ôn dù đại ca Ôn không trả lời, Trần Phi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, quay đi rồi bắt đầu chạy.

“Em đi ngay đây!”

Trần Phi vừa đi, Trương Lộ Chi vừa đi mua bữa sáng cũng quay lại.

Trương Lộ Chi đặc biệt mua bữa sáng cho Ôn Dương theo lời dặn của Giản Mộc Tư từ vài ngày trước, còn mua thêm hai chiếc bánh bao hấp ba loại nhân mà Ôn Dương thường thích ăn.

Thấy Giản Mộc Tư đến, Trương Lộ Chi cảm thấy nhẹ nhõm như thể nhìn thấy một vị cứu tinh: “Bác sĩ Giản, chị đã đến! Hình như đại ca bị ốm nặng, có nghiêm trọng không?”

Giản Mộc Tư mím chặt môi.

Cô đương nhiên biết Ôn Dương ốm nặng hơn.

Vài ngày trước chỉ là bệnh cảm thông thường, khả năng miễn dịch bị suy giảm, bây giờ lại bị sốt.

Nghe thấy âm thanh, Ôn Dương đang gục đầu trên cánh tay khẽ cử động, một tay mò trong túi áo khoác, còn chưa đợi nàng tìm được thứ trong túi, Giản Mộc Tư đã giúp nàng lấy ra miếng dán hạ sốt.

Tay còn lại của Ôn Dương đặt lên bàn, chống đỡ thân trên.

Không cần nàng ra hiệu, Giản Mộc Tư đã xé miếng dán hạ sốt ra, dán lên trán nàng.

Cảm nhận được Giản Mộc Tư đang đến gần, thân thể mềm oặt và mất lý trí của Ôn Dương chỉ muốn gần sát lại theo bản năng.

Ôn Dương gục đầu lên vai trái Giản Mộc Tư, sau đó bất động, thở hổn hển.

Giản Mộc tư khựng lại theo động tác của Ôn Dương, trong phút chốc, cánh tay và vai cô cứng đờ.

Nhưng chỉ trong phút chốc mà thôi, cô đã tự nguyện biến mình thành chỗ dựa cho đối phương.

Thậm chí cô còn chầm chậm, chầm chậm nghiêng về phía trước, để người trên vai mình có thể dựa vào thoải mái hơn một chút.

Thậm chí cô còn giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vu.ốt ve lưng Ôn Dương.

“Ôn Dương, xin nghỉ đi nhé?”

“Hm~~~”

Người trên vai từ chối.

Mặc dù Ôn Dương bị viêm amidan và mất giọng, Giản Mộc Tư vẫn có thể cảm thấy sự từ chối ngứa ngáy ở một bên cổ nàng.

“Không.

Đi làm.”

Hàm răng cắn chặt môi dưới của Giản Mộc Tư buông lỏng, khẽ thở dài: “…!Vậy hãy đo nhiệt độ nhé?”

Người ốm với đôi vai rũ xuống cuối cùng cũng gật đầu.

“Em phải ăn cơm, nếu không chị sẽ không đồng ý.”

Hơi thở của Ôn Dương trở nặng, hai tay bấu lấy tay áo đồng phục của Giản Mộc Tư.

Sau khi gục xuống một lúc, dường như nàng đã lấy lại chút sức lực.

Từ trên vai của Giản Mộc Tư, nàng ngẩng đầu lên, rặn ra nụ cười với Giản Mộc Tư: “Giản Mộc Mộc, đồng phục của chị thơm quá~”

Tay Giản Mộc Tư run lên, nhưng chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó lại tiếp tục di chuyển như thể không nghe thấy nàng nói gì.

Tuy nhiên, vành tai phiếm hồng không thể che dấu cuối cùng vẫn phản bội cô.

Tay trái Ôn Dương chống cằm, tay phải cầm thìa.

Ăn một thìa cháo mà trăm đắng nghìn cay như uống thuốc bắc.

Giản Mộc Tư ở một bên lặng lẽ nhìn.

Cầm đôi đũa dùng một lần chưa sử dụng trên bàn lên, tách đôi hai chiếc bánh bao ba loại nhân, tách riêng nhân và vỏ.

Cô đã sớm phát hiện, sĩ quan Ôn có một sở thích nho nhỏ khi dùng bữa sáng.

Nhất định phải ăn bánh bao ba loại nhân trong căn tin vào bữa sáng, nhưng lại nhất định không ăn nhân.

Giản Mộc Tư nghĩ, có lẽ Ôn Dương chỉ thích nước súp của vỏ bánh bao.

Giản Mộc Tư tách vỏ bánh bao thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong bát, sau đó kê bát tới trước mắt Ôn Dương: “Chị biết hiện giờ em đang rất đau đầu, nhưng không thể chỉ húp cháo, còn phải ăn thêm.”

Ôm Dương chỉ gắp một đũa rau xào, chưa nhai được bao lâu đã nuốt xuống.

Lông mày lập tức nhăn chặt.

Rất rõ ràng, hành động nhai trong miệng khiến cơn đau ở thái dương trở nên tồi tệ hơn.

Ôn Dương ngước đôi mắt lờ mờ lên, thấy trong bát toàn là vỏ bánh bao hấp, miễn cưỡng động đũa vài lần, cuối cùng nuốt xuống một nửa cái bánh bao.

……

Sau khi Trần Phi mang nhiệt kế trở về, Giản Mộc Tư đo nhiệt độ cho Ôn Dương.

39,3 độ

…….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.